Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 346: Ác mộng




Rạng sáng ngày hôm sau, La Tri Thu ở trong phủ chờ quan viên Công bộ đến, vị quan này thật sự mang theo vài người, vẽ lại chi tiết từng viên gạch trong nơi La Duy từng ở. Như vậy còn chưa đủ, vị quan này còn gọi cả Tiểu Tiểu và Thất Tử từng hầu hạ La Duy đến, nhớ lại cách bài trí từng vật dụng trong đây, rồi cũng vẽ lại hết.
La Tri Thu hỏi vị quan này: “Bệ hạ định làm gì?”
Vị quan lập tức trả lời La Tri Thu: “Hôm nay bệ hạ hạ chỉ, muốn xây một tòa Y Cẩm viên trên Thúy Đảo ở hậu cung.”
Thúy Đảo, La Tri Thu biết, đó là một hòn đảo nhỏ xanh biếc giữa hồ Ngự Tâm, xung quanh đều là hồ nước, có bốn cây cầu nối với hồ lớn, vốn xây để hoàng gia xem múa hát, nhưng khi Hưng Võ đế lên ngôi thì không dùng đến, nơi này trở thánh hoang vu. “Không phải phía trên còn có đài cao sao?” La Tri Thu hỏi vị quan: “Công trình này sẽ xây dựng ở đâu?”
“Đài ca múa kia đã vô dụng mấy chục năm rồi.” Vị quan đáp: “Bệ hạ lệnh cho hạ quan dỡ nó xuống.”
La Tri Thu thở mạnh, Long Huyền thật sự muốn xây dựng Y Cẩm viên sao? Tái tạo lại nguyên dạng nơi La Duy từng ở?
“Tướng gia.” Ngay khi La Tri Thu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, quản gia lại đưa Phúc Vận đến.
“Phúc tổng quản tới đây là có chuyện gì?” La Tri Thu lần này nhìn thấy Phúc Vận thì không còn cười nổi nữa.
Phúc Vận lại cười hì hì nói: “Tướng gia, bệ hạ lệnh nô tài dẫn người đến để chuyển cây du đồng trong chỗ ở của vương gia vào cung.”
La Tri Thu nói: “Nhân na hoạt, thụ na tử (Người sống, cây chết), Phúc tổng quản có biết câu châm ngôn này không?”
Phúc Vận chỉ vào những người đi theo sau mình: “Tất cả đều là người chăm sóc hoa cỏ cây cối trong cung. Tướng gia đừng lo cây này không sống được. Bệ hạ đã có khẩu dụ, nếu cây du đồng này chết thì họ cũng không cần sống nữa.”
Mạng một cái cây lại lớn hơn mạng người ư, La Tri Thu không biết bản thân cảm thấy như thế nào nữa, lời Tạ Ngữ nói lại một lần nữa vang lên, La Tri Thu chợt rùng mình, đột nhiên thân thể không chịu đựng nổi.
“Tướng gia?” Phúc Vận thấy La Tri Thu có vẻ kỳ lạ, vội tới đỡ La Tri Thu: “Ngài sao vậy? Không thoải mái?”
“Không có việc gì.” La Tri Thu xua tay với Phúc Vận, vô lực nói: “Các ngươi cứ theo lệnh mà làm việc, sức khỏe ta không tốt, không ở lại với các ngươi nữa.”
Phúc Vận vội trả lời La Tri Thu: “Tướng gia làm khó nô tài rồi, nô tài nào dám ép tướng gia ở đây? Sức khỏe Tướng gia không tốt, nô tài sẽ đi bẩm báo bệ hạ, mời thái y đến xem cho Tướng gia nhé?”
“Không cần, ai già rồi cũng vậy cả.” Giờ phút này,  La Tri Thu như bị trúng tà, thân mình rét run từng đợt, miễn cưỡng nói xong câu này với Phúc Vận rồi bảo quản gia đỡ mình về sảnh chính.
“Mau làm việc đi!” Phúc Vận thấy La Tri Thu đi rồi mới quay đầu ra lệnh cho nhóm thợ: “Nhớ kỹ lời bệ hạ, nếu cây du đồng này chết, thì các ngươi phải đền mạng đấy.”
Nhóm thợ đến dưới tàng cây, đánh giá cây du đồng, không dám có ý kiến. Cây du đồng này liên quan đến sống chết của họ mà.
Bắt đầu từ hôm nay trở đi, La Tri Thu ốm liệt giường, đầu đau như nứt ra, người cũng già hẳn.
Long Huyền lệnh thái y đến chẩn bệnh cho La Tri Thu, đồng thời cũng công bố tin tức La Tri Thu bệnh nặng.
Chỉ sau ba tháng, trên Thúy Đảo giữa hồ Ngự Tâm xuật hiện một tòa Y Cẩm viên. Thúy Đảo vốn là nơi cây xanh hợp thành, có nhiều kỳ hoa dị thảo, Y Cẩm viên im lặng trốn sâu giữa rừng cây. Khi Y Cẩm viên xây dựng xong, Long Huyền đến Thúy Đảo xem xét, hơn nữa còn ở lại một đêm, sau đó sai người đào một cái hồ trên Thúy Đảo, dẫn nước từ hồ Ngự Tâm vào. Hắn muốn làm một hồ sen hồng ở đây. Long Huyền nhớ rõ, hồ nước trong nơi La Duy từng ở cũng trồng kín sen hồng.
Mùa xuân năm sau, các nghệ nhân sẽ bắt đầu trồng sen trong hồ này.
Long Huyền ở chỗ này trong đêm cuối cùng của năm, đợi Long Nhất ra ngoài ba năm trở về.
