Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 243: Để cho ta tới trả giá một lần đi!




Cho dù không đồng ý, nhưng Lăng Thần cũng đã đem nâng y lên, cùng với việc lại thảo luận ai đi lên trước lãng phí thời gian, còn không bằng chính mình mau chóng đi lên.
Hạ Thiên Tịch không hề dây dưa, nhưng lớp da màu đen của thú biến dị không biết chủng loại là gì này thực trơn trượt khiến Hạ Thiên Tịch thử vài lần cũng không thành công nắm được, căn bản là không leo lên nổi.
Hạ Thiên Tịch sắc mặt đen xì, y biết mình lãng phí thêm một giây đồng hồ, Lăng Thần liền phải thêm một giây đồng hồ thống khổ, trong tay y ngưng tụ một cây băng, gai băng bén nhọn hung hăng cắm xuống, hai tay Hạ Thiên Tịch cây băng này, cuối cùng mượn lực bò đi lên.
Vừa mới lên trên, Hạ Thiên Tịch lập tức ghé mặt xuông vươn tay đưa cho Lăng Thần nôn nóng nói: "Nhanh lên bắt lấy tay ta."
"Không được, ta sẽ kéo ngươi xuống dưới mất" Lăng Thần lắc đầu, vốn dĩ thứ da này đã trơn trượt, Hạ Thiên Tịch thật vất vả mới bò lên trên được, hắn sao có thể sẽ lại đem Hạ Thiên Tịch kéo xuống dưới đây.
Hạ Thiên Tịch tức giận muốn hộc máu, nhưng Lăng Thần lại không tự bò lên được, nếu mình không giúp hắn......
"Ngươi rốt cuộc đem có bắt lấy tay ta hay không?" Muốn hộc máu đen mặt nghiến răng nghiến lợi phát hỏa: "Ngươi nếu là không để ta kéo, ta hiện tại liền nhảy xuống."
"Không được!" Nào biết Lăng Thần vẫn là vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: "Ngoan, ngươi nghe lời, ta qua bên kia đem dạ dày nó cắt đi, chỉ cần cái dạ dày này đứt, chúng ta liền được cứu rồi."
Lăng Thần dùng ngữ khí ôn nhu đỗ dành Hạ Thiên Tịch, bởi vì đau đớn mà mang theo âm rung mộ nhiên khiến hốc mắt Hạ Thiên Tịch liền đỏ.
"Ngươi còn không lên, ngươi nghĩ không cần chân nữa sao? Ngươi nếu dám đi, ta liền xuống dưới cùng ngươi cùng đi." Hạ Thiên Tịch hốc mắt thực không biết cố gắng tràn đầy nước mắt, tí tách nhỏ giọt, tính ăn mòn của dịch dạ dày phi thường lợi hại, tuy rằng hiện tại y đã từ dịch dạ dày đi lên, nhưng vết thương trên người y vẫn phi thường khủng bố, đau đớn tập kích thần kinh của y, nhưng giờ phút này khi Lăng Thần có đánh bạc tính mạng cũng muốn cứu y đi ra ngoài, Hạ Thiên Tịch biết,y không thể lại làm Lăng Thần hy sinh cho mình nữa.
Hắn đã hy sinh cho mình quá nhiều, từ khi hai người ở bên nhau, y ngoại trừ tùy hứng lại vẫn là tùy hứng, chưa từng trả giá vì Lăng Thần cái gì, nếu lúc này còn để Lăng Thần vì mình trả giá, nếu Lăng Thần xảy ra chuyện gì, y cả đời này sẽ không vui vẻ.
Hạ Thiên Tịch càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, thanh tuyến đều đang run bần bật: "Ngươi không được đi, Lăng Thần, Lăng Thần......"
Lăng Thần không để ý đến Hạ Thiên Tịch khóc lóc phía sau, dưới chân đau đớn đã khiến thân thể hắn run rẩy, hắn rõ ràng biết, cần thiết ―― cần thiết trước khi hai chânmình bị ăn mòn đem cái dạ dày này nghĩ cách phá hủy, bằng không mình có chết ở bên trong, Hạ Thiên Tịch cũng sẽ chết ở bên trong.
Nhìn Lăng Thần cũng không xoay người quay đầu lại, nước mắt Hạ Thiên Tịch đã mơ hồ cả hai mắt, y nói liền phải nhảy xuống: "Lăng Thần, ngươi rốt cuộc có dừng lại hay không? Ngươi không dừng ta liền nhảy xuống."
Hạ Thiên Tịch nói, thân thể thật sự đi xuống.
