Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 102:




Ôn thị nói xong liền không nhiều lời nữa, nơm nớp lo sợ dập đầu cáo lui. Nhưng lời nói này của nàng khiến nỗi sợ đã sớm gác lại của Tô Dư một lần nữa nổi lên trong lòng, chuyện trong nhà... Phụ thân? Tô Triệt?
Tự lúc có thai đến nay nàng liền phá lệ thích ngủ, nhưng một đêm này lại thanh tĩnh cực kỳ, trằn trọc trở mình, cứ như vậy đến bình minh. Lập tức cấp truyền Quách Hợp, khiến hắn xuất cung một chuyến, dò hỏi xem Tô gia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tề Mi đại trưởng công chúa vào đúng ngày hôm đó tiến cung, vừa vào Đức Dung điện, nhìn thấy sắc mặt Tô Dư liền kinh hãi nhảy dựng, lập tức tá hỏa: Hoàng đế nói nàng thai nhi vững chắc, tâm tình luôn vui vẻ... chính là cái dạng này sao?
" Mợ an."_ Tô Dư khom người hành lễ. Tề Mi đại trưởng công chúa nhíu chặt mày nhìn nàng hồi lâu, lại nhìn xung quanh điện, quan sát tỉ mỉ không ít chỗ, lúc này mới khẽ yên lòng, cảm thấy hẳn không phải là do hoàng đế bạc đãi nàng.
" Thế nào khí sắc lại kém như vậy?"_ Đại trưởng công chúa giản nhẹ mày, đỡ nàng ngồi xuống. Tô Dư mím môi cười, nói:" Tối qua ngủ không ngon, liền không có tinh thần..."_ Giương mắt lên, chống lại thần sắc còn nghi vấn của đại trưởng công chúa, Tô Dư cười nhạt _" Mợ đừng lo lắng, mấy ngày trước đều không giống vậy, đây là lần đầu..."
Nàng nói rất thành khẩn, đại trưởng công chúa nghe xong khẽ gật đầu, còn hỏi nàng:" Truyền ngự y đến chưa?"
Tô Dư lắc đầu:" Cũng không nghiêm trọng đến vậy...nghỉ một chút là ổn. Ta mang thai, bệ hạ liền để bốn vị ngự y cùng nhau chăm sóc, khiến ta thật không dám làm phiền."
" Ngươi đang hoài thai hoàng duệ!"_ Khẩu khí đại trưởng công chúa nặng thêm hai phần, rõ ràng có ý bất mãn, giương âm gọi Chiết Chi đến _" Đi Thành Thư điện hồi báo, Vân Mẫn Phi thân thể khó chịu, bệ hạ mau truyền ngự y tới."
Không hề để nàng cự tuyệt.
Ngược lại là Giai Du Phu Nhân tới trước, hướng Tề Mi đại trưởng công chúa thanh nhã hành lễ, cười nói:" Đại trưởng công chúa vạn an. Thần thiếp nghe nói hôm nay đại trưởng công chúa muốn tiến cung, đặc biệt sai người chuẩn bị những món đại trưởng công chúa thích, đại trưởng công chúa nếu không chê, đêm nay có thể đến Trường Thu cung dùng bữa."
" Làm phiền Phu Nhân rồi."_ Tề Mi đại trưởng công chúa thần sắc nhàn nhạt. Đậu Oản cùng Tô Dư chính là không hợp, cho dù không tận lực dò xét cũng có thể đại khái đoán ra, nàng cũng biết Tô Dư để Đậu Oản dụng tâm chiếu cố mình là vì cái gì, liếc nhanh Giai Du Phu Nhân vẫn còn quỳ trên mặt đất, nhẹ nói _" Trường Thu cung, bản cung sẽ không tới. Bản xung tiến cùng là để chiếu cố thai của Vân Mẫn Phi."
Cự tuyệt dứt khoát như vậy. Giai Du Phu Nhân có chút giật mình, nhưng vẫn bái một cái, sau đó cười đứng lên.
Thăm hỏi ân cần vài câu như những ngày trước, nàng liền nhận ra Tô Dư thần sắc không tốt, lập tức phân phó người đi mời ngự y tới, đến khi nghe cung nhân nói đã sớm đi mời thần sắc mới hòa hoãn lại.
Tô Dư vẫn lo lắng trùng trùng, trong lòng luôn suy đoán Quách Hợp sẽ nói gì sau khi hồi cung. Nghĩ tới thần sắc Ôn thị lúc nói chuyện, luôn cảm thấy đây căn bản không phải chuyện nhỏ.
Chẳng lẽ Tô Triệt lại xảy ra chuyện gì? Hắn ở cấm quân Đô Úy phủ, luôn khó tránh gặp chuyện nguy hiểm, lúc trước cũng từng bị trọng thương.
