Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 47:




Tác Phi vội vàng mở mắt ra. Cậu tìm kiếm mọi nơi, muốn biết Samuel ở nơi nào.
Nhưng mà cho dù cậu mở to mắt thì vô luận thế nào cũng không thấy được bất kì điều gì. Loại hắc ám thuần tuý này giống như cậu là người mù.
Tác Phi sờ soạng vươn tay, nhưng xung quanh lại trống rỗng, không có bất cứ đồ vật nào. Cậu thử đứng dậy đi lại, lại không có cảm giác là mình đang bước đi.
Loại cảm giác này vô cùng quỷ dị, khiến Tác Phi trong nháy mắt có cảm tưởng như mình không tồn tại.
Tác Phi căn bản vô pháp đoán thời gian, tựa hồ đã qua thật lâu nhưng lại như chỉ trong tíc tắc; dẫu vậy, nội tâm vô cùng lo lắng của cậu lại từ từ bình tĩnh trở lại. Sự trống rỗng duy trì liên tục như vậy, đến lúc cậu cho rằng nó vĩnh viễn không có điểm cuối thì một tia ánh sáng bỗng chiếu rọi.
Tác Phi như là bắt được cọng rơm cứu mạng, hướng về phía ánh sáng chạy tới, sau đó lập tức ngã vào bên trong.
Trước mắt sáng sủa như ban ngày. Nãy giờ chìm trong bóng tối khiến đôi mắt của Tác Phi nhịn không được híp lại. Đợi sau khi thích ứng, cậu mới chậm rãi mở mắt ra.
Nơi này… thực kì diệu.
Bốn phía trống rỗng, trắng xoá, như một màn sương mịt mùng, cũng như một bức tường thật dày. Tác Phi không tiến tới sờ thử, vì ngay bên cạnh cậu, một vòng hình ảnh đang vờn quanh.
Đúng vậy, là hình ảnh.
Tựa như hình ảnh 3D trong rạp chiếu phim, hình ảnh nổi lên trước mắt cậu
Tác Phi nhìn chăm chú. Hình ảnh hiện lên một cậu bé, sau đó xuất hiện một bà cụ dốc lòng chăm sóc cho cậu. Đứa bé từ từ lớn lên, bà cụ nụ cười ngày càng rộng bên môi. Tác Phi nháy mắt hốc mắt đỏ ửng: kia dĩ nhiên là bà nội của cậu. Không biết đã bao năm cậu chưa nhìn thấy bà, bây giờ chỉ liếc mắt một cái, nước mắt Tác Phi đã chảy thành dòng.
Từng đoạn phim ngắn thong thả được phát, đều là ký ức của cậu, là những hồi ức cậu đã trải qua. Tác Phi chăm chú nhìn, thật nhiều chuyện cậu không nhớ được, mà thật nhiều chuyện khác lại như mới xảy ra ngày hôm qua, khắc sâu không thể nào quên.
Tốc độ hình ảnh lướt qua từ từ nhanh dần, đến lần thứ hai Tác Phi nhìn thấy nụ cười của bà nội thì tốc độ đã rất nhanh, sau đó là cảnh cậu cô đơn một mình, đơn độc sống trong căn phòng, lãng phí thời gian qua ngày, không ra khỏi cửa, thẳng đến khi cậu chơi “Jalands”.
Tốc độ càng nhanh hơn. Cậu nhìn thấy Veeshan, Grambli, Manzi, sau đó gặp Samuel trong rừng cây Noor.
Cậu như đã thoát li hẳn khỏi những kí ức này mà như một người khán giả đứng xem bên ngoài. Nhìn tất cả những điều cậu đã trải qua hai năm nay, từ rừng cây Noor, thành Moya, lãnh địa Người Lùn, thành Bennis, hẻm núi Bou… tất cả địa phương này, cậu đều cùng Samuel một chỗ.
Cậu chợt phát hiện, từ khi cậu nhận thức Samuel, họ chưa bao giờ tách nhau ra.
Trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình, trừ bỏ khoảng thời gian sống nương tựa với bà nội thì người làm bạn với cậu lâu nhất chính là Samuel.
Mà cậu, vậy mà đến tận hiện tại mới nhận ra.
