Trọng Nham

Chương 19: Người trong lòng




“Cái gì?”
Trọng Nham hít sâu một hơi: “Hiện tôi đang giữ một món đồ có liên quan tới khu đất sắp tới đây Thái Phong sẽ đấu thầu.”
“Cái gì?!” Cung Chất tựa hồ sửng sốt một chút, lập tức đề phòng hỏi lại: “Cậu là ai?”
“Tôi là thực tập sinh ở Thái Phong.” Trọng Nham khẽ thở ra một hơi, cảm thấy mình so với vừa rồi đã bình tĩnh hơn một chút: “Vô tình tìm được một món đồ, có liên quan tới bí mật thương mại của Thái Phong, tôi muốn gặp mặt giao lại cho anh.”
Cung Chất trầm mặc một chút: “Nếu là thực tập sinh, sao cậu không đưa cho sếp của mình? Cậu làm ở phòng nào?”
Trọng Nham nhìn trời liếc mắt xem thường, cậu trước kia vẫn cảm thấy con người Cung Chất rất ngốc nghếch, không có tâm nhãn, cũng chả bao giờ biết cảnh giác với người ngoài.
“Chẳng lẽ anh hy vọng bí mật của Thái Phong được truyền ra cho cả công ty biết?”
Cung Chất do dự một chút: “Tôi nhắn cho cậu số điện thoại của anh hai tôi, cậu tự nói với anh ấy đi.”
“A, đừng, ngàn vạn lần đừng làm thế.” Trọng Nham tâm nói, lão tử không nợ anh ta, cần gì phải nói cho anh ta biết?
“Sao?”
Suy nghĩ Trọng Nham thay đổi rất nhanh: “Tôi chỉ làm thực tập một thời gian ngắn ở Thái Phong, không muốn để boss biết được tôi có bí mật thương mại của công ty.”
Thanh âm Cung Chất thản nhiên: “Sao tôi tin được cậu?”
Trọng Nham đáp: “Vậy thì trưa mai, anh tới trước cửa Thái Phong chờ tôi, như vậy là được rồi chứ?”
Cung Chất tạm dừng một chút nói: “12 rưỡi trưa mai, gặp nhau tại quán cà phê tầng 2 cao ốc Thái Phong.”
Tâm tư đang treo lơ lửng của Trọng Nham khẽ rơi xuống: “Được.”
Chỉ cần Cung Chất đồng ý gặp cậu, vậy cậu sẽ có cơ hội được thẳng mặt nghe anh ta nói một câu “Cám ơn”. Trọng Nham đối với lời cảm ơn này quả thực có một loại chờ mong gần như cố chấp.
Có lẽ là do ban ngày suy nghĩ nhiều ban đêm sẽ nằm mơ, cho nên một đêm này, Trọng Nham lại mơ thấy Cung Chất ở kiếp trước.
Không còn giống dĩ vãng, hình ảnh Cung Chất vẻ mặt tuyệt vọng đứng ở nơi tối tăm khiến người ta hít thở không thông luôn ám ảnh tâm trí hắn kia, mà là hình ảnh Cung Chất hai mắt sáng ngời, khóe môi cong cong đầy ý cười khi bọn họ mới gặp nhau.
Cậu ấy đứng tựa mình vào lan can ban công nơi tổ chức bữa tiệc, hai má đỏ hây hây, trong mắt mang theo men say mê muội, ngốc hồ hồ mà mỉm cười không ngừng. Trọng Nham lúc ấy đang đứng ở cạnh cây cột đối diện gọi điện thoại, nhìn thấy thanh niên xinh đẹp không ngừng cười ngây ngô, bất tri bất giác cũng cười theo.
Cảnh trong mơ tựa hồ phóng đại, cất dấu chua xót trong tiềm thức, khiến hắn như rơi vào ảo giác. Đối với một người luôn không quá hiểu về văn học nghệ thuật, nhưng bỗng nhiên vô sự tự thông hiểu được vì sao Nạp Lan lại nói “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến”*
(Nguyên văn là:
Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.