Cứ loạn suy như vậy, đáy lòng càng lúc càng hoảng hốt, ngay cả Tề Mi đại trưởng công chúa gọi nàng hai tiếng nàng mới hồi thần, thần sắc bình tĩnh, nói:" Sao vậy?"
" Đang suy nghĩ chuyện gì?"_ Đại trưởng công chúa nhìn bộ dáng này của nàng càng không yên tâm. Tô Dư giương mắt nhìn Giai Du Phu Nhân, đáp:" Thần thiếp đang nghĩ...mợ đêm nay hay là đến Trường Thu cung dùng bữa đi. Thần thiếp mang thai, trong ăn uống phải kiêng cữ rất nhiều, sợ mợ ăn không ngon miệng."
Tề Mi đại trưởng công chúa vừa muốn nói, đã cảm thấy tay của nàng cách lớp chăn gấm nắm cổ tay mình. Xem ra có chuyện khó nói rõ, cố ý muốn để nàng rời đi. Vì Giai Du Phu Nhân ở đây, đại trưởng công chúa cũng không tiện hỏi nhiều, ánh mắt hai người trao đổi trong thoáng chốc, gật đầu đáp ứng:" Cũng được. Vậy bản cung dùng bữa xong liền trở lại."
" Vâng."_ Tô Dư mím môi cười, giương mày khẽ nhìn Giai Du Phu Nhân, bỗng thấy khóe môi nàng ta khẽ giương lên một nụ cười nhưng rất nhanh liền biến mất, lập tức hơi ngẩn ra, cuối cùng vẫn vờ như không thấy.
Nàng muốn đem Tề Mi đại trưởng công chúa ly khai, để bản thân có thể thuận tiện hỏi Quách Hợp, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
_______________________________________
Ban đêm, hoàng đế đến Đức Dung điện, rõ ràng là mùa đông, nhưng trên trán lại lưu một tầng mồ hôi mỏng, vừa thấy nàng liền vội hỏi:" Làm sao vậy? Trẫm nghe ngự y hồi đáp, nói thai của nàng không được ổn...."_ Tô Dư còn chưa kịp đáp lời, hoàng đế lại giải thích _" Trẫm đã sớm muốn tới đây, nhưng hôm nay xác thực có chuyện quấn thân...."
" Thần thiếp không sao."_ Tô Dư cúi đầu _" Người mang thai, ngẫu nhiên sẽ ngủ không ngon giấc. Ngự y kê đơn xong, cũng đã đỡ hơn rồi."
Thuốc kia quả thực có tác dụng, sắc mặt nàng so với buổi sáng đã tốt hơn nhiều, hoàng đế thở phào, hỏi nàng:" Cô đâu?"
" Đi Trường Thu cung dùng bữa."_ Tô Dư nói, quay đầu nhìn một vài món trên bàn, cũng không mời hoàng đế ngồi xuống, trái lại có chút lúng túng _" Thần thiếp hôm nay thân thể khó chịu, ăn không ngon, nghĩ muốn nghỉ sớm một chút..."
Chưa ăn gì sao? Đây là ý nghĩ đầu tiên của Hạ Lan Tử Hành. Nhưng nhìn thần sắc nàng, sợ muốn cưỡng bách nàng ăn là không thể. Tô Dư cũng nói buổi chiều mình đã miễn cưỡng ăn một ít, như vậy đã đủ rồi. Vì vậy nhẹ gật đầu, hắn nói:" Sớm nghỉ ngơi đi."
Sau đó ôm nàng vào tẩm cung nghỉ ngơi, nhưng lại bị Tô Dư đẩy ra:" Bệ hạ đêm nay đừng ngủ Đức Dung điện..."
"...Tại sao?"_ Hoàng đế không khỏi giật mình. Từ khi Tô Dư có thai đến nay, tuy không động đến nàng, nhưng hắn mười ngày thì có đến bảy tám ngày ôm nàng ngủ, cũng chưa từng thấy nàng nói gì.
Tô Dư nhẹ cười một tiếng, chỉ nói:" Thần thiếp thân thể không tiện...bệ hạ ở bên, trong lòng luôn có chút...sợ..."
Tô Dư nâng mắt lên rồi nhanh chóng rủ xuống, gò má phiếm hồng khiến hắn hiểu ra nàng đang lo lắng chuyện gì -- lo rằng hắn sẽ không nhịn được!
Hoàng đế lúng túng ho nhẹ, nghe Tô Dư nói tiếp:" Ngày thường cũng không ngại, nhưng hôm nay không được........ đừng nghỉ lại được không?"
Tất nhiên nên để nàng được an giấc. Hạ Lan Tử Hành cười gật đầu, nói nhẹ:" Đã biết, trẫm liền về Thành Thư điện, nàng cứ hảo hảo tĩnh dưỡng đi."
