"À, cứ thế vứt nó ở đây thế này thì có hơi quá đáng ha!"
"..."
Cả ba con người nhìn Tiêu Vương với ánh mắt rất ư là hoài nghi nhân sinh
"Tiểu sư đệ, đệ là người vừa giết nó đấy!" - Cao Viễn
Tiêu Vương cười gượng một cái rồi khẽ nghiêng đầu nhìn người trước mắt đáp lại
"Đệ cũng chẳng muốn tàn nhẫn như vậy, nhưng nếu nó làm hại người khác thì không thể không giết đâu!"
Lời nói này như một lẽ hiển nhiên ai cũng hiểu, nhưng với Cao Viễn lạo cảm thấy Tiêu Vương có gì đó rất khác biệt trong mắt mình
Còn định mở miệng nói gì đã, đột nhiên mặt đấy dưới đất chợt rúng động một trận, còn tưởng có thứ gì đó sắp đến
Tiêu Vương liền nhấc kiếm thì Cao Viễn đột nhiên đưa tay giữ lấu vai hắn rồi nói
"Không sao, đứng vững một chút!"
Mọi thứ xung quanh bỗng chốc chuyển động, toàn bộ khung cảnh chợt lay chuyển, nơi đang đứng dưới chân cũng dần biến thành một nơi khác rồi bỗng dừng lại
"Chuyện gì vậy? Bọn họ đâu?" - Tiêu Vương
Tiêu Vương đảo mắt nhìn quanh, lại chẳng còn thấy Cao Ưu và La Thanh đâu cả, liền thắc mắc hỏi Cao Viễn
"Không sao đâu, họ chỉ là đang ở chỗ nào đó hơi xa chúng ta một chút, nhưng vẫn ở trong kết giới của Tiên Minh Quan mà nên cứ yên tâm!" - Cao Viễn trả lời rất thản nhiên
"Huynh chưa trả lời câu trước của ta!" - Tiêu Vương
Cao Viễn đảo mắt nhìn xung quanh quan sát, xác định không có yêu quái xung quanh, vừa lên tiếng trả lời Tiêu Vương
"Quy tắc Đại hội Tiên Minh là chúng ta sẽ ở đây hai ngày một đêm! Nhưng ở Tiên Minh Quan, khi đêm xuống khung cảnh sẽ tự động thay đổi vị trí, thế nên mới có hiện tượng ban nãy!"
"Cái này, cũng có thể xem là một loại thử thách thêm phần thú vị thôi!"
Cao Viễn quay sang nhìn Tiêu Vương, thấy hắn có vẻ đng lo lắng gì đó bèn cất tiếng
"Đến đây nghỉ chút đi, đệ đàn lo lắng gì sao?"
Tiêu Vương thấy Cao Viễn ngoắt ngoắt mình đến liền bước đến ngồi xuống một tảng đá lớn cạnh Cao Viễn
"Đệ chỉ là có chút lo, đệ có một tỷ tỷ và đệ đệ cũng tham gia Đại hội Tiên Minh! Vốn là nói khi đêm xương sẽ cùng hội ngộ gặp nhau, nhưng xem ra lạc mất rồi!" - Tiêu Vương
Cao Viễn tay đang sắp đống củi vừa tìm được thành một tụm, nghe Tiêu Vương nói thế cũng bèn phủi tay vỗ nhẹ vai Tiêu Vương
"Hai người tỷ tỷ và đệ đệ của đệ nếu đã là tham gia Đại hội Tiên Minh, thì hẳn cũng đâu phải kẻ vô dụng gì đâu chứ!"
"Biết đâu họ cũng gặp đi vài vị đồng môn cao tay như ta chẳng hạn!"
Cao Viễn này nói hai cậu đã có ngay một câu tự tâng bốc mình khiến Tiêu Vương cũng không khỏi cười lây
"Mong như lời huynh nói thôi, đằng nào cũng đúng như huynh nói, họ cũng chẳng phải vô dụng gì! Đánh đệ còn được thì huống hồ là mấy con yêu quái cỏn con!"
Tiêu Vương đưa tay búng nhẹ một cái, đóng cũi trước mắt ngay lập tức được nhóm thành một đốm lửa
"À suýt thì quên mất, nãy giờ đệ vẫn không biết huynh tên gì luôn ấy!"
"..."
Cao Viễn nghe Tiêu Vương hỏi câu đấy là ngây ngẩn đã người, sau đó lại bật cười
"Đệ không biết ta là ai mà nãy giờ chuyện gì cũng nói với ta cơ đấy, nhỡ ta là người xấu thì sao đây?"
Tiêu Vương khẽ nhướng nhẹ một bên mày, rồi lại nhìn Cao Viễn mà cười đáp
"Nếu huynh là người xấu thì sẽ không cứu đệ rồi!"
