Trọng Nham

Chương 8: Ác mộng




Người này tên Cung Chất, Cung nhị thiếu gia. Gia thế Cung gia xấp xỉ như Lý gia, trên cậu ta có mấy người chú, bác, bác cả theo chính trị, cha và hai người chú đều theo nghiệp kinh doanh. Xét ra mà nói thì tình huống trong nhà so với Lý gia càng phức tạp hơn một chút.
Kiếp trước, khi Trọng Nham gặp gỡ cậu ta là vào mười năm sau, lúc đó hắn đã tiếp nhận công việc làm ăn của Lý gia, băng đảng bè lũ đáng ghét của Lý gia đều bị hắn thu thập sạch sẽ, ai muốn đi đâu thì đi chỗ đó. Nhà chính Lý gia vì thế cũng chỉ còn lại mình hắn cô hồn dã quỷ, khi nhàm chán tới cực điểm cũng chỉ đi tới một số câu lạc bộ tư nhân hoặc quán bar giết thời gian, ngẫu nhiên cũng sẽ tham dự một số tiệc rượu. Cung Chất khi đó mới vừa về nước, người trong giới thượng lưu còn chưa nhận thức hết, mơ mơ hồ hồ thế nào lại dây dưa với Trọng Nham.
Giờ Trọng Nham nhớ lại chuyện này không khỏi cảm thấy bế tắc, lại cảm thấy bản thân đúng là oan uổng. Vị nhị công tử Cung gia này trước nay cũng không lộ mặt nhiều trong giới, nên hắn căn bản không biết. Hắn khi đó đã xem như đã đứng đầu trong giới, làm việc tự nhiên không cố kỵ nhiều, cảm thấy diện mạo, tính tình Cung Chất hết thảy đều hợp khẩu vị của hắn, đêm đó liền mang người đi —— điểm chết người chính là ở chỗ này, Cung Chất khi đó lại nhất kiến chung tình với Trọng Nham.
Ngươi nói xem một thanh niên tốt như thế sao có thể đui mù mà coi trọng hắn được? Trọng Nham nghĩ tới điều này liền thực rối rắm, hai người lúc ấy ai cũng không biết rõ ai, cứ mơ mơ hồ hồ mà ở chung với nhau hơn nửa tháng. Cung Chất cũng không hiểu là bị đứt dây thần kinh nào, nóng đầu tự dưng chạy về nhà come out với cha mẹ. Cha mẹ cậu ta cũng thông suốt, không ép buộc cậu ta phải cưới vợ sinh con, chỉ nói người đó phải nhân phẩm tốt, đối xử tốt với cậu ta, rồi hảo hảo cùng nhau sống qua ngày là được. Sau đó quanh co lòng vòng hỏi người cậu ta thích là ai. Kết quả sau khi nghe ngóng được người kia hóa ra là Trọng Nham của Lý gia, hai vợ chồng quả thực điên rồi. Trọng Nham khi đó đã cực kỳ nổi danh là lãnh tâm lãnh phế, bạn tình của hắn đông vô số kể nhưng cho tới bây giờ vẫn không để ai vào mắt. hắn sẽ yên yên ổn ổn sinh hoạt cùng một nam nhân sống qua ngày sao? Cung nhị thiếu gia đứng cạnh hắn, sẽ có thanh danh tốt sao?
Kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Cung Chất vừa về nước đã gây chuyện, cuối cùng bị cha mẹ cậu ta lần nữa ném lên máy bay. Nhưng lần này, cha mẹ cậu ta cũng đi cùng cậu ta, cả nhà di dân tới New Zealand. Ấn tượng sâu đậm nhất của Trọng Nham đối với cậu ta chính là thiếu niên bị mưa tạt ướt sũng, đứng ở ngoài cửa nhà hắn, hai mắt đỏ hoe hỏi: “Anh có từng nghiêm túc với em không? Có hay không?!”
Trọng Nham lúc ấy cái gì cũng không đáp được.
Về sau lại…
Chuyện về sau xảy ra, Trọng Nham hận chính mình không mất luôn trí nhớ đi, hận không thể cả đời đều đừng tỉnh lại nữa. hắn vẫn cảm thấy bản thân xuất hiện vấn đề về tinh thần, một phần cũng có liên quan rất lớn tới chuyện này. Hắn cho dù xấu xa tồi tệ thế nào thì cũng là con người, chưa mất đi nhân tính, không hề muốn nhìn thấy cái chết xảy ra ngay trước mắt mình.
