Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 13: Tang thi




Không biết có liên quan đến việc cậu sống lại hay không, nhưng đời này có vài việc thật sự đã thay đổi. Đường Á không dám căn cứ kinh nghiệm đời trước để đoán người nhiễm virus mất bao lâu để thức tỉnh hay biến thành quái vật, điều duy nhất có thể xác định là —- mạt thế đã bắt đầu.
Tro bụi màu xám rơi ba ngày thì dần dần dừng lại, lúc này mặt đường với tất cả kiến trúc gần như đã biến thành màu xám. Tro xám vừa tiếp xúc vật nào thì sẽ xâm nhập vào bên trong vật đó, nhà cửa thì không sao, con người với động thực vật sẽ rất khó may mắn thoát khỏi kiếp nạn —- đời trước gần một nửa loài người tiếp xúc ba thiên thạch đầu tiên, sau lây nhiễm virus, biến thành tang thi giống trong phim khoa học viễn tưởng, đến cả phần lớn động thực vật đều lây nhiễm đôi chút, thức ăn nước uống để lộ trong không khí sẽ dễ dàng biến chất thối rữa.
Virus bùng nổ vào mùa đông, thời tiết rét lạnh khiến mọi người ít ra ngoài, trong nhà cũng tích trữ lương thực. Cho nên tại cuối tuần đầu tiên của mạt thế, phần lớn mọi người đều ở nhà. Nhưng dần dần tuần tiếp theo, điện nước bị ngắt, lương thực tích trữ cũng dần hết. Có người thà chịu đói cũng không muốn ra ngoài đối mặt với quái vật ăn thịt người, chỉ khi đói đến không chịu nổi mới đi ra ngoài tìm đồ ăn; Cũng có người cầm vũ khí ra khỏi phòng tìm kiếm thức ăn, có lẽ người đó sẽ tìm được, hoặc có lẽ sẽ trở thành thức ăn cho tang thi, hay sẽ lây nhiễm biến thành tang thi……
Hồi ức không mấy tốt đẹp, Đường Á hơi hơi gục đầu xuống, cậu cũng nên xuất phát.
“Cậu muốn đi? Vì sao? Không phải đang làm rất tốt sao?” Lưu Tuyết ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, bên ngoài hiện tại rất nhiều người mắc bệnh truyền nhiễm, vẫn là ở trong phòng an toàn hơn.” Xem qua tin tức, Vương Phương cũng hiểu được tình hình rất nghiêm trọng. Mọi người nên tránh ở trong nhà giống thời kì dịch SARS, để quốc gia khống chế tình hình thì tốt rồi.
Nhưng sớm thôi nơi này sẽ trở nên không an toàn! Đường Á biết giải thích cũng không được, chỉ có thể tốt bụng dặn dò mấy người: “Bệnh truyền nhiễm này không biết khi nào mới kết thúc, hiện tại mọi người tốt nhất nên tích nhiều lương thực, đề phòng bất trắc. Cửa sổ phải chú ý, nếu có người gõ cửa nhất định đừng mở. Nếu phát hiện có chuyện không thích hợp…… thì tới thành phố N hoặc thành phố B.” Điều cậu làm được, cũng chỉ có như vậy. Trước không nói cậu có thể mang theo nhiều người như vậy hay không, mà những người khác cũng sẽ không nghe lời nói một phía của cậu mà đi theo.
“Cậu nói cũng đúng.” Trong lòng vẫn thấy Đường Á nghiêm trọng hóa vấn đề lên, lại nói, việc mở cửa buôn bán nào có thể đóngc ửa không cho người ngoài vào? Nhưng mà tình huống gần đây có chút nghiêm trọng, không có khách, chủ tiệm cũng nói trước ngừng kinh doanh một thời gian, đợi tình huống tốt hơn lại tính sau.
Vương Phương chọn chỉ nghe nửa câu đầu “tích nhiều lương thực”. Thời gian chủ tiệm đến tiệm không nhiều, Tiểu Cao về nhà, bình thường chỉ có mình với vài người ở trọ, lại không biết phải ở tới khi nào, nên tích nhiều lương thực chút.
“Bây giờ chúng ta đi siêu thị sao?”
“Ừ.” Muộn hơn nữa, cái gì cũng sẽ khó mua.
Đường Á mở xe chở mọi người cùng đi siêu thị, ngay cả A Cường cũng đi lên trước khi xe nổ máy, nói là hỗ trợ khuân đồ này nọ.
Trên đường gần như không có người đi đường, rất nhanh đã đến siêu thị lớn nhất thành phố G. Trái ngược với đường xá vắng vẻ, ở đây như biển người, hiển nhiên là ý thức được điều bất thường, mọi người bắt đầu tranh nhau mua sắm. Giống thời kì dịch Sars, thuốc thang linh tinh tăng giá vài lần, thậm chí hơn mười lần vẫn bị tranh mua hết sạch, khẩu trang và dấm chua cũng là cung không đủ cầu.
Lưu Tuyết với Vương Phương chen vào, khi đi ra quần áo với tóc đều hơi tán loạn, nhưng từ trong vô số cánh tay cướp được ba bao thuốc với hai bình dấm chua. Về phần khẩu trang, bọn họ làm việc liên quan đến đồ ăn, không thiếu nhất chính là khẩu trang.