Lăng Thần nhìn một màn này sợ tới mức cũng không dám đi tiếp, chỉ sợ Hạ Thiên Tịch thật sự xuống dưới, thật vất vả cho y lên trên, nếu y lại xuống dưới chắc chắn liền mất một phen công phu, hắn không biết đến lúc này mình còn có sức lực để lại nâng Hạ Thiên Tịch lên hay không.
"Tịch Tịch......""Ngươi đi lên cho ta." Hạ Thiên Tịch hít mũi ra lệnh, từng cây băng trong tay hung hăng cắm lên lớp da mà y đang ngồi lên, mấy cây thưa thớt ngăn trụ thân thể của mình, để thân thể của mình không cẩn thận bị trượt xuống, Hạ Thiên Tịch đem cánh tay đưa cho Lăng Thần lạnh giọng mệnh lệnh: "Nhanh lên, bắt lấy tay của ta."
Lăng Thần nhìn y, mày nhíu một chút."Nhanh lên." Hạ Thiên Tịch lạnh giọng mệnh lệnh: "Ngươi dám đi một bước, ta lập tức liền nhảy xuống đi."Nhìn Hạ Thiên Tịch hốc mắt hồng hồng, thanh âm còn run rẩy, nhưng lời nói lại kiên định như vậy, giống như nếu Lăng Thần xoay người, y thật sự sẽ không chút do dự nhảy xuống.
Lăng Thần nhìn nhìn khoảng cách nơi này ước chừng cách thàn dạ dạy bên cạnh ba mét, cắn răng một cái xoay người bắt được cánh tay Hạ Thiên Tịch, cùng lắm thì một hồi đem Hạ Thiên Tịch hống hảo, hắn lại đi.
Hạ Thiên Tịch lập tức dùng hết sức bú sữa mẹ rốt cuộc kéo được Lăng Thần lên, khi Lăng Thần đi lên, nhìn chân Lăng Thần, hai mắt y ngăn không được đỏ, nước mắt trong hốc mắt chảy ra ào ào.
Từ đầu gối trở xuống, thịt trên chân Lăng Thần đã bị dịch dạ dày hòa tan, chỉ còn lại một đôi bạch cốt âm trầm, đôi chân huyết nhục mơ hồ một mảnh, thoạt nhìn phi thường khiến người ta sợ hãi, Hạ Thiên Tịch cũng không dám nhìn, trên người mình tuy cũng bị dịch dạ dày ăn mòn, nhưng vì ra kịp thời, cho nên trên người y máu thịt chỉ có chút mơ hồ, không lộ ra bạch cốt, đâu giống Lăng Thần, ngay cả xương cũng lộ ra, nếu hắn lại trì hoãn ở trong dịch dạ dày thêm một hồi, chắc chắn ngay cả ch hắn cũng sẽ bị hòa tan ra hết.
"Ta không có việc gì, ngoan, đừng khóc." Lăng Thần đem Hạ Thiên Tịch ôm vào trong lòng ngực an ủi, hắn nhìn đôi chân khủng bố của mình cười cười, kỳ thật này thật sự không có gì, đau đớn chết lặng nên hắn cũng liền không cảm giác được gì nữa.
Nghe được thanh âm an ủi của hắn, âm tuyến run run nhè nhẹ khó nhận ra, còn có mồ hôi lạnh trên trán hắn, thân thể cũng đang lạnh đến phát run, Hạ Thiên Tịch có thể đủ tưởng tượng được hiện tại Lăng Thần đang phải chịu đựng dạng thống khổ như nào.
Hai mắt y mông lung nhìn Lăng Thần, giờ phút này, y chân chính hiểu được ý nghĩ của tình yêu.
Vì yêu, thậm chí y nguyện ý trả giá cả bằng sinh mệnh bản thân cũng không tiếc.
Đây là tình yêu của Lăng Thần đối với mình.
Còn mình thì sao?
Trước kia ích kỷ như vậy, nói chia tay liền chia tay, tàn khốc lạnh nhạt như vậy sao mình có thể xứng đáng với tình yêu của hắn chứ?
Cánh môi Hạ Thiên Tịch mấp máy, đột nhiên nhào lên tìm môi Lăng Thần liền hung hăng hôn xuống, nụ hôn này kỳ thật cũng không thể đủ xem như một cái hôn, vì Hạ Thiên Tịch cơ hồ là cắn, y dùng hàm răng của mình tinh tế cắn môi Lăng Thần.