Trọng Nham rút khăn giấy ra lau miệng, trên mặt bởi vì bị sặc ho khan mà có chút phiếm hồng, ánh mắt có chút lơ mơ, thật không dám nhìn thẳng Cung Chất. nhưng chỉ dùng dư quang trộm liếc nhìn cũng đã thấy rõ ràng bộ dáng hiện tại của cậu ta. Bộ dạng này so với hình ảnh vẫn còn vương trong kí ức kia gần như đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát, hiện tại Cung nhị thiếu gia trên cơ bản đã có hình dáng của mười năm sau, trầm mặc, ôn hòa, nho nhã lễ độ.
Thật mẹ nó, làm bậy rồi.
Trọng Nham không dám nhìn Cung Chất, nhưng nếu không lên tiếng e rằng đám người kia cho là cậu sợ Lý Duyên Lân. Cậu buông cốc nước ép xuống, nhìn Lý Duyên Lân cười lạnh hai tiếng: “Bạn này, cậu rốt cuộc là ai thế? Tôi với cậu không quen không biết, tôi uống gì có liên quan gì tới cậu? cậu đứng ở đây xoi mói người khác có phải rất không có gia giáo không?”
Thái dương Lý Duyên Lân nổi đầy gân xanh. Hôm nay Lý Duyên Lân xuất hiện ở đây là vì có bạn bè trong giới thượng lưu mở một salon tư nhân ở trên tầng cao nhất nên nhóm người bọn họ tới ủng hộ, thuận tiện đưa Cung Chất đi cho khuây khỏa. Cung gia đã sớm liên hệ trường học ở nước ngoài cho Cung Chất xong, nhưng cậu ấy lại không muốn đi, vẫn luôn tìm đủ lý do để kéo dài. Qua hai tháng nữa là thi đại học, chương trình học cũng đã sớm hoàn thành, Cung Chất không còn lý do kéo dài nữa đành phải đáp ứng.
Mấy người trong nhóm biết ý lấy cớ muốn đi ăn kem, liền kéo bè kéo lũ tránh đi. bên cạnh Lý Duyên Lân cũng chỉ còn một mình Cung Chất, thấy cậu ta cũng không định tránh đi, nên cũng không để ý tới, chỉ trừng trừng lườm Trọng Nham, thấp giọng giễu cợt: “Mày ăn của nhà tao, ở trong nhà tao, còn không biết tao là ai?”
Cung Chất bên cạnh hơi nhíu mày, cảm thấy lời này của Lý Duyên Lân có chút hơi quá.
Lý Vinh vô cùng hối hận, hôm nay ông không nên đồng ý với yêu cầu của Trọng Nham, trực tiếp kéo người tới cửa hàng may của gia đình thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra. Lúc này thấy Lý Duyên Lân bắt đầu khai hỏa với Trọng Nham, vội vàng đứng ra hòa giải: “A, Nham thiếu gia, đây chính là Nhị thiếu gia nhà chúng ta, tên Duyên Lân.”
Lý Duyên Lân mắt hằn đỏ, trên mặt mang theo tia tàn nhẫn: “Ai là ‘nhà chúng ta’ với nó?”
Trọng Nham cà lơ phất phơ cười đáp: “Tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm gì ở đây rồi. Tôi từ nhỏ lớn lên thế này, chưa từng ăn một hạt gạo của Lý gia các người. Còn về căn nhà ở Sơn Thủy Loan kia, tôi nói thế này cho dễ hiểu nhé, bây giờ đến nhận lại một con chó đi lạc về thì chủ nhân của nó cũng phải bỏ ra hai ba trăm đồng để tỏ lòng cảm ơn người ta. Tôi giúp nhà các người một đặc ân lớn như vậy, nhà các người cho tôi một chút để tạ ơn, đó không phải là chuyện bình thường sao?”
Lý Duyên Lân tức giận thở gấp. chuyện phỉ thúy long bội cậu cũng đã nghe Trình Du nói lại, nên Trọng Nham nói vậy cậu không có gì để phản bác.
Trọng Nham cảm thấy bộ dạng này của cậu ta quả thật nhìn thuận mắt hơn chút, tâm tình cũng tốt hơn, nhịn không được bồi thêm một câu: “Hay là nhà các người có thói quen khi được người khác giúp đỡ, các người đều không cần cảm ơn người ta?”
Lý Duyên Lân giơ tay định đánh Trọng Nham, lại bị Cung Chất một phen giữ chặt.
