Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 240: Nguy cơ lúc nửa đêm!




Tình sự qua đi, Hạ Thiên Tịch lại sử dụng thủy hệ ma pháp rửa sạch thân thể cho hai người một chút, Lăng Thần đỡ người nhìn nước trên đỉnh đầu, nước tuy có chút lạnh, nhưng hiện tại cũng không phải lạnh lắm, hai người còn có thể chịu đựng. Lại nói, sau khi trải qua vận động kịch liệt, thân thểể bọn họ đã đủ nóng, giờ phút này nước lạnh đối với hai người mà nói chỉ có thể nói là sảng khoái.
"Cái này không tồi." Lăng Thần một tay xoa cằm mắt phượng híp lại mang theo ý cười:"Về sau chúng ta có thể làm thêm vài lần."
Có loại mưa di động này, hơn nửa ở dã ngoại thực sự quá kích thích, Hạ Thiên Tịch cũng không biết là khẩn trương hay là thẹn thùng, phản ứng của cơ thể rất khác lúc ở trong phòng, điều này khiến Lăng Thần rất là hưởng thụ, hắn muốn nhìn thấy đủ loại trạng thái của Hạ Thiên Tịch.
Xem ra, tiếp theo nên ở trong nước thử một lần.
Đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Lăng Thần lúc này, Hạ Thiên Tịch vừa nghe còn có lần sau, ánh mắt hung tợn trừng Lăng Thần một cái: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Còn muốn có lần sau? Đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có một cái đâu.
Lăng Thần gợi lên khóe môi tà tứ không nói, mắt phượng trần trụi liếc nhìn Hạ Thiên Tịch, hồng ấn trên da thịt trắng nõn còn mang theo nhè nhẹ tơ máu, ánh mắt ám ám.
Tuy hắn rất hưởng thụ ở bên ngoài làm cái việc kích thích này, nhưng hắn cũng không thích Hạ Thiên Tịch bị thương, khi hắn làm bước dạo đầu bao giờ cũng phải làm thật lâu mới có thể đi vào, chính là vì sợ Hạ Thiên Tịch bị thương, hiện tại đột nhiên nhìn thấy sau lưng Hạ Thiên Tịch có mấy chỗ phá da, ngón tay Lăng Thần nhẹ nhàng sờ soạng một chút.
"A, đau!" Hạ Thiên Tịch đau hô một tiếng, phía sau lưng đau đớn vừa mới rồi sa vào tình dục liền quên mất, hiện tại đột nhiên bị Lăng Thần sờ soạng một chut, lập tức cảm giác được phía sau lưng nóng rát đau đớn.
Lăng Thần mắt phượng ám ám,tâm tình tốt đẹp vừa rồi lập tức biến mất.
Hạ Thiên Tịch đột nhiên cảm giác được ánh mắt âm u của Lăng Thần trên đỉnh đầu, ngẩng đầu vừa nhìn liền thấy mắt hắn chợt lóe qua tự trách cùng đau lòng, y lập tức liền biết nguyên nhân.
Trước kia Lăng Thần vốn đau lòng mình, trước nay mình không cảm thấy cái gì, cảm thấy đây hết thảy chính là đương nhiên. Nhưng hôm nay, có lẽ tâm tình không giống nhau, Hạ Thiên Tịch giơ tay sờ sờ gương mặt Lăng Thần, nhón chân hôn lên khóe môi hắn cười hì hì nói: "Ta không sao, ngươi quên ta là toàn hệ Ma Pháp Sư sao?"
Y nói, dùng một cái quang minh ma pháp trị liệu trên người mình, dấu vết sau lưng y lập tức biến mất, da thịt trắng nõn lại trơn mềm như cũ.
Lăng Thần nhìn một màn này, ánh mắt âm u, gợi lên môi mỏng: "Đây là một ý tưởng không tồi, xem ra về sau chúng ta có thể thử ở những nơi khác xem sao."
Hạ Thiên Tịch: "...." lập tức đen mặt.
Y quả thực, không nên đối xử quá tốt với Lăng Thần!
Hai người lập tức nhanh chóng sửa sang lại cơ thể, lấy quần áo mới từ trong không gian thay vào, tuy cảm thấy lát nữa trở về sẽ có chút ngượng ngùng, nhưng quần á của y vừa rồi đã bị Lăng Thần xé nát, muốn mặc lại cũng không mặc được, chỉ có thể thay bộ quần áo khác.
Chờ tới khi bọn họ về, cơm cũng đã làm xong, nồi nước to ùng ùng tỏa khói, trong nồi là thịt cũng mấy loại nấm và rau dại, đều là Thẩm Hạo và Lancet tìm về. Xác thực mà nói, chính là Thẩm Hạo tìm được, Lancet không biết gì, lại ghét bỏ mấy thứ kia quá bẩn, cho nên hắn liền đi theo bên cạnh nhìn Thẩm Hạo làm, lúc trước hai người ở chung qua mấy ngày, Thẩm Hạo cũng biết Lancet có thói ở sạch liền không để ý.
