Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 3: Thái thị tràng (Chợ rau)




Tô Nham cười cười, hoa quả rau dưa chín muồi trong không gian tuy đã là ưu phẩm nhưng một ngày nào đó chúng sẽ héo úa, nếu không sớm hái sẽ lãng phí. Kỳ thật lấy ra bán sỉ là tốt nhất, nhưng đi thực hành lại đủ chuyện phiền toái. Bán sỉ loại thương phẩm này, bình thường người mua đều tự mình đến xem hàng, nhìn vẻ ngoài một cái rồi nếm thử mùi vị. Y phải làm thế nào để người mua xem, chuyện không gian không thể tiết lộ.
Nghĩ tới nghĩ lui Tô Nham rất dứt khoát, thứ bảy tuần đầu sau khai giảng là ngày nghỉ, sáng sớm năm giờ Tô Nham liền tìm đến thị trường nông mậu, lẳng lặng nhìn người bán kẻ mua chung quanh đang nói chuyện làm ăn. Các con buôn vất vả nửa đêm nửa hôm liền chạy tới nơi này mua rồi lên hàng, còn có các thợ vận chuyển sớm đã canh giữ bên cạnh. Cả chợ buôn một mảnh ẩm ướt âm u, các loại mùi lạ tràn ngập, tạp âm chói tai, náo nhiệt bận rộn không gì sánh bằng. Từng xe từng xe rau dưa tươi ngon được chở đi, lớn giọng ồn ào tranh cãi không ngừng, chỉ có Tô Nham yên tĩnh sạch sẽ cao ngất nổi bật, đương nhiên cũng không ai chú ý đến y. Ở chỗ này quan sát nửa ngày, sáu giờ rưỡi Tô Nham chạy tới chợ rau gần nhất, năm nay các anh trai quản lí thành phố còn chưa hung tàn lắm, quản lý chợ cũng không nghiêm khắc coi tất đất tất vàng bằng vài năm sau, muốn bán bó rau cũng có áp lực.
Lúc này chợ có quy tắc sạp rau, cũng có rất nhiều lái buôn không theo quy củ lợi dụng chỗ trống bày quầy bán dọc theo con đường.
Tô Nham học theo mấy người bán rau kia lợi dụng chỗ trống mang theo hai rổ rau tươi thật lớn cướp được vị trí trong góc, lấy cái ghế xếp nhỏ ra ngồi xuống bắt đầu bán rau.
Hiện tại vừa bảy giờ, người đến mua thức ăn không nhiều lắm, ra ra vào vào phần lớn là khách hàng có nhu cầu nhiều.
Chịu đến tám giờ, chợ càng náo nhiệt hơn, hôm nay là ngày nghỉ thứ bảy, không ít vợ chồng sáng sớm dắt tay nhau ra ngoài tiện thể mua thức ăn luôn.
Tô Nham giành vị trí không tốt, đợi nửa ngày không có người hỏi thăm. Các bác gái đại thẩm đại gia[1] cùng bày quầy cạnh y đều thạo hơn, căng giọng tận tình thét to đoạt khách. Có rất nhiều khách hàng thích mua thức ăn của mấy sạp nhỏ, cảm thấy đồ trên sạp bọn họ tươi hơn. Nhưng điều này nếu ở vùng lân cận ngoại thành thì còn đúng, chứ trong thành phố thì rõ nhảm nhí. Nguồn rau của mấy sạp bán nhỏ này cũng là mua sỉ về bán lại, lấy đâu ra mà người ngoài cứ nghĩ là nhà họ tự trồng. Trồng chỗ nào? Đất đâu mà trồng?
______________
[1]đại gia ở đây hiểu theo nghĩ những người đàn ông lớn tuổi
_______________
Chỉ có số ít là từ nông thôn xa xôi đánh xe tới bán, nhưng dạng này đặc biệt ít, sớm đã bị khách hàng cố định nhìn chằm chằm, nguồn tiêu thụ quả thực tốt. Tô Nham đời trước quen biết một người bán cá tại chợ rau gần cư xá nhà mình, người đó ở nông thôn Thành phố C nuôi cá ngay hồ Yến Tử. Hồ Yến Tử là hồ nước ngọt tự nhiên nổi danh của thành phố C, cá chỗ ấy bán ra là sản phẩm nổi tiếng trong thành phố này, đáng tiếc chỗ đó còn chưa khai phá giao thông không tiện. Vài năm sau sau khi khai phá, thành lập làng du lịch, thành khu cá ngon nổi danh, rất nhiều kẻ có tiền đi ô-tô đến đó ăn cá.
