Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 56:




Đợi cho vũ cơ đều thối lui, các quân quý chờ tiếp tục thi đấu cũng đã thay xong y phục, thi đấu tiếp tục tiến hành.
Cố Sanh có thể rõ ràng cảm giác được, lực chú ý của các tước quý xem thi đấu xung quanh đã không tập trung như trước nữa.
Hiển nhiên, mọi người là bị một đoạn kiếm vũ của Cửu Điện Hạ, kinh diễm đến xao động, thật lâu không thể bình tĩnh.
Thẳng đến hai vòng đấu kết thúc, cuối cùng một hồi đàn vũ biểu diễn, Cố Sanh mới cảm giác ánh mắt của tân khách bắt đầu tập trung vào thi đấu, trở lại trêи người các quân quý.
Thân là cao đẳng quân quý, làm sao có thể dễ dàng tha thứ ánh mắt của những tước quý xung quanh bị một tước quý nhỏ tuổi hấp dẫn!
Đây quả thực là sỉ nhục của quân quý!
Tiểu nhân tra là muốn tìm cách trêu đùa nàng sao?
Cố Sanh cảm thấy rất tức giận, lại rất cô độc.
Bởi vì nàng phát hiện, các quân quý xung quanh, không chút bởi vì danh tiếng của bản thân bị một hoàng tước đoạt được mà nan kham, trái lại nhiệt tình tăng vọt…. Đều đang thảo luận về Giang Trầm Nguyệt!
Thậm chí có quân quý trong lúc hiến vũ, ánh mắt thẳng rơi vào khu vực của hoàng tước, nỗ lực lần nữa nhìn thấy thiên tư của cửu hoàng nữ.
Thật sự là đánh mất thân phận cùng cốt khí rụt rè của cao đẳng quân quý!
Không bao lâu, Cố Sanh phát hiện các quân quý đối diện khởi vũ, đều sẽ đem ánh mắt thỉnh thoảng đặt trêи người nàng, tiện đà lần thứ hai si mê nhìn về phía các hoàng tước, cứ như vậy ánh mắt không ngừng chuyển động giữa nàng và Cửu Điện Hạ, qua lại dao động.
Cố Sanh có chút buồn bực, những quân quý này chăm chú nhìn nàng làm gì? Lẽ nào nàng lại “ngang tài ngang sức” cùng Cửu Điện Hạ?
Mang theo một tia đắc ý cùng nghi hoặc, Cố Sanh theo ánh mắt của mọi người, cũng nhìn về phía khu vực của hoàng tước.
Gần như là trong nháy mắt lúc nhìn đến, nàng liền nhìn thấy thân ảnh quần áo đỏ thẫm kia trong số các hoàng tước mặc chế phục màu hạnh hoàng.
Cửu Điện Hạ dĩ nhiên không thay y phục, an vị trêи ghế, mái tóc ngược lại đã cẩn thận tỉ mỉ bó buộc bằng ngọc quan, lộ ra cái trán trơn bóng.
Màu da của Giang Trầm Nguyệt vốn dĩ trong sáng như bạch ngọc, thông thấu hơn so với người mang huyết thống thuần khiết của Hạ Triều, lại thêm lúc này một thân váy dài đỏ rực, trong chúng hoàng tước quả thực sáng như tinh tú.
Mặt nàng mặc dù không trang dung, nhưng trời sinh đã có đường nét tinh xảo, mũi rất cao, đôi mắt rất sâu, song đồng đạm kim sắc vẫn luôn mang theo vẻ đặc biệt chuyên chú, khóe môi trời sinh khẽ nhếch cười như không cười, cũng rất dễ làm cho người ta hiểu lầm bản thân khiến cho Cửu Điện Hạ thích thú.
Thảo nào một đám quân quý bên này đều bị nhìn đến mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Ngay sau đó, Cố Sanh cũng phát hiện nguyên do đám quân quý này thỉnh thoảng nhìn về phía nàng.
Bởi vì ánh mắt của Giang Trầm Nguyệt, gần như vẫn di chuyển theo nàng!
Mỗi khi Cố Sanh khởi vũ, đối mặt với khu vực của hoàng tước, Cửu Điện Hạ đều sẽ tạm thời buông trà bánh trong tay, vẻ mặt cao ngạo buông xuống ánh mắt, quan sát Cố Sanh đang ở giữa vũ đài.
Ánh mắt đại khái chính là “ân, biểu hiện của ngươi tạm được”.
