Trọng Nham

Chương 22: Tần đại ca




Đường di rất ngoài ý muốn: “Không phải nói tối nay không về sao?”
Tần Đông An cướp lời: “Anh hai nói một người bạn xảy ra chuyện nên không tụ họp được, ai về nhà nấy.” nói xong quay sang Trọng Nham: “Đây là anh hai tôi, Tần Đông Nhạc, anh hai, đây là Trọng Nham, bạn cùng bàn của em.”
Trọng Nham cảm thấy gọi ‘anh Tần’ nghe có chút quái quái, vì vậy liền gọi: “Tần đại ca.”
Tần Đông Nhạc gật đầu, lông mày dài rậm hơi nhướn lên, đáy mắt mang theo ba phần ý cười: “Trọng Nham? Tên thực dễ nghe. Em là người đã đi cùng con heo này tới Thái Phong thực tập đúng không?”
Trọng Nham còn chưa kịp trả lời, Tần Đông An đã không vui, kéo tay anh hai lại ồn ào: “Ai là heo? Ai là heo? Mẹ ơi, mẹ nghe này, anh ấy lại đặt biệt hiệu cho con!”
“Béo thế này…” Tần Đông Nhạc ghét bỏ nhéo nhéo mặt em trai: “Gọi em một tiếng heo con đã là đẹp mặt cho em lắm rồi.”
Đường di dở khóc dở cười: “Mấy đứa quy củ một chút có được không?”
Tần Đông Nhạc buông Tần Đông An ra, nói với Trọng Nham: “Chuyện của Thái Phong anh còn chưa nói với em một tiếng cám ơn, may có em đi cùng làm bạn, nếu không con heo này khẳng định sẽ không đi.”
Tần Đông An ở phía sau đá anh một cước: “Anh mới là heo!”
Trọng Nham trong lòng thầm hâm mộ tình cảm anh em tốt đẹp của bọn họ, trên mặt không khỏi mang theo tươi cười: “Tần đại ca quá khách sáo rồi, là tôi phải cám ơn anh mới đúng.”
Tần Đông Nhạc khoát tay, ý bảo anh không cần khách khí, lại quay sang hỏi Đường đi: “Nhà mình còn cơm không? Con đói quá.”
Đường di vội nói: “Để mẹ bảo a di làm cho con.”
“Thôi, để con tự làm được rồi.” Tần Đông Nhạc sải bước đi thẳng tới phòng bếp, vừa đi vừa hỏi: “Mọi người đều ăn hết rồi chứ?”
Đường di có chút đắc ý nói: “Đều ăn hết rồi, Trọng Nham còn ăn hết bánh ngọt mẹ làm đấy. Hôm nay mẹ nướng bánh ngọt vị ô mai, Trọng Nham ăn xong còn khen ngon hơn bánh ngọt mua bên ngoài.”
Tần Đông Nhạc thoáng có chút ngoài ý muốn nhìn Trọng Nham, nhướn mày mỉm cười: “Ngoan vậy sao?”
Trọng Nham: “…”
Bọn họ thật đúng là mẹ con, Trọng Nham nghĩ thầm, đến khen người khác cũng giống hệt nhau. Việc thích ăn bánh ngọt với việc ngoan hay không ngoan có liên quan gì tới nhau?
Mở cửa phòng bếp, Tần Đông Nhạc đứng ở bên trong bận rộn chuẩn bị cơm tối cho mình, Trọng Nham xác thực kinh ngạc một phen, lặng lẽ hỏi Tần Đông An: “Anh hai ông biết nấu ăn à?”
Tần Đông An nghĩ nghĩ, cho anh trai mình một cái đánh giá công bằng: “Anh ấy cũng biết làm không ít món ăn, nhưng hương vị thì thường thôi. Tôi cho ông biết, anh ấy cũng biết làm bánh bao đó!”
Trọng Nham nghe vậy cảm thấy kinh ngạc vô cùng, thực ra nam nhân biết nấu ăn cũng không phải hiếm, chính bản thân cậu cũng biết làm một số món ăn đơn giản. nhưng con cái đặc biệt là con trai trong những gia đình như Tần gia sẽ đặt chân xuống bếp sao? hai vị Lý thiếu gia cho tới tận bây giờ cũng chưa từng bước tới cửa bếp chứ đừng nói là bước vào, mà Tần Đông An chính là một kẻ chỉ biết ăn không biết làm.
Trọng Nham nhịn không được hỏi cậu ta: “Tần đại ca đang làm gì vậy?”
Tần Đông An chép miệng: “Ông xem ‘Thủy Hử’ chưa?”
Trọng Nham kinh ngạc: “Là sao?”