Cậu nhìn Samuel ôm thắt lưng mình, đầu khẽ cúi, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, đôi mắt tím một mảnh mềm mại, động tác nhẹ nhàng như là sợ cậu tỉnh giấc…
Tác Phi bình tĩnh nhìn, bỗng nhiên có chút cảm giác mặt đỏ tai hồng. Hơn hai năm này, bản thân cậu cũng ẩn ẩn có chút cảm giác, nhưng không sáng tỏ như thời khắc này.
Cậu cùng Samuel… rất thân mật. Bằng hữu đời nào lại như vậy…
Hình ảnh vẫn chưa dừng lại, nhưng tốc độ lại tăng lên rất nhiều. Tác Phi nhìn thấy hai người bọn họ tại hẻm núi Bou. Cậu thử giết chết một mãnh thú, thất bại, được Samuel cứu, thử lại, lại thất bại… Tuần hoàn như thế, thẳng đến khi cậu chân chính một mình giết chết một mãnh thú cấp năm.
Niềm vui sướng khi thành công khiến cậu cao hứng ôm lấy thú con, gọi tới gọi lui.
Samuel đứng một bên, cười nhìn cậu. Nét cười rất nhạt, nhưng đối với một người không thích cười mà nói thì nụ cười này đã thể hiện tình cảm từ đáy lòng, thuần tuý, tự nhiên, bao hàm sủng nịch nồng hậu.
Nếu đây chỉ là hình ảnh, Tác Phi rất muốn mãi mãi dừng nó tại khoảnh khắc nụ cười này. Cậu kinh ngạc nhìn, tim đập rất nhanh, có cái gì không kiềm chế được muốn lao ra….
Hít một hơi thật sâu, cậu kiềm chế tâm tình của mình, tiếp tục nhìn. Tốc độ hình ảnh đã nhanh đến mức mắt thường khó bắt kịp, nhưng bởi vì chúng đều là ký ức của mình, Tác Phi miễn cưỡng có thể nhận ra nó đã tiến triển tới chỗ nào.
Khe rách giữa trời xuất hiện, bọn họ tiến vào… Mãnh thú cấp mười… Bốn phía chém giết…
…Từ từ, Tác Phi khiếp sợ nhìn. Đã đến hiện tại, nhưng hình ảnh vẫn đang tiếp tục… Nhưng tốc độ đã nhanh tới vô pháp thấy rõ, giống như một đống hình ảnh chồng chất lên nhau, cắt cảnh liên tục với vận tốc siêu cao.
Tác Phi trong lòng cả kinh. Nếu như nói lúc trước hình ảnh là kí ức của cậu thì bây giờ nó là gì? Tương lai của cậu ư?
Nhận thức này khiến tinh thần Tác Phi lập tức trở nên hưng phấn. Cậu liều mạng muốn thấy rõ nội dung hình ảnh, nhưng tốc độ thật sự quá nhanh, không kịp nhìn, trừ bỏ cảm giác màu sắc rực rỡ thì cậu không thấy rõ bất luận điều gì.
Càng sốt ruột, cậu càng nhìn không rõ. Đây là cơ hội biết trước tương lai nhưng cậu không thể nắm chắc. Điều này khiến Tác Phi buồn bực cực kì.
Đúng lúc cậu muốn bỏ cuộc, hình ảnh đột nhiên chậm lại.
Tác Phi trong lòng vui vẻ, nghĩ rằng có thể nhìn kĩ một chút, xem xem tương lai của mình thế nào, Veeshan có sống lại hay không, Grambli có gặp báo ứng hay không, cậu cùng Samuel… còn bên nhau hay không?
Cậu đầy hưng trí nhìn. Hình ảnh tạm dừng, tối đi. Tiếp theo, nó lại đột ngột sáng lên. Tác Phi mở to hai mắt, rồi mắt cậu trống rỗng. Sau đó cậu mãnh liệt nhắm hai mắt lại.
Cậu thấy được. Thấy lồng ngực của mình bị đâm xuyên qua, máu tươi nhiễm đỏ y phục cậu, khiến toàn bộ hình ảnh ngập tràn màu đỏ của máu. Những hình ảnh nãy giờ không ngừng hiện lên bây giờ đã đình chỉ, chìm vào bóng tối.