Tô Nham nhìn các sạp nhỏ khác nhiệt tình thét to, cái mặt già này hơi đỏ lên. Mấy lần muốn há mồm học theo, lại xấu hổ không phát ra được âm thanh nào. Tô Nham ảo não, buôn bán thật sự là kỹ năng sống, thảo nào nói không phải ai cũng có thể làm ăn.
“Khặc khặc khặc khặc, Nham Nham sao ngươi không hô? Ngươi không hô ai chú ý đến cái hốc bà tó của ngươi, ai mua rau của ngươi?”
Tô Nham há mồm:“Bán……”
“Khặc khặc , bán cái gì a?”
Tô Nham đề cao thanh âm:“Bán rau……”
“Khặc khặc khặc khặc, cười chết ta, không biết còn tưởng ngươi là tiểu cô nương dễ mắc cỡ nữa chứ.”
Tô Nham hừ lạnh một tiếng, đột nhiên khí tức thông, há mồm liền lớn tiếng hô lên:“cà ớt dưa leo cà chua tươi tốt đây, đi qua đi lại nhìn một cái, rau tươi mới nhổ từ đất đây, không ngon không lấy tiền! Mua một cân tặng nửa cân đây!”
Tô Nham tuổi trẻ tiếng nói to, kêu lên một tiếng liền đặc biệt nổi bật lập tức hấp dẫn không ít tầm mắt, nhìn qua lập tức tim đập lộp bộp. Ôi tiểu lái buôn bán rau đẹp trai như vậy? Lại nhìn sạp rau trước mặt y, những thức ăn kia còn đọng sương sớm mỗi thứ đều no tròn bóng loáng màu sắc sáng rõ đúng là rất mê người.
Chậm rãi liền có tốp năm tốp ba người tới hỏi giá tiền, quan sát chất lượng của rau.
Rau của Tô Nham trừ màu sắc tươi ngon còn có một đặc sắc khác, chính là khá lớn đặc biệt đầy đặn. Những rau quả này đều chứa chút linh khí, đáng tiếc người thường nhìn không thấy. Tô Nham gỡ kính mắt xuống lại có thể trông thấy trên rau quả phát ra vầng sáng nhàn nhạt.
Tô Nham ngày đầu tiên cũng không muốn kiếm tiền. Mở khai trương chính là điềm tốt, chỉ cần có người mua y không lo không có khách quay lại. Mua về nếm thử cam đoan ăn ngon chắc chắn họ sẽ quay lại
Cả mua lẫn tặng, hai rổ rau dưa bán suốt tới trưa cũng không hết, Tô Nham đau lưng, một chút rau còn lại trực tiếp mang về nhà.
Trên đường vào cư xá Tô Nham đụng phải dì Từ quét đường, nữ nhân đáng thương còng lưng xuống như một bà lão. Chồng trước bỏ bà mà đi, con gái ra ngoài làm công năm năm không có tin tức. Số bà không tốt nhưng tính tình lại rất tốt bụng, là nữ nhân thành thật. Tô Nham dừng lại một lát, đem rau quả dư thừa cho bà:“Dì Từ, những rau quả này cho dì mang về ăn.”
Dì Từ kinh hãi: “Tiểu Nham con sao lại phí tiền mua thức ăn cho dì, chính con cũng phải ráng ăn đi, thằng nhỏ ngốc nghếch. Ba mẹ con bọn họ…… Con một người phải chiếu cố kỹ lưỡng bản thân, nhất thiết phải nhớ học cách tự làm cơm đừng chạy ra ngoài ăn cũng đừng mỗi ngày ăn những vật như đồ ăn vặt mì ăn liền kia, mấy đứa nhỏ tuổi như con đang nhổ giò cao lên, nên ăn nhiều là tốt nhất.”
“Dì hiểu lầm rồi, đây là rau bạn cho con trong nhà con còn rất nhiều căn bản ăn không hết. Bằng không chỉ vứt đi thôi.” Nói xong làm bộ muốn ném vào thùng rác, dì Từ vừa thấy liền đau lòng hô to:“Đừng a!”
