Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 128: Lý phi sản tử




Chu Trữ Văn vẫn đợi đến khi La Tri Thu cùng các đại thần hàn xong, mới cùng La Tri Thu đứng một bên, nhỏ giọng: “Bệ hạ tới chỗ Lý phi nương nương rồi.”
La Tri Thu nói: “Hoàng tử ra đời, chuyện tốt như vậy, thật đáng mừng.”
Chu Trữ Văn cũng đáp lời: “Đúng vậy, đây là phúc của Đại Chu ta.”
Hai người nói những lời này để người ngoài nghe, bao gồm cả thái tử, thì cả chín vị hoàng tử trước, có lần nào khi họ sinh ra, Hưng Võ đế lại đích thân đợi bên ngoài phòng sinh? Địa vị của Thập hoàng tử này trong mắt Hưng Võ đế quả là đặc biệt.
“Vợ chồng Lý hầu cũng tới.” Chu Trữ Văn lại nhỏ giọng nói.
“Thái tử điện hạ cũng tới chứ?” La Tri Thu hỏi.
“Điện hạ cử động chưa thuận tiện nên không đi, thái tử phi đã đi rồi.” Chu Trữ Văn nói: “Hoàng hậu nương nương cũng tới nữa.”
La Tri Thu nhìn sao Mai phía chân trời như ẩn như hiện, chỉ lên bầu trời nói với Chu Đại học sĩ: “Xem ra chúng ta phải chờ tới sau hừng đông, mới có thể nhìn thấy bệ hạ.”
Bên kia, không ít đại thần đang vây quanh hữu tướng Khâu Triệt, cũng đang nhỏ giọng nói cái gì đó.
La Tri Thu biết hữu tướng cũng lo sợ không vui, cửu hoàng tử Long Nghị còn nhỏ, vốn định ỷ vào việc là nhi tử nhỏ nhất, để nhận sự yêu mến của Hưng Võ đế, nay Thập hoàng tử sinh ra, phía sau còn Thường Hoài Lý thị(*) chống lưng, cửu hoàng tử sau một đêm đã có thêm một kình địch. Kỳ thật mọi người chẳng ai vui vẻ, La Tri Thu thầm cảm khái một câu.
(*)Nghĩa là nhà họ Lý làm chủ đất Thường Hoài
Trong cung Cầm Sắt của Lý phi, Hưng Võ đế nhìn Thập hoàng tử trong lòng hoàng hậu, nói với hoàng hậu: “Tiểu nhi thật đúng là kỳ lạ, sau khi sinh hạ, nhìn thấy trẫm lại nở nụ cười.”
La Tri Ý nhìn Thập hoàng tử mới sinh một canh giờ, cũng thấy ngạc nhiên, nàng cũng từng sinh ba nhi tử, nhưng sau khi sinh hạ hẳn sẽ khóc vài tiếng chứ, liền cười với tiểu anh nhi.“Bệ hạ ngài xem, nó cũng cười với thần thiếp.”
Đế hậu cùng nhau trêu đùa tiểu anh nhi này.
“Thật giống Tiểu Duy.” La Tri Ý đột nhiên nhắc tới La Duy.
“Duy nhi làm sao?” Hưng Võ đế vừa nghe hoàng hậu nói tới La Duy, vội hỏi.
“Nghe huynh trưởng thần thiếp nói, khi Tiểu Duy sinh ra cũng cười.” La Tri Ý nói: “Tiểu Duy khi đó là một đứa trẻ mập mạp, giống hệt tiên đồng, chỉ tiếc thần thiếp không thể nhìn thấy bộ dạng Tiểu Duy trong tã lót.”
Hưng Võ đế đưa tay chọc chọc khuôn mặt tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử chu miệng y a một tiếng.
“A!” La Tri Ý cười nói: “Bệ hạ, tiểu thập gọi phụ hoàng kìa.”
Hưng Võ đế cười ha hả, nhưng trong nụ cười lại mang theo chua xót. La Tri Ý nói đến La Duy mới trước đây, Hưng Võ đế tự nhiên nhớ đến La Tri Cẩm, đứa con Tri Cẩm sinh hạ, tất nhiên phải giống tiên đồng, chỉ là ngài không thể ở bên nàng lúc đó.
Vợ chồng Lý hầu bên ngoài điện nghe được tiếng Hưng Võ đế cười, trong lòng đều vui vẻ, Hoàng đế cười thoải mái đến vậy, có lẽ rất yêu thích Thập hoàng tử này.
Các tần phi và thái tử phi lại âm thầm không thích, nhưng không ai biểu lộ ra ngoài, đều giữ vẻ mặt tươi cười, nói toàn những lời dễ nghe, rất hợp với tình hình.
Lúc này Triệu Phúc đi đến, bẩm báo lên Hưng Võ đế: “Bệ hạ, các đại nhân đều đang chờ bên ngoài điện Trường Minh, chờ để chúc mừng bệ hạ.”
“Duy nhi đến không?” Hưng Võ đế hỏi.
