Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 179: Ta muốn gả, không biết chàng nguyện thú hay không?




La Duy rời cung, ngồi trên xe ngựa liền bắt đầu ngủ, cuối cùng vẫn là Vệ Lam đưa y về phòng, La Duy cũng chưa tỉnh. Một đêm không ngủ, buổi sáng chỉ ngủ bù trong chốc lát, căn bản là không đủ.
Ngụy thái y rốt cục không để ý hình tượng, trợn trắng mắt nhìn Vệ Lam, đứng ở trong viện mắng hắn: “Nếu công tử cứ ở bên ngoài như thế, ngủ cũng không ngủ.” Ông nói với Vệ Lam: “Đừng nói là nhân sâm tuyết, ngươi có hái đào Tây Vương Mẫu về cũng vô dụng!”
Vệ Lam cúi đầu nghe mắng, nghe xong liền hỏi: “Công tử nhà ta hôm nay thân mình như thế nào?”
Ngụy thái y thiếu chút nữa ngất xỉu: “Ta nói mãi mà ngươi vẫn chưa hiểu à?”
“Ngài còn chưa nói sức khỏe công tử tốt hay xấu mà?” Vệ Lam đầy vẻ nghiêm túc.
Không thể nào ở trong cái phủ này nữa, Ngụy thái y nghiến răng nghiến lợi. Tất cả mọi người trong viện này đều mặt dày không sợ mắng, trong viện kia, người què chân kia, nằm trên giường rồi mà vẫn muốn đùa giỡn với đại đao! Cả nhà này ai cũng bệnh hết rồi!
“Ngụy đại nhân?” Vệ Lam gọi Ngụy thái y. La Duy không phải bệnh nhân ngoan, điều này hắn biết, nhưng hắn không quản được La Duy, cũng chỉ có thể nhìn đại phu tốn thêm chút tâm tư.
“Ta đi xem thuốc sắc thế nào.” Ngụy thái y tức giận nói, xoay người định đi, liền thấy Trữ Phi đi đến: “Sao ngươi lại tới đây?” Ngữ khí Ngụy thái y càng thêm ác liệt: “Công tử vừa ngủ rồi.”
Trữ Phi nhìn Vệ Lam: “Công tử ngủ rồi?”
Vệ Lam nói: “Từ trong cung ra liền ngủ, lúc này còn chưa tỉnh. Ngươi có việc gấp muốn gặp công tử?”
Trữ Phi khó xử nói: “Ta muốn chào từ biệt công tử.”
“Hôm nay đi luôn sao?”
“Ừ, trong quân có rất nhiều chuyện quan trọng cần chuẩn bị trước, ta sợ đi muộn sẽ không hay.”
“Vậy ta đi gọi công tử.” Vệ Lam lập tức nói.
“Đợi đã.” Ngụy thái y gọi hai người đang định đi vào phòng La Duy: “Các ngươi định không để y ngủ thật đấy à? Sợ bệnh của y thuyên giảm quá nhanh sao?”
“Đại nhân.” Vệ Lam bất đắc dĩ nói: “Trữ tướng quân phải đi, nếu không để công tử biết, y sẽ trách tội.”
“Tùy ý đi!” Ngụy thái y buông tay mặc kệ, dù sao cũng không có ai nghe lời ông nói.
Trữ Phi nhỏ giọng hỏi: “Ông ta còn chưa biết chuyện công tử muốn đi Bắc Yến chứ?”
“Còn chưa nói với ông ta.”
Trữ Phi nhìn Vệ Lam thì thầm nói: “Nếu Vân Khởi nhất định phải đi Bắc Yến, ngươi nhớ phải đưa Ngụy thái y theo, công tử không thể rời khỏi ông ta.”
“Ông ta sẽ đi cùng chúng ta chứ?” Vệ Lam không xác định nói.
“Ngươi để Vân Khởi đi thỉnh chỉ cũng được, như thế nào cũng được.” Trữ Phi nói: “Tóm lại là nhất định phải đưa ông ta theo, không thì trên đường Vân Khởi phát bệnh, các ngươi biết làm sao? Quân y chỉ giỏi trị ngoại thương, Vân Khởi bệnh, những người đó cũng không thể trông cậy.”
Vệ Lam nói: “Ta nhớ rồi, sẽ nói với công tử.”
Trong phòng ngủ, La Duy đang ngủ say, Vệ Lam đi đến trước giường, đẩy đẩy La Duy, gọi: “Công tử?”
La Duy mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên là nhìn Vệ Lam cười, mang theo vài phần ngốc nghếch, nói: “Trời đã sáng rồi à?”
Vệ Lam còn chưa phản ứng, Trữ Phi đã nở nụ cười: “Vân Khởi, ngươi ngủ đến hồ đồ rồi sao? Bây giờ vẫn là ban ngày mà.”
“Tử Chu?” La Duy lúc này mới nhìn thấy Trữ Phi cũng ở đây, tỉnh táo hẳn lên, vội vàng muốn đứng dậy.
“Trước hết mặc quần áo đã.” Vệ Lam cầm quần áo khoác lên người La Duy.
“Tử Chu sao lại đến đây?” La Duy an vị bất động, để mặc Vệ Lam khoác áo lên người, một bên hỏi Trữ Phi.
“Ta phải trở về Vân Quan bây giờ.” Trữ Phi nói: “Nên tìm ngươi chào từ biệt.”
“Hành lý đều thu dọn xong rồi?”