Cao Viễn ngây ngẩn nhìn Tiêu Vương cười tươi tắn không chút hoài nghi kia, chỉ khẽ chậc lưỡi lắc đầu
"Đệ đúng là thỏ trắng ngây thơ, quá tin người rồi!"
"Xì, đệ có là thỏ hay sói cũng được! Huynh chưa trả lời câu trước của đệ đó!" - Tiêu Vương
Cao Viễn gác kiếm yên vị, nheo mắt nhìn một lúc lâu rồi mới chịu thôi mà trả lời hắn
"Ta là huynh trưởng của Cao Ưu, tên Cao Viễn! Là trưởng tử Huyễn Chu Cao Thị!"
Nghe đoạn, Tiêu Vương bèn phất khích nhích lại gần Cao Viễn, nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ
"Huynh là người đứng thứ hai trong bảng vàng của Đại hội Tiên Minh hai năm liền?"
Nhìn sự phấn khích bất chợt của Tiêu Vương, Cao Viễn lại cảm thấy thật thích thú với tên tiểu tử trước mắt
"Xem chừng năm nay ta là người đứng đầu đấy!"
"Ha, đằng nào năm nay Mạc Lang sư huynh không tham gia thì huynh chẳng phải sẽ đứng nhất sao? Nói thừa!" - Tiêu Vương
"Vậy có đấy!"
Cao Viễn nói đoạn, không nhìn mà lại khẽ đưa tay chỉ vào một con linh ưng đang đậu trên một cành cây ở phía xa xa
Tiêu Vương khẽ nheo mắt nhìn đến, con linh ưng đậu ở xa như vậy.
Hẳn cũng chỉ có phần nào thấy được cả hai chứ cũng chẳng nghe họ nói gì đâu
Tiêu Vương theo hướng tay của Cao Viễn, nhìn trên người con linh ưng đó có treo một tấm bảng tạ cương, có khắc mười dòng chữ với mười cái tên
A hay, trên người linh ưng cũng treo bảng để người bên trong nhận biết vị trí của mười cái tên đi đầu đấy ư
Tiêu Vương thoáng cũng nhìn thấy tên mình trên bảng đấy, dù chỉ mới ở hạng chín nhưng cũng đủ vui rồi
Cơ mà nhìn đến cái tên đang dẫn đầu bảng, không sai, chính xác là người đang ngồi cạnh hắn đấy - Cao Viễn
Còn cái tên xếp theo sau cũng lại là một người mà hắn cũng có chút quen biết
"Hai huynh đệ họ Cao các huynh giỏi thật ha!"
"Cao Ưu? Xếp thứ hai à?"
Hỏi xong, Cao Viễn khẽ nhìn lên bảng vàng kia, đúng thật cái tên xếp thứ hai là tên của Cao Ưu
"Huynh làm sao thế? Đệ đệ của mình giỏi thế phải mừng ấy chứ?"
"Ta đâu có ý gì đâu! Chỉ là ta nhớ, năm nay dù Mạc Lang sư huynh không tham gia thì vẫn còn một người đáng gờm lắm!"
"Chỉ là thấy kì lạ, ta nghĩ người đó cùng lắm cũng sẽ đứng thứ hai, cớ sao lại đứng thấp hơn bình thường vài bậc?"
Tiêu Vương điểm lại những cái tên trong ấy, nhưng đằng nào ngoài vài ai tên đã quen biết
Vẫn có kha khá những cái tên hắn thậm chí còn chưa từng gặp qua như Trương Trác Tử, Liễu Miên Miên hay La Di này nọ
Cơ mà dựa vào những cái tên thực lực đó, Tiêu Vương nhận ra có một người cũng là đệ tử của Kim Quang Mạc Lang, so theo bảng vàng năm trước thì có lẽ hắn cũng mần mò đoán được rồi
"Ý huynh là Trương Trác Tử?" - Tiêu Vương
"Vậy là đệ cũng thân với hắn sao?" - Cao Viễn
"Không không, có nghe nên biết, vả lại đệ cũng gặp mặt chỉ một lần, thậm chí lần gặp mặt đó cũng chẳng mấy tốt đẹp gì cả!"
Tiêu Vương chỉ thầm nhớ lại hôm đó, cái hôm hắn được bắt cặp với Trương Trác Tử để luyện tập, kết quả sau cuộc ẩu đả giữa Lam Tuyên Cơ và Lý Tiểu Mai thế là giải tán luôn
"Mà nè, huynh có vẻ quan tâm đến đối thủ hơn là đệ đệ của mình nhỉ?"