_______________________________________
Một khắc sau, Quách Hợp mới trở về Khinh Lê cung, sắc mặt tối tăm xen lẫn bất an, vừa vào điện liền lệnh một đám cung nhân lui ra ngoài, Tô Dư cùng Chiết Chi nhìn nhau, trong lòng đều cả kinh. Cảm giác thân thể không ổn, Tô Dư nhẹ chống tay lên án, mượn chút sức lực, bình tĩnh hỏi hắn:" Thế nào?"
" Nương nương..."_ Quách Hợp thần sắc do dự, cảm thấy việc này tốt nhất không nên nói cho nàng biết. Nhưng nàng đã cố ý để hắn đi dò hỏi, xem ra hơn phân nửa đã nghe được chút tiếng gió, như vậy làm sao lừa gạt được?
Hạ bái, Quách Hợp hung ác cắn chặt răng, cuối cùng nói:" Nương nương nén bi thương.... Tô đại nhân, đi rồi..."
Phụ thân!
Chiết Chi rõ ràng nghe được vào lúc âm thanh Quách Hợp cất lên, Tô Dư liền hít một ngụm lãnh khí, thân thể nghiêng về phía trước, Chiết Chi vội vàng đỡ lấy nàng. Thấy được nàng nắm chặt cổ tay mình, nghiến răng hỏi:" Là chuyện gì..."
" Việc này..."_ Quách Hợp ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, bẩm chi tiết _" Trên phó có lời đồn........Tô đại nhân đi Dục Đô, bị.......bị cấm quân Đô Úy Phủ...truy sát trên đường..."
Truy sát trên đường....
Tô Dư chỉ xảm thấy trong một khắc đầu mình như muốn nứt ra, một hồi đau nhức kịch liệt từ đâu đánh tới, như có một tảng cự thạch đè lên ngực nàng, khiến nàng đến hô hấp cũng gian nan.
Cấm quân Đô Úy phủ...
Đó là nơi trực tiếp nhận lệnh hoàng đế. Ra là vậy, hắn rốt cuộc vẫn không tha Tô gia, không hề thay đổi với đời trước, tất cả là do nàng yêu cầu quá xa vời.
Hắn vẫn luôn gạt nàng....
Đột nhiên nhớ tời, nàng đã từng nói với hắn, muốn đợi đến khi hài tử sinh hạ liền để phụ thân nhìn mặt, lúc đó tay hắn ôm nàng liền căng lên. Khi đó nàng chỉ nghĩ hắn với Tô gia còn khúc mắc, cho nên vẫn có chỗ bất mãn, lại không nghĩ tới....
" Truy sát trên đường..."_ Tô Dư nghiến chặt răng cười lạnh. Những ngày này, nàng vẫn luôn tin hắn, tin hắn cho dù chỉ xem phân lượng của đứa bé, ít nhất trong nhất thời sẽ không động đến Tô gia.
Thì ra hắn vẫn không nhịn được, cho dù nể mặt hài tử, hắn rốt cuộc vẫn không nhịn được.
".... Nương nương."_ Chiết Chi sợ hãi kêu một tiếng, nhẹ khuyên nhủ _" Nương nương nén bi thương...bình tĩnh lại, chớ động thai khí..."
" Vậy đệ đệ ta đâu..."_ Tô Dư ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút vô thần _" Tô Triệt đâu?"
Quách Hợp vội đáp:" Không có nghe được chuyện của công tử, chắc chắn không có việc gì."
Hơi thở ra. Tô Dư được Chiết Chi đỡ ngồi xuống, cảm thấy trước mặt đều là hình ảnh phụ thân chết trên đường, cùng bộ dáng hắn tự vẫn lúc nàng hồn phách phiêu tán nhìn thấy hợp nhất, không ngừng đung đưa trước mặt.
_______________________________________
Hoàng đế vừa trở lại Thành Thư điện, đã có hoạn quan vội vã đến bẩm, Từ U tất nhiên cản lại. Nhìn ra đây là người của Khinh Lê cung, cau mày nói:" Bệ hạ đang xem tấu sớ, có chuyện gì?"
" Đại nhân..."_ Hoạn quan kia 1 đường chạy thẳng tới đây, hơi thở dồn dập, nói ngắt quãng _" Vân Mẫn Phi nương nương động thai khí...ngất đi rồi."
" Cái gì?"_ Không đợi hắn nói tiếp, Từ U đã cả kinh, liếc nhìn vào trong, đè thấp thanh âm _"Truyền ngự y chưa?"
" Đã truyền....cũng đã đến Trường Thu cung cấp bẩm Tề Mi đại trưởng công chúa."_ Hoạn quan kia đáp, lo lắng nói _" Bệ hạ bên này...."