Tác Phi sững sờ đứng, ngay cả mắt cũng không nháy. Cậu thấy được cái chết của chính mình, mà thứ kết liễu sinh mệnh cậu lại là Tu La nhận.
Thân kiếm quen thuộc kia, màu đen thuần tuý tham lam hút máu trào ra từ ngực cậu, vô tình cướp đoạt tính mạng cậu.
Cậu thấy được cánh tay người cầm kiếm, ống tay áo màu đen, duy chỉ có cổ tay có một vòng chữ thêu màu bạc, lộ ra cánh tay trắng nõn thon dài, tư thế cầm kiếm tao nhã lại tùy tiện.
Hết sức tuỳ ý, không giống như đang giết người, ngược lại như chỉ tiện tay một chút…
Đầu óc Tác Phi một mảnh hỗn loạn. Cậu sẽ chết. Chuyện này cũng không ngoài ý muốn, thế nào cũng sẽ bị người giết chết… Đây cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà, tại sao cậu lại chết dưới mũi kiếm Tu La nhận? Tuy rằng không thấy được dung mạo người cầm kiếm, nhưng Tu La nhận là thánh khí với huyết khế, trừ bỏ Samuel, không ai có thể kích hoạt nó.
Mà cậu lại chết dưới Tu La nhận đã được kích hoạt, như vậy có nghĩa là gì, không phải thật rõ ràng sao?
Cậu… sẽ bị Samuel giết chết.
Tại sao?
Tại sao Samuel lại muốn giết cậu…
Hình ảnh kia không ngừng lặp lại trong đầu Tác Phi như một cái ma chú, khiến cả người cậu lạnh băng, tràn ngập sợ hãi. Rốt cuộc là tại sao…
Cậu đã làm gì sai ư?
Vị trí xung quanh lần thứ hai biến mất, bóng tối vô hạn đánh úp lại, Tác Phi không nhìn thấy bản thân, cũng không nhìn thấy người khác. Cậu không biết mình đang ở nơi nào, trong đầu chỉ có hình ảnh cuối cùng kia. Quần áo nhiễm đầy máu tươi, lưỡi dao sắc bén vô tình lạnh lùng, cùng với dung nhan lạnh như băng không hề gì.
BA…!!!
Một tiếng vang thật lớn nổ tung bên tai, không gian hắc ám bắt đầu vỡ vụn.
Như là một tấm màn đen bị xé mở, ánh sáng từ khe hở bắt đầu len vào, xâm nhập vô không gian hắc ám mà chiếu rọi. Trước mắt không còn là hư vô. Tác Phi chậm rãi ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt cậu là khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm, ngay cả thợ điêu khắc thần cấp cũng không thể tạc thành, đôi mắt khẽ hạ mi khiến người khác tim đập thình thịch.
Là Samuel.
Tác Phi kinh ngạc ngẩng đầu. Giây tiếp theo, cả người cậu đều bị Samuel ôm chặt, vòng tay quấn sau lưng cậu hết sức dùng lực, nhưng Tác Phi lại không hề có cảm giác đau.
Cậu chỉ cảm thấy chóp mũi đều là khí tức quen thuộc, độ ấm quen thuộc, hết thảy đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cũng làm cho cậu vừa an tâm vừa bất an.
Thanh âm Samuel có chút khàn khàn: “Không có việc gì, ta ở đây.”
Âm thanh rất thấp, lại như là thẳng từ đáy lòng vọng lại, khiến thân thể Tác Phi khẽ run rẩy. Cậu thử thăm dò đáp lại, vươn tay ôm lấy Samuel. Động tác này khiến cơ thể Samuel cứng ngắc một chút, nhưng ngay sau đó, hai tay đang ôm Tác Phi càng thêm dùng sức, giống như là muốn đem thân thể cậu nhập vào hắn.
Hắn trầm thấp nói: “Nơi này có một ma pháp trận thời gian, sẽ nhìn thấy rất nhiều chuyện, nếu hãm sâu trong đó thì có khả năng bị cắn nuốt hoàn toàn.”
