Trọng Sinh Chi Đích Tử

Chương 14: Sinh bệnh




Đường Úc Thụy mới vừa trở về Úc Hề viên đã thấy nha hoàn bên người thái phu nhân đến đây truyền lời, thái phu nhân có việc muốn nói với thiếu gia, vừa rồi quên mất, thỉnh thiếu gia quay lại chủ trạch.
Đường Úc Thụy không còn cách nào khác, ma ma trong viện thờ phụng lão phu nhân như thần thánh, nhanh chóng chuẩn bị chuẩn bị cho Úc Thụy, lại đi chủ trạch.
Nói đến thái phu nhân, nhóm ma ma này cũng ở Đường gia nhiều năm, tự nhiên biết rõ ràng hơn so với bọn tiểu nha hoàn. Thái phu nhân không phải người dễ trêu chọc, nếu bà muốn mở một con mắt nhắm một con mắt, cái gì cũng dễ nói, ở trong mắt của đa số người ngoài là một trưởng bối từ ái, nhưng có thể sinh sống trong đại Đường gia này, có người nào lại vô tư.
Thời điểm thái phu nhân còn trẻ cũng rất uy nghiêm, là một chủ tử nói một không nói hai. Phụ thân Đường Kính chinh chiến trên sa trường, toàn bộ gia sự là do bà chủ trì, an bài Đường gia từ trên xuống dưới gọn gàng ngăn nắp, điều này cũng làm cho thái phu nhân tạo thành bản tính không cho người khác ngỗ nghịch mình.
Chẳng qua hiện giờ lớn tuổi, có một số việc không thể quản, cũng bắt đầu để mình thả lỏng tâm tư, bằng không loại mặt hàng gian xảo như Ngụy Nguyên làm sao có thể qua được mắt bà.
Trong chuyện dòng chính Đường gia, thái phu nhân không muốn được chăng hay chớ, dù sao bà đã sống hơn nửa đời người, đều bận rộn bôn ba vì sự thịnh vượng cùng thể diện của Đường gia, bây giờ đến lúc tuổi già, không thể để người nào phá hủy được.
Nhóm ma ma đương nhiên biết tính tình thái phu nhân, cho nên không dám chậm trễ, nhanh chóng đẩy Úc Thụy quay lại.
Thái phu nhân nằm trên tháp, có nha hoàn quỳ ở một bên quạt mát, thoạt nhìn tựa hồ đang ngủ, nhưng thời điểm Úc Thụy đến gian ngoài, đại nha hoàn bên người thái phu nhân cũng không ngăn lại, để Úc Thụy tiếp tục vào.
Úc Thụy vào phòng trong, thái phu nhân cũng không mở mắt, chỉ hỏi: “Thụy Nhi đến sao?”
Đại nha hoàn bên cạnh hạ thấp thắt lưng, cung kính đáp: “Dạ, bẩm thái phu nhân, thiếu gia đến.”
Lúc này thái phu nhân mới mở mắt ra, nha hoàn đỡ tay bà, nâng dậy, dựa vào ghế.
Thái phu nhân cười vẫy vẫy tay với Úc Thụy, ý bảo hắn tiến đến.
Triệu ma ma liền đẩy xe lăn lên phía trước một chút, lúc này thái phu nhân mới câu được câu không nói một ít chuyện không quan trọng, “Già rồi, càng ngày càng cảm thấy mình vô dụng, ngồi một lát đã mệt mỏi toàn thân, phải nằm một chút mới tốt, không bằng được người trẻ tuổi các ngươi.”
Úc Thụy nghe đối phương tán gẫu, chỉ cười cười, cung kính thỉnh thái phu nhân bảo trọng thân thể.
Thái phu nhân nói: “Thân thể Thụy Nhi thế nào, nhìn ngươi đơn bạc như vậy, có dùng thuốc bổi bổ nguyên khí hay không?”
Thái phu nhân hỏi xong, cũng không định để Úc Thụy trả lời, lại nói: “Ta thật sự là càng già càng hồ đồ, gọi ngươi nhanh chóng trở lại, kỳ thật là muốn hỏi cha ngươi đã an bài việc học tập cho ngươi chưa. Hài tử Đường gia sao có thể không đọc sách, tuổi của ngươi, nên ở nhà chăm chỉ học tập, tuy rằng không trông cậy thi đậu Trạng Nguyên, nhưng cũng không thể làm người mù chữ.”
Úc Thụy đáp: “Phụ thân chưa từng nhắc tới.”
Thái phu nhân gật gật đầu, “Thế là không được, nếu gặp ta sẽ nói với hắn.”
Nói xong, cầm lấy tay Úc Thụy: “Trước kia ngươi đã đọc sách chưa, nhận biết được mặt chữ không?”
Úc Thụy không biết thân thể này trước kia đã đọc sách chưa, có biết chữ hay không, còn bản thân Úc Thụy đã đọc sách cũng biết chữ, hơn nữa học vấn ở trên lớp vẫn luôn đứng đầu, dù sao chỉ cần như vậy cũng đủ để giãy dụa sinh tồn trong dòng chính.