Tần Đông An nói: “Anh hai tôi giống như Lâm Xung ấy, võ giáo đầu, chuyên huấn luyện binh sĩ.”
Tư tưởng Trọng Nham không thuần khiết, vừa nói tới Lâm giáo đầu, đầu tiên lại nhớ tới ông ta là một người võ nghệ cao cường, nhưng ông ta lại có một bà vợ lẳng lơ ong bướm, bề ngoài mỹ mạo xinh đẹp, kết quả cấu kết với một tên thiếu gia nhà giàu trong vùng gây sức ép toàn gia đến nhà tan cửa nát, ly tán khắp nơi.
Tần Đông An cảm thấy biểu tình của Trọng Nham có chút kỳ quái: “Ông sao vậy?”
“Không có gì.” Trọng Nham nhẫn nhịn trong chốc lát hỏi tiếp: “Huấn luyện binh sĩ ở đâu vậy?”
Tần Đông An cảm thấy câu hỏi này thực kỳ quặc: “Đương nhiên là ở trong doanh trại huấn luyện rồi.”
“Là cái doanh trại huấn luyện ở ngoại ô thành phố đó sao?”
Tần Đông An gật đầu: “Ừ, tuy không xa lắm, nhưng cũng chỉ khi nào được nghỉ mới được về nhà.”
Trước kia, khi Trọng Nham vẫn còn ở Lý gia, cũng lờ mờ nghe người ta nói tới doanh trại huấn ở ngoại ô này. Nghe đồn đó là một nơi tương đối thần bí, người có thể vào đó đặc huấn đều là những tinh anh được chọn lựa trong quân đội, trải qua những hình thức huấn luyện ma quỷ, ngẫu nhiên còn phối hợp với chính phủ làm một số nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm. Trọng Nham còn nhớ rõ có một lần trong một bữa tiệc của Lý gia, Trọng Nham đứng ở sau Lý lão gia tử tiếp rượu, nghe một lão hói ở bên cạnh Lý lão gia tử kể về bộ đội đặc chủng của doanh trại huấn luyện đã hỗ trợ lực lượng vũ trang hoàn thành nhiệm vụ phòng chống khủng bố nào đó trong thành phố.
Đại đa số thanh niên trẻ tuổi đối với bộ đội đặc chủng đều có vài phần khát khao, Trọng Nham tự nhiên cũng không ngoại lệ. nhưng ngày đó cậu đứng ở cạnh Lý lão gia tử được một chốc lại bị ông ta trừng mắt đuổi đi, còn tỏ ra thần bí giống như bọn họ muốn bàn bạc tin tức cơ mật nào đó vậy khiến lòng hiếu kỳ của Trọng Nham bùng nổ. sau đó cậu cũng tìm hiểu tin tức về doanh trại đó, nhưng năng lực hữu hạn, vẫn luôn không hỏi thăm được gì, thời gian dài trôi qua liền quên đi, không ngờ hôm nay lại có cơ hội thấy được một nhân vật sống, nhất thời đối với thân phận của Tần Đông Nhạc sinh ra vài phần sùng kính: “Vậy không phải rất lợi hại sao?”
“Đương nhiên rồi.” Tần Đông An tuy rằng đối với anh trai luôn bất mãn nhưng nghe người khác khen anh mình đương nhiên Tần Đông An cũng cảm thấy cao hứng: “Ông đừng thấy anh hai tôi nhìn như đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng trên thực tế vô cùng lợi hại đấy, mỗi lần có thi đấu gì trong doanh trại anh ấy đều được khen thưởng…”
Lời nói còn chưa dứt, chợt nghe Tần Đông Nhạc ở trong phòng bếp rống ầm lên: “Tần Đông An, em ngứa da à?! Nói ai đầu óc ngu si tứ chi phát triển đó hả?!”
Tần Đông An lập tức nhảy dựng lên phản kích: “Em đang khen anh mà! Là khen đó, anh nghe không rõ còn tự chửi mình đầu óc ngu si?!”
Tần Đông Nhạc ló đầu ra từ cửa bếp, hai ngón tay xẹt qua xẹt lại ở phía cổ, uy hiếp mười phần: “Nhóc con, chờ đó, giờ chừa cho nhóc chút mặt mũi, lát nữa xem anh thu thập em thế nào.”
“Hừ.” Tần Đông An trong mềm ngoài cứng, quay đầu liền mè nheo túm vạt áo Trọng Nham: “Trọng Nham hôm nay không về, ngủ lại nhà chúng ta! Em xem anh dám nổi bão trước mặt bạn em thế nào?”
“Em cũng chỉ có chút tiền đồ ấy…” Tần Đông Nhạc phì cười: “Có giỏi thì em giữ cậu ấy ở lại nhà mình cả đời đi.’
