Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 101: Người tốt




La Duy muốn biện hộ cho Long Tường, nhưng chỉ có thể đợi đến lúc Hưng Võ đế bãi triều.
“Hãy bình thân.” Hưng Võ đế chỉ liếc nhìn Long Tường quỳ ở nơi đó: “Lần này là Duy nhi thay ngươi cầu xin, lần sau tái phạm, tuyệt không tha thứ!”
Long Tường dập đầu tạ ơn, bởi quỳ đã quá lâu, nên không đứng dậy nổi, Triệu Phúc đành phải chạy lại đỡ hắn.
“Ngươi trở về đi.” Hưng Võ đế phất tay bảo Long Tường trở về: “Những ngày này ngươi hãy đợi ở trong cung, không được ra ngoài, ở Thượng thư phòng chăm chỉ đọc sách thánh hiền cho trẫm!”
Long Tường tập tễnh lui ra phía ngoài điện, Triệu Phúc đã dùng toàn lực đỡ, nhưng vẫn không nổi, Long Tường chân mềm nhũn, cả người nghiêng về một bên.
La Duy bước lên phía trước muốn đỡ.
“Bỏ đi!” Long Tường thấy La Duy đưa tay ra, liền đẩy La Duy.
La Duy không có phòng bị, bị Long Tường đẩy ngã trên mặt đất.
“Làm càn!” Hưng Võ đế nhìn La Duy té trên mặt đất, mắng Long Tường một câu, vượt qua ngự án, xuống xem La Duy thế nào.
“Là tiểu thần không đứng vững.” La Duy thấy Hưng Võ đế nổi giận với Long Tường, vội vàng đứng lên, chạy đến trước mặt Hưng Võ đế.
“Không cần ngươi giả vờ tốt bụng!” Long Tường cũng không màng đến việc La Duy nói tốt cho hắn, khinh thường liếc nhìn La Duy.
“Đồ hỗn trướng!” Hưng Võ đế đưa tay định đánh.
“Phụ hoàng còn muốn phạt nhi thần như thế nào?!” Long Tường ngẩng đầu, rất có tư thái, vẻ mặt bất tuân nhìn Hưng Võ đế: “Nhi thần sẵn sàng chịu phạt!”
“Hay lắm, trẫm sẽ thành toàn cho ngươi!” Hưng Võ đế chỉ vào Long Tường.
“Ngũ điện hạ.” La Duy không thể nhìn Long Tường cùng Hưng Võ đế như vậy, cảm thấy áy náy với Long Tường: “Ngài và bệ hạ là phụ tử, cũng là quân thần.”
“Ngươi!”
“Ngài có nghĩ tới nhị điện hạ, Liễu phi nương nương không?” La Duy không để Long Tường nói thêm nữa, Long Tường có thể không sợ Hưng Võ đế, nhưng sẽ không để liên lụy tới Liễu phi và Long Huyền.
Quả nhiên khi La Duy nói ra tên hai người kia, vẻ bất tuân trên khuôn mặt Long Tường biến mất, cúi đầu xuống, không để người ta nhìn thấy mặt, quỳ rạp xuống trước mặt Hưng Võ đế, nói: “Nhi thần biết sai.”
“Duy nhi về trước đi.” Hưng Võ đế nói với La Duy. La Duy mới từ Vân Quan trở về không lâu, ngài cũng không muốn La Duy ở lâu trong điện Trường Minh. Về phần Hưng Võ đế, ngài càng không muốn La Duy nhìn thấy sắc mặt khi giáo huấn Long Tường.
La Duy thối lui ra khỏi điện Trường Minh, Hưng Võ đế còn muốn giáo huấn Long Tường một trận, Long Tường hẳn là chạy không thoát.
Bên ngoài điện Trường Minh, Thượng Hỉ đang chờ La Duy, thấy La Duy bước ra, vội vàng chạy tới nghênh tiếp, hành lễ nói: “Nô tài bái kiến công tử.”
“Nương nương có việc muốn gặp ta?” La Duy hỏi.
“Công tử.” Thượng Hỉ đi theo sau La Duy, nói khẽ: “Liễu phi nương nương tới gặp nương nương.”
“Đi cầu cứu?” La Duy hỏi.
Thượng Hỉ gật gật đầu: “Liễu phi nương nương kêu khóc rất thê thảm.”
“Nương nương đáp ứng bà ta chứ?”
“Nương nương cũng cùng khóc.” Thượng Hỉ nói: “Công tử, nương nương luôn luôn mềm lòng như vậy.”
“Vậy ngươi tìm cơ hội nói chuyện cùng nương nương, nói hậu phi không thể tham gia vào chuyện chính sự.” La Duy lại nhớ đến phong thư cầu tình của Long Ngọc, không khỏi phiền muộn: “Chuyện Liễu phi, cô cô không giúp được.”
“Nhưng nương nương lại đồng ý…”
La Duy nói: “Bệ hạ gần đây không còn tâm tình với hậu cung, công công phải nắm bắt thời gian để nói vậy với nương nương.”
Thượng Hỉ nói: “Chi bằng công tử tự mình nói với nương nương, lời của nô tài, sợ là nương nương nghe không lọt.”
“Ta nói cũng không có tác dụng.” La Duy nói: “Ngày mai ta sẽ nhờ cha ta tiến cung gặp nương nương, công công đừng sốt ruột, cứ trở về hầu hạ nương nương đi.” La Duy nói, nhét tấm ngân phiếu vào dây lưng Thượng Hỉ. Hôm nay y không muốn đi gặp La Tri Ý, La Duy sợ mình sau khi nhìn thấy hoàng hậu, sẽ nhịn không được mà nổi giận. Mẫu tử hai người đều là người tốt, chỉ là tốt tới mức buồn cười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.