Trọng Sinh Chi Chí Tôn Tiên Lữ

Chương 3: Quản sự tính kế




Chân trái Yến Thiên Ngân hành động không tiện, nhưng không đến mức đi không được, tuy rằng đang ngẩn người, nhưng cũng không trở ngại hắn dìu Lận Huyền Chi.
Lúc tới cửa, trên mặt quản sự mới vừa cầm ngân phiếu một ngàn kim mang theo nụ cười gian dối, đối Lận Huyền Chi nói:
– “Lận đại thiếu gia, không biết tiếp theo khi nào ngài lại đến đây chơi.”
Lận Huyền Chi lãnh đạm nói: “Không có lần sau.”
Quản sự sửng sốt, cười nói: “Lận đại thiếu gia nói đùa.”
– “Phi, ông đừng ở đây mê hoặc ca ca ta tới chỗ này!”
Yến Thiên Ngân hướng về phía quản sự nhe răng nhếch miệng, bình thường gương mặt đã dọa người, nhe răng như thế nhìn càng dọa người: “Bằng không, nửa đêm ta lại đây một cây đuốc đốt đốt võ quán các ngươi thành tro!”
“A Ngân, đừng cùng bọn họ nhiều lời.” Lận Huyền Chi xoa tóc Yến Thiên Ngân, nói: “Chúng ta đi.”
Yến Thiên Ngân đối với quản sự làm động tác cắt cổ, nhe răng nhếch miệng làm biểu tình uy hiếp, liền tiếp tục cẩn thận mà dìu Lận Huyền Chi, hướng về bên ngoài mà đi.
Hai người sau khi rời khỏi, bên trong võ quán có mấy người tụ tập lại cùng nhau thảo luận.
– “Lận Huyền Chi hôm nay hắn hình như đổi tính thì phải? Hắn như thế nào nói về sau sẽ không tới?”
– “Ha, hắn nói như vậy chỉ là chống đỡ một chút mặt mũi mà thôi, từ hai năm trước, gân mạch đứt từng khúc, công lực hoàn toàn biến mất, không bằng một phế nhân, cũng chỉ có thể tới chỗ này tìm cảm giác tồn tại, hắn làm sao có thể bỏ mà không tới được?”
– “Có lẻ là do lần này bị đánh quá tàn nhẫn, mất mặt đi.”
– “A, lão tử còn chưa có dùng sức, nếu không phải đệ đệ hắn lấy tiền chuộc tới, ta sẽ đem hắn……”
– “Ngươi tính đem hắn như thế nào?”
Quản sự đảo đuôi mắt tam giác, nói:
"Ngươi không thể đem hắn đánh chết, bằng không, chỗ nào có nhiều tiền chuộc như vậy?”
Ngô Khánh Tông cười ha ha, hai bàn tay bóp lại, phát ra thanh âm cộp cộp, nói:
– “Ngươi nói đúng, ta sẽ không nhanh như vậy liền gϊếŧ một Thần Tài, tuy rằng hắn đã thành một phế nhân. Người cha lợi hại của hắn đã chết, lại mang cái tên “con chồng trước”, bất quá, dù sao Lận đại thiếu gia của cải vẫn phải có, lần nào hắn sắp bị đánh chết, tên sửu bát quái cũng đưa tiền chuộc?”
Quản sự cũng cười, nói: “Trước khi chúng ta đào hết tất cả của cải của hắn, ngàn vạn lần không thể đem hắn gϊếŧ chết.”
– “Sau đó, đánh chết hắn, dù sao đệ tử Lận gia nhiều như vậy, sẽ không để ý một tên phế vật nhi tử.” Ngô Khánh Tông trong mắt tràn đầy âm mưu.
Trên thế giới này, cường giả vi tôn, hết thảy pháp tắc đều do cường giả định ra, hiện tại Lận Huyền Chi, liền tính bị gϊếŧ chết, cũng không ai ra mặt vì hắn.
Yến Thiên Ngân thuê một chiếc xe ngựa đang ngừng ở cửa võ quán, hắn đem Lận Huyền Chi nâng lên xe, mình thì đánh xe ngựa.
Xe ngựa hướng Lận gia chậm rãi chạy đi.
Lận Huyền Chi nhìn Yến Thiên Ngân bóng dáng nhỏ nhỏ gầy gầy, bất giác trong lòng rất khổ sở cùng hối hận.
Hắn nhịn không được nhớ tới sự tình phát sinh ở đời trước.
Đời trước, hắn đem cái chết của phụ thân, toàn bộ tội đều đổ lên trên người hài tử vô tội này, nơi chốn làm khó hắn, khi dễ hắn, thậm chí còn dùng phương thức xấu xa nhất, ở trên người hắn phát tiết hận ý của mình.
Về sau, hắn còn bị ác nhân che dấu, đem người bụng dạ khó lường trở thành bạn chí cốt, bại lộ bí mật lớn nhất của Yến Thiên Ngân, làm hại Yến Thiên Ngân chết thảm, mà chính hắn cũng đã chịu trừng phạt, bị luyện hồn suốt bảy năm, mới được giải thoát.
Lận Huyền Chi cũng không có hồn phi phách tán, mà nhận được cơ duyên xảo hợp, tiến vào một cái tiểu động thiên của một vị luyện khí sư  thời thượng cổ, hắn ở nơi đó ước chừng một ngàn năm, mới luyện thành truyền thuyết thượng cổ Tố Thế Kính, sau đó được trọng sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.