Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 310: Tang thi bạo nộ!




Hạ Thanh hơi hơi rung động trong lòng.
Nhiều năm như vậy vẫn luôn chỉ có mình anh gánh vác tất cả, hiện tại, đột nhiên xuất hiện một người cùng anh gánh vác hết thảy, tuy anh còn có chút không thích ứng, nhưng anh có thể cảm giác được, trái tim trong ngực mình chợt nhẹ nhàng một chút, cái loại thư thái này khiến thần kinh của anh cũng hơi thả lỏng một chút.
Cho nên, anh chủ động nắm lại tay Úc Trục Thiên.
Úc Trục Thiên cảm nhận được động tác nhỏ của Hạ Thanh, trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng ngay lập tức hắn liền kiềm chế lại tâm tình của mình, chỉ là bàn tay dùng sức nắm thật chặt tay Hạ Thanh, gắt gao không buông ra.
"Vậy được, ngươi mang một quân đoàn đi qua, ta ở bên ngoài thủ, các ngươi đều mang theo quang não, có bất cứ việc gì liền kịp thời liên hệ."
Đây là chỗ lợi của quyền thế, có thể tùy thời làm việc tư!
Thử hỏi, nhà ai đi tìm người dám mang một quân đoàn đi ra ngoài tìm kiếm? Ngoại trừ hai vị nguyên soái có thể trắng trợn làm như thế ra ai cũng không dám làm một việc trâu bò như vậy!
"Ta cũng liên hệ một ít cao thủ lại đây." Thân là gia chủ Úc gia, thực lực của Úc Trục Thiên chẳng ra gì, hắn chỉ là người có đầu óc buôn bán tương đối tài ba mà thôi, cho nên người muốn ám sát hắn cũng không ít, hắn có thể an an ổn ổn sống đến hiện tại, chắc chắn là có không ít cao thủ bảo vệ.
"Vậy phụ thân, con đi trước."
Lúc này, khi đang phân phối nhân viên, Lăng Thần vẫn luôn im lặng lại lên tiếng trước.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn khi biết Hạ Thiên Tịch xảy ra chuyện vẫn luôn âm u, nếu không phải ba người đứng bên cạnh hắn đủ trâu bò thì tuyệt đối có thể bị khí lạnh mà Lăng Thần phát ra đông chết.
Tức phụ của mình xảy ra chuyện, hắn lại không có ở bên cạnh bảo vệ, đây hoàn toàn chính là do hắn thất trách.
Lăng Thần ảo não hàm răng hung hăng mà cắt nát khoang miệng của mình, mùi máu tươi lập tức tản ra, nhưng loại kích thích đau đớn kia vẫn như cũ không thể khiến hắn có được một chút thả lỏng.
Hiện tại hắn giống như một cái tủ lạnh đang tỏa ra khí lạnh siêu cấp, tuyệt đối có thể đông chết người, cho nên ngoại trừ ba nhân vật có khí tràng không phải cường đại bình thường này ra căn bản là không có ai dám đứng ở trong phạm vị ba mét gần với Lăng Thần.
Những binh lính đứng cách ba mét đó nhìn Lăng Thần, giống như nhìn thấy một ác ma đang ma hóa, cả người tản mát ra hơi thở ma hóa, tốt nhất đừng chọc tới ta, cho nên những người này đều rất tự giác không có ai dám đứng gần Lăng Thần trong vòng ba mét.
Lăng Nghị nhìn thoáng qua con trai, cho rằng bản thân cũng có lão bà, cho nên hắn hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của con trai lúc này.
Không có biện pháp, đàn ông ở Lăng gia đều là trung khuyển hộ lão bà, khi biết được lão bà xảy ra chuyện chắc chắn sẽ trách cứ bản thân đến chết.
Tuy Lăng Nghị cũng biết phía trước nhất định sẽ có nguy hiểm, nhưng hắn cũng vô pháp đi ngăn cản con trai mình đi cứu tức phụ của bản thân, hơn nữa hắn cũng không thể ngăn cản con trai tự đi cứu tức phụ của bản thân. Nếu hắn ngăn cản Lăng Thần, như vậy hắn chân chính là một kẻ đạo đức bại hoại, chỉ sợ về nhà cả con trai và lão bà mình sẽ không cần hắn!
Lăng Nghị sờ sờ cái mũi nói: "Đi thôi, nhất định phải đem Tiểu Tịch an toàn mang về đấy."
"Vâng." Lăng Thần gật đầu, lập tức xoay người nhanh chóng hướng về phía con hẻm tối om kia bước đi.
Hạ Thanh nhíu mày một chút, tuy anh biết việc hôm nay cũng không thể trách tội Lăng Thần, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn trách tội Lăng Thần.
