Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 40: Ta thích ngươi! Chính thức kết giao đi!




Hạ Thiên Tịch đang hăng hái gặm cắn thủy mật đào, liền cảm giác bản thân bị một tầm mắt nóng rực gắt gao nhìn vào, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi phượng mâu bạc sắc lạnh băng, phượng mâu thâm trầm như lốc xoáy, khóa trụ con ngươi y, Lăng Thần liền bình tĩnh như vậy nhìn Hạ Thiên Tịch, vẫn không nhúc nhích, bất động như núi.
Hạ Thiên Tịch bị tầm mắt của Lăng Thần nhìn chằm chằm như vậy khiến máu toàn thân giống như bị đông lại, da đầu tê dại.
Bị một đôi mắt nhìn chằm chằm, thật sự làm cho người ta áp lực như núi.
"Ngươi... ngươi không ăn nhìn ta làm gì?"Hạ Thiên Tịch cảm thấy toàn thân nổi cả da gà.
Lăng Thần nở nụ cười tà khí, bởi vì hai người lúc này mặt đối mặt với nhau, Lăng Thần cúi đầu xuống, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức liền phóng đại ở trước mặt Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, so với việc Lăng Thần hoàn mỹ, Hạ Thiên Tịch liền chật vật hơn rất nhiều, giờ phút này hai người tiếp xúc thân mật, Hạ Thiên Tịch liền phát hiện, làn da trên mặt Hạ Thiên Tịch cư nhiên không có lỗ chân lông.
Hạ Thiên Tịch thân mình rất trắng, một cái thiếu niên nhẹ nhàng thủy thủy nộn nộn, thân thể gầy yếu, vòng eo mảnh khảnh, điều này từng khiến cho Hạ Thiên Tịch buồn rầu một trận, y cảm thấy bản thân mình rất là trói gà không chặt, thoạt nhìn một chút khí khái nam tử đều không có, không chút uy vũ.
Giờ phút này nhìn da mặt Lăng Thần, giống như y trên mặt đều không có lỗ chân lông, thậm chí làn da Lăng Thần thoạt nhìn so với y còn trắng hơn, nhẵn nhụi, khuôn mặt tuấn mỹ, phượng mâu hẹp dài, toàn thân tỏa ra khí phách uy nghiêm, khiến cho hắn cả người thoạt nhìn giống như đế vương, mang theo bễ nghễ quân lâm thiên hạ.
Hiện tại, Hạ Thiên Tịch thực đau khổ nhận ra một sự thực, không phải người có làn da trắng nõn nhẵn nhụi thì không có khí khái nam tử, mà là do khí thế phóng thích của người ta a.
Bỗng, cằm chợt lạnh, Lăng Thần vươn ngón tay hơi hơi dùng sức nắm lấy cái cằm gầy yếu của Hạ Thiên Tịch, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười, mang theo mị lực mê hoặc lòng người "Đột nhiên cảm thấy được, ngươi cư nhiên lại đẹp như vậy."
Hai người đối mặt nhìn nhau, theo lời nói của Lăng Thần, hơi thở ấm áp thẳng chiếu phả vào hai má của Hạ Thiên Tịch đang đối diện, khiến thân thể Hạ Thiên Tịch không nén được run rẩy.
Nhưng là, lập tức sắc mặt Hạ Thiên Tịch liền biến đen.
Y bị đùa giỡn!
Y cư nhiên bị đùa giỡn!
Hạ Thiên Tịch trừng lớn đôi mắt, ánh mắt đen bóng hung tợn nhìn Lăng Thần, muốn cho biểu tình trên mặt mình càng thêm khủng bố một chút, nhưng là y không biết, một khuôn mặt nhem nhuốc như mèo vẽ, một đôi mắt tròn xoe, ánh mắt đen bóng sáng ngời, hai má hếch hếch, cánh môi đỏ bừng...y như vậy không chỉ không tăng thêm khí khái nam tử mà ngược lại càng nhìn càng thêm đáng yêu, hấp dẫn người.
Lăng Thần nhếch khóe môi thành một vòng cung, trong lúc Hạ Thiên Tịch trừng lớn ánh mắt liền cúi đầu hôn lên cánh môi diễm lệ của Hạ Thiên Tịch.