Trọng Nham mất công trêu chọc hồi lâu, thấy Lý Duyên Lân bị người ta ngăn cản, trong lòng có chút thất vọng. cậu không dám chủ động đánh Lý Duyên Lân, nhưng cũng không có nghĩa là khi Lý Duyên Lân đánh cậu, cậu lại không đánh trả. Lý Duyên Lân bị mẹ cậu ta nuông chiều quá mức, trong mắt không dụi ra được một hạt cát (được bảo bọc quá kỹ), nên tính tình liền y như một quả bom, tùy tùy tiện tiện đều có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào. Hơn nữa cậu ta chỉ có vài chiêu mèo ba chân (đánh đấm không ra gì), làm sao có thể đánh thắng được tiểu bá vương cậu từ nhỏ đã đánh tới đánh lui với lũ côn đồn trong ngõ nhỏ?
Cái cậu Cung Chất này, thích xen vào việc người khác nhỉ?
Cung Chất giữ chặt Lý Duyên Lân, thấp giọng nói: “Cậu nhìn xem đây là chỗ nào đã?”
Lý Duyên Lân thở hổn hển lướt nhìn chung quanh, không ít người đều quay đầu nhìn sang bên này. Nếu cậu thật sự ở đây động tay động chân, vạn nhất bị chụp lại post lên mạng, với gia thế của cậu thì chuyện này cũng có thể thật sự bị xé ra to.
Cung Chất còn một câu chưa nói, đứa con riêng Lý gia này nhìn giống lưu manh giả danh trí thức nhưng cặp mắt kia không lừa người, ánh mắt rất thâm sâu, bên trong ẩn dấu rất nhiều thứ. Một người như vậy, tuyệt đối ngoan độc hơn Lý Duyên Lân rất nhiều.
Trọng Nham nhìn Cung Chất chật vật lôi Lý Duyên Lân đi, trong lòng có loại cảm giác nói không rõ. Cậu hoàn toàn không biết năm cậu lên thủ đô, Cung Chất cư nhiên còn chưa xuất ngoại. Đương nhiên, kiếp trước, ngày hôm nay cậu bị Lý Vinh kéo tới cửa hàng quần áo của Lý gia, không có cơ hội tới chỗ này, tự nhiên cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy Cung Chất.
Trọng Nham có thể thấy rõ sự đề phòng trong mắt Cung Chất.
Đồng dạng cùng một người, nhưng xuất hiện trong thời gian và địa điểm khác nhau sẽ sinh ra phản ứng khác nhau. Lần đầu gặp mười năm sau, Cung Chất đối với cậu vừa gặp đã yêu. Mà lần gặp mặt đó đã được dịch chuyển tới mười năm trước, liền biến thành một loại địch ý khó hiểu. cũng khó trách, trồng một giống cây nào đó từ khi nảy mần cũng đã yêu cầu một độ ẩm nhất định. Một người nhất kiến chung tình đối với một người, sao có thể không cần các điều kiện như thiên thời địa lợi nhân hòa gì đó phối hợp chứ?
Không biết tại sao, trong lòng Trọng Nham vừa có chút mất mát đồng thời lại cảm thấy… thở phào một hơi.
Nhìn thấy người quen kiếp trước là một loại cảm giác kỳ quái, nhưng nhìn thấy người kiếp trước bị mình cô phụ thì không chỉ có cảm giác kỳ quái đơn giản như vậy.
Trọng Nham đêm đó liền gặp ác mộng, cậu mơ thấy cảnh Cung Chất đứng ở trên nóc tòa cao ốc lung lay như sắp đổ. Kiếp trước, rõ ràng cậu không tận mắt thấy cảnh này, nhưng không hiểu tại sao, ở trong mộng, cậu cư nhiên lại có thể rõ ràng nhìn thấy hết thảy như vậy. hơn nữa, càng dọa người chính là, cậu chỉ nháy mắt một cái, trên nóc tòa nhà kia liền trống không. Trọng Nham kêu gào thảm thiết, từ trên giường ngồi bật dậy, mở mắt ra mới phát hiện cả người một thân mồ hôi lạnh. Cậu thở hổn hển nghiêng ngả lảo đảo vọt vào buồng vệ sinh rửa mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn vì mọi thứ trong cơn ác mộng đều chưa từng phát sinh. Nhưng những chuyện xảy ra đó cậu đã chân thật trải qua tất cả, thật sự sẽ không phát sinh sao?
Trọng Nham nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của mình qua gương, thì thào tự hỏi: “Mi nói xem, một người, vì sao lại không muốn sống?”
Người trong gương hoảng hốt cười một chút: “Đồ ngốc, đương nhiên là thương tâm.”
