Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 334: Hai người đối chọi gay gắt!




Khi biết tiểu tức phụ hiện tại toàn thân khó chịu, trái tim Lăng Thần lập tức treo trên cổ họng.
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên cảm giác được lo âu bất an, cố tình lại không gặp được tiểu tức phụ, thật khiến người đau đầu.
Nhưng mà, có đau đầu cũng không có cách nào, hắn cần phải đi gặp tiểu tức phụ, huống chi trong bụng y bây giờ còn có một đứa nhỏ, cho nên tâm tình của y nôn nóng bất an, thân là chồng hắn rất thấu hiểu.
Lăng Thần lập tức lên mạng tuần tra những việc có liên quan tới dựng phu mang thai cần chú ý, ghi nhớ hết sự rõ ràng.
Hiện tại việc hắn có thể làm chính là đảm bảo cho một lớn một nhỏ an toàn và tâm trạng tốt, còn những chuyện khác đều bị hắn tạm thời vứt ra sau đầu.
Mang theo hộp giữ ấm, bên trong có canh bắp xương sườn hắn làm, lại thêm một chút dược liệu ôn bổ, làm thành một món dược thiện, cực kỳ bổ thân.
Lăng Thần lập tức đi tới Hạ gia, lại không ngờ tới cư nhiên ở trước cửa Hạ gia gặp Úc Trục Thiên.
"Úc gia chủ, nguyên soái và tiểu thiếu gia nhà ta hiện tại không muốn gặp bất cứ ai." Khuôn mặt của Libor quản gia treo lên một nụ cười đầy chuyên nghiệp, chỉ là nhìn vào khiến cho người ta cảm giác phi thường thiếu đánh.
Mấy ngày qua, Lăng Thần luôn bị nụ cười như vậy cự tuyệt rất nhiều lần, cho nên khi hắn nhìn thấy nụ cười của Libor quản gia dành cho người khác, tâm tình lập tức tốt lên, buồn bực trong mấy ngày liền cũng vơi đi một chút.
Quả thật là nhìn thấy người khác bị sập cửa vào mặt, tâm tình xem diễn đúng là rất thoải mái.
Nhưng mà khi Libor dùng nụ cười đó nhìn về phía hắn, khóe mắt Lăng Thần hung hăng giật giật.
"Lăng thiếu gia, nguyên soái và tiểu thiếu gia nhà ta hiện tại không muốn gặp bất cứ ai."
Lăng Thần: "......"
Nhân sinh quả nhiên không thể quá đắc ý, càng là không thể xem kịch miễn phí.
Hai nam nhân cùng bị cự tuyệt nhìn nhau, đều thấy được bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Đều bị tiểu tức phụ của mình cự tuyệt, bọn họ thật sự đều là người lưu lạc thiên nhai mà!
Thật là cực kỳ đáng thương.
Hai kẻ đáng thương lập tức lấy ra quang não gọi cho tiểu tức phụ của từng ngừoi.
"Số máy ngài gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau, cảm ơn!"
Lăng Thần: "......"
Úc Trục Thiên: "......"
Quả nhiên không hổ là cha con, cư nhiên đồng thời tắt máy, còn có thể khác một chút hay không.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Thần đen lại, hai cái quầng thâm trên mắt còn treo trên hốc mắt, cực kỳ không phù hợp với diện mạo đẹp trai lai láng của hắn.
Nhưng gần đây, hắn thực sự cảm thấy nôn nóng bất an, từ trước tới nay bốn chữ này viết như thế nào hắn cũng không biết, Lăng Thần tuyệt đối không thể ngờ tới có một ngày mình lại cảm nhận được sâu sắc bốn chữ này là nghĩa như thế nào? Chẳng lẽ tính tình người mang thai đều âm tình bất định như vậy sao?
Nhưng có âm tình bất định cũng không nên cự tuyệt chồng mình ở ngoài cửa như thế chứ!
Người không biết tuyệt đối sẽ cho rằng hai bọn họ đang ồn ào muốn chia tay!
Lăng Thần quả thực đau đầu.
Úc Trục Thiên càng đáng thương hơn.
Một thời gian trước vì một chuyện làm ăn hắn phải bay tới tinh cầu khác xử lý, hắn dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, xong xuôi trở về lại phát hiện bản thân lại bị đánh quay về nguyên hình, Úc Trục Thiên quả thực buồn bực muốn chết.
CMN chính là, con trai biến mất ba năm đột nhiên trở lại, quả thực khiến hắn hưng phấn đến không cần ngủ, ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không cần, vừa xuống phi thuyền vũ trụ hắn lập tức chạy tới, rất muốn nhìn một chút con trai và tức phụ, không nghĩ tới hắn vui vui vẻ vẻ đến nơi, cuối cùng lại bị đập cửa vào mặt như này?