" Ngươi trở về hầu hạ, bệ hạ bên này ta sẽ nói."_ Từ U cũng mất trấn định, ném cho hắn một câu liền quay vào điện.
Dọc đường đi, Hạ Lan Tử Hành cảm thấy tâm như nhảy ra ngoài. Bởi vì đứa bé, lại càng vì Tô Dư.
Đến Khinh Lê cung, cung nhân ra ra vào vào, cực kỳ bận rộn. Bước vào cửa điện, Tề Mi đại trưởng công chúa cùng Giai Du Phu Nhân đều đã ở đó, có vài cung nữ bên cạnh hầu hạ, vừa thấy hoàng đế sắc mặt âm trầm, nhìn nhau giây lát liền không hẹn quỳ xuống, thở mạnh cũng không dám.
" A Dư..."_ Hạ Lan Tử Hành bước nhanh đến, đến trước giường liền thấy Tô Dư đã tỉnh, lúc này mới thả lỏng.
Tay Tô Dư rất lạnh, Hạ Lan Tử Hành sít sao nắm lấy, chống lại ánh mắt suy yếu của nàng:" Làm sao vậy...đang êm đẹp như thế...."
Tại sao lại động thai khí?
Trên khuôn mặt tái nhợt, mi mắt Tô Dư đột nhiên giãn ra, căng thẳng đặt tay lên bụng, một trận đau đớn liền lập tức đánh tới.
Hài tử....
Dự cảm điềm xấu trào dâng trong lòng. Nàng minh bạch, bản thân lúc nghe hung tin cho dù đã kịch liệt khống chế, nhưng vẫn không thể ngưng lại được cảm giác bi thống đó.
Lại một trận đau nhức kịch liệt, Hạ Lan Tử Hành cảm thấy nàng nắm chặt tay hắn, chỉ biết dùng hết sức lực bấu vào.
" Ngự y!"_ Hét một tiếng, ngự y vừa mới dàn xếp xong cho Tô Dư đang dặn dò cung nữ nên sắc thuốc thế nào liền vội chạy vào điện. Vừa thấy sắc mặt Tô Dư liền biết không ổn, cảm thấy kỳ quái không thôi -- từ lúc Vân Mân Phi mang thai đến nay, thai nhi vẫn ổn định, vì sao hôm nay lại đột nhiên động thai khí, lại còn nghiêm trọng tới mức này...
Tô Dư không nói tiếng nào, im lặng cảm nhận từng trận đau đớn, nhìn các cung nhân quanh mình lo lắng bận rộn. Hạ Lan Tử Hành cho dù nóng lòng nhưng cái gì cũng làm không được, chỉ đành liên tục nắm chặt tay nàng, mặc nàng cấu véo.
Đây là một loại an tĩnh quỷ dị, từ đêm khuya đến bình minh. Tô Dư đã nhiều lần hôn mê, ngược lại trong lúc mê mang cũng không có ác mộng gì, nhưng lúc tỉnh dậy vẫn còn mơ hồ.
Rốt cuộc cũng đợi được nàng ổn định, hơi thở vững vàng. Hạ Lan Tử Hành buông tay nàng ra, đắp chăn cho nàng, chỉ cảm thấy tuy vừa rồi nàng không nói một lời, nhưng nhất định rất đau đớn, lúc này ngủ một chút cũng tốt.
Nhìn những vết nhéo xanh tím trên lòng bàn tay, lại nhìn cung nhân đang thu dọn, hắn cảm thấy trong lòng trống rỗng đến đáng sợ.
Hài tử đã mất...
Đột nhiên đi rồi, không có lấy một dấu hiệu. Thậm chí hôm qua vẫn còn rất tốt, Tô Dư còn cho hắn xem một bộ tiểu y phục nàng may cho hài tử.
" A Dư..."_ Tay hắn có chút run rẩy xoa lên trán Tô Dư, nàng vẫn ngủ rất say, trên mặt không nhìn ra chút thống khổ nào, cũng như chẳng thể biết được tâm tư lúc này của hắn.
Đời trước, hậu cung ba nghìn giai lệ, từng có rất nhiều sủng phi, nhưng trong lòng hắn vẫn không có lấy một người. Cũng vì thế, những hài tử kia của hắn...hoàng tử liền chỉ là hoàng tử, công chúa liền chỉ là công chúa.
Nhưng lúc nghe được Tô Dư có thai, cảm giác vui mừng của hắn không giống trước đây. Hắn là dùng thân phận của một phụ thân trông ngóng đứa bé này, đứa bé của hắn và Tô Dư.
Càng mong ngóng, hắn thậm chí còn xuất thần trong lúc bàn chính sự, rõ ràng có việc phải làm, lại không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, nếu là nam sẽ gọi là gì nếu là nữ sẽ gọi là gì...
Nhưng hôm nay, đứa bé này đã đột ngột đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.