Biểu tình cao ngạo như vậy, phối hợp với một thân y phục đỏ thẫm, toát ra một loại cảm giác uy nghiêm mà buồn cười…
“Phốc….” Cố Sanh nhịn không được rụt đầu cười ra tiếng.
Điện hạ, ngài có thể đổi bộ y phục khác rồi hãy ra oai hay không!
Đại khái là bởi vì Cố Sanh đang cười biểu hiện của mình, nên Cửu Điện Hạ vẻ mặt trầm trọng, trong lúc cúi đầu ánh mắt buông xuống, liền tràn ra tiếu ý.
Trong đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại ôn nhu lưu luyến, dường như mang theo ma lực băng, khiến các quân quý bên này đều nhảy sai nhịp.
Cố Sanh cũng bị tiếu ý này kϊƈɦ thích đến trong lòng ấm áp, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Cửu Điện Hạ vẻ mặt ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng, cũng nâng chỉ vào vị trí thắt lưng của mình.
Cố Sanh vô thức buông xuống ánh mắt nhìn về phía thắt lưng của mình, phát hiện bên hông treo thẻ dự thi, không biết khi nào đã lật ngược, đang dùng mặt trắng đối diện với các tước quý xem thi đấu.
Cố Sanh vội vàng bất động thanh sắc đem thẻ bài lật lại, sau đó ngẩng đầu muốn hướng Cửu Điện Hạ gật đầu cảm kϊƈɦ.
Nhưng lại thấy Giang Trầm Nguyệt vẻ mặt đầy ôn nhu nay đã chuyển biến thành cười xấu xa!
Ngay sau đó Cửu Điện Hạ “tính xấu không sửa”, nâng ngón trỏ vẽ vòng tròn trêи huyệt Thái Dương của mình, nét mặt còn nỗ lực tái hiện lại biểu tình ngu xuẩn ngốc nghếch vừa rồi của Cố Sanh…
Cố Sanh: “…..”
Vẫn là không nên ôm bất luận hy vọng gì đối với tiểu nhân tra.
Tựa hồ bởi vì Giang Trầm Nguyệt trêu đùa, Cố Sanh nhất thời không phát hiện, Giang Hàm ngồi cách Cửu Điện Hạ hai trương trà kỷ, cũng đang nhìn nàng.
Giang Hàm từ lâu đã theo dõi ánh mắt của Cố Sanh, phát hiện cử chỉ của Giang Trầm Nguyệt.
Nhìn thấy Cố Sanh lộ vẻ quẫn bách, Giang Hàm lập tức nâng tay đặt trêи môi, ho nhẹ hai tiếng, gọi ngũ hoàng tử chú ý.
Mà Cửu Điện Hạ cách hai trà kỷ còn đang nhất tâm trêu đùa Cố Sanh, làm mặt quỷ làm đến hăng hái.
Thất hoàng tử ở bên cạnh cũng chú ý đến nhị hoàng nữ nhắc nhở, cũng vội vàng ho khan hai tiếng.
Cửu Điện Hạ lúc này mới lấy lại tinh thần, vô thức nhìn về phía bên cạnh.
Thất hoàng tử cùng ngũ hoàng tử lập tức hơi ngửa ra sau, lộ ra thân hình ngồi nghiêm túc thẳng tắp của nhị hoàng nữ.
Giang Hàm đang nghiêng đầu thẳng tắp nhìn chăm chú vào Giang Trầm Nguyệt, một đôi mắt phượng hiếm thấy có một chút uấn nộ, nàng nhíu mày lắc đầu, ý bảo Cửu Điện Hạ không được hồ đồ.
Trêи mặt Giang Trầm Nguyệt lập tức rút đi vui cười, buông xuống ánh mắt gật đầu giả làm bảo bảo ngoan.
Giang Hàm lúc này mới quay đầu lại nhìn Cố Sanh.
Nhìn thấy Cố Sanh hai má vẫn lưu lại một tia đỏ ửng, trong lòng Giang Hàm không hiểu có chút không phải tư vị.
Thi đấu rất nhanh đã đến bước cuối cùng — tặng hoa ký.
Các tước quý xem thi đấu đem hoa ký giao cho quân quý mình nhìn trúng, giống như trong dự đoán, Cố Sanh là giai nhân thu được nhiều hoa ký nhất trong số nữ quân quý.
Bất quá, một nam quân quý ở đối diện cũng rất được các nữ tước quý xem trọng, Cố Sanh không ngừng liếc mắt nhìn số lượng hoa ký trong chậu hoa ký của hắn, trong lòng không khỏi có một chút thấp thỏm.