Nạp Lan Tính Đức
Nghĩa là:
Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng;
Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay;
Lục Bích dịch)
Trọng Nham trong bóng tối bừng mở mắt, khẽ ôm ngực. bi thương trong mộng vẫn còn vương đầy không khí, nhưng suy nghĩ của cậu lại thanh tỉnh trước nay chưa từng có.
Trong đêm khuya tịch mịch, những hồi ức bị chôn sâu mà hắn chưa bao giờ dám nhớ lại đã vượt ra ngoài nhà giam ký ức hiện ra càng rõ nét chi tiết, giống như một con quái vật không giam giữ nổi điên cuồng lay động. Trọng Nham hoảng loạn bối rối, dường như phát hiện rất nhiều hình ảnh mà trong dĩ vãng hắn chưa từng chú ý tới, tỷ như Cung Chất nhiễm men say thâm tình thổ lổ ngay trong lần đầu bị hắn mang về, nước mắt rơi xuống khi bị dục vọng kích thích gần như hỏng mất…
Trọng Nham bỗng sinh ra vài phần nghi ngờ, Cung Chất vẫn luôn nói đã nhất kiến chung tình với hắn, nhưng ngay lúc đó cậu ấy đã say xỉn, thật sự thấy rõ hắn là ai sao? cậu ấy đã coi hắn trở thành ai? Hay… lúc đó cậu ấy căn bản không thèm để ý người mang mình đi là ai?
Lòng nghi ngờ một khi đã sinh ra, sẽ nhanh chóng ăn sâu cắm rễ vào trong ý thức.
Trọng Nham càng nghĩ càng hoài nghi, khi bọn họ gặp nhau thì Cung Chất đã là nam nhân trưởng thành hơn 30 tuổi, lại một mình sinh hoạt ở nước ngoài nhiều năm, tại sao chỉ vì một lần thất tình lại có thể khiến cậu ấy suy sụp đến vậy? thậm chí còn muốn phá hủy bản thân? Trong chuyện này có phải có ẩn tình gì mà hắn không biết và cũng chưa bao giờ dám đi tìm hiểu?
Thiếu niên Cung Chất đơn thuần trong trí nhớ hắn… liệu có phải là hình tượng do bản thân hắn tự tưởng tượng ra? Trọng Nham không phải là người quá coi trọng cuộc sống sinh hoạt cá nhân, ngay cả đối với những người từng lên giường hắn cũng chưa từng chú ý tới, có khả năng hắn đã hiểu lầm chuyện gì rồi không? Hay là… Con người thật sự của Cung Chất như thế nào, hắn kỳ thật cũng không biết rõ?
Trọng Nham cảm xúc phập phồng, nghĩ càng nhiều, trong lòng càng sinh ra e ngại.
“Là ta suy nghĩ nhiều sao?” Trọng Nham tự hỏi: “Là ta đa nghi sao? hay ta tự mình đi vào ngõ cụt?”
“Nhưng chuyện này nghĩ lại thật sự thấy…không bình thường.”
“Rất nhiều chi tiết nghĩ kỹ lại đều thấy không hợp lý, như việc cậu ấy muốn nhảy lầu… cậu ấy chạy tới hỏi ta có từng nghiêm túc không, khi đó ta cũng không nói gì nặng lời, chỉ từ chối nói chúng ta mới quen không lâu… nhưng dù mới quen không lâu, không hiểu rõ nhau, nhưng tình cảm vẫn có thể tiếp tục phát triển… hết thảy đều có thể cứu vãn, không đến mức phải đi tới tuyệt lộ thế đi. nếu cậu ấy thật sự để bụng ta như vậy, theo lý hẳn sẽ còn ôm hy vọng…”
“vậy vì sao phải tìm tới cái chết?”
“Điều này không hợp lý…”
“Thật sự không hợp lý…”
Trọng Nham trằn trọc ngồi suy nghĩ nửa đêm, rốt cuộc cũng không nghĩ ra được manh mối nào. Những hoài nghi đó chung quy cũng chỉ là hoài nghi, giờ có muốn đi điều tra manh mối cũng không có cách nào.
