Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp

Chương 22: Chương 22





Đúng lúc hắn đang suy nghĩ, Dư Đông đã sắp vào đến cửa, Dư Yên Nhiên rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ca ca mình ở đây, không đợi hắn lên tiếng, nàng đã chạy đến bên rồi kéo tay áo ca ca mình hỏi: “Cuối cùng huynh cũng đã chịu ra ngoài rồi.
Nhất định là huynh đã nghĩ thông rồi có đúng không? Tuyệt, để muội nói cho huynh biết, Mạc Linh Linh hoàn toàn không có huynh trong lòng đâu, cho dù huynh có thi đỗ trạng nguyên đi chăng nữa cô ta cũng sẽ không—sao cô cũng đến đây?”
Quen biết nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên A Nồng nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Dư Yên Nhiên, nàng kinh ngạc nhướng mày, vô thức nhìn về phía sau Dư Đông.
Cô nương đó là một người thiếu nữ có làn da trắng ngần, ngoại hình nổi bật, khí chất trong sáng và thanh tú, nhưng lại mang vẻ khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối giống như một bông hoa trắng tinh khiết.
Nàng khoảng hai mươi ba, hai bốn tuổi, mặc áo khoác thêu màu hồng trắng, trên tóc cài một chiếc trâm ngọc trai, ăn mặc như một người phụ nữ đã có gia đình.
Có lẽ là vì khuôn mặt xinh đẹp, cũng có thể là do khí chất quá mềm yếu, nhìn không giống một cô nương nhà quê bình thường nhưng lại mơ hồ có cảm giác giống một cô gái được cha mẹ coi như châu báu trong một gia đình bình thường.
Lúc này, người phụ nữ đang rụt rè nhìn Dư Yên Nhiên với đôi mắt ngấn lệ, như thể nàng ấy đang sợ hãi trước thái độ không tốt của Yên Nhiên.
Dư Đông thấy vậy vội vàng nói với muội muội: "Yên Nhiên, Linh Linh tới tìm Tần đại ca.

Nàng ấy có chuyện muối...với Tần đại ca"
"Huynh biết, A Thời ca ca không thích người ngoài tới đây!" Dư Yên Nhiên còn chưa kịp nói hết lời, liền tức giận giậm chân, sau đó không nhịn được đưa tay đẩy người phụ nữ yếu đuối tên Mạc Linh Linh: "Cút đi.
Ra ngoài nhanh lên! Cô không được chào đón ở đây!”
“A Đông!” Mạc Linh Linh sợ đến mức trốn ở phía sau Dư Đông, sắc mặt tái nhợt, nhìn Dư Yên Nhiên giống như là một loại dã thú hung ác nào đó sắp lấy mạng nàng.
Dư Đông lập tức bảo vệ nàng ta, sau đó cau mày nói với muội muội của mình: "Yên Nhiên, sao muội có thể nói chuyện với Linh Linh như vậy? Nàng ấy là..."
Dư Yên Nhiên còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Vũ ở phía sau đã trợn mắt nói: "Là gì cơ chứ? Hai người các ngươi nói chuyện hẳn hoi cho ta!"
Dư Đông cũng không có tức giận, chỉ liếc nhìn Mạc Linh Linh một cái, khuôn mặt hơi ửng hồng, ánh mắt mơ màng nói: “Như thế này mới gọi là văn nhân.”
“Đáng cái đầu huynh ấy!” Dư Yên Nhiên tức giận trừng mắt nhìn Mạc Linh Linh: “Là cô khiến ca ca ta thành ra bộ dạng kinh tởm này!”
Mạc Linh Linh nhìn như sắp khóc, nhỏ giọng đáng thương nói: “Ta không…”
"Đủ rồi, các người nghĩ nơi này của ta là cái gì hả?" Một câu nói đơn giản khiến mọi người yên tĩnh lại.
Tần Thời lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, sau đó quay đầu nói với A Nồng: "Ta ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay."
A Nồng khó hiểu nhìn hắn.
Đi thì cứ đi đi sao phải báo cáo với nàng làm gì?
Tần Thời liếc mắt có thể biết nàng đang suy nghĩ cái gì, không khỏi khẽ cong khóe môi, hắn cầm hai cánh hoa mai trong tay rồi rời đi cùng bốn người đứng ngoài cửa.
***
"Tần gia, xin hãy tha lỗi cho Quảng Lâm ca ca của ta! Huynh ấy và Vạn Vũ Phi chưa bao giờ có qua lại với nhau, làm sao huynh ấy có thể giúp hắn ta chứ? Huynh ấy vô tội!" Vừa bước vào thư phòng, Mạc Linh Linh đã khóc rồi quỳ xuống, dáng vẻ hoa lê đái vũ khiến Dư Đông rất không nỡ.
"Tần đại ca..."
"Ngươi biết đệ đệ của nàng ta...!chính xác là tiểu thúc thúc.
Ngươi biết tiểu thúc của nàng ta đã phạm tội gì không?"
Câu hỏi kèm theo nụ cười của Bạch Vũ khiến Dư Đông ngơ ra, rất lâu người đàn ông mặt đen thân hình như gấu mới trả lời: “Ta, ta, Linh Linh nói Quảng Lâm ca bị gài bẫy cho nên làm ra chuyện sai lầm và bị Tần đại ca tống giam vào ngục.”
“Vậy thì ngươi có biết chính xác hắn ta đã phạm tội gì không?”
Dư Đông sửng sốt.
"Hắn ở trong nhà đóng kín cửa đọc sách, hơn nửa tháng không có ra ngoài, làm sao có thể quan tâm chuyện bên ngoài? Nhất định là nữ nhân này lừa hắn tới đây!"Dư Yên Nhiên đứng bên cạnh hận sắt không luyện thành thép nói, cuối cùng nàng lại nhanh chóng liếc nhìn Tần Thời lạnh lùng thở dài kia, thấp giọng hỏi Bạch Vũ: “Vậy tên Khưu Quang Lâm đã làm làm gì khiến cho Tần ca ca tức giận vậy?”
Bạch Vũ lúc này cũng không có ý trêu chọc nàng, chỉ là thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói: "Liên Phi chết rồi, Vạn Vũ Phi giết hắn."
"Ngươi, ngươi nói cái gì?!" Sắc mặt Dư Yên Nhiên tái nhợt, nàng hét lớn một tiếng, Dư Đông cũng đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hắn như không thể tin được.
Bạch Vũ phớt lờ bọn họ, nói tiếp: “Vạn Vũ Phi mang toàn bộ lực lượng của chúng ta ở Hạc Châu quy hàng Tống Thiên Hòa.
Nếu Khưu Quảng Lâm không ở trong thôn bao che cho Vạn Vũ Phi thì hắn ta đã không dễ dàng làm được như vậy.
Vì vậy, Tiểu Đông Tử ngươi có nghĩ việc đưa đưa nàng ta đến đây để cầu xin Khưu Quảng Lâm có phù hợp không?
Có phù hợp không?
Ba chữ nhẹ nhàng đó khiến chiếc quạt trong tay Dư Đông rơi “cạch” một phát xuống đất.
"Không, không! Tần gia, Bạch tiên sinh, Quảng Lâm sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy, huynh ấy sẽ không phản bội Tần gia.
Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, xin hãy tha thứ cho hắn..."