Hắn đánh bốn con gà rừng cùng một it thỏ hoang, đây là động vật không bị biến dị, thịt nộn tươi ngon, lại tìm một ít nấm hương và rau dại về, để Tinh Dạ chế biến, thực rất khiến người thòm thèm.
Flina cùng Lạc Vô Dật cũng ôm không ít nhánh cây khô về, mọi người ngồi vây quanh nồi to, ánh mắt đều chờ mong nhìn thịt trong nồi.
Thấy hai người trở về, hơn nữa còn thay bộ quần áo khác, ánh mắt mọi người lập tức trở nên ái muội, Lạc Vô Dật còn phi thường lưu manh huýt sáo một tiếng.
Hạ Thiên Tịch xấu hổ sờ sờ mũi, hơn nữa trong lòng quyết định, về sau tuyệt đối sẽ không làm loại sự tình không đoàng hoàng như vậy với Lăng Thần nữa.
Đương nhiên, đối với việc hai người đi ra ngoài làm gì người khác cũng đã thấy rõ ràng, nhưng Thẩm Hạo một chút cũng không hiểu, hắn nhìn hai người thay quần áo khác còn ngây ngốc hỏi: "Các ngươi sao lại thay quần áo? Là gặp nguy hiểm sao?"
"Ừ" Lăng Thần mặt không đỏ tim không đập gật đầu, lôi kéo Hạ Thiên Tịch ngồi xuống bàn chờ.
Mọi người chớp chớp mắt, quả thực đầu năm nay cái gì cũng không cần thiết có, nhưng da mặt dày nhất định phải có.
Thực nhanh, Tinh Dạ liền làm xong cơm, mọi người lập tức xông lên phía trước, vây quanh nồi to gắp thịt và rau xanh trong nồi, kỳ thực giống như là ăn lẩu, chẳng qua bọn họ đây là cho cả vào nồi mà thôi.
Ngươi đừng nói, mọi người là đầu ăn cơm như vậy, ngay cả bắt bẻ như Lancet cũng không có gì để bắt bẻ.
Tinh Dạ nhìn bộ dáng điên cuồng của mọi người, đem thân thể gầy yếu của hắn đều đẩy ra bên ngoài, lập tức liền ủy khuất bĩu môi, ánh mắt đáng thương nhìn bầy sói nuốt nuốt nhai nhai, hắn liền biết, mình đi cùng nhóm người này là một lựa chọn sai lầm.
Lúc này, một đôi đũa đột nhiên vươn tới trước mặt hắn, lát thịt rơi vào trong bát hắn, Dạ Đồng nhẹ giọng nói: "Ăn đi!"
Tinh Dạ hai mắt trong trẻo như nai con nhìn Dạ Đồng, gương mặt đỏ hồng, lập tức cúi đầu cắn thịt trong bát, bộ dáng đáng yêu giống như thỏ con ngoan ngoãn ngồi xổm ở phía sau Dạ Đồng.
Dáng vẻ đáng yêu như thỏ con của hắn khiến cho đôi huyết đồng của Đạ Đồng hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, động tác ưu nhã mà lại nhanh chóng gắp một ít thịt và rau trong nồi thỉnh thoảng bỏ vào bát cho Tinh Dạ.
Thẩm Hạo là người ăn cơm nhanh nhất, một chút ưu nhã ăn cơm cũng không có, nói đơn giản chính là một tên nhà quê chính cống.
Flina và Lạc Vô Dật vì một miếng thịt thiếu chút nữa có thể đánh nhau, có vẻ thập phần khất cái.
Hạ Thiên Tịch cười tủm tỉm bưng bát của mình không cần đoạt, Lăng Thần tốc độ nhanh chóng gắp đồ ăn cũng đủ lượng cơm ăn của hai người.
Chỉ có Lancet còn có chút không hạ xuống được mặt mũi cướp miếng ăn với mọi người, nhưng không cướp, nhìn thịt trong nồi cànglúc càng ít, hắn trừng mắt nhìn, tuy cảm thấy làm như vậy rất không có mặt mũi, nhưng hắn cũng không muốn mình bị đói, cho nên thoáng phóng khoáng tu dưỡng của bản thân một chút, tốc độ nhanh gắp thịt trong nồi.
Bữa cơm này, mọi người đều ăn rất no, có lẽ vì là lần đầu tiên sinh tồn dã ngoại, mỗi người tâm tình đều có chút mạc danh kích động.
Sau khi ăn xong, Hạ Thiên Tịch lấy ra trái cây cho mọi người ăn, sau khi ăn xong bọn họ lấy ra lều trại từ không gian, quyết định đem lều trại dựng ở chỗ này nghỉ ngơi một chút.