Úc Trục Thiên sốt ruột đến đau cả đầu, vì con trai mất tích ba năm nay, Hạ Thanh trở nên càng lạnh lùng hơn, vừa nhìn liền khiến hắn đau lòng lại bất đắc dĩ, cố tình trái tim Hạ Thanh lạnh lẽo tới mức người thường không thể sưởi ấm nổi, nhưng Úc Trục Thiên vẫn như cũ giữ vững, hắn tin sẽ có một ngày Hạ Thanh mở lòng ra với hắn.
Hơn nữa, ba năm qua Úc Trục Thiên đã chuyển đổi từ cặn bã thành trung khuyển, vì muốn Hạ Thanh có một ấn tượng thật tốt, vì muốn giữ vững hứa hẹn với con trai, ba năm qua hắn quả thực giữ thân như ngọc, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không thể tin nổi, ngay cả một tin tức bên lề cũng không có, khiến giới truyền thông của xã hội thượng lưu kinh ngạc không thôi.
Cặn bã biến thành trung khuyển, ngươi CMN lừa người à?
Vừa mới bắt đầu có rất nhiều người không tin, nhưng ba năm qua Úc Trục Thiên đúng là làm được, hơn nữa làm cực kỳ tốt, hắn bắt đầu dần dần trở nên khiêm tốn, ba năm qua chậm rãi ra khỏi tầm mắt của nhân loại, hơn nữa đem việc của công ty dần dần giao cho Úc Diệp, trừ khi gặp phải sự tình gì lớn mới có thể xuất hiện một lần.
Lần này trở về biết được tin con trai đã trở lại, Úc Trục Thiên ngựa xe không ngừng chạy tới, chỉ là muốn gặp mặt tức phụ và con trai một chút, hiện tại lại bị cự tuyệt ngoài cửa, thật là khiến người có xúc động muốn tự sát.
Úc Trục Thiên nhìn nụ cười chuyên nghiệp trên mặt Libor quản gia, rất muốn tiến lên bóp chết ông, ba năm qua không biết hắn đã bị nụ cười này cự tuyệt bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy đều muốn xông lên đánh cho ông một trận.
Cố tình, hắn lại không dám chứ!
Quả thực đáng thương.
Libor quản gia tựa hồ thấy rõ hai người này hiện tại rất muốn đánh mình, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, nhưng lời nói ra lại cực kỳ khiến người muốn giết ông.
"Mời hai vị trở về đi, ta phải chuẩn bị bữa sáng cho nguyên soái và tiểu thiếu gia."
Cư nhiên trì hoãn nhiều thời gian của ông như vậy, quả thực không thể tha thứ.
Hi vọng nguyên soái và tiểu thiếu gia vĩnh viễn đều không muốn nhìn thấy hai người này, cho bọn họ vội chết.
Lăng Thần: "......"
Úc Trục Thiên: "......"
Thật là cực kỳ cực kỳ cực kỳ muốn giết người mà!
"Đây là canh sườn bắp ta làm, làm phiền Libor quản gia mang vào thêm cơm cho nguyên soái và Tiểu Tịch." Lăng Thần kiềm chế xúc động muốn giết người trong lòng, lập tức đem hộp giữ ấm của mình đưa ra.
Cực kỳ chân chó.
Úc Trục Thiên trợn trừng mắt nhìn một màn này, cảm thấy cực kỳ không thể tin nổi, tại sao từ trước tới giờ hắn không nghĩ tới việc tự tay làm cơm cho Thanh Nhi?
Nếu hắn nghĩ ra cách này sớm, có phải Thanh Nhi đã sớm mở rộng lòng với hắn hay không?
Hình như hắn có nghe qua, muốn bắt lấy trái tim một người đàn ông, điều đầu tiên cần phải bắt lấy dạ dày hắn.
Chẳng lẽ con trai phấn phấn nộn nộn, ngay cả hắn còn chưa được ôm hôn cưng chiều lần nào đã bị đầu lang này dùng một chiêu này bắt cóc?
Úc Trục Thiên lập tức nheo mắt nguy hiểm, đôi mắt đào hoa hẹp dài không chút để ý mà liếc nhìn Lăng Thần một cái, thật là càng nhìn hắn càng cảm thấy không vừa mắt.
Nghĩ tới con trai phấn phấn nộn nộn, ngay cả mình còn chưa ôm hôn qua đã bị một con sai tha đi, thật là càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, trong lòng cực kỳ khó chịu.
"Không được cho hai người bọn họ ăn, ai biết bên trong có bỏ thêm độc được gì hay không chứ?" Úc Trục Thiên âm dương quái khí nói, ngay sau đó lại cười với vẻ mặt chân chó: " Như này đi, Thanh Nhi và Tiểu Tịch muốn ăn gì? Ta lập tức cho người đưa tới cho bọn họ."
