Sau khi Tác Phi tỉnh lại, trời đã muốn sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ rải vào phòng ấm áp mà sáng ngời, vừa lúc bao phủ lên giường hoa, như một tấm chăn mỏng manh trong suốt, mềm mại nhẵn nhụi, thực thoải mái.
Cậu vừa khẽ động một cái liền cảm giác được bàn tay đang đặt trên lưng mình cũng nhẹ nhàng động đậy. Tác Phi không dám nhúc nhích nữa.
Cậu thật cẩn thận quay đầu, liền thấy được Samuel.
Samuel còn chưa tỉnh, vẫn đang ngủ như trước, nhắm mắt lại thoạt nhìn phi thường an tĩnh. Tác Phi mắt cũng không chớp nhìn hắn, cảm thấy Samuel mặc dù đang nhắm mắt nhưng vẫn cực kì xinh đẹp; tuy rằng không nhìn thấy cặp mắt diễm lệ kia thì hơi có chút tiếc nuối, nhưng bởi vì khép mắt lại mà hàng lông mi của hắn càng thêm rõ ràng, không phải là quá sức dày rậm mà là gốc ngọn phân minh, phần đầu lại hơi hơi cong lên làm cho bóng râm nơi mí mắt có vẻ đặc biệt sâu thẳm.
Khi hắn nhắm lại hai mắt, Tác Phi mới phát hiện rằng khóe mắt Samuel hơi nhọn, nhất là phía đuôi mắt có một độ cong nho nhỏ tới mức cơ hồ không thể nhận ra, chỉ cách gần như vậy mới có thể thấy rõ ràng.
Tác Phi nhìn rất lâu, cảm thấy hết sức mĩ mãn, lại nhớ tới trước khi ngủ tựa hồ có nhìn thấy một đôi cánh.
Vừa nghĩ tới, cậu liền kích động nhanh chóng xê dịch tầm mắt, đáng tiếc… không nhìn thấy đôi cốt dực xinh đẹp kia…
Chẳng lẽ là ảo giác?
Tác Phi có chút thất vọng thở dài.
Thấy Samuel vẫn còn chưa tỉnh, Tác Phi liền có chút rục rịch. Cậu trừ bỏ lần đầu tiên trông thấy Samuel được nhìn qua miệng vết thương sau lưng hắn, cũng chưa có dịp xem lại lần nữa.
Cậu lặng lẽ xê dịch cánh tay của Samuel, lại nhìn chằm chằm phần thân trên của hắn mà im lặng nuốt nước miếng một cái, rồi mới trèo qua, trộm ra phía sau hắn.
Cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt lại làm cho cậu ngây ngẩn cả người.
Này, này. Này!
Chu choa! Thật đáng yêu!
Cho tới nay Tác Phi đều tự xưng là bản thân không hề có trái tim thiếu nữ, cái loại dễ thương như nhóc thú con đối với cậu cũng chỉ có nhiêu đó thôi, nhưng trước mắt, đôi cánh nho nhỏ này thật sự là rất đáng yêu.
Thực nhỏ thực nhỏ, đại khái chỉ lớn bằng một bàn tay, nhưng phi thường tinh xảo. Là đôi cốt dục màu đen thuần khiết, nhưng lại là bản siêu cấp thu nhỏ.
Ma tộc trên Jalands đều có cốt dực, nhưng ở đây cốt dực không phải là ý trên mặt chữ, không phải là cánh làm từ xương cốt.
Trên thực tế, Tác Phi nhìn cũng không biết đó là chất liệu gì… Không giống với vũ dực của Thiên tộc, cũng không phải là đôi cánh mỏng tới trong suốt của Yêu Tinh, cốt dực của Ma tộc phi thường cứng rắn, nhưng hình dạng lại như là lông chim, chẳng qua so với lông chim dài hơn rất nhiều, không có lông tơ nhỏ, thoạt nhìn cũng không mềm mại, nhưng cực kì hoa mỹ.
