Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp

Chương 28: Chương 28





Vừa nói, nàng vừa bước nhanh hơn một chút, rõ ràng là rất lo lắng.
Hai người nhanh chóng nhìn nhau, sau đó người đàn ông cao gầy cười khổ nói: “Sáng nay có tái phát cho nên mới muốn cô nương nhanh chóng xuống núi.”
Lòng A Nồng chợt chùng xuống.
An Thế tử quả thực mắc bệnh hen suyễn, nhưng nó chỉ xảy ra vào mùa xuân, thời tiết lạnh cũng không tái phát, nếu hai người này thật sự là người ở bên cạnh hắn, bọn họ không lẽ không biết chuyện này...
Họ là ai? Tại sao chúng lại giả làm người trong phủ An Vương đến đón nàng? Chuyện gì đã xảy ra với lá thư đó?
Trong lòng nhất thời có hơi căng thẳng, nhưng trên mặt nàng vẫn bình tĩnh, không có dấu hiệu dị thường.
"Thế tử sao lại làm càn như vậy, lỡ như thực sự xảy ra chuyện gì thì sao..." Vừa nói, nàng vừa nói vừa nhìn địa hình xung quanh, sau một hồi suy nghĩ, nàng đột nhiên nhanh chóng ngồi xổm xuống đất và tóm viên đá phủ đầy tuyết dùng hết sức đập vào đầu gối của hai người đó, đồng thời quay người bỏ chạy.
Không ngờ tuy hai người bị đánh ngã xuống đất, đầu óc choáng váng nhưng trong giây lát đã có phản ứng lại, hai chân tái mét đuổi theo.
"Bị phát hiện rồi! Nhanh đuổi theo cô ta!"
"Dừng lại! Đừng chạy!"