Tô Nham cười ha hả, thành công giao rau quả cho dì Từ, trở về nhà trong tiếng cằn nhằn cảm tạ của dì Từ.
Ngày hôm sau Tô Nham sáu giờ liền tiến đến chợ rau, hơn nữa hôm nay mang đến hai bao rau lớn. Tô Nham như ý nguyện cướp được một vị trí tốt hơn so với ngày hôm qua một chút. Ngồi lên chiếc ghế xếp nhỏ móc sữa đậu nành bánh quẩy thơm ngon mua trên đường ra hưởng dụng, lão thái thái cách vách mỉm cười nói:“Tiểu tử tuổi còn nhỏ sao lại tới bán rau? Giúp mẹ mày coi sạp hử?”
Tô Nham ừng ực một tiếng uống cạn sữa đậu nành, thở dài nói:“Đâu a, là cháu tự mình muốn làm chút sinh ý kiếm phí sinh hoạt. Ba mẹ cháu ly hôn đều có tương lai riêng rồi.”
“Gì? Cha mẹ đều không muốn mày?” Lão thái thái vừa nghe sắc mặt liền thay đổi, giận đến lông mày nhướng cao.
“Chính là như vậy a. Lão cha muốn làm ăn lớn cần chỗ dựa vững chắc, mẹ tuổi trẻ xinh đẹp truy đuổi mùa xuân thứ hai, cháu một thằng nhóc lớn thế này rồi cũng không thể mang theo tái hôn.”
“Bây giờ một số người càng ngày càng tệ hại, nếu con trai con dâu nhà tao vứt cháu nội tao mặc kệ, tao không quất chết chúng mới là lạ!” Lão thái thái tức giận bất bình, nhìn Tô Nham lại mang theo trìu mến và đồng tình. Nhìn đứa nhỏ này cùng cháu nội mình tuổi không chênh lệch lắm, lại rất anh tuấn, hiểu chuyện không sợ khổ. Chớ xem thường bán rau, hiện giờ một số thanh niên làm không được, cháu nội bà sẽ không cam tâm tình nguyện xem sạp. Nó nói bán rau mất mặt, trong trường dễ bị người ta chê cười.
Tô Nham cứ lẩm bẩm với lão thái thái như vậy suốt nửa ngày, trong câu chữ lại phát hiện một việc nhỏ. Nguyên lai nguồn cung cấp của lão thái thái này căn bản không cần tốn một nửa số vốn. Không phải là nhà mình trồng cũng không phải lấy từ thị trường nông mậu mà là mỗi nửa đêm thức dậy tiến vào thị trường nông mậu, Sau đó ở cửa các xe bò lên hàng xuống hàng mua vào mua ra, lén lút ‘Nhặt rau’, từ nhặt đến trộm. Số lượng rau dưa thị trường nông mậu rất nhiều, sáng sớm là thời điểm bận rộn nhất đúng là dễ dàng lợi dụng sơ hở, phụ cận không ít người nghèo khổ vì tiết kiệm tiền mua thức ăn. Vì vậy tân tân khổ khổ tiến vào thị trường nông mậu nhặt một ít đồ ăn thừa. Vị Lão thái thái này lớn tuổi, cũng rất khôn khéo, chọn một vài vị trí tốt mỗi ngày đi chợ rau kiếm hời rau nhặt đều chỉnh sửa một phen sau đó vung nước lên, bày ra rồi bán, thế có khác nhau gì chứ? Tuy số lượng ít một chút, nhưng không cần tiền, chỉ cần bán đi là kiếm được lãi ròng, mỗi ngày tích góp từng tí một, cũng có một ít thu vào. Lão thái thái ngoại trừ bán rau, bình thường còn tới chỗ nhặt mót, bán chút ít chai lọ và đồ cũ.
“Tao lớn tuổi không biết chữ, lại không có sức khỏe, bản thân không tìm chút biện pháp kiếm vài đồng tiền, ai sắc mặt tốt với tao. Con trai con dâu cũng không sung túc gì, sống được đã là khó a.” Lão thái thái ôm cánh tay lắc đầu cảm thán.