Cốt dục khiêu gợi là độc quyền của Ma tộc.
Nhưng đôi cốt dực bản mini trước mắt này chỉ khiến người ta cảm thấy… rất trìu mến.
Tác Phi nhẫn nửa này, chung quy nhịn không nổi, liền vươn tay chạm vào. Tiểu cốt dực run run. Tác Phi ngây ngô cười, lại chạm vào, tiểu cốt dực lần này lại run rẩy run rẩy.
Nhưng mà chỉ chạm vào thì không thể thỏa mãn cậu; lá gan Tác Phi càng ngày càng lớn, dùng tay nhéo nhéo. Tiểu cốt dực bất động.
Tác Phi chớp chớp mắt, tiếp đó liền bị một lực lôi kéo. Cậu lập tức ngã xuống giường, cùng lúc ngước lên nhìn thấy người nam nhân đang nhìn xuống cậu.
Trong đôi mắt tím nồng đậm ý cười: “Chơi thật vui sao?”
Tác Phi ngẩn người, rồi cười nói: “Chơi rất vui.”
Nói xong câu đó, Tác Phi liền đích thân trải nghiệm một phen câu châm ngôn: ‘chơi với lửa có ngày phỏng tay’.
Đôi cốt dực nguyên bản đáng yêu khéo léo lập tức triển khai, như pháo hoa thuần đen nở rộ giữa ban ngày, mang theo nhiều màu sắc khác nhau, huyễn lệ chói mắt. Chỗ nào còn có hai chữ ‘đáng yêu’.
Cốt dực cứng rắn lóe ra ánh sáng nhợt nhạt, kết cấu trông có vẻ dị thường sắc bén.
Cốt dực của Ma tộc có thể bay lượn, đồng thời cũng là vũ khí bén nhọn, tuyệt đối không phải là vũ dực mềm mại.
Nhưng đồ vật nguy hiểm như vậy, Tác Phi lại một chút cũng không sợ hãi, bởi vì chúng là của Samuel.
Cốt dực màu đen chậm rãi thu lại, thong thả, thậm chí là có chút cẩn thận, tới gần thân thể Tinh Linh. Màu đen thuần túy gặp phải da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, sự đối lập rõ ràng này tuyệt đối đánh sâu vào thị giác.
Ánh mắt Samuel thâm trầm, trở nên nóng rực.
Cốt dực nâng Tinh Linh lên, tư thế như là đang nhấm nháp tế phẩm được dâng hiến, nhưng thái độ lại cực kì quý trọng… Tầm mắt Samuel dừng ở trên người Tác Phi, không có ngôn từ, cũng không có động tác dư thừa nào, nhưng mà chỉ ánh mắt tới lui dò tra đó cũng khiến cho thân thể Tinh Linh khẽ run.
Động tình đêm qua nháy mắt bị dấy lên.
Samuel hôn môi Tác Phi, lay động vòng eo của cậu, sau đó liền duy trì tư thế này, dùng một chút lực chôn vào trong nơi tuyệt vời, mềm mại lại chặt gắt gao ấy. Khoái cảm bỗng dưng ập đến khiến Tác Phi ngân lên một tiếng từ tận đáy lòng.
Thanh âm này như châm lửa cho đạn pháo, dục hỏa tạm ngủ say một lần nữa nổi lên, lại là một phen rong ruổi phóng túng.
Vừa bắt đầu liền rất khó dừng lại, thẳng đến khi Tác Phi lần thứ hai mê man ngất đi, cơn mưa tình yêu này mới hoàn toàn chấm dứt.
Nhưng mà, Samuel lại không cảm giác uể oải, ngược lại tinh lực dư thừa, thể lực cùng lực lượng không những tràn đầy mà ngược lại còn có biến đổi.
Nếu như nói trước kia lực lượng phân tán khắp cơ thể dưới trạng thái hạt cát, thì hiện tại hắn có thể tinh ý cảm nhận được rằng lực lượng đang tụ tập, tập trung lại – hoặc là nên nói, đang dồn nén lại.