Suy đoán của nàng hoàn toàn chính xác, họ thực sự không đến từ Phủ An Vương! Chút vui vẻ cuối cùng trong lòng đã không còn, ánh mắt A Nồng lạnh ngắt, liều mạng chạy ngược trở về trước cơn gió lạnh, đồng thời hét lớn: “Cứu--”
Trong tình huống vừa rồi, hai người này rõ ràng có thể trực tiếp bắt được nàng, nhưng họ đã không làm như vậy, thay vào đó họ chọn cách dùng mọi thủ đoạn để lừa nàng đi theo, điều này chỉ cho thấy họ không dám gây ồn ào quá lớn..
Thể lực của một cô nương như nàng không bằng họ, hai người đó nhìn qua cũng rất mạnh, chỉ bằng một đôi chân cũng không thể thoát được nên việc duy nhất nàng có thể làm bây giờ là gây ra nhiều tiếng động nhất có thể để cảnh giác Bạch Vũ, Bạch Vũ cũng đang ở trong phòng cách đó không.
Cũng may nàng đi chậm cho nên chưa đi quá xa, A Nồng nghĩ đến đây bèn nắm chặt tay, hét lớn hơn nữa.
"Im đi! Ngươi mà còn kêu nữa ta sẽ giết ngươi đó!" Hai người đuổi theo nàng hiển nhiên có chút hoảng sợ, vừa nói vừa rút ra con dao ngắn trên thắt lưng, rồi gầm gừ với ánh mắt hung ác.
A Nồng không quay đầu lại nhìn bọn họ, chỉ dùng hết sức chạy về phía trước, nhưng cuối cùng vẫn bị chúng đuổi kịp, cửa Tần gia cách đó không xa vẫn đóng chặt, hiển nhiên là Bạch Vũ và Tần Lâm không nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng.
Trong lòng A Nồng cảm thấy lạnh lẽo và nặng nề vô cùng, lúc này sát khí lạnh lẽo gần như áp sát vào lưng A Nồng, biết mình không thể trốn thoát, nàng nhắm mắt lại, vểnh tai lên, khi hai bàn tay của người đàn ông đó đặt lên cổ nàng thì hắn đột nhiên khuỵu chân và ngã xuống đất.
Trời lạnh, quần áo dày, trong lòng lại đang có chút đề phòng nhưng hai người không nhận thấy A Nồng có gì bất thường, chúng thở hổn hển bế nàng lên rồi vội vã xuống núi.
"Cô nương này khá thông minh.
Dù chúng ta diễn xuất rất tốt như vậy mà vẫn phát hiện ra!"
"Thông mình thì có sao? Không phải nàng ta đã rơi vào tay chúng ta sao? Nhưng Tần Thời từ trước đến nay chưa từng tiếp cận mỹ nhân, cũng không biết cô nương này có hữu dụng hay không, nếu hắn không quan tâm đến mạng sống của nữ nhân này thì sao? Như vậy nỗ lực của chúng ta sẽ trở nên vô ích.”
Tần Thời? A Nồng đang giả vờ bất tỉnh đột nhiên giật mình, bọn họ đến tìm Tần Thời sao?
...Đúng vậy, nếu không phải Tần Thời, bọn họ làm sao biết được tình trạng của Tần đại nương, sao có thể lợi dụng Tần đại nương để dụ Bạch Vũ và Tần Lâm thuận lợi như vậy.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra với lá thư đó? Tần Thời cùng Dư Yên Nhiên nói rõ ràng, thư đã được gửi đi...
"Làm sao có thể không có tác dụng? Tiểu cô nương này khác với những nữ nhân ngày xưa, nàng ta xuất thân từ gia đình quyền quý, dung mạo xinh đẹp như hoa, ai mà lại kiềm lại được chứ? Nếu thật sự không động tâm thì sao lại không nhờ người ta gửi thư cho nàng ta chứ? Ta nói cho ngươi biết bức thư này được tìm thấy trong thôn, điều này chứng mình cái gì? Điều này có nghĩa là Tần Thời không muốn bất cứ ai gửi bức thư đi cả! Ta nghĩ hắn, hắn rõ ràng thích cô nương này, hắn ta muốn nàng nguyện ý ở lại, cho nên mới lén lút lừa gạt nàng..."
Đầu A Nồng nổ tung một tiếng.
Họ đã nói gì? Bức thư đó không hề được gửi đi? Tần Thời...!Tần Thời và Dư Yên Nhiên đang lừa dối nàng ư? !
Không, điều đó là không thể, tuy họ không thân nhau nhưng trông họ không hề giống như vậy.
Đặc biệt là Dư Yên Nhiên, nàng căn bản không giấu được chuyện gì, nếu thật sự lừa dối chính mình, sao có thể xuất hiện trước mặt nàng một cách bình thường như vậy chứ? Mà nếu Tần Thời thật sự không muốn thả nàng đi, hắn còn có rất nhiều cách khác, vì sao phải phiền toái như vậy?
Nhưng vào lúc này, trong lòng nàng vang lên một câu nói: Biết người, biết mặt, không biết lòng.
Trước khi rời kinh đô, có bao giờ càng nghĩ rằng cha ruột của mình, người có quan hệ máu mủ với nàng lại bỏ rơi nàng giữa cái chết như vậy? Hơn nữa, nếu Tần Thời thực sự yêu nàng, việc giả vờ gửi thư để khiến nàng bằng lòng ở lại cũng không phải là hoàn toàn không thể...
Nghĩ đến đây, trong lòng A Nồng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, nhưng đây không phải lúc đào sâu vấn đề, nàng mím chặt môi, buộc mình phải gạt bỏ mọi suy nghĩ này sang một bên và nghĩ cách trốn thoát.
.

"Nghe cũng có đạo lý, cô nương này quả thực quá xinh đẹp.
Ay, lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta, y phục của ta gần như phồng lên..."Người vác nàng cười dâm dục một tiếng, sau đó hắn lại nói: “Ngươi nhìn chiếc mông tròn đầy này đi.”
Vừa nói hắn vừa buông một tay ra, rõ ràng là định sờ mông A Nồng, trái tim nàng chợt run lên, sắc mặt nhất thời tái nhợt.
Nếu lúc này nàng phản kháng thì sẽ càng bị đối xử thô bạo hơn, nhưng nếu không phản kháng…Quý Hàm từ khi nào lại phải chịu nhục nhã như vậy.
Ngay khi A Nồng đang nghiến răng chuẩn bị xẻ thịt hai người sau khi họ thoát khỏi chúng, thì đột nhiên một cơn gió mạnh từ bên cạnh ập đến, tiếng hét vang lên bên tai khiến nàng bị đánh văng ra ngoài.
Vừa lúc chuẩn bị đập mặt xuống đất, nàng đột nhiên cảm thấy eo mình thắt lại, sau đó bị một vòng tay cứng rắn và rộng lớn mang theo gió lạnh băng giá ôm vào.
“Chết đi!” Bên tai vang lên một thanh âm quen thuộc mang theo sát khí, A Nồng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng một bàn tay to lớn lại nhẹ nhàng che lấy đôi mắt nàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.