Triệu Phúc vội nói: “Bệ hạ nói không quấy rầy Tam công tử nghỉ ngơi, cho nên tam công tử hẳn là còn chưa biết đến chuyện vui này, nô tài chỉ thấy La Tướng gia với Đô Úy đại tướng quân đến.”
“Duy nhi thân thể không tốt.” Hưng Võ đế thấy La Tri Ý nhìn hắn, liền giải thích một câu: “Trẫm muốn để nó nghỉ ngơi nhiều, nó không thể chịu lạnh.”
“Thân thể Tiểu Duy…” La Tri Ý nghe Hưng Võ đế nói đến sức khỏe của La Duy, cũng không khỏi phát sầu: “Dưỡng thương hơn nửa năm, vẫn không thấy khỏe lên. Thần thiếp ban ngày gặp nó, thật gầy, thuốc cũng uống không ít, sao cứ như vậy mãi?”
“Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.” Hưng Võ đế nghĩ đến bệnh tình La Duy, niềm vui vì nhi tử thứ mười sinh ra nhạt đi không ít, nói với La Tri Ý: “Hoàng hậu ở đây đi, trẫm đi gặp các đại thần.”
La Tri Ý hỏi: “Sau khi Lý muội muội tỉnh, muốn gặp bệ hạ thì làm sao?”
“Có hoàng hậu là được rồi.” Hưng Võ đế lúc này lại mặt lạnh, nhìn thoáng qua hoàng hậu ôm Thập hoàng tử, rồi rời khỏi cung Cầm Sắt, về điện Trường Minh.
“Nương nương.” Hưng Võ đế mới vừa đi, cung nhân trong điện Khuynh Văn của Long Huyền liền chạy đến, quỳ xuống trước La Tri Ý: “Từ trắc thất của nhị điện hạ đau bụng, muốn mời thái y tới xem.”
Đêm nay Lý quý phi sinh sản, thái y đều ở chỗ này. Từ thị mang thai đứa con đầu của Long Huyền, mặc kệ là nam hay là nữ, đều là người quan trọng trong hoàng gia. La Tri Ý vội cử hai thái y cùng cung nhân này tới điện Khuynh Văn, ngẫm lại vẫn không yên lòng, bèn sai Tiết ma ma bên cạnh cùng đi. La Tri Ý dù không quan tâm chuyện trong cung, nhưng cũng biết người trong cung đều cao khán đê thải (chỉ nhìn lên cao, coi thường người dưới thấp), Long Huyền nay không thể so với trước, La Tri Ý sợ Long Huyền lúc này bị người ta làm khó dễ.
Trong một gian ở điện Khuynh Văn, Từ thị ngã vào trên giường không ngừng nhẹ giọng hô đau, cả người đều ướt mồ hôi. Long Huyền thong thả đi qua đi lại bên ngoài, cũng thấy sốt ruột. Từ thị đã mất mẫu tộc, đối với Long Huyền mà nói, thì một chút tác dụng cũng không có, nhưng thai nhi trong bụng nàng, lại là hài tử đầu tiên của Long Huyền, Long Huyền rất chờ mong đứa con này.
Long Tường ngồi ở một bên, nhìn Long Huyền đi tới đi lui trước mặt, cũng đứng ngồi không yên, nhưng hiện tại cái gì hắn cũng không làm được, nói vài câu an ủi khô khan, cảm thấy như thà không nói còn hơn, nên ngậm miệng, ngồi ở một bên chờ.
Thái y cùng cung nhân tiến vào: “Mau tới xem một chút.” Long Huyền không cần bọn họ hành lễ, trực tiếp chỉ vào phía trong nói.
Hai thái y vội vào trong, Long Huyền liếc nhìn Long Tường, cũng theo đi vào. Long Tường định đứng dậy vào cùng, bước nửa bước, mới nhớ ra đó là phòng ngủ của thiếp thất ca ca, đệ đệ như hắn không thể đi vào, chỉ có thể ngồi chờ.
“Ngũ điện hạ, ngài uống trà đi ạ.” Phúc Vận thay Long Tường rót một ly trà.
Long Tường buồn bực khoát tay ngăn Phúc Vận, hắn hiện tại nào có tâm tình uống trà?
Bên trong, hai thái y thay phiên nhau bắt mạch cho Từ thị, sau đó hai người cùng nhau thương lượng.
“Hài tử của ta?” Từ thị đau đến nỗi thần trí không rõ ràng, nhưng vẫn quan tâm tới thai nhi trong bụng, nhịn đau hỏi.
“Thái y ở đây rồi.” Long Huyền đi lên an ủi Từ thị: “Ngươi đừng lo lắng, ngươi cùng hài tử sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Long Huyền lúc này dịu dàng khiến Từ thị lắp bắp kinh hãi, kể từ khi nàng còn là Từ thị đại tiểu thư, Long Huyền cũng chưa từng đối xử với nàng ôn hòa như thế, quả nhiên nữ nhân vẫn phải có một đứa con kề bên, Từ thị trong lòng ảm đạm, nhưng vẫn cố tươi cười, nói với Long Huyền: “Thiếp đỡ rồi, đã khiến điện hạ lo lắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.