“Ta không muốn mang theo gì cả, chỉ có vài bộ quần áo.”
“Đi sớm cũng hay.” La Duy nhận chén nước trong tay Vệ Lam, một ngụm uống hết nửa chén: “Hãy kể mọi chuyện cho đại ca ta nghe, mọi người cũng nên chuẩn bị kỹ.”
“Ta biết.” Trữ Phi nói: “Đều nói Ô Sương thiết kỵ thiên hạ đệ nhất, ta đã sớm muốn đối mặt với bọn họ.”
“Đúng vậy.” La Duy nói: “Chúng ta đoạt lại thành Ô Sương, muốn vậy, nhất định phải diệt trừ Ô Sương thiết kỵ. Lúc này đây ta nghĩ đại quân Vân Quan cần điều động toàn quân, mọi người sớm chuẩn bị đi.”
“Ngươi hãy bảo trọng: “Trữ Phi cũng không muốn quấy rầy La Duy thêm nữa, nói mấy câu rồi cáo từ.
Đúng lúc Trữ Phi định đi, La Duy bảo Vệ Lam tiễn Trữ Phi, gian ngoài truyền đến giọng Phó Vi: “Biểu đệ, lục biểu tỷ đến đây, ngươi ra đây một chút!”
Thất Tử và Tiểu Tiểu đều ra ngăn lại, nhưng không ngăn được.
“Chờ một chút.” La Duy vội ngồi trên giường nói với người bên ngoài phòng: “Đệ ra đây.”
“Ta sẽ chờ ở đây.” Trữ Phi nói.
“Không gặp tỷ ấy sao?” La Duy hỏi.
Trữ Phi có chút ngượng ngùng nói: “Ta với nàng gặp mặt nhiều cũng không hay.”
“Được rồi.” La Duy một bên xuống giường, một bên nói: “Hiện tại cũng không phải lúc bàn chuyện tư tình nữ nhi.”
Gian ngoài, Phó Vi đi qua đi lại, một khắc cũng không ngừng. Thất Tử và Tiểu Tiểu đứng canh như thần giữ cửa, sợ biểu tiểu thư nóng nảy xông xáo đi vào. Vị này dường như không coi trọng thanh danh, nhưng công tử của bọn họ thì coi trọng.
“Sao vậy?” La Duy vội vàng mặc quần áo, khi nhìn thấy Phó Vi liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Trữ Phi muốn đi!” Phó Vi kêu lên.
“Ồ.” La Duy nói: “Việc này đệ biết.” Thuận tiện phất tay để Thất Tử và Tiểu Tiểu ra ngoài trước: “Trong quân có chuyện, y phải đi gấp.”
“Ta phải làm sao bây giờ?” Phó Vi hỏi La Duy.
“Cái gì làm sao?” La Duy nói: “Tử Chu cũng không muốn đưa biểu tỷ theo thì làm thế nào được?”
“Ngươi chê cười ta!” Phó Vi chỉ vào La Duy, đôi mày liễu dựng thẳng.
“Biểu tiểu thư.” Vệ Lam mở miệng.
“Ngươi cũng không phải người tốt!” Phó Vi lại gắt Vệ Lam.
Vệ Lam vốn có lòng tốt, định nói cho Phó Vi rằng Trữ Phi đang ở trong phòng, nhưng bị Phó Vi gắt, hắn liền bị La Duy kéo về phía sau, muốn nói gì cũng không nói được.
“Đi, chúng ta đều không phải là người tốt.” La Duy nói với Phó Vi: “Biểu tỷ, tỷ có tính toán gì với Tử Chu? Tỷ không nói, đệ sao có thể biết?”
“Ngươi không nhìn ra sao?”
“Nhìn không ra, đệ còn chưa thành gia mà.”
“Ta…” Phó Vi nghẹn nửa ngày, cuối cùng mặt trở nên đỏ bừng, không nói được gì.
La Duy liền nói: “Biểu tỷ nói mình không có tính toán, vậy tỷ tới tìm đệ làm cái gì? Tử Chu là quan tướng triều đình, có công việc riêng, y không thể mỗi ngày rảnh rỗi cùng biểu tỷ luận võ được.”
“Y vội vã trở về, là bởi chiến tranh?”
“Đây là chuyện trong quân, đệ không biết rõ.”
“Vậy những người khác hiện giờ ở đâu?”
“Tỷ tìm y có chuyện gì?”
Phó Vi thấy La Duy làm ra vẻ không liên quan, hận đến nghiến răng.
“Đệ mệt rồi.” La Duy ngáp một cái: “Biểu tỷ hãy về đi.”
“Ta muốn hỏi y có thể cưới ta hay không.” Phó Vi nói một câu nhỏ như muỗi kêu.
“Tỷ nói cái gì?” La Duy nghe rõ, nhưng y không ngờ lá gan Phó Vi này lớn đến vậy.
“Ta muốn xuất giá.” Phó Vi lúc này mặc kệ tất cả, lớn tiếng nói: “Không biết y có nguyện ý thú hay không.”
Xem ra Trữ Phi ở bên trong rốt cuộc không ngồi nổi nữa, bước ra ngoài.
Phó Vi nhìn thấy Trữ Phi từ trong phòng đi ra, cả người đều choáng váng, tay chân thừa thãi không biết để đâu.
“Chúng ta đi ra ngoài trước.” La Duy nén cười nói: “Hai người trò chuyện đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.