Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 197: Mưa dầm




Đại quân Bắc Yến của Tư Mã Thanh Sa hành quân mười lăm ngày, rồi hợp nhất với đại quân Đông Thương của Dương Nguyên Tố.
Dương Nguyên Tố vừa qua tuổi ba mươi lăm, đang lúc tráng niên, để râu ngắn, làn da đen giòn, ngũ quan liêm chính, khí vũ hiên ngang, không nổi giận mà vẫn uy nghiêm. Tiểu hoàng đế Đông Thương mới gần sáu tuổi, Dương Nguyên Tố là thân vương nhiếp chính, trên thực tế chính là Đông Thương Hoàng đế.
Sau khi bàn chính sự với Tư Mã Thanh Sa, Dương Nguyên Tố cố ý nhìn về phía La Duy, nói: “Ngươi chính là La Duy, La Vân Khởi?”
“Tại hạ chính là La Duy.” La Duy khom người nói: “La Duy kiến quá vương gia.”
“Tên ngươi như sấm bên tai bổn vương.” Dương Nguyên Tố đánh giá La Duy, không ngờ một người thoạt nhìn tinh xảo lại có lá gan lớn đến vậy, dám tự để mình làm con tin trong quân Bắc Yến.
La Duy không kiêu ngạo không siểm nịnh lại khiêm nhường, y cũng có thể đoán đại khái tâm tư Dương Nguyên Tố, người này liều chết với Mạc Hoàn Tang, bằng không cứ cho rằng chiếm được cửa Xuân Độ, nhưng đối mặt với Ô Sương thiết kỵ, Đông Thương cũng sẽ không giữ được Xuân Độ.
“Bổn vương chỉ lo lắng Mạc Hoàn Tang có thể vào Thiên Thủy Nguyên hay không.” Dương Nguyên Tố thấy mình bị La Duy nhìn thấu, liền chuyển sang đề tài chính sự.
“Hiện tại trừ chúng ta đuổi theo phía sau không ngừng.” Tư Mã Thanh Sa nói: “Còn có cả quân đội Đại Chu muốn lật đổ Mạc Hoàn Tang.”
La Duy chỉ có thể cười, cái này phải chờ Long Huyền, hiện tại y và Long Huyền không liên lạc được, y cũng không biết chỗ Long Huyền tiến hành kế hoạch thế nào.
“Chúng ta còn chờ cái gì nữa?” Dương Nguyên Tố nói: “Tiếp tục hành quân đi.”
“Người này tính tình nóng nảy.” La Duy nhìn Dương Nguyên Tố đá ngã một quân sĩ cản đường đi, liền nhỏ giọng nói với Tư Mã Thanh Sa: “Ta vẫn hoài nghi, rằng sớm muộn gì hắn cũng tự lên ngôi Hoàng đế.”
“Haiz.” Tư Mã Thanh Sa vội hỏi: “Chuyện Đông Thương, ngươi đừng quản nhiều.” Hắn lặng lẽ chỉ Dương Nguyên Tố đi phía trước nói: “Bị hắn nghe được sẽ không tốt.”
La Duy lè lưỡi: “Ta sẽ không nói gì đâu.”
Tư Mã Thanh Sa cùng La Duy ở chung mấy ngày nay, mới phát hiện La Duy thoạt nhìn ổn trọng, kỳ thật vẫn còn trẻ con, cũng rất nhanh nhẹn.“Ngươi ấy.” Tư Mã Thanh Sa nhìn La Duy lắc đầu: “Ta phải nói như thế nào mới được đây?”
“Ta chỉ nói thật với mình điện hạ thôi mà.” La Duy chỉ nhìn chằm chằm Dương Nguyên Tố phía trước, cho nên không thể chú ý tới Tư Mã Thanh Sa khi hắn nói với y những lời này, trên mặt bất giác hiện ra vẻ sủng nịch.
Đại quân tiếp tục đi.
La Duy ngồi trên ngựa, nghe chân trời có tiếng sấm vang lên, vừa định nói với Vệ Lam là lại sắp mưa, thì mưa lớn đã từ trên trời giáng xuống, nện trên người y.
“Lại đổ mưa.” Vệ Lam vội vàng che mưa giúp La Duy, hắn vốn đã thấy cơn mưa này thật phiền, mặc kệ những người bên cạnh đều là người Bắc Yến, oán giận: “Sao Bắc Yến ngày nào cũng đổ mưa?”
Các quân sĩ Bắc Yến rất muốn nói với Vệ Lam, rằng năm vừa rồi Bắc Yến không có nhiều mưa như vậy. Bọn họ đội mưa hành quân, cũng khổ không nói nổi.
Đội ngũ hành quân đi tới đi lui rồi ngừng lại.
“Công tử.” Có quân lính từ chỗ Tư Mã Tru Tà chạy tới trước ngựa La Duy, nói: “Phía trước cầu bị sụp, điện hạ mời công tử tạm thời tránh mưa một chút.”
La Duy nhìn bốn phía, có chỗ nào có thể tránh mưa?
Vệ Lam đỡ La Duy xuống ngựa. Long Thập Nhất giúp La Duy che ô.
“Tự lo cho mình đi.” La Duy tự cầm ô, kéo Vệ Lam đứng cùng, rồi nói với Long Thập Nhất: “Ta sẽ không để ngấm mưa, các ngươi cũng đừng để bị lạnh.”
“Công tử muốn đi đâu thế?” Long Thập nhìn người ngựa phía sau.