Tâm sự nặng nề kéo dài tới tận trưa, sau khi tan học, Trọng Nham liền bắt xe thẳng tới Thái Phong.
Đối tượng chủ yếu của quán cà phê ở tầng 2 tòa cao ốc Thái Phong chính là nhân viên văn phòng làm việc trong tòa nhà, ngẫu nhiên cũng có những người đi làm ở phụ cận quanh đó chạy tới nghỉ ngơi hoặc tới bàn công chuyện…. nhưng cơ bản không có học sinh ra vào. Bởi vậy, Trọng Nham mặc đồng phục học sinh xuất hiện ở cửa quán, lập tức hấp dẫn không ít mắt người.
Trọng Nham tự nhiên không để ý tới mấy chuyện đó, cậu đứng ở cửa quán nhìn quanh một vòng, thấy có người đang ngồi ở góc quán cạnh tường thủy tinh cúi đầu chơi di động. Áo sơ mi trắng, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa hoa văn màu sắc sặc sỡ, trông thực sạch sẽ, thời thượng, giống như một quả táo xanh mới thành hình.
Trọng Nham cảm thấy mình cho tới bây giờ đều không hiểu rõ người này. Cho dù bọn họ đã từng thân mật như vậy.
Trọng Nham lại gần, ngồi xuống đối diện.
Cung Chất ngẩng đầu, hai mắt phút chốc trợn to: “Là cậu?”
Trọng Nham đột nhiên vô tâm trò chuyện, chỉ lấy di động ra gửi đoạn ghi âm kia sang máy di động Cung Chất, sau đó xóa luôn file ghi âm đó đi ngay trước mắt anh ta.
Cung Chất hai mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên hết sức: “Cậu có ý gì?”
“Anh nghe xong sẽ biết.” Trọng Nham bỗng cảm thấy mệt mỏi, cậu không rõ thiếu niên ngồi trước mắt này, không biết anh ta đang giả bộ hay thực sự đơn thuần như vậy.
Cung Chất đeo tai nghe lên, cau mày mở file ghi âm, lập tức mày nhíu chặt lại.
Trọng Nham nhìn ngón tay thon dài trắng trẻo đang cầm di động của anh ta, trong lòng có chút buồn bực khó hiểu: “Đồ đã đưa cho anh, vậy tôi đi trước.”
“Khoan đã.” Cung Chất ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác: “Cậu đưa tôi cái này có mục đích gì?”
“Mục đích?” Trọng Nham nghĩ nghĩ, mục đích ban đầu chính là muốn nghe anh ta nói một tiếng cám ơn, nhưng hiện tại cậu tựa hồ không quá để ý, “Không có mục đích gì, nếu anh cảm thấy tôi không nên đưa thứ này cho anh, vậy anh cứ coi như chưa từng phát sinh chuyện ngày hôm nay đi.”
Cung Chất nháy mắt mấy cái, vẻ mặt có chút luống cuống: “Cậu nói cậu thực tập tại Thái Phong?”
“Kiếm chút sinh hoạt phí.” Trọng Nham chỉ chỉ di động anh ta, “Tôi đang ngủ trưa ở sau ngọn giả sơn tầng thượng, vô tình nghe được. Hai người trong đoạn đối thoại tôi không biết nhưng các người hẳn có thể nhận ra.”
Cung Chất trầm mặc một chút, nâng mắt nhìn cậu: “Cậu muốn gì? Tiền?”
Trọng Nham bật cười: “Tôi cũng không phải đang bán tin tình báo.”
Cung Chất không tin: “Vậy cậu muốn cái gì?”
Ánh mắt Trọng Nham dừng ở trên mặt anh ta, cậu rất muốn hỏi anh ta một câu: sao còn chưa xuất ngoại. người này vốn là một đống rắc rối, có anh ta ở gần, Trọng Nham khó có thể an lòng.
“Không cần gì hết.” Trọng Nham khẽ thở dài: “Muốn nghe anh nói một tiếng cảm ơn.”
“Chỉ thế thôi?”
“Thế thôi.”