“Vì sao thương tâm thì sẽ không muốn sống? ta cũng từng thương tâm. Khi Dương Thụ bệnh chết, khi Trương Nguyệt Quế chửi ta đồ sao chổi, khi người Lý gia thay nhau sỉ nhục ta, ta cũng thương tâm…”
“Không giống nhau.”
“Sao lại không giống?”
“Nếu biết không giống ở chỗ nào, thì có lẽ lúc ấy đã không đối xử với cậu ấy như vậy.”
“Ta đối xử không tốt với cậu ấy sao?”
“Mi đối xử tốt với cậu ấy sao?”
“Cậu ấy nói nghiêm túc rốt cuộc là có ý gì? ta đối với cậu ấy không đủ nghiêm túc sao? khi ở bên cậu ấy, ta cũng không chạm qua người khác, cũng không làm chuyện gì khiến cậu ấy không vui.”
“Chắc còn chưa đủ đi.”
“Vậy cậu ấy rốt cuộc muốn cái gì?”
“Ta không biết.”
“Ta cũng không biết, nếu biết…”
“….Ta sẽ cách cậu ấy thật xa, tuyệt đối không đi trêu chọc cậu ấy.”
Trọng Nham đặt tay lên gương lau một phen, xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.
Trong phòng ngủ không bật đèn, bởi vì rèm đã bị kéo ra, cho nên không đến mức tối đen. Khi Trọng Nham đi ngủ không có thói quen kéo rèm, cậu không sợ bóng tối, mà là sợ việc ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Chính cậu cũng không rõ đây có phải chướng ngại tâm lý hay không, nhưng chỉ khi nhìn thấy ánh sao đêm xuyên qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống thảm trải sàn trước giường, nhìn mấy chậu cây xanh trên sân thượng trong gió đêm khẽ lay động, thấy những ánh đèn thành thị xa xa tỏa sáng rõ ràng trong đêm đen, tựa như một rải ngân hà đầy màu sắc, cậu nằm ở đây mới cảm thấy có chút an ổn.
Sinh hoạt trong thành phố chỉ điểm ấy là tương đối thuận tiện, cho dù là khi trời tối nhất, thì bên ngoài vẫn có rất nhiều ánh đèn sáng rỡ. có đèn chứng tỏ còn có người ở. Trọng Nham rất ghét sự ồn ào, nhưng đồng thời cũng rất sợ tịch mịch một mình. Thật giống như trong mấy câu chuyện kể đều có những lão nhân cổ quái, vừa lo lắng có người khác sẽ quấy rầy mình, lại vừa cố chấp đem cuộc sống sinh hoạt của bản thân tạo ra một thế giới nhỏ trong một tòa thành bế tắc. Nhưng chính tòa thành đó lại không thể xây dựng ở nơi hoang dã, càng không thể xây dựng ở một nơi cao thượng trống trải, nó phải xây ở sâu trong nơi phố xá sầm uất, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy nơi nơi thế tục khói bụi.
Cố chấp lại lập dị.
Chính Trọng Nham cũng không thể giải thích được loại tính cách kỳ quái này của bản thân, đành phải quy tội cho chính mình tinh thần không bình thường. Nếu chuyên gia cũng đã chuẩn đoán bệnh, vậy một chút triệu chứng bệnh trạng của bản thân đã chứng minh lời họ nói. Đạo lý kia tương đương với lý luận là: một người bình thường lăn lộn ở trên đường là không bình thường, nhưng nếu hành động này do một người điên làm vậy thì sẽ thấy đó là chuyện bình thường.
Trọng Nham rót cho mình chút rượu, nằm ở ghế dựa sân thượng mơ mơ màng màng giết thời gian.
Đây là một trong những ngày khó chịu nhất, ngủ không được lại không có chuyện để làm, đành phải tính toán xem ban ngày có chuyện gì cần làm không. Khoảng ba tiếng nữa, Lý Vinh sẽ sai Lý Nam, Lý Bắc tới đưa cậu đi học, ngày đầu tiên tới trường, chỉ sợ không ít việc để làm. ở trường ngây ngốc 8 tiếng, cậu lại về đây, ăn cơm, tắm rửa, làm bài tập, sau đó…
Lại một lần nữa đối mặt với ban đêm dường như không bao giờ kết thúc.
Hết
Jeremy: tớ có chút lưu ý thế này, Trọng Nham của kiếp trước tớ sẽ để là “hắn”, còn Trọng Nham của kiếp này tớ sẽ để là “cậu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.