Với một người xem trọng tình thân như Tiêu Vương có vẻ sẽ rất không thích vấn đề này đâu
"Này nói cho đệ biết, trong nhà thì Cao Ưu mới là người quan tâm khác khác hơn người nhà đấy! Ta là nhân chứng sống đây, thường xuyên bị phớt lờ đấy!"
Cao Viễn nhìn Tiêu Vương như kiểu đã báo cáo vậy ấy, Tiêu Vương mới tò mò hỏi
"Cao Ưu sư huynh có vẻ ít nói? Đệ cũng thấy thế, lần trước gặp huynh ấy cũng không nói được mấy câu!" - Tiêu Vương
"Cái gì cũng có nguyên nhân cả thôi!" - Cao Viễn
"Cao Ưu, đệ đệ của ta rất ngưỡng mộ Tịnh Thanh Thượng Tiên đấy!" - Cao Viễn
Nghe câu này, Tiêu Vương có chút ngỡ ngàng ra
"Sư tôn của đệ?"
"Phải, thế nên khi vừa đến tuổi tu hành, nó đã học cách bắt chước từng cử chỉ của Tịnh Thanh Thượng Tiên!"
"Học theo vẻ mặt của người, phong thái của người, cách ăn mặc của người..
Thế nên nó với người ngoài cũng chẳng buộc miệng nói câu nào, ở nhà nói chuyện còn chẳng được mười câu!"
Ra là thế, cơ mà nghĩ lại Tiêu Vương cũng thấy khá hợp lý.
Một người như sư tôn đúng là nên cố gắng mà học theo chứ
Hơn nữa, Tiêu Vương hắn vốn cũng chẳng khác gì cả
"Trùng hợp quá, đệ cũng thế đấy!" - Tiêu Vương
"Đệ không phải tông thất tiên môn, cũng ngưỡng mộ y từ sớm sao?" - Cao Viễn
Tiêu Vương chỉ cười cười rồi lại đáp tiếp
"Sư tôn là thần, dù không phải tu sĩ cũng phần nào biết đến người mà!" - Tiêu Vương
"Hơn nữa, nói về tín ngưỡng, thì chẳng phải tín đồ của y trải dài khắp thiên hạ sao?" - Tiêu Vương
"Đệ không chỉ ngưỡng mộ, đệ rất tôn sùng người!" - Tiêu Vương
Nhìn vào ánh mắt của Tiêu Vương, ánh mắt ngây ngô đó lại chứa đầy sự phấn khích
Khiến Cao Viễn bất giác lại nghĩ có lẽ không chỉ là sự tôn sùng của một tín đồ thôi đâu
"Ta khá tò mò đấy, đệ có muốn kể ta nghe không?" - Cao Viễn
Tiêu Vương không nghĩ có ai đó chuyện ngỏ lời nghe hắn kể một câu chuyện linh tinh nào đó dài dòng không ngưng
Lúc nhỏ hắn mỗi lần muốn kể đến, thì Lam Tuyên Cơ sẽ nhét bánh vào miệng hắn bắt hắn im lại, còn Triệu Lẫm thì trực tiếp đá mông hắn về phòng mà chốt cửa luôn ấy chứ
"Lúc nhỏ, đệ là một cô nhi! Năm xưa lang thang đầu đừng xó chợ!"
"Năm đó, tuyết thổi gió rét, không nơi nương tựa! Chỉ đành lén lút trú một chỗ nào đó tránh gió rét, lại mệt đến ngủ luôn!"
"Huynh biết không, lúc đó vừa lạnh vừa đói chìm trong giấc ngủ dài, đệ đã nghĩ mình thật sự sẽ chết như vậy đó!"
"Kết quả, khi đó đệ mờ mờ ảo ảo nhìn thấy một người! Thân ảnh đó, dáng hình đó, bạch y đó..
Đệ không tài nào quên được hình ảnh đó!"
"Đến khi mở mắt tỉnh dậy, trời đã sáng! Khi đó đệ mới nhận ra, bản thân hóa ra là ngủ gục trong một góc miếu!"
"Lúc đó khi ngước mắt lên nhìn tượng thần trong miếu, mới ngỡ ngàng nhận ra thật giống, thật giống người đã bước vào mộng cảnh!"
"Nói nghe có vẻ thật khó tin, nhưng thật sự sau ngày đó cả cuộc đời của đệ đã hoàn toàn thay đổi!"
"Đệ được nhận nuôi, có nghĩa phụ, có nghĩa mẫu, có tỷ tỷ, có đệ đệ..
Cái gì cũng có, đệ đã chắc chắn không phải chỉ là trùng hợp, từ đó ngày ngày đều chạy đến miếu thần!"