Trọng Nham bị đoạn đối thoại này của hai anh em chọc cười: “Tôi không làm bia chắn cho ông đâu, tôi sẽ về nhà.”
Tần Đông An nóng vội: “Về cái gì mà về, mới mấy giờ đã về?”
Đường di nói chuyện điện thoại xong quay lại phòng khách, vừa lúc nghe Trọng Nham nói muốn về, vội hỏi: “Sao đã đòi về rồi? trời cũng tối rồi, Trọng Nham con về một mình sao?”
Trọng Nham vội nói: “dì à, trời có tối nữa con cũng không sợ, con cũng không phải con gái mà sợ bị người ta đánh cướp.”
Đường di có ấn tượng rất tốt với Trọng Nham, cảm thấy cậu đặc biệt hiểu chuyện, lại biết cách chiều lòng trưởng bối. trước đây Tần Đông An đã kể rất nhiều lần về người bạn này của mình, nói trong nhà chỉ có một mình cậu, bình thường chỉ có cô giúp việc tới nấu cơm và dọn dẹp, nên giờ có về nhà cũng chỉ đơn độc một mình, ngay cả người chờ cửa cũng không có. Đường di là một người mẹ, đối với đứa nhỏ như vậy khó tránh khỏi có chút mềm lòng, thấy cậu nói vậy, liền nhìn sang Tần Đông Nhạc: “Đông Nhạc, con ăn cơm xong thì lái xe đưa Trọng Nham về. chỗ chúng ta có chút vắng vẻ, mẹ lo lắng.”
Trọng Nham cảm động, lại thấy ngại ngùng, vội chối từ.
Tần Đông Nhạc bưng một cái bát tô từ phòng bếp đi ra, múc một thìa cơm chiên mình vừa làm lên ăn, vừa nhệu nhạo mơ hồ không rõ nói với hai thằng em: “Ngày mai không phải tới trường, Trọng Nham nếu em không có việc gì thì cũng đừng về nữa. Ngày mai anh đưa hai đứa ra ngoài chơi.”
Tần Đông An cảnh giác nhìn anh mình: “Đi chơi chỗ nào?”
Tần Đông Nhạc không để ý em mình, nói với Đường di: “Mẹ còn nhớ Ngụy gia lão tứ (người con thứ 4 của Ngụy gia) không?”
Đường di nghĩ nghĩ: “Là đứa nhỏ xuất ngoại học y đó hả?”
Tần Đông Nhạc gật đầu: “Cậu ấy có xích mích với người nhà, tự mình chạy ra ngoài mở phòng khám riêng, ngày mai con có hẹn với cậu ấy, đến một trang trại cũng không quá xa, đi câu cá, rồi leo núi.”
Đường di đối với thằng cả nhà mình rất yên tâm, vội nói: “ngày mai thời tiết tốt, ra ngoài giải sầu cũng được.”
Tần Đông An hôm qua vừa mới đi Trường Thành cả ngày, giờ nghe thấy leo núi liền đau đầu, đang nghĩ tới làm thế nào để gàn chuyện này đi, chợt nghe anh hai nói tiếp: “Ngụy lão tứ cũng dẫn theo em trai em gái cùng đi, cũng tầm tuổi như hai đứa thôi.”
Trọng Nham không muốn tham gia, nhất là trong cái giới thượng lưu này nhỏ bé này, khó tránh khỏi có người quen biết anh em Lý gia, đến lúc đó nếu bị nhận ra, xấu hổ vẫn chính là mình.
“Cảm ơn hảo ý của Tần đại ca, tôi không đi đâu.” Trọng Nham nói: “Tôi không quen biết ai cả…”
Tần Đông Nhạc cười ngăn cản: “Đừng nghĩ nhiều thế, dẫn hai đứa đi chơi chứ có phải đi xã giao đâu. Em và Tiểu An chỉ cần mải ăn mải chơi là được rồi, những người hai đứa không biết hay không thích thì một mực không cần để ý tới, có anh đây.”
Trọng Nham giật mình, sau mấy chục năm sống trên đời, chưa từng có người nào đứng trước mặt cậu nói một câu “có anh đây”, một câu nói vi diệu bao hàm ý tứ bảo hộ tuyệt đối, mặc dù chỉ là do một người xa lạ nói ra, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới sự tác động của nó với cậu.
Trọng Nham chốc lát thấy cảm động vô cùng, nhưng cậu vốn lãnh tĩnh, trên mặt vẫn không mảy may biểu hiện gì, chỉ nói không tiện quấy rầy.
Tần Đông Nhạc hỏi cậu: “Ngày mai em có việc à?”