Hắn cũng biết hoàn cảnh trước kia của thân thể này không tốt, có lẽ là hài tử ở thâm sơn cùng cốc, núi cao suối sâu, nhìn bộ dáng gầy yếu như thế này, hơn nữa chân có tật cũng không chữa trị, e là không có tiền, vậy lại càng không thể nói đến đọc sách, ở trong mắt người nghèo khổ cùng cực, đọc sách biết chữ là một ước mơ xa xỉ.
Úc Thụy hiểu được đạo lý này, nhưng vẫn cảm thấy lão phu nhân hỏi hai câu này thực khó nghe, tựa hồ nhận định bản thân Úc Thụy không thể đọc sách, cũng như không thể nhận biết chữ. (hự >”< muốn đấm bà già này thế)
Tuy rằng thái phu nhân vẫn luôn tươi cười chào đón Úc Thụy, nhưng hắn hoàn toàn không cảm giác được một chút độ ấm nào, kỳ thật dù là ai cũng sẽ không cho một trưởng tử tàn tật cái nhìn hoà nhã, thái phu nhân như vậy là đã cho Úc Thụy thể diện.
Úc Thụy sống qua một đời, tranh đấu cả đời, hắn cũng không muốn sau này phải tranh giành cái gì nữa, vì tiền bạc, vì địa vị, vì gia tộc, đến cuối cùng đều là giỏ trúc múc nước công dã tràng, người chết rồi còn có thể để lại cái gì.
Thế nhưng riêng cơn tức này phải tranh.
Úc Thụy trên mặt bất động thanh sắc, chỉ cười nói: “Cũng đã đọc qua một ít, tuy rằng không coi là nhiều, chữ cũng miễn cưỡng nhận biết vài cái.”
“A?”
Lão phu nhân hiển nhiên rất bất ngờ, kinh ngạc nhìn hắn, cũng nghe ra được Úc Thụy đang khiêm tốn, cái gì một ít cái gì vài cái, theo thái độ này, chỉ sợ đọc sách không ít.
“Thế thì tốt rồi.”
Lão phu nhân vỗ vỗ tay hắn, nói: “Ngày mai lúc cha ngươi đến thỉnh an ta, ta sẽ nói với hắn, để ngươi đến thư viện học tập, không cần ngày nào cũng ngốc ở trong sân, lại có thể vui chơi. Ngươi trở về chuẩn bị chuẩn bị, sai hạ nhân mang đến mấy đồ vật cần thiết. Ở đó đều là hài tử lớn như ngươi vậy, cũng sẽ có bạn, không đến mức buồn chán đi.”
Úc Thụy nhất nhất gật đầu đáp ứng, thái phu nhân lại quay đầu phân phó Triệu ma ma, “Thiếu gia mọi khi thích ăn cái gì, thích uống cái gì, các ngươi cũng phải dụng tâm nhớ kỹ, hầu hạ thiếu gia thật tốt, thiếu gia có cái gì không làm được, nhóm ma ma các ngươi cũng phải trông coi một chút, nếu để xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách ta phạt nặng.”
Triệu ma ma vừa nghe vừa liên thanh vâng dạ.
Lúc này thái phu nhân mới nói mệt mỏi, nhắm mắt lại, Úc Thụy xin cáo lui, để Triệu ma ma đẩy ra ngoài.
Vào Úc Hề viên, Chỉ Hi nhanh chóng tiến lên đón, hỏi: “Thái phu nhân kêu thiếu gia đi qua có chuyện gì thế?”
Triệu má má vỗ vỗ ngực: “Còn có chuyện gì, không phải là chuyện đi thư viện đọc sách sao, đừng có hỏi, mới vừa rồi lão phu nhân trừng mắt lên quá đáng sợ.”
Chỉ Hi hỏi: “Đi thư viện đọc sách thì sao phải trừng mắt?”
“Chỉ là dặn dò chúng ta tận tâm chiếu cố thiếu gia thôi, nếu có việc gì, trước tiên sẽ xuống tay từ chỗ chúng ta.”
Chỉ Hi che miệng cười nói: “Xem chừng Triệu ma ma bị hù dọa rồi.”
Chỉ Hi lại nói với Úc Thụy: “Khi nào thiếu gia đi thư việc đọc sách, ngày mai sao, nô tỳ chuẩn bị sách tập mang theo cho ngài, ở thư viện tuy rằng có cơm, nhưng sợ thiếu gia ăn không quen, không bằng nô tỳ phân phó trù phòng làm một chút?”
Úc Thụy xua tay nói: “Không cần vội, ngày mai không đi, còn phải bẩm việc này với lão gia, lão gia đồng ý mới được đi. Còn sách tập gì đó chuẩn bị cứ chuẩn bị, cơm canh thì không cần, ta là đi đọc sách, khoa trương quá để người ta nhìn vào cũng không tốt.”
Chỉ Hi gật đầu: “Vẫn là thiếu gia suy xét chu toàn, vậy nô tỳ đi chuẩn bị trước.”
Úc Thụy từ trưa đến chiều đều ở trong thư phòng, Đường Kính bận quá, hình như không về nhà, thái phu nhân thích thanh tĩnh, lại có Ngụy Nguyên nói chuyện cùng, tự nhiên sẽ không đến truyền thiện.