Tô Nham nhẹ nhàng nói:“Qua hai năm thì tốt rồi.” Qua hai năm vùng này sẽ quy hoạch, chỉ cần có nhà ở có hộ khẩu, quy hoạch xong liền phát đạt .
Hai người trò chuyện giết thời gian, Tô Nham nghênh đón vị khách hàng đầu tiên hôm nay, đó là một người khách lạ. Gần đây trí nhớ của Tô Nham tăng nhiều, xem lướt qua mặt một người sẽ không quên cho nên tất cả những người mua rau chỗ y ngày hôm qua y đều nhớ rõ. Y muốn nhìn xem tỷ lệ những người hôm nay quay lại cao bao nhiêu.
Khách nhân ngồi xổm xuống bấm véo vài quả rau dưa, nhỏ giọng khen một câu:“Qủa to như vậy còn tưởng đã già rồi chứ, không ngờ còn rất non.” Nói thoả mãn nhặt vào túi nhựa năm quả cà chua, một bó ớt to, hai trái dưa leo ba trái cà.
Tô Nham nhanh nhẹn chồm qua lấy tiền, tiễn người khách đầu tiên. Hôm nay giá rau của y không chênh lệch với mọi người lắm, hơn nữa hủy bỏ chuyện mua và tặng.
Sau khi chuyện làm ăn bắt đầu, lão thái thái không cùng Tô Nham nói chuyện nữa. Theo mặt trời càng lúc càng lớn, dòng người tăng nhanh, Sạp rau hai bên Tô Nham sinh ý đều rất tốt, hai sạp đều không ít khách quen. Tô Nham cũng không gấp, lẳng lặng nhìn dòng người qua lại, ngẫu nhiên thét to vài tiếng. Nhãn lực hôm nay của y hết sức lợi hại, phát hiện bất kể là lão thái thái hay là các lái buôn khác, kể cả rau trên bàn con buôn chính quy, đều có một tật xấu chung chính là cân thiếu vài lạng, trên cơ bản mỗi cái cân ít nhiều gì cũng có vấn đề.
Tô Nham sờ sờ mũi, xa xa trông thấy khách quen hôm qua y lẳng lặng nhìn đối phương. Người nọ nhìn quanh bốn phía trong đám người, chú ý nhìn góc Tô Nham hôm qua bày sạp, thấy trong đó không có Tô Nham tựa hồ rất thất vọng. Đang muốn đi nơi khác tìm Tô Nham giương giọng thét to:“Bán rau đây! Bán rau đây! Rau dưa tươi ngon, coi một cái nhìn một cái đi.”
Khách nhân kia vừa nghe, vội vàng chạy tới cười hì hì ngồi xổm trước mặt Tô Nham:“Tiểu soái ca tôi tin cậu tuyệt đối là bán rau nhà trồng. Mùi vị thật thơm, dưa leo và cà hôm qua tôi mua ngay cả con tôi cũng ăn nhiều hơn một chén cơm lớn. Con tôi đặc biệt kiêng ăn, xưa nay không thích ăn rau, đây là lần đầu ăn đấy. Ông xã tôi hôm nay muốn tôi mua nhiều một chút mang về, ha ha.”
Tô Nham gật đầu, vừa giúp đỡ nữ nhân sắp xếp rau khiêm tốn nói:“Rau chỉ là nguyên liệu, xào ăn ngon không vẫn là do trù nghệ của mỗi người. Trù nghệ của đại tỷ đây khẳng định rất tốt.”
Nữ nhân nghe vậy cười càng xán lạn hơn, cà chất đầy túi . Hôm nay còn mua thêm cà chua và cây đậu cô-ve, vui vẻ nói:“Buổi trưa hôm nay nhà tôi có khách đến, đúng lúc mua nhiều thêm một chút cho cậu. Tiểu soái ca ngày mai bán ở vị trí nào?”
Tô Nham mỉm cười nói: “Ngày mai tôi phải đi học không thể ra sạp, chỉ có hai ngày nghỉ mới rảnh.” Hơn nữa khai giảng hơn một tháng, qua ngày 1 tháng 10 cũng sẽ hủy bỏ, biến thành một tháng mới nghỉ hai ngày, bắt đầu đời học sinh cao trung khổ cực cay đắng.
Nữ nhân nghe vậy kinh ngạc:“Cậu còn đang đến trường? Thực vất vả. Rau của cậu ăn ngon như vậy, không bán thật tiếc, trong nhà không có người giúp cậu ra quán sao?”