Lăng Thần ôm lấy y, giờ phút này trong lòng hắn cũng phi thường hạnh phúc, cho dù hiện tại cơ hồ gặp phải tử vong tuyệt vọng, chỉ cần ôm lấy người yêu của mình, hắn cũng hạnh phúc, thậm chí đau đớn khăps người hắn cũng không cảm giác được.
Thật lâu, rời môi, Hạ Thiên Tịch hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lăng Thần.Lăng Thần một tay vỗ về gương mặt Hạ Thiên Tịch, tiếng nói trầm thấp vẫn hàm chứa sủng nịnh: "Đừng khóc, ngoan, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi đi ra ngoài, sẽ không để ngươi có việc gì."
Tại một giây này, kỳ thật hắn thật sự nguyện ý cùng Hạ Thiên Tịch cùng chết ở chỗ này, nhưng hắn biết mình không thể ích kỷ như vậy, hắn không thể để Hạ Thiên Tịch cùng chết với mình.
Cho nên, hắn sẽ tìm mọi biện pháp đem Hạ Thiên Tịch rời khỏi nơi này, cho dù bản thân biến mất cũng không oán không hận, chẳng qua nghĩ về sau sau khi mình biến mất, hắn không biết bên người Hạ Thiên Tịch còn xuất hiện người khác hay không? Nghĩ tới nếu như có người khác xuất hiện ở bên người Hạ Thiên Tịch, trái tim hắn liền đau đến không thở nổi, thậm chí hiện tại hắn đều thực ghen ghét cái người ở cạnh Hạ Thiên Tịch bị mình tưởng tượng ra kia.
Lăng Thần gắt gao đem Hạ Thiên Tịch ôm trong lồng ngực, giờ phút này hắn thật sự không muốn đem Hạ Thiên Tịch chắp tay nhường cho người khác, hắn muốn cho bản thân ích kỷ một chút, nhưng mà hắn lại không muốn Hạ Thiên Tịch chết......
Lăng Thần gắt gao nhíu một chút mày, hạ quyết tâm, đem điên cuồng ghen ghét đang dâng lên trong lòng đè ép xuống, trước mắt, hắn phải trước hết nghĩ biện pháp đem Hạ Thiên Tịch thoát ra khỏi nơi này.
"Ừ......"
Khi Lăng Thần vừa mới hạ quyết tâm, hai tay Hạ Thiên Tịch ôm Lăng Thần, vùi đầu lên vai hắn, nâng tay lên, giơ tay hung hăng chém xuống gáy hắn một cái.
Lăng Thần kêu lên một tiếng, thân thể ngã ra phía sau, giây phút hắn nhắm mắt lại kia, chỉ nhìn thấy môi Hạ Thiên Tịch mấp máy nói với hắn:"Ta yêu ngươi......"
Hạ Thiên Tịch hốc mắt hồng hồng, nước mắt tràn lan, tiếng nói ấm ách thấp thấp: "Ta yêu ngươi!"
Đúng vậy, y yêu Lăng Thần.
Nếu nói, một giây trước y còn mơ hồ về khái niệm tình yêu, giờ phút này y đã rõ ràng, vì người này, y chấp nhận từ bỏ sinh mệnh của mình.
Cho nên, y đem Lăng Thần hôn mê, y sẽ không cho Lăng Thần mạo hiểm vì chính mình trả giá nữa, y không thể để Lăng Thần lặp đi lặp lại nhiều lần vì chính mình trả giá, y muốn bản thân vì Lăng Thần trả giá một lần, chẳng sợ cái giá phải trả là bằng cả sinh mệnh.
Buông Lăng Thần té xỉu ra, Hạ Thiên Tịch cúi người hôn hôn lên môi Lăng Thần, nhìn đôi chân đã lộ ra bạch cốt của hắn, hốc mắt y lại ươn ướt.
"Tiểu Cửu, Tiểu Cửu......""Ngô...... Chỗ này là chỗ nào? Thực thúi?" Bị Hạ Thiên Tịch gọi ra, Tiểu Cửu vừa mới còn ngủ, căn bản không cảm thấy bên ngoài đã xảy ra việc gì, khi nó đi ra liền thấy được thảm trạng nghiêm trọng của hai người, hai mắt tròn xoe lập tức trừng lớn, nói chuyện cũng không mạch lạc:"Ngươi...... Các ngươi như thế nào lại biến thành như vậy?"