“Cũng không phải.” Trọng Nham tuy rằng không muốn chấp nhận lời mời, nhưng nếu vì chuyện này mà nói dối thì cũng quá hạ giá.
“vậy thì đi thôi.” Tần Đông Nhạc cười nói: “Nếu em không đi, thằng nhóc Tiểu An này nhất định làm biếng tuyệt đối không chịu ra ngoài. Nó và mấy đứa nhóc khác đều không hợp chơi chung. Hai đứa bọn em đi cùng nhau vừa lúc làm bạn lại có thể giúp anh trông chừng nó. Nhìn bề ngoài nó lanh lợi như vậy nhưng kỳ thực ngốc không chịu nổi.”
Tần Đông An xông lên quấy nhiễu anh: “Ai ngốc? anh nói ai ngốc?”
Tần Đông Nhạc bưng cái bát thập phần nhanh nhẹn né tránh ma trảo.
Đường di vừa tức vừa buồn cười: “Nói chuyện tử tế đi!” lại quay sang khuyên nhủ Trọng Nham: “Thời tiết bây giờ rất ôn hòa, con nên ra ngoài nhiều một chút, đừng chỉ ru rú trong nhà mãi.” Bà xuất phát từ thực tâm, cũng thực vui vẻ khi Tiểu An có một người bạn hiểu chuyện chơi cùng như thế. Huống chi có Tần Đông Nhạc dẫn đi, bà thực yên tâm.
Tần Đông Nhạc thấy, Tiểu An sau lần ăn cơm ở nhà Trọng Nham xong, hai nhóc con này ngày nghỉ cũng thường cùng nhau chơi đùa, có thể thấy giao tình không tồi. Tần Đông An trông hòa đồng thế nhưng khá ít bạn, làm anh trai, Tần Đông Nhạc tự giác có trách nhiệm trợ giúp thằng em trai ngố tàu có chỉ số cảm xúc EQ siêu thấp kia hảo hảo giữ gìn một tình bạn đẹp. Thêm nữa, có Trọng Nham, mẹ anh trông thực vui vẻ, tính tình cha con anh đều thuộc dạng thô ráp, ba người cộng lại có khi cũng không cẩn thận được như Trọng Nham.
Khi anh vừa vào nhà liền nhìn thấy bình hoa lily để trong phòng khách, với tính cách của Tần Đông An chắc chắn sẽ không nghĩ chu đáo được như vậy, cho nên người tặng hoa chỉ có thể là Trọng Nham. Nhóc con này còn rất kiên nhẫn ăn hết đồ ngọt do mẹ làm — tay nghề của mẹ, anh sao có thể không biết? đứa nhỏ này nhìn qua rất hiểu chuyện, cũng ổn trọng, dẫn cậu ta đi cùng vừa có thể lôi em trai ra ngoài chơi, vừa khiến mọi người đều thấy cao hứng, cớ sao không làm?
Nhưng kế hoạch ra ngoài chơi này của Trọng Nham cuối cùng vẫn không thành.
Chương trình thời sự vừa chiếu xong, Trọng Nham đã bị một cú điện của Lý Thừa Vận gọi về nhà. Lý Thừa Vận không nói đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói ông ta đang đứng ngoài chờ Trọng Nham về mở cửa. Trọng Nham tự nhiên không tin ông ta không có chìa khóa nhà mình, nhưng Lý Thừa Vận đã nói như vậy, rõ ràng có ý bắt cậu về ngay lập tức.
Đường di tiếc hận, nhưng gia cảnh trong nhà Trọng Nham có chút phức tạp, người nhà gọi cậu trở về, bà cũng không thể ngăn cản. bà kêu Tần Đông Nhạc lái xe đưa cậu về, lúc tiễn cậu ra tận cổng còn đưa một túi bánh quy cho cậu mang về, khiến Trọng Nham có chút ngại.
Vẻ mặt Tần Đông An có chút không vui tiễn cậu lên xe anh trai, còn nhỏ giọng oán giận: “Sớm không có chuyện, muộn không có chuyện, cố tình chờ tới lúc ông đi chơi lại có chuyện…”
Tần Đông Nhạc cho em trai một cái cốc đau điếng: “Em ít lời thôi.”
Tần Đông An vẻ mặt ủy khuất xoa xoa chỗ bị cốc sưng lên một cục, trong mắt tràn ngập nước mắt lên án.
Trọng Nham muốn cười lại nhịn xuống, trong lòng có chút cảm khái, trên đời có nhiều nhà có anh em tình cảm như vậy, cố tình đến phiên cậu, dù có anh em thật đấy nhưng lại không có phúc hưởng.
Hoặc là, phúc khí của cậu không đủ đi.
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.