Trừ bỏ Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần ở chung một cái lều ra, những người còn lại đều là mỗi người một cái, đây đều là bọn họ trước khi tới đã suy xét mua sắm đủ.
Màn đêm dần buông xuống, rừng rậm cực kỳ an tinh, đêm trong rừng rậm vẫn có chút lạnh, cho nên mọi người sau khi ăn cơm lập tức chui vào lều trại nghỉ ngơi, tuy bọn họ tới rừng rậm để tu luyện, nhưng đêm đầu tiên mọi người đều muốn nghỉ ngơi một chút, từ ngày mai bắt đầu chính thức tu luyện.
Vì ban ngày đã làm, cho nên khi vào lêu trại Lăng Thần rất thành thật, chỉ ôm lấy Hạ Thiên Tịch mà ngủ.
Nửa đêm, trên bầu trời ánh trăng treo cao, ánh trăng sáng xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống rừng rậm, bảy căn lều trại chặt chẽ xếp hàng bên nhau, đỉnh lều lại bị một vòng năng lượng bảo hộ bao quanh, đây là kết giới.
Sau khi gặp phải chim gõ kiến biến dị, Hạ Thiên Tịch liền đem việc tạo kết giới nói cho mọi người, tuy hiện tại cấp bậc ma pháp của bọn họ quá thấp, kết giới cũng rất thấp không quá vững chắc, nhưng có cái kết giới cũng còn hơn không.
Nhưng bọn họ đều quên mất, đó chính là kết giới có thể che đi âm thanh bên ngoài.
Mọi người từ trường quân đội đi ra, tính cảnh giác đủ cao, nhưng nửa đem gió lạnh thổi quét lá cây tạo ra tiếng sàn sạt, hơn nữa kết giới che chắn âm thanh, cho nên mọi người cũng không để ý tới tiếng động này.
Giây phút kết giới bị chạm vào, mọi người lập tức tỉnh dậy, còn không kịp tránh né, kết giới bên ngoài đã nát, có một quái vật khổng lồ gì đó lấy tốc độ thái sơn áp đỉnh áp xuống, mọi người cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy ra khỏi lều trại chạy trốn.
Phanh ――
Vừa chạy ra khỏi lều trại, phía sau liền phát ra một tiếng động thật lớn, khiến cho mặt đất dưới chân đều rung lên.
Bỗng nhiên quay đầu lại, thấy được quái vật khổng lồ phía sau, mọi người rùng mình một cái, hít ngược một hơi khí lạnh.
Phía sau bọn họ, áp bẹp lều trại của bọn họ cư nhiên là một con mãng xà khổng lồ, hơn nữa nhìn con mãng xà này, lại còn là một con mãng xà biến dị.
Toàn thân mãng xà màu nâu đen, dài....bọn họ không nhìn tới cái đuôi, căn bản là không biết dài bao nhiêu, nhưng từ đường kính cái eo kia ước chừng trên 10 mét, nếu không sao có thể lập tức đập vụn được kết giới của mấy người tạo ra?
Giờ phút này, xà tin phun thật dài, vừa lớn vừa day xà tín, đôi mắt to như đèn lông khiến mọi người sợ hãi nhìn mọi người, tê tê kêu.
Mọi người bị đôi mắt của mãng xà nhìn tê cả da đầu, đôi mắt lớn như đèn lồng như vậy, cũng đủ làm cho người ta sợ hãi, may là bọn họ nhiều ngừi, nếu một người ở chỗ này, chính là không bị còn mãng xà này ăn luôn thì chắc chắn cũng bị hù chết.
Mọi người lạnh cả sống lưng, nếu nói buổi sáng hôm nay bọn họ đối mặt với đám chim gõ kiến biến dị bay trên bầu trời kia đã thấy sợ hãi, bây giờ bọn họ chính là run rẩy, sợ hãi.
"Triệu hồi ra cơ giáp, lấy ra vũ khí của chúng ta, lát nữa chúng ta thử kết hợp ma pháp với nhau xem sao. Vừa lúc chúng ta có thể dùng con mãng xà này xem thành quả tu luyện trước mắt của chúng ta ra sao?" Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe miệng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn mãng xà, trong giọng nói tràn ngập hứng thú.
Chỉ cần là một con chứ không phải một đám là được.
Vừa lúc, như vậy cũng có thể tôi luyện tám người bọn họ phối hợp như nào một chút. Đúng vậy! Vừa nghe Hạ Thiên Tịch nói như vậy, sợ hãi trong lòng của mấy người lập tức giảm bớt không ít. Bọ họ tới đây làm gì? Còn không phải là để tu luyện sao? Hiện giờ gặp nguy hiểm sao có thể lùi bước?
Ngay lập tức, mọi người liền triệu hồi ra cơ giáp của mình, hơn nữa đem vũ khí hệ thống khen thưởng đều lấy ra, ánh mắt tràn ngập hứng thú nhìn mãng xà.
..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.