"Đồ khốn nạn! Ta giết ngươi" biểu ca của nàng, người giống như ca ca của nàng đã bị giết, Dư Yên Nhiên đã hoàn toàn bình tĩnh lại sau cú sốc, ngay lập tức hét lên rồi lao về phía Mạc Linh Linh với đôi mắt đỏ rực, nàng ấn vai Mạc Linh Linh xuống sau đó tắt cho cô ta một cái.
Mạc Linh Linh còn chưa kịp chạy trốn đã bị một đòn này, lập tức xấu hổ ngã xuống đất, ôm mặt hoảng sợ kêu lên: "A Đông, cứu ta!"
Lúc này Dư Đông đang cứng đờ mới tỉnh táo lại.
Đúng là hắn rất thích Mạc Linh Linh, nhưng Liên Phi là biểu ca của hắn, nếu biết Khưu Quảng Lâm phạm tội như vậy, hắn sẽ không bao giờ đưa nàng lên núi cầu xin tha thứ!
Mạc Linh Linh đã lừa hắn.
Đương nhiên, cũng là lỗi của hắn, ngu ngốc đến mức chưa làm rõ sự tình đã vội vàng đưa người tới đây.
"Tần đại ca huynh cứ coi như hôm nay ta chưa đến đây, ta sẽ đưa nàng ấy đi ngay!" Dư Đông đau lòng, trên khuôn mặt đen hung dữ không có chút ôn nhu như trước đó: "Tên khốn Vạn Vũ Phi, ông đây sẽ tự tay chặt nó thành từng mảnh để trả thù cho Liên Phi ca ca của ta!"
Mạc Linh Linh kêu lên đáng thương: "A Đông! Đây đều là lỗi của Vạn Vũ Phi.
Quang Lâm của ta vô tội, hắn sẽ không bao giờ..."
Dư Đông có thể hiểu được ý muốn cứu Khưu Quảng Lâm của Mạc Linh Linh, bởi vì hắn chính là ca ca duy nhất mà người chồng đã khuất của nàng giao phó cho nàng chăm sóc, nhưng hắn không thể cầu xin cho người đã giết chết biểu ca mình, nên đành phải cứng lòng: " Nếu hắn thật sự vô tội, Tần ca ca tất nhiên sẽ thả hắn đi, không cần ngươi cầu xin thương xót, đi thôi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.