Úc Thụy lấy đọc vài quyển sách, không lâu sau cảm thấy mỏi mắt, đầu cũng loạn thành một đoàn, thân thể này rất vô dụng, chỉ cần tập trung tinh thần một lát là mệt đến lợi hại, không thể không nghỉ ngơi.
Hắn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại thư giãn, thư đồng hầu hạ bên cạnh cũng không lên tiếng, Úc Thụy rất nhanh mệt mỏi buồn ngủ.
Hắn mơ mơ màng màng nghĩ đến thái độ lão phu nhân buổi sáng, lại nghĩ đến thái độ Đường Kính. Đường Kính vờ như không đề cập tới việc cho Úc Thụy đi thư viện đọc sách, có lẽ bởi vì trong lòng không hề xem Úc Thụy là trưởng tử mà bồi dưỡng, bằng không có trưởng tử nhà nào lại không đi học. Bây giờ lão phu nhân để Úc Thụy đi đọc sách, chắc là sợ trưởng tử không biết chữ sẽ làm người bên bàng chi chê cười đi.
Thời điểm Úc Thụy mơ mơ hồ hồ còn cười nhẹ một tiếng, đã biết làm trưởng tử thực tế chính là người trong ngoài bất nhất, cũng không được coi trọng như bên ngoài vẫn thấy. Tất cả mọi người quay cuồng tính kế cũng chỉ vì tấm bảng hiệu Đường gia này thôi.
Úc Thụy cũng không biết đã ngủ bao lâu, cảm thấy đầu nặng trĩu, mờ mịt mê mang không thể tỉnh, toàn thân cũng không có sức lực, giống như lọt vào trong sương mù, cả người bay bay.
Đột nhiên nhận thấy một cỗ khí tức ấm áp, tựa hồ có người đặt tay lên trên trán hắn, Úc Thụy thở dài một tiếng, nhẹ nhàng cọ cọ.
Cũng không biết từ khi nào, Úc Thụy ngày càng ít tiếp xúc thân thể với người khác, có lẽ quan hệ giữa người với người đều xa lạ như vậy, cũng không nhất thiết phải làm thế. Hắn trước kia cũng là thiếu gia, mặc dù là trưởng tử nhưng không được phụ thân coi trọng, đến hạ nhân cũng chỉ làm bộ cung kính bên ngoài với hắn, chỉ có mẫu thân là người duy nhất đối tốt với hắn, chẳng qua lớn lên, Úc Thụy cũng không thể thân cận với mẫu thân như trước. Tuy rằng hắn không nói ra, nhưng có ai lại không cảm thấy cô đơn đâu, hắn cũng muốn thân cận với người khác, muốn để cho người khác thân cận mình.
Trán Úc Thụy ướt mồ hôi, hắn hồi tưởng lại rất nhiều chuyện trước kia, lại không ngừng nghĩ đến chuyện của Đường gia. Đường gia không thể so với nhà khác, bản thân như đang ở trong nước sôi lửa bỏng, Úc Thụy tỏ ra bình tĩnh lãnh đạm, kỳ thật đều là giả, trong lòng hắn cũng rất áp lực.
Độ ấm trên trán không biến mất, chợt nghe thấy tiếng nói: “Đám hạ nhân các ngươi hầu hạ kiểu gì, để thiếu gia bệnh thành như vậy mà không một ai biết?”
Úc Thụy có thể nghe được thanh âm sợ hãi của Chỉ Hi cùng Triệu ma ma, bình thường Triệu ma ma cũng không sợ hãi như thế, Chỉ Hi lại vô tư tới vô tâm, chưa từng sợ ai như vậy, nếu nói sợ, có lẽ chỉ có Đường Kính mới làm họ kính sợ e ngại như vậy thôi.
Úc Thụy nghĩ nghĩ, chìm vào mê man.
Ngày hôm sau, Úc Thụy còn cảm giác trên người có chút mệt mỏi, Chỉ Hi chạy đến muốn đỡ Úc Thụy dậy, nói: “Thiếu gia đừng ngồi dậy.”
Úc Thụy trừng mắt nhìn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Chỉ Hi giận dữ: “Ngài bị bệnh, chính mình cũng không biết sao? Hù chết nô tỳ, kêu người gọi người vẫn không tỉnh, mặt nóng đến phỏng tay.”
Úc Thụy nghe nàng nói như vậy, ngón tay nhu nhu thái dương, hiện tại trên người thật sự không còn chút sức lực. “Có thể là ngủ trong thư phòng, bị trúng gió.”
“Nô tỳ còn tưởng ngài ở thư phòng đọc sách đâu, may mắn lão gia trở về lại muốn nói chuyện đi thư viện học với thiếu gia, nếu không không biết đến bao giờ nhóm nô tỳ mới phát hiện thiếu gia ngài bị bệnh, lão gia mắng chúng nô tỳ đến là thảm.”
Úc Thụy theo bản năng sờ sờ cái trán, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cuối cùng lại chỉ lắc lắc đầu, cũng không nói nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.