“Ta muốn đi tiểu.” La Duy trả lời Long Thập Nhất, sợ Long Thập ở phía sau không nghe được, La Duy còn nói rất lớn.
Có quân sĩ Bắc Yến bật cười, những người cao quý tự gào to lên muốn đi tiểu, trừ La Tam công tử này, bọn họ chưa gặp được người thứ hai.
“Đi thôi.” Vệ Lam đỡ La Duy vào rừng cây: “Việc này ngươi cũng phải nói to thế sao?”
“Người của Long Huyền đến.” La Duy vào hẳn trong rừng, mới khẽ nói với Vệ Lam: “Chúng ta vào sâu bên trong thêm một chút.”
Mấy người Long Thập Nhất canh giữ ở ngoài bìa rừng.
La Duy đứng dưới một tán cây hòe cổ thụ.
Vệ Lam đi bốn phía xem xét một vòng, sau khi trở về gật đầu với La Duy.
“Xuất hiện đi.” La Duy lúc này mới hướng về phía bụi cỏ cao ngang người phía đối diện mà nói.
Một nam tử mặc quân phục Bắc Yến từ trong bụi cỏ bước ra, đi đến trước mặt La Duy quỳ một gối nói: “Tiểu nhân kiến quá công tử.”
“Đứng lên đi.” La Duy làm bộ đỡ người này dậy. Người này y biết, là thị vệ đắc lực thân tín nhất bên cạnh Long Huyền: “Điện hạ có gì muốn nói với ta?” La Duy hỏi thị vệ này.
“Điện hạ cùng đại quân của Mạc Hoàn Tang tầm ba ngày nữa sẽ đến Thiên Thủy Nguyên.”
“Nhanh như vậy à?”
“Mạc Hoàn Tang vì để hành quân nhanh hơn, đã ném trọng giáp lại trong quân.”
“Vậy điện hạ khi nào động thủ?” La Duy hiện tại chỉ quan tâm điều này.
“Điện hạ bảo tiểu nhân chuyển lời cho công tử.” Thị vệ cúi đầu nói: “Ở chỗ Mạc Hoàn Tang điện hạ không tìm thấy cơ hội xuống tay, Tư Mã Tru Tà hiện tại đã gần phát điên, điện hạ chuẩn bị đưa y đi.”
“Tư Mã Tru Tà điên rồi?” Tin tức này khiến La Duy lắp bắp kinh hãi.
“Tiểu nhân không gặp được Tư Mã Tru Tà.” Thị vệ thành thật nói.
“Tiếp đi.” La Duy cũng không hỏi lại, Tư Mã Tru Tà điên hay không điên, không liên quan đến y.
“Điện hạ bảo công tử cũng nên chuẩn bị.” Thị vệ nói: “Chờ khi Mạc Hoàn Tang vào Thiên Thủy Nguyên, ba phe đại quân sẽ hỗn chiến, điện hạ nói công tử rời khỏi quân doanh Bắc Yến vào lúc đó là cơ hội tốt nhất.”
“Ta biết, ngươi trên đường trở về nhớ cẩn thận.” La Duy lại săn sóc nói với thị vệ một câu.
“Tiểu nhân cáo lui.” Thị vệ chạy về phía bìa rừng.
“Công tử, chúng ta cũng phải vào Thiên Thủy Nguyên?” Vệ Lam hỏi La Duy, hắn lại bắt đầu nóng ruột.
“Chúng ta còn vài ngày nữa.” La Duy ngẩng đầu nhìn thiên không, không hề có dấu hiệu mưa sẽ ngừng.“Mưa cứ rơi như vậy.” Y nói với Vệ Lam: “Không biết người có thể đứng trong Thiên Thủy Nguyên hay không.”
Vệ Lam nói: “Thừa lúc hỗn chiến rời đi là cách hay, nhưng Tư Mã Thanh Sa sẽ phái người trông chừng công tử, phải làm sao bây giờ?”
“Vậy chỉ có thể giết người.” La Duy đi trong mưa: “Đến lúc đó rồi tính, chúng ta cứ chuẩn bị độc dược, vạn nhất không được, chúng ta còn có thể có thứ phòng thân ở đầm lầy đó.”
“Công tử không sợ sao?”
La Duy dừng bước, quay đầu nhìn Vệ Lam, ánh mắt Vệ Lam không có chút nào giấu diếm: “Chuyện tới trước mắt, sợ thì có ích gì?” La Duy giữ chặt Vệ Lam, nói: “Ta chỉ sợ Lam sẽ bị thương, còn những cái khác ta không sợ.”
Vệ Lam chỉ có thể ôm lấy La Duy. Ba ngày trước, không biết có phải do mưa liên tục hay không, mà những vết thương ở xương cốt Vệ Lam đều phát đau, hai đầu gối càng sưng lên, đi lại không tiện. Vệ Lam có thể chịu đựng, nhưng hắn sợ khi đến Thiên Thủy Nguyên, nếu vẫn không nhìn thấy ánh mặt trời, bệnh trên người hắn không giảm, sao có thể che chở La Duy rời khỏi quân doanh Bắc Yến? Hộp gỗ đựng bí dược một lần nữa xuất hiện trong đầu Vệ Lam, Vệ Lam nhắm mắt lại, càng siết chặt La Duy trong lòng, buộc bản thân đừng nghĩ đến thứ kia nữa, ít nhất hiện tại đứng nghĩ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.