Sau khi tặng hoa ký kết thúc, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý không, Cố Sanh vẫn luôn cảm thấy hoa ký của đối phương nhiều hơn của nàng.
Nét mặt Cố Sanh như trước mang theo mỉm cười đạm nhiên, nhưng trong lòng cũng đã gấp đến độ bồn chồn.
Lần Kinh Giám Hội này, nàng chính là muốn lấy danh hiệu tứ phẩm dung hoa, nếu là đoạt được những danh hiệu khác, nàng sẽ không có tư cách dự thi nữa!
Mà lúc trong lòng nàng lo lắng không chịu nổi, các hoàng tước bắt đầu lên đài tặng hoa ký.
Đại khái là vì thay Cố Nhiêu trút giận, người đầu tiên lên đài là đại hoàng tử, dĩ nhiên đem hoa ký tặng cho nam quân quý có thể so đấu với Cố Sanh.
Cố Sanh nhất thời dâng lên tuyệt vọng, một hoa ký của hoàng tước tính bằng mười hoa ký bình thường.
Nàng vốn còn muốn dựa vào hoa ký của Giang Hàm để xoay người, lại không nghĩ rằng, đại hoàng tử không tiếc mạo hiểm khiến Kỳ Hữu Đế nghi vấn, lại ra tay nhắm vào nàng như vậy!
Cố Sanh tận lực hít sâu, thầm nghĩ chí ít còn có Cửu Điện Hạ, liền vô thức nâng ánh mắt, đảo quanh khu vực hoàng tước đứng chuẩn bị tặng hoa ký, lúc này mới phát hiện, Cửu Điện Hạ không có mặt ở đó!
Cố Sanh đầu tiên là cả kinh, nghĩ lại mới nhớ đến Cửu Điện Hạ chưa đến tuổi cập kê, còn chưa tới thể tặng hoa ký.
Nàng quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của hoàng tước, quả nhiên thấy Giang Trầm Nguyệt như cũ ngồi bên cạnh Kỳ Hữu Đế, thiển đồng nhẹ liễm, ánh mắt dao động trong chậu hoa ký của Cố Sanh và nam quân quý kia, khẽ nhíu mày.
Cố Sanh cảm giác Cửu Điện Hạ tựa hồ cũng không dễ dàng hơn nàng.
Nghĩ đến tiểu nhân tra tử sĩ diện như vậy, cũng tuyệt đối không thể chịu đựng được thư đồng của mình báo danh dự thi lại đoạt không được hạng nhất.
Trong dày vò, Cố Sanh nhìn thấy thân ảnh của Giang Hàm thong thả đi đến chỗ nàng, quả thực giống như trong bóng tối xuất hiện một trản đèn, nhưng cũng không thể hoàn toàn giảm bớt lo nghĩ trong lòng nàng.
Nhưng lúc nàng tiếp nhận hoa ký trong tay Giang Hàm, muốn ngẩng đầu tạ ơn, đã thấy Giang Hàm nhẹ đến không thể phát hiện mà cử động môi, dùng khẩu ngữ nói “đừng sợ”.
Cố Sanh ngây người nhìn Giang Hàm dường như không có việc ấy mà xoay người rời khỏi, ngay sau đó, ngũ hoàng tử, thất hoàng tử, lần lượt đều muốn tặng hoa ký vào tay nàng!
Trong lòng rốt cục yên ổn.
Cuối cùng, Cố Sanh dùng ưu thế nhiều hơn mười bảy hoa ký mà giành thứ hạng đầu, nếu không phải có hoa ký của hai vị hoàng tước khác, nàng quả nhiên sẽ ít hơn ba hoa ký so với nam quân quý kia.
Cố Sanh lần thứ hai dùng ánh mắt cảm kϊƈɦ, hướng khu vực của hoàng tước, đem thắng lợi của bản thân tất cả đều quy công cho Giang Hàm.
Nhưng trêи thực tế, cả quá trình hai vị hoàng tử căn bản không hề quan tâm đến bất luận nam quân quý nào, ánh mắt vẫn đều ở trêи người Cố Sanh.
Bọn họ vốn dĩ chính là muốn đem hoa ký tặng cho Cố Sanh.
Lúc chuẩn bị tặng hoa kỳ lại nhận được mệnh lệnh của nhị hoàng tỷ, người được chọn đúng lúc là người trong lòng bọn hắn đã chọn, hai vị hoàng tử dĩ nhiên không câu oán giận mà tặng hoa ký cho Cố Sanh.