“Bệ hạ.” Long Nhất lúc này đã lún phún râu ngắn, quỳ trước mặt Long Huyền, người này có vẻ đậm chất giang hồ hơn ba năm về trước.
“Có tin về y?” Long Huyền hỏi Long Nhất, trái tim lại nhảy nhót điên cuồng, thế nên lời nói ra có vẻ run run.
“Nô tài vô năng.” Long Nhất trả lời Long Huyền: “Chưa thể tìm được tin tức của Cẩm vương gia.”
Thất vọng vô cùng, Long Huyền nổi giận với Long Nhất: “Không có tin tức vê La Duy, ngươi trở về làm cái gì?!”
“Nô tài tìm hiểu được, Vệ Lam là người Tuyên Châu.” Long Nhất nói: “Nô tài nghĩ bệ hạ nên tới Tuyên Châu tìm một phen.”
“Ngươi đã tới Tuyên Châu rồi?” Long Huyền hỏi.
“Nô tài vẫn chưa đi, nô tài vừa thám thính được tin này liền trở về báo ngay với bệ hạ.”
“Ngươi tìm ra tin này ở đâu?”
“Nô tài đã tới Kỳ Lân sơn trang.” Long Nhất nói: “Rồi tìm được manh mối này ở đó.”
Long Nhất làm cách nào nghe ngóng được từ Kỳ Lân sơn trang chuyện Vệ Lam là người Tuyên Châu, Long Huyền không hỏi, hắn không có hứng thú. Tuyên Châu, Long Huyền nhớ tên này, hắn cũng biết danh ngọc thạch Tuyên Châu. Vệ Lam là người Tuyên Châu… Đột nhiên Long Huyền nhớ đến hai mảnh ngọc Uyên Ương của La Duy và Vệ Lam. Hắn chợt nhớ rằng miếng ngọc Uyên Ương ấy chính là ngọc Tuyên Châu. Đây là lý do để khi đó La Duy mua hai mảnh ngọc Uyên Ương? Bởi vì Vệ Lam là người Tuyên Châu, cho nên mới mua ngọc Uyên Ương của Tuyên Châu?
“Bệ hạ?” Long Nhất hỏi Long Huyền: “Ngài có muốn phái người tới Tuyên Châu xem sao không ạ?”
“Ngươi cảm thấy ho đang ở Tuyên Châu sao?” Long Huyền hỏi.
Long Nhất nói: “Nô tài không dám khẳng định, chỉ là Vệ Lam dẫn Cẩm vương gia đi, nhất định sẽ tìm một nơi quen thuộc với mình, Tuyên Châu là chỗ hoang vu, là một nơi ẩn thân hoàn hảo.”
“Vệ Lam ngốc như vậy à?”“Long Huyền nói: “Hắn không nghĩ tới việc chúng ta sẽ tới Tuyên Châu tìm hắn hay sao?”
“Không nhiều người biết Vệ Lam là người Tuyên Châu.” Long Nhất nói: “Nô tài cũng rất vất vả mới……”
“Tốt lắm!” Long Huyền ngắt lời Long Nhất,“Phải người thăm dò thành Tuyên Châu và thành U Yến, trẫm nên đến hai nơi này sớm hơn mới phải.”
“Nô tài tuân chỉ.” Long Nhất vội đáp.
Long Huyền thầm nghĩ đến ngọc Uyên Ương kia, trong lòng đột nhiên nổi lên một ý niệm, hắn nhìn Long Nhất nói: “Ngươi đưa người đi U Yến, trẫm sẽ tự tới Tuyên Châu một chuyến.”
Long Nhất ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Long Huyền, một đế vương cứ thế mặc kệ quốc sự mà chạy tới Tuyên Châu ư?
Trong căn nhà gỗ, La Duy kêu “A” một tiếng, rồi ngồi bật dậy trên giường.
“Sao thế?” Vệ Lam ngủ bên cạnh cũng bừng tỉnh, vội vàng hỏi: “Làm sao?”
La Duy ấn ngực, chỉ thở hổn hển.
Vệ Lam cuống quít đốt đèn, bộ dáng La Duy làm Vệ Lam sợ hãi, đầu ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, miệng há to, dường như không thở nổi, “Ngươi không thoải mái ở đâu?” Vệ Lam vội vàng hỏi La Duy.
“Không, không có việc gì…” La Duy đáp,“Ta… ta chỉ mơ thấy ác mộng thôi.”
Vệ Lam ôm La Duy vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Mơ thấy gì? Sao lại biến thành như vậy?”
“Ta không nhớ được…” La Duy vùi đầu trong lòng Vệ Lam, hồi lâu mới bình ổn hơi thở.
“Không sao đâu.” Vệ Lam nhẹ nhàng vỗ lưng La Duy, “Mộng là trái ngược, ngươi đừng sợ.”
La Duy vẫn thầm hoảng hốt, tựa vào lòng Vệ Lam, y mới thấy khá hơn,“Đúng vậy, người lớn đều nói mộng là trái ngược.” Y nói với Vệ Lam, cũng là nói với chính mình: “Một giấc mộng, không thể trở thành sự thật.”
“Ngủ đi nào.” Vệ Lam thấy sắc mặt La Duy khá hơn, mới ôm y nằm xuống.
La Duy vùi đầu vào lòng Vệ Lam nhắm mắt lại, y quyết định vĩnh viễn cũng không nói cho Vệ Lam biết y mơ thấy gì. Trong giấc mộng, y thấy Long Huyền, hắn gần y quá, hắn đứng ở ngay sát cạnh y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.