Tác Phi giật mình, kịp phản ứng. Lúc này, cậu rốt cuộc đã dời lực chú ý khỏi hình ảnh lúc trước, cũng chợt ngửi thấy được mùi máu. Cậu tránh khỏi lồng ngực Samuel, quả nhiên thấy cánh tay hắn có một vết thương thật dài, từ bả vai kéo tới cổ tay. Máu đã ngừng chảy, nhưng miệng vết thương lại rách ra, nhìn ghê người.
Cậu ngẩng đầu. Vừa rồi hoảng thần, không chú ý kĩ, hiện tại cậu mới phát hiện khuôn mặt Samuel trắng bệch, rõ ràng là thiếu máu cực độ.
Cậu không biết Samuel là bởi vì đối phó với đám mãnh thú hay là vì mạnh mẽ phá vỡ ma pháp trận mà thụ thương như vậy.
Tác Phi không nghĩ nhiều. Cậu lấy một lượng lớn máu thú từ túi không gian ra, nhanh chóng đưa cho Samuel. Thấy Samuel ngửa đầu uống xong, cậu lập tức nâng cánh tay Samuel lên, nhẹ nhàng hôn xuống miệng vết thương.
Chỉ trong chốc lát, miệng vết thương dữ tợn đã khôi phục như lúc ban đầu, Tác Phi nhẹ nhàng thở ra.
Tác Phi nhanh chóng lấy thêm một lượng máu thú ra cho Samuel bổ sung. Máu thú đều được cậu dùng thuật chỉnh lý để sắp xếp thật chỉnh tề, bình lớn ở ngoài, bình nhỏ ở trong. Bình nhỏ là Tác Phi đặc biệt đặt hàng, đừng nhìn chỉ lớn bằng một cái ly bia, nhưng dung lượng thực tế của nó lại bằng cả một hồ nước. Bên trong được hạ ma pháp không gian hết sức khéo léo, có thể lưu trữ càng nhiều máu thú.
Tác Phi bận rộn giúp Samuel hồi phục tốt rồi lại đeo túi không gian bên hông, thu lại mấy bình máu. Khí sắc Samuel khôi phục không ít.
Cậu thuận miệng hỏi: “Ngươi nhìn thấy gì?”
Hỏi ra rồi, cậu lại vô cùng hối hận. Có bao chuyện để nói, hà tất lại nhắc đến cái này. Quá khứ của Samuel cậu rõ ràng hơn tất cả mọi người, sao lại nhắc tới vết sẹo của hắn.
Thần sắc Samuel thật bình tĩnh. Hắn nói: “Chẳng qua là chút ảo thuật, cũng không phải sự thật.”
Tác Phi ngẩng đầu nhìn hắn. Không phải sự thật? Tại sao lại như vậy?
Samuel giải thích: “Trừ bỏ những ký ức sau khi ta gặp ngươi, những thứ khác căn bản không thuộc về ta.”
Lời này khiến Tác Phi giật mình. Trực giác mách bảo cậu rằng Samuel không muốn nhắc đến những chuyện cũ. Cũng đúng, chúng cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, quên đi càng tốt.
Vì thế, cậu không tiếp tục truy hỏi.
Ngược lại, Samuel hỏi cậu: “Ngươi thì sao?”
Hình ảnh bị Tu La nhận đâm xuyên qua người lại hiện ra trong đầu cậu. Tác Phi ngẩng mặt nhìn Samuel, Samuel cũng đang nhìn cậu, con ngươi xinh đẹp như thuỷ tinh, mà bên trong tấm thuỷ tinh kia chỉ có bóng dáng của cậu.
Kí ức hai năm nay chợt tràn ngập trí óc.
Người này luôn ở bên cậu, thủ hộ cậu, bảo vệ cậu.
Tại sao cậu lại có thể nghi ngờ hắn.
Tác Phi nhìn vào mắt hắn, trực tiếp hỏi: “Một ngày nào đó trong tương lai, ngươi sẽ giơ kiếm về phía ta ư?”
Samuel rõ ràng trả lời: “Tuyệt đối không có ngày đó.”
Ta tin tưởng ngươi.
Sự lo lắng trong lòng Tác Phi hoàn toàn biến mất; trong mắt cậu tràn đầy ý cười. Cậu kiễng chân, hôn lên đôi môi nhợt nhạt kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.