Tương tự như một bình thủy tinh, nhưng mật độ phân tử mà nó có thể chứa đựng lại gia tăng cực đại, bởi vậy trọng lượng cũng tăng vọt. Hơn nữa, sự tăng tiến này còn chưa đạt đến đỉnh điểm. Samuel có thể cảm giác rõ ràng rằng còn có một không gian rất lớn để nó tiếp tục tăng.
Đây là cảm giác từ trước đến nay hắn chưa từng có.
Liên tưởng đến trước đây Tác Phi hôn môi sẽ có tác dụng chữa trị, hắn hé mắt, lập tức qua xem xét tình trạng thân thể Tác Phi.
Hôn môi sẽ tiêu hao thể lực, mà còn tiêu hao cực lớn, cơ hồ làm toàn bộ thể lực của cậu cạn kiệt.
Hắn tinh tế kiểm tra thân thể Tác Phi, phát hiện không có chỗ nào khác thường, cũng không hề bất đồng so với lúc trước. Mặc dù là đang mê man, nhưng hai má cậu lại phi thường khỏe mạnh sáng bóng giống như đang ngủ say, hơn nữa là ngủ vô cùng ngon lành.
Sau một phen xem xét, Samuel nhẹ nhàng thở ra. Hắn ôm Tác Phi lên, dùng nước ấm cẩn thận rửa sạch thân thể cậu. Lúc chạm tới phía sau của cậu, Samuel nhịn không được trong lòng khẽ động, nhưng lập tức lại cưỡng chế xuống.
Hắn mặt không đổi sắc tẩy rửa, nhưng ánh mắt ngay cả ngó nghiêng một chút cũng không dám nhìn nhiều…
Giúp Tác Phi rửa sạch xong, Samuel đặt cậu lên trên giường hoa, đắp một tấm chăn mỏng, sau đó quay người lại đi vào phòng tắm. Dội vào đầu chính là một chậu nước đá…
Thời điểm Tác Phi lần thứ hai tỉnh lại, cậu chỉ còn một thân một mình, không có Samuel ở bên. Đại não Tác Phi hoạt động bình thường; cậu ngồi xếp bằng trên giường hoa, nhớ lại chính mình thú tính đại phát (xác định không phải là thụ tính đại phát ha?), nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Ngại ngùng trong chốc lát, cậu lại an ủi mình: cậu là một thằng đàn ông, thuần như vàng ròng chính hiệu 24K, phải trung thành với dục vọng!
Nghĩ như vậy, cậu liền từ trên giường nhảy xuống. Mới vừa chạm đất, cậu liền “Ôi!” một tiếng, rồi té ngược trở về trên giường.
Đcm, thắt lưng của cậu, chân của cậu!
Vàng ròng cái đầu nha, trung với dục vọng cái lông nha, lão tử đây rõ ràng là muốn tinh tẫn nhân vong!
Tác Phi lăn trên giường, ấn ấn thắt lưng, xoa xoa bắp đùi của chính mình, trừ bỏ hai nơi này có chút mỏi, thân thể tựa hồ không có chỗ nào khác thường, tinh thần còn phi thường tốt, tựa như vừa mới ngủ một giấc dài không mộng mị.
Từ từ… Tác Phi bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Cậu đường đường là một bạn công nhưng lại bị đối xử như một bé thụ. Điều này thì cậu cũng không quan tâm. Phải nghĩ rộng ra một chút. Cái chuyện ái tình này, làm sao có thể phân biệt rạch ròi như vậy, gì mà công hay thụ. Lần này cậu ở dưới, lần sau cậu có thể ở trên, cũng không phải là chuyện gì to tát lắm… Cùng với Samuel thương lượng một chút là được. (khờ dại đến mức khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng.)