Lúc trở về chỗ, ngũ hoàng tử còn vẻ mặt kϊƈɦ động cùng thất hoàng tử nhỏ giọng đàm luận: “Khí tức trêи người cô nương kia, rất thích hợp với ta, nương nương tháng trước vừa vặn đáp ứng cho ta….”
Không đợi ngũ ca không nhãn lực này nói cho hết lời, thất hoàng tử liền cúi đầu ho khan, dùng ngón trỏ chỉ về phía trước.
Ngũ hoàng tử bối rối ngẩng đầu nhìn, lập tức đối diện một đôi mắt phượng sắc bén….
Ngũ hoàng tử lập tức rụt cổ.
Thất hoàng tử ở bên cạnh bĩu môi, trong lòng nói ca ca ngốc này tâm cũng đủ lớn, nhị tỷ đã làm rất rõ ràng, biểu thị cô nương kia là nàng đã xem trọng, hắn vừa mới “phụng mệnh” tặng hoa ký, quay đầu lại toàn bộ đã quên, dĩ nhiên còn muốn cướp người từ trong tay nhị tỷ.
Lúc mọi người trở lại ghế ngồi, Cửu Điện Hạ ngồi ngoài cùng bên phải lập tức thoả mãn kéo khóe miệng, quay lộ ra một hàm răng trắng mỉm cười cùng ca ca tỷ tỷ đã tặng hoa ký cho Cố Sanh, còn giương cằm, đè thấp giọng nói: “Cảm tạ a.”
Ngũ hoàng tử không hiểu ra sao, tiểu hoàng muội này đang yên lành lại nói cảm tạ cái gì?
Thất hoàng tử ở bên cạnh nhìn ngũ hoàng tử ngây ngốc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dán đến bên tai nhắc nhở: “Cô nương kia là thư đồng của A Cửu!”
Ngũ hoàng tử: “…..”
Được rồi, thuận tay giúp người thật sự sẽ không bị thiệt!
Vừa xum xoe nhị tỷ, lại giữ được mặt mũi cho lão Cửu, nhất tiễn song điêu a!
Giang Hàm đi ở phía trước nghe được một tiếng cảm tạ này, sắc mặt cũng trầm xuống, dừng một chút vẫn là trầm mặc ngồi trở lại ghế, vẫn chưa nói gì.
Ngũ hoàng tử cùng thất hoàng tử đều mới vừa thành niên, đối với quân quý vốn có nhiều hăng hái, trong lúc tuyên bố thứ tự bọn họ liền một mực thảo luận trừ Cố Sanh ra xem những quân quý nào có tư sắc xuất chúng.
Ngũ hoàng tử nhìn thấy các quân quý ở giữa đài, sau khi thua cuộc cũng không quá thất vọng, ánh mắt như trước nhìn chăm chú vào Giang Trầm Nguyệt, trong lòng không khỏi ước ao không ngớt.
Ngũ hoàng tử vừa được mười sáu tuổi, còn không có quân quý nào đối với hắn lộ ra vẻ si mê như vậy.
Quả thực tà môn, đám quân quý rụt rè cao ngạo này thế nào sẽ si mê đối với một hài đồng còn không có năng lực khống chế tin tức tố?
Nghĩ đến đây, ngũ hoàng tử không khỏi muốn trêu chọc cửu hoàng muội, liền thăm dò: “A Cửu?”
Giang Trầm Nguyệt liếc mắt nhìn về phía hắn.
Ngũ hoàng tử chỉ vào nam quân quý xếp thứ hai, cười nói: “Tiểu ca kia trông rất thủy nộn?”
Giang Trầm Nguyệt không nói gì mà nhướng mày, biểu thị tán thành.
Ngũ hoàng tử thấy thế nheo mắt cười hỏi: “A Cửu, có nghĩ thu nạp hắn không?”
Giang Trầm Nguyệt thiển đồng lưu chuyển, nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Ta thu hắn làm gì?”
Ngũ hoàng tử dán đến gần, nhỏ giọng nói: “Tiêu ký a! Đó là một cao đẳng quân quý, phẩm cấp còn không thấp, tư vị tuyệt đối không phải tú nữ trong cung có thể so sánh được!”
Giang Trầm Nguyệt nghe vậy nhíu mày cúi đầu suy nghĩ một chút, ngay sau đó nghiêm trang thăm dò ngũ hoàng tử, nghiêm túc hỏi: “Ngũ ca, cái gì là tiêu ký?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.