Đường Á đang bận mua thực phẩm, không phải đóng gói kín thì bỏ qua, cho nên cuối cùng chọn được đều là mì tôm, bánh bích quy, nước khoáng. Bởi vì hầu hết mọi người đều chướng mắt mấy thứ vụn vặt này, nên không có người tranh với Đường Á. Đến khi mấy người hội họp, Lưu Tuyết bĩu môi nói:“ Anh sao lại mua mấy thứ này? Đắt quá!” Chủ tiệm sẽ không chi trả.
“Gạo ở trong tiệm không thiếu.” Gạo đều là dùng gói to bao lại, ban đầu virus bùng nổ nhất định bị lây nhiễm, theo thời gian trôi qua virus tìm không thấy kí chủ thích hợp sẽ dần dần tử vong, nhưng bây giờ vẫn còn có thể ăn.
“Đống này nhiều lắm, hơn nữa giá không rẻ, vẫn là đổi một chút lại thành gạo đi, như vậy trong tiệm cũng dùng được.” Vương Phương cũng thấy Đường Á mua mấy thứ này có chút thái quá —- một đống lớn đồ hộp bánh bích quy, cả nước khoáng đều có, chính là không thích hợp để nấu cơm.
“……” Đường Á đành phải nhìn Lưu Tuyết đem mấy thứ đó về chỗ cũ, đổi lấy mấy túi gạo lớn, còn giữ vài phần trái cây sấy khô, bánh bích quy đồ ăn vặt linh tinh, nhất thời có chút dở khóc dở cười, hắn không phải muốn ăn mới lấy.
“Đúng rồi, A Cường đâu? Từ lúc vào trong hình như không nhìn thấy cậu ta.” Vương Phương hỏi.
Đường Á lắc đầu, cậu cũng là đi thẳng đến mục tiêu, căn bản không chú ý. Lưu Tuyết đẩy xe tới nói: “Tôi thấy, A Cường hình như lên lầu.”
“Lên lầu?” Vương Phương lập tức nhăn mi, “Trên lầu đều là bán quần áo trang sức, cậu ta đi lên làm gì? Chúng ta đi mua đồ cũng không phải đi dạo! Thôi quên đi, chị đi tìm xem. Các em đi tính tiền trước, sau đó chờ trên xe.”
“Á ! !”
“Giết người ! Giết người !”
Trên lầu đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, có người thét chói tai ôm đầu chạy ra, giữa khe hở là một mảnh đỏ sẫm, còn không ngừng có máu theo cổ tay chảy xuống. Phía sau người đó là một người lung lay đi theo, không có đồng tử, sắc mặt trắng bệch, chỉ có môi với răng nanh bị máu nhiễm đỏ.
Người nhìn đến đều thét chói tai tản ra, cũng không đi quá xa. Mọi người nhất thời đều có chút mê man, đây là làm sao? Có người điên rồi? Có người nhận ra hai người đều mặc quần áo của bảo an, hẳn là bảo an siêu thị này. Cũng có người biết hai người này, nói cái kẻ đi sau kia ba ngày trước hôn mê, bởi vì hiện tại giường bệnh viện thiếu thốn, không có tiền cơ bản không ở lại được, nên gã vẫn ngủ ở phòng nghỉ cho bảo an, hiện tại sao lại đột nhiên điên rồi?
Đến khi bảo an đi ở phía trước nghiêng ngả lảo đảo không cẩn thận giẫm phải một quả táo trên mặt đất ngã sấp xuống, không biết đau tới nơi nào nhất thời lại không thể đứng dậy, ‘xác sống’ phía sau đuổi theo, tốc độ tiếp cận rõ ràng nhanh hơn, sau đó tóm được, răng nanh dính đầy máu lại một lần nữa hung hăng cắn xuống.
“A a a ! ! !” Bảo an kêu thảm thiết. Người vây xem nhìn thấy tên kia thân thể gầy yếu lại có thể đem bảo an lưng hùm vai gấu đè xuống không dậy nổi, còn cắn xuống một khối thịt lớn trên mặt bảo an, giống quỉ đói nuốt trọn, lại cắn tiếp một miếng. Bảo an kia bị cắn liền mấy miếng mất rất nhiều thịt, vừa sợ vừa đau lại giãy dụa không ra, sức lực phản kháng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bất động .“Xác sống kia” tiếp tục cắn xé, trên mặt đất sạch sẽ một bãi máu lớn từ từ lan ra, trông rất đnags sợ.
Khi thanh âm bảo an đình chỉ, không khí lập tức trầm lắng xuống, sau đó,“Ầm” một tiếng, đám người thét chói tai tản ra bốn phía, rất nhiều người đồ cũng không cần mua trực tiếp xông ra ngoài. Không phải quay phim! Là thật sự có người ăn thịt người !
______
Tác giả có lời muốn nói: Chương ngắn nhất……
Là thành phần vai phụ quan trọng nhất —- tang thi rốt cục lên sàn [~ ̄▽ ̄]~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.