Cánh môi đỏ tươi tốt đẹp giống như trong tưởng tượng, mềm mại như vậy, hương thơm thủy mật đào ngọt ngào tản mát ra theo hơi thở, chỉ là hôn một chút đã làm cho Lăng Thần muốn ngừng mà không được.
Lăng Thần chưa từng như vậy bao giờ, hôn môi sẽ khiến người ta toàn thân máu huyết sôi trào, hai cánh môi tản mát ra hơi thở mềm mại hương vị ngọt ngào, làm cho máu trong người hắn kêu gào, hắn tinh tế nhấm nháp, giống như nhấm nháp quỳnh tương ngọc dịch thượng đẳng.
Nguyên nhân vì cái gì hắn hôn Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần cũng không biết, hắn chỉ cảm thấy khi nhìn thấy đôi môi này, thân thể bên cạnh hắn, toát ra hơi thở dụ hoặc hắn, khiến hắn không suy nghĩ nhiều liền hôn lên.
Hạ Thiên Tịch trừng lớn một đôi mắt to đen bóng, toàn thân như sét đánh, máu toàn thân đông lại, ngốc lăng nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, đều đã quên đẩy người trước mắt ra
Nửa ngày, đợi Lăng Thần không thể thỏa mãn nhấm nháp đôi môi này, muốn càng thân cận cậy mở ra hàm răng, Hạ Thiên Tịch rốt cục phản ứng lại, cho dù cả người không có khí lực, hung hăng dùng đôi tay đẩy Lăng Thần ra, mở to hai mắt trừng trừng nhìn Lăng Thần xù lông "Ngươi có bệnh à!"
Cư nhiên hôn y!
Không chỉ có đùa giỡn mà còn hôn y!
Hạ Thiên Tịch đen mặt, y nếu đã khôi phục ma pháp, y tuyệt đối sẽ đông chết Lăng Thần.
Lăng Thần nhíu đôi mày kiếm, hẹp dài phượng mâu híp lại, đồng tử bạc sắc gắt gao nhìn Hạ Thiên Tịch đang tạc mao.
Hạ Thiên Tịch tức đến xù lông, cố tình đương sự lại trầm mặc đáp lại, làm y sau khi tạc mao muốn phát tiết cũng không có biện pháp mắng to.
Hắn lại còn dùng một đôi ánh mắt bạc sắc lạnh như vậy nhìn người, đối mặt với khuôn mặt lạnh của Lăng Thần quả thực là mắng không nên lời.
Nửa ngày....
Ngay khi Hạ Thiên Tịch chuẩn bị bùng nổ, Lăng Thần mở miệng, đồng tử bạc sắc gắt gao nhìn thân ảnh Hạ Thiên Tịch, thần sắc nghiêm túc từng câu từng chữ nói "Ta nghĩ, có lẽ ta thích ngươi."
Vừa rồi hắn im lặng là suy nghĩ bản thân vì sao lại hôn Hạ Thiên Tịch? Hắn nghĩ không ra nguyên nhân, nhưng là nhìn thấy đôi môi của Hạ Thiên Tịch hắn liền muốn hôn, nghĩ tới nghĩ lui trừ bỏ là thích đối phương nên mới khiến hắn kìm lòng không đậu muốn hôn y, cũng chẳng có cách giải thích khác.
Dát!
Hạ Thiên Tịch lại lần nữa như bị sét đánh.
Chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần.
Hắn cư nhiên nói thích y?
Y vừa rồi không nghe sai chứ?
Không phải đi?
Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt đáng yêu lăng lăng hỏi "Ngươi...ngươi vừa mới nói gì? Ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa."
Sau khi nói ra Lăng Thần chợt nhận thấy nội tâm cư nhiên ấm áp, tựa hồ có một loại cảm giác hạnh phúc, bởi vậy hắn càng thêm xác định tâm tư của mình, như vậy nói lần thứ hai liền càng thêm dễ dàng nói ra.
Ánh mắt Lăng Thần phi thường nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Tịch nhấn mạnh từng chữ nói "Ta nói, ta thích ngươi."Ngay cả hai chữ có lẽ cũng bỏ đi, bởi vậy hắn càng thêm tin tưởng vững chắc tâm của chính mình.
Quác quác quác!!!
