Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 337: Quả thực có chút "khẩu vị nặng"!




Vì Hạ Thiên Tịch muốn ăn một cái lẩu cực kỳ cay và kẹo mạch nha cực kỳ ngọt, cho nên Lăng Thần không thể không chiếu cố đến khẩu vị nặng của ông bầu.
Mua một bình kẹo mạch nha về, lại mua một một túi ớt cay đỏ loét cay xè trở về, chỉ ngửi cái vị cay trái ớt phát ra thôi, Lăng Thần đã cảm thấy nước mắt sinh lý của mình chảy ra.
Cho nên, hắn quả thực không dám tưởng tượng, lát nữa làm sao cho vào miệng được đây!
"Bảo bối, hay là chúng ta đổi một loại ớt cay khác đi!" Ớt đỏ loét như vậy, thật sự sẽ làm hại dạ dày!
"Không cần!" Hạ Thiên Tịch không chút do dự lắc đầu, hơn nữa ánh mắt nhìn Lăng Thần hiện ra cực kỳ kiên quyết: "Là con trai ngươi muốn ăn."
Còn chưa sinh ra đã muốn ngược đãi con trai ngươi?
Lăng Thần giật giật khóe miệng, hai mắt nhìn cái bụng nhỏ phẳng đến không thể phẳng hơn của Hạ Thiên Tịch, hắn cảm thấy con của hắn có lẽ sẽ không có khẩu vị nặng như vậy.
Nhưng mà, không thể nói, một câu cũng không phản bác được, chỉ có thể thỏa hiệp mua một túi ớt chỉ thiên to đùng, thuận tiện lại lấy một đống bột ớt khô, ớt tươi ăn với ớt khô, hi vọng ăn xong đừng có bốc hỏa.
Về đến nhà, vì con của hắn khẩu vị nặng, Lăng Thần lập tức đi vào phòng bếp nấu một nồi lẩu, Hạ Thiên Tịch lấy cây kẹo mạch nha to đùng ra ăn, kẹo mạch nha cực kỳ dính bọc lên một lớp đường thật dày, chỉ nhìn thôi Lăng Thần đã cảm thấy hàm răng nhất định sẽ bị ngọt đến sâu răng.
Rốt cuộc đây là cái khẩu vị gì vậy?
Nhất là khi đem một nắm ớt đỏ chót này vào, vị cay lập tức tỏa ra khắp xung quanh, ngay cả hắn cũng không nhịn được nước mắt sinh lý chảy ra ào ạt, thật sự cực kỳ mất mặt.
Lăng Thần từ nhỏ cho tới lớn đều chưa từng khóc ra nước mắt, lần này nước mắt sinh lại lại khiến hắn có lần đầu tiên, cực kỳ đau bi.
Chờ Lăng Thần bê một nồi lầu bên trên đều là ớt cay nổi lềnh bềnh ra, Hạ Thiên Tịch rất nể tình hít hít cái mũi: "Thơm quá."
Đúng là rất thơm.
Ớt tuy là cay, nhưng mùi hương lại mười phần.
Sau đó, Hạ Thiên Tịch vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hốc mắt đỏ hồng của Lăng Thần, rõ ràng đôi mắt phượng kia bình thường tràn ngập tà khí cuồng vọng, giờ phút này lại rút đi phần tà khí đó, hốc mắt đỏ rực kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ, thoạt nhìn cực kỳ buồn cười.
Quả thực quá buồn cười.
Có lẽ Lăng Thần từ nhỏ cho tới giờ chưa lần nào lộ ra vẻ chật vật như thế này.
Phụt --
Hạ Thiên Tịch cực kỳ không cho mặt mũi bật cười.
Không ngờ người này khi chật vật cư nhiên lại là hình ảnh như thế này, không còn vẻ cao quý lãnh diễm thường ngày, càng không có loại tà mị cuồng ngạo, chỉ còn dư lại một khuôn mặt tuấn mỹ đi kèm hốc mắt đỏ bừng, đầu hắc tuyến, đôi mắt phượng bao trùm một tầng hơi nước, bộ dáng quả thực hết sức đáng thương, còn manh hơn cả lúc mình cố ý bán manh.
Nếu bị nữ nhân thấy được, chắc chắn tình mẫu tử sẽ chảy ra thành sông.
"Không được cười." Lăng Thần quả thực nghiến răng nghiến răng, sắc mặt đen xì.
Hắn biến thành như vậy là do ai làm hại? Còn không phải là vì chiếu cố tên nhóc không lương tâm này ăn uống sao.
"Ha ha......" Hạ Thiên Tịch quả thực không cho mặt mũi.
Lăng Thần giận đến tức cả ngực, cẩn thận đặt cái nồi đang bưng trên tay xuống bàn, đi tới phía trước bỗng nhiên cúi đầu hung hăng hôn lên người nào đó còn đang mải cười to.
Tiếng cười của Hạ Thiên Tịch đột nhiên im bặt.