"Quét dọn miếu thần, thắp đèn lưu ly cầu nguyện, lau chùi tượng thần, nghe các sư thầy giảng dạy, nghe về những điển tích, học đến thuộc lòng từng câu chữ..
ngày nào cũng đến!"
"Đệ rất hi vọng sẽ một ngày nào đó gặp lại người, đệ muốn trực tiếp cảm tạ người!"
"Thế nên khi nghe được đến Kim Quang Mạc Thị cầu học đệ thật sự rất vui!"
"Đệ rất muốn trở thành người như sư tôn! Cao thượng, vị tha, lại đối với chúng sinh thiên hạ luôn thương xót sẵn sàng cứu độ nhân sinh!"
Cao Viễn nhìn Tiêu Vương, vẻ mặt của hắn khi kể lại câu chuyện của mình lại cứ như lần đầu tỏ được tâm sự vậy
Nhưng Cao Viễn chỉ cảm thấy tên nhóc thật kì lạ.
Cao Ưu đệ đệ của Cao Viễn cũng rất ngưỡng mộ Tịnh Thanh Thượng Tiên, nhưng cũng chỉ là cố gắng học theo người, chứ hoàn toàn không phải lôi suy nghĩ giống với Tiêu Vương
"Đệ không thấy lạ sao?" - Cao Viễn
"Lạ? Sao lại lạ? Câu chuyện nghe lạ à?" - Tiêu Vương
"Không phải, chỉ là tư tưởng của đệ! Tịnh Thanh Thượng Tiên cứu đệ một mạng, đệ lại nguyện sống tiếp chỉ vì..
Muốn gặp người?" - Cao Viễn
Tiêu Vương không nghĩ tư tưởng của bản thân có gì là lạ cả.
Tuy hắn đã nghe qua một ít lời từng hỏi như thế, nhưng chính hắn mới thấy lạ là tại sao họ lại thấy lạ cơ
"Đệ hỏi huynh! Một người đã cứu rỗi quá nhiều người, người đó có nhớ hết những người mình đã cứu không?" - Tiêu Vương
Câu hỏi này của Tiêu Vương thật mang tính đầy hàm ý, dù ở bất kì trường hợp nào, câu trả lời chắc chắn sẽ là không, thế nên Cao Viễn chọn cách lắc đầu
"Đương nhiên là không, làm sao có thể nhớ hết được chứ!" - Cao Viễn
"Phải! Nhưng nếu một người được ai đó cứu giúp, thì sẽ ngược lại! Kẻ mang ân nhất định mãi mãi cũng sẽ không bao giờ quên được người ban ân!" - Tiêu Vương
"Đệ, chính là kẻ mang ân!" - Tiêu Vương
Màn đêm buông xuống, chỉ còn ánh lửa thắp sáng mập mờ.
Nhưng ánh mắt của tiểu thiếu niên lại rất kiên định, câu từ khẳng định đầy chắc nịch
Trên đài cao, đêm đã xuống, các vị chưởng môn sớm đã lui về nơi đang được chuẩn bị là nghỉ ngơi, vì thời gian này thường các đệ tử trong Tiên Minh Quan cũng đã thay nhau canh gác mà nghỉ ngơi
Cũng chẳng có mấy chưởng môn ở lại quan sát thêm làm gì, trên đài cao của lúa này, chỉ còn lại hai thân ảnh
Một nam nhân bạch y cao quý, cùng một nữ nhân thanh y nhẹ nhàng yểu điệu
"Muội đây là lần đầu tiên thấy, có một đệ tử chọn bước vào giới tu tiên, chỉ vì một lý do này!"
"Huynh nói xem, tâm ý ngây ngô như vậy, huynh hẳn phải yêu quý tiểu đệ tử này đấy!"
Không sai, người đang đứng trên đài cao quan sát qua gương tinh thạch chỉ có hai người.
Một người là Tịnh Thanh Thượng Tiên - Mạc Tử Quân, người còn lại là Gia Yên thánh chủ - Đỗ Vân Ân
Đỗ Vân Ân lại thầm thích thú với đứa trẻ này, tay nhẹ nhàng vuốt tóc mà ngỏ lời với Mạc Tử Quân vài câu
Trái lại Mạc Tử Quân ánh mắt dường như không chút lay động nào, những lời ấy đã bị hai người họ nghe thấy
Mạc Tử Quân nghe rất rõ, những lời đó đều nói về y, sự tín ngưỡng đó cũng là dành cho y
Nhưng biểu cảm của Mạc Tử Quân vẫn như một, không có ý gì là động lòng, chỉ hướng mắt hình ảnh tiểu thiếu niên tuấn dật ngây ngô qua tấm gương tinh thạch
Cuối cùng Mạc Tử Quân lại lạnh lùng nói ra một câu
"Thật ngốc..".