Tô Nham lắc đầu, cười nói: “Kỳ thật rau của tôi đều là của thân thích tại nông thôn, tôi làm tiên phong đi ra thử giá thị trường. Tôi về thương lượng với họ một chút, qua khoảng thời gian có lẽ thay người ra sạp, đại tỷ phải chiếu cố sinh ý sạp tôi nha.”
“Ai nha vậy thì quá tốt, nhất định nhất định. Rau nhà cậu quá ngon, cái nào cũng lớn hơn người khác một chút màu sắc cũng đẹp nữa.”
Nữ nhân nhàn nhã nói vài câu rồi đi, tiếp đó khách quen tới dần dần tăng nhiều. Tô Nham trong lòng cao hứng, trên cơ bản khách nhân hôm qua đều nhận định y, nói thẳng từ nay về sau chiếu cố sinh ý của y. Khách lạ cũng dần nhiều lên, buổi sáng còn không có hết, hai túi rau lớn hôm nay đã không còn. Tô Nham thoả mãn thu quầy, cưỡi xe đạp về nhà.
Tại đầu phố đụng phải dì Từ quét đường lần nữa, Tô Nham chào hỏi. Dì Từ tha thiết nói:“Rau hôm qua Tiểu Nham tặng dì thật ngon, ăn sống cũng rất giòn. Hôm qua con cho dì nhiều như vậy, một người dì có thể ăn được vài ngày, thật sự cám ơn con.”
Dì Từ người này cực kỳ tiết kiệm, chút đồ ăn thừa ngày hôm qua bà phỏng chừng có thể ăn trong một tuần. Bây giờ người thành thật đều sống không như ý, người thành thật cũng càng ngày càng ít. Dì Từ sống rất bần hàn, nhưng bà lại đặc biệt nhiệt tình nhà ai có chuyện đều tình nguyện hỗ trợ, dùng lời nói vài năm sau rất lưu hành để hình dung, chính là một thánh mẫu.
Thánh mẫu có gì không tốt, có thể gặp được thánh phụ thánh mẫu trong hiện thực là phúc khí.
Thứ hai Tô Nham phải lên khóa, bán rau tuyệt đối không được.
“Không bằng từ nay thỉnh dì Từ giúp ta ra sạp, ta cho dì ấy tiền công. Nhưng ta phải giải thích nhập hàng thế nào, ta nói cái không gian này của ngươi thiệt bất tiện, giấu giấu diếm diếm cứ như ăn trộm, bán rau dễ lắm ư, sáu mươi vạn rất khó kiếm a.”
“Ngươi có thể cho nữ nhân kia tiến vào không gian hái rau luôn.”
“Ngươi lừa ai đấy, đi vào còn không bị ngươi bắt luôn à, ta không buôn người.”
“Khặc khặc, bị ngươi phát hiện. Vậy ngươi tự tìm cách đi, chớ nói chuyện bán rau với ta a.”
“…… Ta vất vả thế là vì ai.” Tô Nham khinh thường nói.
Giờ học sáng vừa kết thúc, lớp học không ít học sinh tuôn ra đi mua bữa sáng, Tô Nham sờ vào hộc bàn, lấy ra quả cà chua chậm rãi gặm. Vạn Phương lại kiên trì tiếp cận qua đó nói chuyện:“Luôn thấy cậu ăn cà chua, Tô Nham rất thích cà chua hả”
Tô Nham liếc nhìn cô một cái, không trả lời lời.
Vạn Phương nén buồn bực trong lòng, nhoài người lên mép bàn Tô Nham nói:“Tô Nham trừ thích ăn cà chua, còn thích ăn thứ gì không? Mình biết có một quầy cơm sáng ăn rất ngon, đặc biệt thang bao[2] của họ ăn có thể nuốt mất cả đầu lưỡi, có điều mà cách trường hơi xa, nhưng cách nhà mình rất gần, mai mốt mình mang bữa sáng cho cậu được không?”