"Ngươi có biện pháp gì chữa thương cho hắn hay không?" Hạ Thiên Tịch đầu tiên là dùng quang minh ma pháp chữa thương cho Lăng Thần, đem miệng vết thương trên người hắn đều chữa khỏi hẳn, nhưngđôi chân đã lộ ra bạch cốt kia của hắn, y không có một loại đan dược nào có thể sinh ra máu thịt từ xương của người được, cũng không có ma pháp nào có thể khiến hai chân của Lăng Thần sinh ra thịt, nhưng nếu cứ như vậy, liền tính từ nơi này đi ra ngoài, Lăng Thần về sau cũng tàn phế.
Trái tim Hạ Thiên Tịch đau như lấy máu......
Tiểu Cửu trừng mắt nhìn một chút, như thế nào mình ngủ một giấc, hai người kia đã khiến bản thân thê thảm như vậy?
Có điều trước mắt khẳng định không phải thời điểm dò hỏi những việc này, tròng mắt nó chuyển động một chút nghĩ nghĩ nói: "Hệ thống có một loại công năng chữa trị nhân thể, nhưng cấp bậc trước mắt của ngươi còn không cao, không mở ra được công năng này."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Kỳ thật, cũng không phải không thể mở ra! Ta có thể lệnh hệ thống mở ra, nhưng là phải trả giá đại giới."
"Bất luận trả giá đại giới như nào, ta đều chấp nhận." Hạ Thiên Tịch lập tức không chút do dự nói, giờ phút này, y không có một tia do dự, bởi vì y chỉ muốn làm cho nam nhân của mình nhanh chóng tốt lên.
Con người Tiểu Cửu quay tròn chuyển động nhìn Hạ Thiên Tịch, ánh mắt như trái nho đen hiện lên một mạt giảo hoạt tinh quang, chỉ tiếc lực chú ý của Hạ Thiên Tịch vẫn luôn ở trên người Lăng Thần, căn bản là không có chú ý tới, Tiểu Cửu không xác định hỏi: "Ngươi chấp nhận vì hắn mà đi tìm chết?"
"Chấp nhận." Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu ánh mắt kiên định nhìn Tiểu Cửu: "Nhưng trước tiên ta muốn đem hắn từ nơi này cứu ra đã."
Tiểu Cửu gật gật đầu nói: "Công năng chữa trị nhân thể này của hệ thống bởi vì bản thân ngươi lực lượng không đủ, nếu mạnh mẽ mở ra, chỉ có một biện pháp chính là thiêu đốt linh hồnngươi, dùng linh hồn chi lực của ngươi mở ra."
Linh hồn, là một thứ quan trọng nhất của con người, đã không có linh hồn, mặc kệ người này đã chết hay chưa, đó chính là cái xác không hồn, giống như tang thi.
" Được." Hạ Thiên Tịch không chút do dự gật đầu: "Chờ ta đem Lăng Thần cứu ra khỏi chỗỗ này, ngươi liền thiêu đốt linh hồn của ta đi!"
Tuy y không hiểu cái gì là thiêu đốt linh hồn, nhưng Hạ Thiên Tịch cũng biết tầm quan trọng của linh hồn, nhưng trong giờ phút này điều đó đã không còn quan trọng, chỉ cần có thể đem Lăng Thần cứu ra là được.
"Vậy ngươi cần phải nhớ kỹ, ngươi cũng không thể chết trước, bằng không sẽ không có biện pháp thiêu đốt linh hồn của ngươi." Tiểu Cửu lập tức dặn dò: "Còn có, sau khi linh hồn bị thiêu đốt ngươi liền sẽ lập tức hôi phi yên diệt, hệ thống buộc định sẽ tự động cùng ngươi giải trừ, những bạn nhỏ khế ước với ngươi cũng vô pháp học tập ma pháp, ma pháp sẽ biến mất trước mặt bọn họ."
"Có thể." Chỉ cần có thể cứu Lăng Thần, giờ phút này, bảo y làm gì y cũng chấp nhận.
Ánh mắt Hạ Thiên Tịch lưu luyến nhìn Lăng Thần, cúi đầu hôn lêng gương mặt hắn, sau đó xoay người không chút do dự nhảy vào dịch dạ dày, bởi vì y không thể lại ở chỗ này trì hoãn nữa,y ở chỗ này nhiều trì hoãn một giây, Lăng Thần liền nhiều thêm một giây nguy hiểm, khi cơ thể của y cũng bị ăn mòn hết, như vậy bọn họ liền thật sự phải chết ở chỗ này.
Cho nên, nếu có thể giữ được một mạng, vậy lúc này để cho y trả giá thay Lăng Thần đi!
Hạ Thiên Tịch không chút do dự hướng tới thành dạ dày bên cạnh đi đến.
..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.