Hạ Thiên Tịch chỉ cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua đầu mình.
Sững sờ nửa ngày, Hạ Thiên Tịch mới hoàn hồn, một đôi mắt chớp chớp rất là đáng yêu, y vô ngữ nhìn Lăng Thần nói "Ngươi có phải quên uống thuốc rồi phải không?"
Ngươi nha, bị điên rồi!
"Ta không có bị bệnh." Lăng Thần phi thường khẳng định nói, ngữ khí càng thêm nghiêm túc nói.
Hạ Thiên Tịch hít sâu một hơi, vươn một ngón tay lắc lư trước mặt Lăng Thân nói "Ngươi có biết đây là mấy không?"
Lăng Thần nguy hiểm nheo lại đôi phượng mâu, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng mà lại nguy hiểm, ngữ điệu trầm thấp nói"Ngươi đang nghi ngờ chỉ số thông minh của ta sao?"
Rõ ràng là giọng nói trầm thấp từ tính như vậy, lại mang theo một cỗ khí thế nguy hiểm.
Hạ Thiên Tịch nhìn trời phiên một cái xem thường, ngươi nha, ta không phải nghi ngờ chỉ số thông minh của ngươi, ta là nghiêm trọng nghi ngờ chỉ số thông minh của ngươi, cái này, tuyệt đối là thần kinh giai đoạn nguy kịch.
"Rồi, chúng ta ra ngoài thôi!" Hạ Thiên Tịch không muốn cùng một người bệnh thảo luận điều gì, vẫn là nhanh chóng tách khỏi cái người bệnh này cho thỏa đáng.
"Ngươi không tin ta?" Lăng Thần đột nhiên nheo lại đôi mắt, hẹp dài phượng mâu giờ khắc này tràn đầy nguy hiểm, khí thế cường đại phóng ra, mang theo một cỗ hơi thở áp lực như núi.
Nhìn biểu tình nguy hiểm của Lăng Thần, có vẻ như sau khi Hạ Thiên Tịch gật đầu lập tức y sẽ bị hắn giết chết luôn.
Hạ Thiên Tịch không có cốt khí lắc lắc đầu cười làm lành "Làm sao có thể? Ta thực tin tưởng ngươi." Y nhịn, nếu không phải ma lực của y còn chưa khôi phục, không thể triệu ra ma pháp trong cơ thể, y tuyệt đối sẽ biến Lăng Thần thành một khối tượng băng điêu khắc.
"Vậy được, từ giờ trở đi, chúng ta chính thức kết giao." Lăng Thần gật gật đầu phi thường vừa lòng.
Phốc!
Hạ Thiên Tịch muốn hộc ra một ngụm máu.
Y vừa rồi không có nói thêm gì a, sao lại bay đến giai đoạn kết giao thế?
"Này... ngươi...có phải hiểu lầm gì hay không?" Hạ Thiên Tịch nhíu mày nói.
"Hiểu lầm cái gì?" Lăng Thần nheo lại đôi mắt nói "Ngươi không phải đã đồng ý cùng ta kết giao."
"Ta khi nào thì đồng ý cùng ngươi kết giao?" Hạ Thiên Tịch rống giận, trong nháy mắt xù lông.
Y vừa rồi căn bản là không có thảo luận vấn đề gì có thể gây hiểu lầm, làm sao lại thành cùng ngươi kết giao?
Nhìn Hạ Thiên Tịch xù lông, Lăng Thần đột nhiên nheo lại đôi mắt, nguy hiểm nói "Ngươi vừa mới nói tin tưởng ta thích ngươi, chính là đồng ý cùng ta kết giao, làm sao? Ngươi hiện tại muốn đổi ý?"
Thanh âm thâm trầm quả thực so với ma âm còn đáng sợ hơn.
Ánh mắt nguy hiểm, phượng mâu híp lại, cường đại bá khí lộ ra, Hạ Thiên Tịch không chút nghi ngờ, bản thân nếu dám lắc đầu, Lăng Thần tuyệt đối sẽ giết chết mình.
Cũng không biết hai người sao lại phát triển đến bước này, rõ ràng vừa rồi hai người cũng không có thảo luận chuyện khác, sự tình liền không thể hiểu nổi phát triển đến tình trạng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.