Dù sao anh đã đem con trai của mình giao cho Lăng Thần, chính là muốn Lăng Thần thay thế mình chăm sóc Hạ Thiên Tịch, nhưng hiện tại hắn cư nhiên để người bị mất tích, lại còn tận mấy tiếng đồng hồ sau mới phát hiện, nhớ tới điều này Hạ Thanh liền có chút hối hận đã yên tâm đem con trai giao cho Lăng Thần như vậy.
Anh cảm thấy, Lăng Thần quá khiến anh thất vọng rồi.
"Con trai." Nhìn thân ảnh của Lăng Thần dần dần bị bóng đêm bao phủ, Lăng Nghị cao giọng hô một tiếng: "Nhớ rõ nhất định phải đem con dâu bình an trở về, sau đó chịu đòn nhận tội với nhạc phụ của con biết chưa?"
Cũng không biết có phải Lăng Nghị đọc được nội tâm của Hạ Thanh hay không, cho nên lập tức cao giọng ồn ào một câu.
Hạ Thanh: "......"
Anh thật muốn bóp chết Lăng Nghị.
"Con sẽ." Lăng Thần không quay đầu lại, nhưng giọng nói trầm thấp lại tràn ngập kiên định.
Hắn nhất định sẽ đem tức phụ của mình bình an trở về, hơn nữa tự mình đi tới chỗ Hạ Thanh chịu đòn nhận tội.
Hạ Thanh yên tâm đem Hạ Thiên Tịch giao cho hắn như vậy, nhưng hắn lại không chăm sóc tốt cho tức phụ của mình, đây là hắn thất trách, chờ tới khi cứu được Hạ Thiên Tịch, hắn nhất định sẽ tự mình hướng nhạc phụ đại nhân chịu đòn nhận tội.
Bóng dáng Lăng Thần thực nhanh bị bao phủ bởi bóng tối trong hẻm nhỏ.
Theo sau là Hạ Thanh dẫn theo một quân đoàn cùng với mấy cao thủ mà Úc Trục Thiên gọi tới nhanh chóng tiến vào hẻm nhỏ, Lăng Nghị suất lĩnh một quân đoàn liền yên ổn chờ ở bên ngoài.
Mặc kệ về sau là người nào đi ra từ hẻm nhỏ, hắn đều phải trước tiên bắt lấy những người đó hoặc là nghênh đón con trai và con dâu hắn.
Khi Lăng Thần vừa mới đi vào không lâu, không có ai nhìn thấy một đoàn lông trắng nhảy từ trên tường cao xuống, bóng đen tối như mực liền bao phủ lấy thân ảnh của cục bông trắng này.
Tuy Lăng Thần đi trước, nhưng trong con hẻm tối này lại không thể đi được xe, cho nên cước trình của hắn không nhanh một chút nào, ở trên chân phụ trợ thêm một vài kỹ năng, nhưng mà ma pháp kim hệ cũng không phải kỹ năng khiến bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, cho nên hắn làm như vậy thuần túy là lãng phí ma pháp, hơn nữa bước chân cũng không nhanh hơn.
Chỉ là hiện tại không có bất cứ biện pháp gì, bọn họ chỉ có thể dựa vào bước chân mà đi lên.
Bỗng nhiên, Lăng Thần nghe thấy tiếng động sau lưng, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén, quanh thân tản ra hơi thở đề phòng, bởi vì hắn nghe được tiếng động sau lưng không phải xuất phát từ tiếng động của đoàn quân mà Hạ Thanh dẫn dắt.
"Lăng chủ nhân." Tiểu Bình Quả bay nhanh chạy vội, cảm giác được hơi thở của Lăng Thần ở phía trước liền hưng phấn cao giọng kêu, một con Lục Dực Thiên Hổ giống như con mèo nhỏ oạch một cái xuất hiện trước mặt Lăng Thần.
Tiểu Bình Quả gần đây thăng cấp rất nhanh cho nên đã có thể tự do biến nhỏ biến lớn, có lẽ không bao lâu nó chắc chắn có thể mọc ra đôi cánh đầu tiên, lúc ấy Tiểu Bình Quả mới chân chính là lợi hại!
Hôm nay Lăng Thần đi ra ngoài cũng không mang theo Tiểu Bình Quả, nhưng Tiểu Bình Quả cảm giác được chủ nhân có chuyện, một mình nó ở nhà cũng không yên tâm, cho nên liền tự mình trộm chạy ra ngoài, sợ bản thân bị nhân loại coi thành quái vật, cho nên liền thu nhỏ thân thể, không để người nhìn thấy.
Một đường dựa theo hơi thở của Lăng Thần mà đi, khi Tiểu Bình Quả nhìn thấy Lăng Thần lập tức vui vẻ bốn cái chân chạy như bay đến trước mặt hắn, hưng phấn nói: "Lăng chủ nhân, để ta làm tọa kỵ cho ngươi, ta có thể ngửi được hương vị trên người mẫu thân, có thể rất nhanh tìm được mẫu thân."