Mấu chốt là, cậu vì cái lông gì mà một chút cũng không đau? Tuy rằng cậu là một lão xử nam vạn năm, nhưng tư tưởng của cậu cũng không thuần khiết. Chơi qua nhiều game gay cao H như vậy, chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy heo chạy; theo lý thuyết, đây là đêm đầu tiên, bên làm thụ không phải đều đau đến chết đi sống lại sao? Không chừng sẽ còn máu chảy thành sông, đi đời nhà ma nữa…
Cậu không nghiêm trọng tới vậy, nhưng cũng không tài ba đến mức một chút cũng không đau đi!
Tuy rằng cũng ngất đi, nhưng có vẻ… có vẻ là… là thích đến hôn mê. Đây, đây không khoa học!
Rối rắm nửa ngày cũng không rối ra được một cái kết luận, Tác Phi nhíu nhíu mày. Cậu lại nghĩ tới đôi cánh sau lưng Samuel, nhất thời cảm thấy có chút thông suốt…
Samuel là Ma tộc nguyên thủy, tự nhiên là có cốt dực, hơn nữa miêu tả trong game còn giới thiệu rằng cốt dục của Samuel phi thường xinh đẹp, phi thường gợi cảm, hơn nữa thập phần cường đại.
Chỉ tiếc, Tác Phi từ khi bắt đầu chơi game đều không thấy qua cánh của Samuel, bởi vì hắn tự chặt đứt đi đôi cánh của chính mình.
Chỉ với điều này mà nói, trên toàn bộ Jalands, đối với bản thân ác liệt như vậy, trừ bỏ Samuel sẽ không có người thứ hai.
Hắn vì chinh phục Tu La nhận, trả giá đại giới quả thực không hề nhỏ.
Tác Phi nghĩ đến hình ảnh kia liền cảm thấy đau đớn. Bất quá, hiện tại đôi cánh đã trở lại, mà còn ngay sau lúc cùng cậu xuân phong nhất độ*…
*hoan ái
Không phải là tư duy của cậu rất cẩu huyết, nhưng mà thật sự cậu lúc nào cũng thời thời khắc khắc không dám quên cái bối cảnh chuyên hãm hại người khác của nơi đây.
Tiếp tục liên tưởng, Tác Phi đã hoàn toàn ngộ ra.
Stefan Evans sở dĩ là một tổng thụ, dựa vào không phải là dáng người xinh đẹp hay dung mạo khuynh thế cái gì hết.
Y dựa vào chính là nhờ cái thể chất lừa đảo này.
Chỉ một nụ hôn cũng có khả năng trị liệu, lúc abcxyz lại còn có phúc lợi! Cứ như vậy, không phải là một miếng bánh thơm phức còn gì.
Game bày ra để phát triển hợp lý lộ tuyến tổng thụ thật đúng là tận hết sức lực à nha! Ngay cả bàn tay vàng cũng là chuyên vì tình sắc phục vụ!
Thật không hổ là game cao H chuyên bán thịt ha.
Tác Phi cứ như vậy thổn thức một phen, còn không thấy Samuel trở về, liền có chút gấp gáp.
Cậu sờ soạng mặc xong quần áo, chống đôi chân đang mềm nhũn, hướng về phía cửa mà đi.
Lại nói tiếp, cậu từ khi tỉnh lại vẫn ở trong phòng này, còn chưa đi ra ngoài đâu.
Đến hiện tại, cậu ngay cả bản thân đang ở đâu cũng không biết…
Nghĩ như vậy, Tác Phi cũng đã dịch đến cạnh cửa. Cậu đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài xong lại hơi giật mình.
Đây… không xa lạ.
Không trung là màu lam nhạt xinh đẹp, phi thường thoáng đãng, dù không có bất kì nguồn sáng nào nhưng một mảnh ánh sáng ấm áp mềm mại lại bao phủ phía trên mặt đất. Núi non trùng điệp, điểu ngữ hoa hương…
Nơi này là cảnh tượng mà cậu đã chứng kiến tại thời điểm ban đầu tiến vào bảo khố Salva.
Đây rốt cuộc là chỗ nào?