________________
[2]Thang bao (汤包): một loại bánh bao lớn chứa súp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ. Hình dạng như thế này
___________________
Một nữ sinh chủ động nói giúp nam sinh mang bữa sáng, ý tứ rất rõ ràng, cũng hiếm khi cô_ một mỹ nữ nói ra những lời này. Đại đa số mỹ nữ đều rất cao ngạo, nếu không thì rụt rè thẹn thùng, cho dù thích một nam sinh cũng không nhất định chịu chủ động thổ lộ cứ như mình thổ lộ liền bị mất mặt. Đương nhiên cũng không có bao nhiêu nam sinh như Tô Nham không cảm nhận được, đối với lời thổ lộ của mỹ nữ lại thờ ơ.
Tô Nham có phần bất đắc dĩ, y không có ấn tượng gì với Vạn Phương, cũng không biết người này. Nhưng hiện tại y không ghét Vạn Phương, thậm chí nhìn thuận mắt hơn so với nhiều nữ sinh khác, tán thưởng quyết đoán và dũng khí của cô. Thang bao Vạn Phương nói y rất muốn ăn, nhưng không thể để Vạn Phương mang đến, nếu để Vạn Phương mang theo quan hệ hai người bọn họ liền thay đổi sẽ làm cho người ta hiểu lầm.
“Cô nói địa chỉ đi, sau này tôi tự đi mua.” Tô Nham nói xong liền lấy bút ra chuẩn bị ghi địa chỉ.
Vạn Phương sững sờ, không kịp cảm nhận thất vọng bị cự tuyệt, đã đắm chìm trong vui sướng vì Tô Nham rốt cục chịu nói chuyện với cô. Vội vàng ríu rít nói địa chỉ lại liên tục dùng các loại từ ngữ tốt đẹp đi tán dương thang bao chỗ ấy ăn ngon cỡ nào, làm quảng cáo miễn phí thế này, thực thích hợp.
Tô Nham nhịn không được cười lên, Vạn Phương sắc mặt đỏ bừng tiếp đó cũng cười ngây ngô vài tiếng ha ha nói:“Mình nói thật, không có khoác lác.”
Tô Nham mỉm cười, từ hộc bàn móc ra một quả cà chua đưa cho Vạn Phương:“Cám ơn cô giới thiệu, ngày mai tôi sẽ đi thử xem.”
“A, cái này, cái này, cho mình?” Vạn Phương thụ sủng nhược kinh cầm quả cà chua.
“Ờ, có thể mỹ dung.” Tô Nham cười nói.
“Cám ơn!” Vạn Phương mừng rỡ, đột nhiên kéo gần khoảng cách giữa Tô Nham, tuy loại khoảng cách mơ hồ này không có liên quan gì đến tình yêu, nhưng lòng cô vẫn thấy vui sướng. Nam sinh đầu tiên mình rung động cho dù chỉ có thể làm bạn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc. Hơn nữa chỉ cần Tô Nham còn chưa có người trong lòng, cô vẫn có cơ hội , quả nhiên chủ động một chút sẽ tốt hơn. Lúc nên ra tay thì ra tay, người khác muốn cười thì cười đi cứ đi con đường của mình mặc kệ người ta nói gì!
Lúc chuông vào học vang lên, Tô Nham cầm một quả táo cho Trần Yến ngồi cùng bàn.
Hai người bọn họ ngồi cùng bàn một tuần, một câu cũng chưa nói.
Trần Yến luống cuống tay chân tiếp quả táo, đã quen Tô Nham đưa tặng thế này cô yên lặng nhận, bỏ vào hộc bàn.
Tô Nham nhìn nhìn sắc mặt dinh dưỡng không đầy đủ của cô, dặn dò:“Đây là cho cô ăn, cô đừng lấy về cho người nhà ăn, hiểu không?”
Trần Yến cuống quít gật đầu, càng khẩn trương hơn. Bởi vì hoa quả Tô Nham mỗi ngày cho cô lúc trước, cuối cùng cô vẫn mang về cho người nhà ăn.
“Tan học cô ăn cho tôi xem.” Tô Nham giải quyết dứt khoát.
“……” Trần Yến yên lặng không nói.
Tô Nham kỳ thật không phải người kiên nhẫn, có đôi khi rất nóng Trần Yến. Động vào người không tốt câu thông như vậy, thật làm cho người ta nản lòng. Nếu không phải sự kiện đời trước làm y cảm thấy thiếu Trần Yến một nhân tình, hiện tại thật không kiên nhẫn mà quan tâm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.