"Ách......"
Hạ Thiên Tịch chớp chớp hai mắt.
Lăng Thần một tay ôm eo y, sợ người này ngã từ trên sô pha xuống, nếu ngã thì không tốt, phải biết là hiện tại chính là hai người một tay đè gáy y hung hắn hôn lên.
Trời biết mấy ngày nay nhớ người này biết bao nhiêu.
Cánh môi mềm mại không chút giãy giụa, hơn nữa vừa ăn qua kẹo mạch nha, kẹo mạch nha ngọt sắc mang theo một mùi thơm thơm, cho dù Lăng Thần trước có ghét ăn ngọt cỡ nào, hiện tại chỉ cảm thấy đồ ngọt cũng không đến mức khó tiếp thu cho lắm.
Đương nhiên, tiền đề là kẹo ngọt phải dính vào cánh môi mềm mại của tiểu tức phụ nhà mình.
Lăng Thần tham lam hôn lên cánh môi mềm mại, ngọn lửa nhỏ trong lòng phụt một tiếng bùng lên, cho dù hắn muốn khắc chế cũng không kịp ròi, đối với một người đàn ông mà nói, việc tra tấn nhất chính là người yêu trong lòng ngực, thấy được sờ được nhưng không ăn được.
Đây quả thực còn khiến người thống khổ hơn Mãn Thanh mười đại khổ hình.
Một nụ hôn thật dài trôi qua, thân thể Hạ Thiên Tịch mềm nhũn ngã ra ghế sô pha phía sau, Lăng Thần đè ở trên người y gắt gao mà ôm lấy ý, đầu chôn ở hõm vai y hít thở thật sâu.
Thật muốn, hiện tại đem người ăn luôn vào trong bụng, đáng tiếc hắn nhớ ra trong bụng tiểu tức phụ còn có đứa nhỏ, thật là tra tấn quá sức dã man!
Vốn dĩ hai người là người yêu, lại bị hắn gắt gao ôm vào trong lòng không lộ một tia khe hở, trên người Lăng Thần có bất cứ biến hóa gì, Hạ Thiên Tịch lập tức liền cảm nhận được, không khỏi thè lưỡi.
Kỳ thật, y cũng có chút động tình.
Còn may, y không có ham muốn nặng như Lăng Thần.
Hạ Thiên Tịch giãy giãy.
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói nghẹn ngào vang lên cực kỳ nguy hiểm.
Nếu hiện tại Hạ Thiên Tịch không có em bé trong bụng, tuyệt đối sẽ bị hắn ăn đến xương cốt cặn bã cũng không còn.
"Đừng đè nặng bụng ta." Hạ Thiên Tịch vẫn cực kỳ có lý trí, đến bây giờ còn nhớ rõ đứa nhỏ trong bụng.
Vì sao lại cảm thấy bản thân bị thất sủng nhỉ?
Lăng Thần có chút buồn bực, hiện tại tiểu tức phụ không phải là nên an ủi mình trước sao?
Mọi người đều nói có chồng thì quên cha mẹ, vì sao hiện tại tiểu tức phụ có em bé liền quên mất người chồng như hắn.
Tâm tình Lăng Thần có chút buồn bực, hiện tại đứa nhỏ trong bụng này còn chưa sinh ra, mình đã thất sủng rồi, nếu nó sinh ra....Lăng Thần quả thực không dám tưởng tượng cuộc sống sau này của mình sẽ bi thảm cỡ nào nữa, có thể giống như bị biếm vào lãnh cung hay không?
Lăng Thần thoáng dịch thân thể một chút để không đè lên bụng Hạ Thiên Tịch, có chút buồn bực rúc đầu vào hõm vai y, rầu rĩ hỏi: "Bảo bối, có phải ngươi thích con trai hơn cả ta hay không?"
Sớm biết vậy, hắn đã không muốn con trai.
Nhưng mà, hắn cũng không biết tiểu bảo bối tiêm khi nào!
Lăng Thần cực kỳ buồn bực, ngay cả tiểu tức phụ của mình muốn đứa nhỏ cũng không biết, hơn nữa lúc trước không có chút tin tức gì, thật giống như là ba năm trước đây bảo bối đột nhiên rời đi, khiến Lăng Thần quả thực có chút kinh hãi.
Lăng Thần lập tức ôm chặt lấy người trong lòng ngực, tuy biết người trước mặt này cũng yêu mình sâu sắc, nhưng đối với mỗi quyết định của y hắn cũng không biết, trong lòng Lăng Thần liền hơi hơi lo lắng, hắn thật đúng là sợ sự tình như ba năm trước lại tái diễn lần nữa.
Nếu bảo bối lại mất tích ba năm, hắn thật đúng là không biết bản thân lúc đó sẽ thế nào?
"Sao thế?" Đột nhiên bị ôm chặt, Hạ Thiên Tịch bị siết chặt eo có chút đau, hơi khó thở, Lăng Thần như vậy có chút khó hiểu.