Lăng Thần nheo nheo mắt, đôi mắt màu bạc hiện lên một tia nguy hiểm, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Úc Trục Thiên một cái, lập tức cũng nhíu mày khó chịu.
Cư nhiên nói canh của hắn cho thêm độc dược!
"Hừ!" Lăng Thần cười lạnh một tiếng: "Để cho người khác làm như thế nào xem như tâm ý? Người EQ thấp như vậy chả trách đến giờ vẫn không chiếm được tâm ý của nhạc phụ đại nhân."
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Sấm sét bùm bùm ầm ầm.
Khuôn mặt anh tuấn của Úc Trục Thiên xanh mét, nhíu chặt lông mày: "Đây là con cái nhà ai mà không lễ phép như vậy? Còn chưa kết hôn đã dám gọi nhạc phụ đại nhân, quả thực vô lý, ta sẽ không cho con trai ta cười một người không lễ phép như ngươi."
"Hừ!" Lăng Thần giống như nghe được chuyện nực cười gì đó, nheo lại đôi mắt phượng màu bạc, nhàn nhạt nói, ngữ điệu không mặn không nhạt, quả thực châm chọc chết người: "Ta nhớ rõ người nào đó hình như còn chưa được nhạc phụ đại nhân và tiểu tức phụ của ta thừa nhận thì phải."
Ngữ khí kiêu ngạo, khiến Úc Trục Thiên nghẹn đến xanh mặt.
Lăng Thần từ trước tới nay đều là thiên hạ đệ nhất độc miệng, hắn nhìn sắc mặt xanh mét của Úc Trục Thiên nói, giọng điệu có chút không quan tâm, nhưng tuyệt đối có thể khiến người tức chết: "Nếu còn chưa được người ta thừa nhận, như vậy Úc gia chủ ngài ở chỗ này có phải đang xen vào việc của người khác hay không?" Dưới ánh mắt muốn giết người của Úc Trục Thiên, Lăng Thần chậm rãi nói: "Ta là tới bái kiến nhạc phụ đại nhân và gặp tức phục, Úc gia chủ tới làm gì? Chẳng lẽ là muốn làm người trông cửa cho Hạ gia?"
Ánh mắt của Úc Trục Thiên quả thực là muốn giết người.
Không được, tuyệt đối không được, dù thế nào hắn cũng không cho con trai và một người không có lễ phép như vậy ở bên nhau.
Con trai đáng yêu phấn nộn của hắn, vừa thấy liền cực kỳ đơn thuần, nếu bị con sói này tha đi rồi, hắn tuyệt đối sẽ đem người ăn đến không còn xương cốt.
Úc Trục Thiên đáng thương đương nhiên không biết, con của hắn hiện tại đều đã bị ăn đến xương cốt cũng không còn dư thừa.
"Hừ!" Úc Trục Thiên hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử, mồm mép lợi hại thì sao chứ? Hiện tại ngươi còn không phải bị nhốt ở bên ngoài không được gặp con trai ta hay sao?"
Chẳng lẽ tình cảm giữa con trai và hắn xuất hiện rạn nứt?
Chỉ nghĩ như vậy thôi, Úc Trục Thiên lập tức liền cảm thấy nhân sinh quả thực quá tốt đẹp.
Hắn phải nghĩ biện pháp để Thanh Nhi có thể mau chóng chấp nhận hắn, sau đó...hừ hừ....sẽ giám sát gắt gao chặt chẽ con hắn, tuyệt đối không cho bất cứ một con ác lang nào có cơ hội ngậm con hắn đi.
Rõ rành rành một tên nhi khống nữa xuất hiện.
"À, đúng rồi, Úc gia chủ..." Lăng Thần bỗng nhiên cười tủm tỉm nhìn Úc Trục Thiên, môi mỏng hơi nhếch lên, khiến cho bất cứ kẻ nào nhìn vào đều biết hiện tại tâm tình của hắn cực kỳ tốt.
"Quên nói cho ngài, tức phụ nhà ta mang thai, cho nên hiện tại y không gặp ta là vì đang trong giai đoạn mang thai mà giận dỗi ta, là dựng phu ấy mà, tâm tình không tốt ta rất lý giải, cho nên muốn ở bên ngoài không rời tức phụ của mình một tấc."
Úc Trục Thiên: "......"
Khiếp sợ tới mức tóc gáy đều dựng hết lên!
Con của hắn đã bị con sói này ngậm đi rồi sao?
Ngậm đi rồi!
Đi rồi!
!
Úc Trục Thiên khiếp sợ hồi lâu cũng chưa phản ứng lại được, con trai phấn phấn nộn nộn của hắn, mình cho chưa kịp ôm một cái hôn một cái đã bị ác lang nhanh chóng ngậm đi rồi, quả thực không thể tha thứ!
Úc Trục Thiên rất muốn nhắm mắt lại ngất xỉu cho xong.
..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.