Tiểu Bình Quả nói xong, một đoàn nho nhỏ đứng trên mặt đất lập tức biến lớn, ước chừng dài hơn 1 mét, thân hình thật lớn làm một cái tọa kỵ là dư dả.
Bình thường ma sủng đều không thích để ai khác ngoại trừ chủ nhân của mình ngồi ở trên người mình, nhưng Lăng Thần thì khác, hắn là người thân mật nhất của mẫu thân, hơn nữa cũng là người đối với mình tốt nhất, cho nên Tiểu Bình Quả mới có thể coi Lăng Thần trở thành chủ nhân giống như Hạ Thiên Tịch.
Ma sủng của Lăng Thần so với Tiểu Bình Quả thì thảm hơn nhiều, hắn cũng không quá thích ma sủng của mình, cho nên bình thường liền để ở trong không gian của Hạ Thiên Tịch không thả ra, có thể thấy được ma sủng của Lăng Thần có bao nhiêu đáng thương.
Lăng Thần không nói hai lời liền cưỡi lên lưng Tiểu Bình Quả, Tiểu Bình Quả lập tức hóa thành một ngọn gió xoáy mang theo Lăng Thần, ngửi hơi thở của mẫu thân lưu lại trong không khí nhanh chóng chạy như bay về phía trước.
Mà ở cuối con hẻm, con tang thi kia bị Tiểu Cửu trêu chọc khiến cho hoàn toàn bạo nộ rồi.
Một tiếng qua Tiểu Cửu cũng không đánh nhau với con tang thi này, chỉ cầm chân con tang thi này, không ngừng nhảy lên trốn tránh, mà tốc độ của con tang thi này cũng không theo kịp được Tiểu Cửu.
Trơ mắt nhìn con mồi của mình lắc lư ở trước mặt mình, trong không khí còn không ngừng tản mát ra mùi máu tanh, mùi vị này đối với tang thi mà nói tuyệt đối không phải là sự kích thích bình thường, cho nên một giờ trêu chọc vừa qua tuyệt đối có thể khiến con tang thi này cuồng bạo.
Ngươi coi ta là khỉ sao?
Cứ treo quả chuối không ngừng lắc lư trước mặt không cho ăn, ngươi không phải là thuần túy muốn chọc cho con khỉ bạo nộ đấy chứ?
"A ―― ta muốn ăn ngươi, ta muốn ăn ngươi......"
Con tang thi này đều sắp bị tra tấn tới điên rồi, mấy giờ qua Hạ Thiên Tịch không dễ chịu, nhưng con tang thi này cũng tuyệt đối không dễ chịu.
Hạ Thiên Tịch có một tiếng nghỉ ngơi, thể lực tuy còn không hồi phục đến trình độ tốt nhất, nhưng tốt xấu cũng được nghỉ ngơi một hồi, đâu giống con tang thi này hiện tại bị Tiểu Cửu lăn lộn đều sắp có chút kiệt sức.
Kỳ thật, con tang thi cấp 8 này cũng đủ đáng thương.
Trên tang thi cấp 8 chính là cấp 9, tang thi cấp 9 đã là sự tồn tại của tang thi vương, bởi vì hiện tại cấp 10 cũng chính là Thần cấp còn chưa xuất hiện, địa vị của gã - một tang thi cấp 8 ở trong đám tang thi chỉ kém tang thi cấp 9, hơn nữa số lượng cũng không nhiều lắm, thuộc về dạng tang thi phi thường hi hữu.
Thật vất vả mới tới được Đế Đô Tinh, đánh tiến vào Liên Bang và Đế Quốc, mấy ngày qua vẫn luôn trộm ẩn nấp ở chỗ này, ăn không ít nhân loại, nhưng những nhân loại này đều là một vài người bình thường, cho nên gã vẫn luôn không có vấn đề gì.
Hôm nay làm sao nghĩ tới một tang thi cấp 8 như mình cư nhiên còn không đối phó được một tên nhân loại nhỏ bé? Hơn nữa, còn bị một nhân loại nhỏ bé trêu chọc như vậy?
Cho nê, đây tuyệt đối là sự sỉ nhục đối với hắn.
Tang thi bạo nộ đã không còn lý trí, hơn nữa mùi máu kích thích, khiến cho gã trực tiếp đánh mất lý trí.
Tang thi đánh mất lý trí kỳ thực ngoại trừ lực công kích cường hãn một chút thì không có gì khác với tang thi cấp thấp.
Mà Hạ Thiên Tịch lúc này mở mắt, ngồi ở trên lưng Tiểu Cửu nhìn tang thi cuồng bạo, nhướng mày nhếch lên khóe môi, y chờ chính là giờ phút này.
..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.