Có lẽ vì hắn hiện tại đã yêu y đủ sâu đậm, cho nên Hạ Thiên Tịch có thể cảm nhận được bất an trong lòng Lăng Thần, trái tim lập tức trở nên mềm mại, tuy lúc trước cảm thấy trêu chọc hắn khá là vui, nhưng hiện tại cảm thấy bất an trong lòng hắn, Hạ Thiên Tịch vẫn có chút đau lòng.
Gợi lên khóe môi cười cười: "Ngươi và con trai đều là người ta yêu nhất, huống chi con trai còn là bảo bối của hai chúng ta, ngươi đã bao lớn rồi, sao còn ghen tị với cả con trai."
Cảm giác hơi có chút không tiền đồ.
Ghen cả với con trai, nói ra quả thực có thể khiến người cười đến rụng răng.
Hạ Thiên Tịch buồn cười cười.
Lăng Thần ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của y.
Mặt Lăng Thần hơi đen, tuy ghen tị với con trai đúng là có chút mất mặt, nhưng hắn cũng muốn tiểu tức phụ đặt tâm tư lên trên người mình nhiều một chút mà!
Dựa vào cái gì có con trai liền quên hắn?
"Được rồi, ngươi đã bao lớn rồi còn làm nũng với ta nữa, lại nói con trai trong bụng ta còn không phải của ngươi sao." Hạ Thiên Tịch ôm Lăng Thần hôn hôn, trước kia sao không phát hiện Lăng Thần còn có một mặt trẻ con như vậy.
"Buồn cười lắm sao?" Nhìn người đang cười híp mắt, Lăng Thần xụ mắt.
Hạ Thiên Tịch lập tức lắc đầu, thật là....không buồn cười một chút nào hết?
Lăng Thần thở dài một hơi, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của y, cũng không đành lòng khiến y không thoải mái, hôn hôn lên trán y nói: "Bảo bối, ta hi vọng ngươi về sau có làm việc gì có thể nói cho ta một tiếng."
Hắn rất sợ sự tình ba năm trước đây lại xảy ra một lần nữa.
Hạ Thiên Tịch vốn là một người sâu sắc tinh ý, Lăng Thần vừa nói như vậy y liền hiểu là có ý gì, cho nên muốn lập tức nói chuyện về hệ thống cho Lăng Thần một chút, sau đó ôm hắn dùng đầu cọ cọ ngực hắn nói: "Thực xin lỗi, về sau ta tuyệt đối sẽ không tự tiện chủ trương, nếu có làm gì ta đều sẽ nói trước với ngươi."
"Không sao, chỉ cần ngươi không khiến mình lâm vào nguy hiểm là được." Sau đó Lăng Thần vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ của Hạ Thiên Tịch, bụng nhỏ bằng phẳng như thế giờ phút này đang chứa đựng kết tinh tình yêu của bọn họ, Lăng Thần vẫn có chút không thể tin được, cho nên lực đạo trên tay cực kỳ nhẹ nhàng.
Hạ Thiên Tịch nhìn sự thận trọng trong mắt hắn, gợi lên khóe môi cười cười, trong ánh mắt tràn ngập hạnh phúc.
"Nếu chỉ là hệ thống thăng cấp, vậy chắc là không có vấn đề gì, nhưng nếu người có chỗ nào không thoải mái, cần phải nói cho ta."
"Rồi rồi." Hạ Thiên Tịch phụ họa, thuận tiện mở ra hệ thống nhìn nhìn, bất ngờ mở to hai mắt, tình trạng phát triển của hai bánh bao nhỏ đã biến thành rất tốt, những thứ khác không có gì thay đổi, xem ra tâm tình của mình hôm nay rất tốt, cho nên tâm tình của hai bánh bao nhỏ cũng rất tốt.
Như vậy, đều là công lao của nam nhân trước mặt.
Hạ Thiên Tịch mãn nhãn đều sáng lấp lánh.
"Chúng ta đi ăn lẩu đi!"
Nồi lẩu siêu cay thơm lừng chắc chắn cực kỳ ngon.
Nhớ tới cái nổi lẩu cay xè kia, da mặt Lăng Thần giật giật, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy miệng bốc cháy, răng đau, thật sự không muốn ăn.
Nhưng, tức phụ lại rất hứng thú.
Lăng Thần nâng người dậy, Hạ Thiên Tịch một bên chỉ huy một bên cay tới chảy nước mắt, hít hít môi nói: "Thịt bò, đúng, cho thịt bò."
Lăng Thần một bên nhúng đồ ăn cho y, một bên gắp đồ ăn cho y, nhìn Hạ Thiên Tịch ăn đến nước mắt lưng tròng, đầy miệng đỏ rực, cực kỳ vô ngữ.
Bị cay thành như vậy còn cảm thấy ăn ngon, quả thực có chút" khẩu vị nặng "!
..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.