Cung Chất trầm mặc, vẫn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Trọng Nham lắc đầu, tâm nói mấy kẻ có tiền đều không có đạo đức, những chuyện càng đơn giản thì bọn họ càng phải suy nghĩ cho phức tạp lên, giống như người xưa đã nói: lòng dạ khó lường.
Trọng Nham chỉ chỉ di động của mình: “File ghi âm tôi đã xóa rồi, cũng không lưu một bản nào khác. Về sau muốn làm thế nào là chuyện của mấy người, không liên quan tới tôi. Tôi chỉ là một thực tập sinh, muốn an an ổn ổn trải qua kỳ nghỉ hè ở Thái Phong, thế thôi.”
Cung Chất cao thấp đánh giá cậu, ánh mắt tràn ngập sự đề phòng.
Trọng Nham nghĩ thầm chắc mình không đợi được anh ta nói được một câu cám ơn rồi, nhưng mà trong lòng cậu cũng không cảm thấy thất vọng. tối qua, trước khi đi ngủ loại cố chấp này cơ hồ đã thiêu cháy kỳ vọng trước đó, trải qua một đêm say mộng, cũng đã suy giảm rất nhiều không còn mãnh liệt như trước nữa. Trên thực tế, cậu hoàn toàn không thể khẳng định thiếu niên trong trẻo thanh thuần này cùng với Cung Chất trước đây rốt cuộc tồn tại một khoảng cách xa cỡ nào, rất có thể…. Cậu thực sự hy vọng người thanh niên mà cậu luôn chờ mong nói lời cảm tạ với mình không bao giờ tồn tại.
Trọng Nham cảm thấy mình đã làm một chuyện thực ngu ngốc. cậu căn bản không nên xen vào chuyện này, hoặc nếu muốn xen vào thì nên gửi bản ghi âm vào mail của ông chủ là được rồi. cần gì phải chạy tới nhìn Cung Chất chứ?
Loại hành vi này hoàn toàn vô nghĩa.
Trọng Nham ở cổng trường tùy tiện mua chút đồ ăn nhẹ, khi quay lại lớp thì vẫn chưa đến giờ vào học. trong lớp có người làm bài tập, có người ngủ gục trên bàn…
Tần Đông An đang nghịch di động, thấy cậu trở về, vội vàng kéo cậu ra ngoài.
Trọng Nham bị hành động đột ngột của cậu ta làm cho đầu óc lơ mơ: “Đi đâu vậy?”
Tần Đông An không chịu nói, chỉ phăng phăng kéo cậu xuống lầu, thẳng tới chỗ trống trải cạnh sân thể dục, sau đó lại nhìn trái nhìn phải, rồi kéo cậu tới bậc cầu thang ngồi xuống.
“Ông đã đi đâu vậy?” Tần Đông An vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu: “tôi vốn muốn rủ ông cùng đi ăn trưa, vừa xoay người đã không thấy ông đâu.”
“Tôi đi tìm Cung Chất.” Trọng Nham bị ánh nhìn chăm chú của cậu ta khiến cho có chút sợ hãi: “Ách, có chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
Trọng Nham cảm thấy câu hỏi này có chút cổ quái: “Rốt cuộc là ông bị làm sao vậy?”
Tần Đông An chán nản nhìn thằng bạn: “Hôm qua tôi quên hỏi, ông lấy số điện thoại của Cung nhị thiếu gia làm gì?”
“Có việc mà…” Trọng Nham cảm thấy thái độ của Tần Đông An hôm nay rất lạ: “Ông có chuyện gì thì nói đi?”
Tần Đông An khó nhọc nuốt nước miếng: “Ông trước kia đã từng gặp anh ta?”
“Từng gặp.” Trọng Nham cảm thấy vấn đề này thực kỳ quái: “Nếu chưa gặp sao tôi có thể biết anh ta được?”
Tần Đông An ánh mắt đảo loạn: “Vậy…ông cảm thấy con người anh ta thế nào?”
Trọng Nham nghi hoặc nhìn cậu ta, cậu cảm thấy Tần Đông An hôm nay thật quái lạ: “Ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, chúng ta không phải anh em sao?”
Tần Đông An hít sâu một hơi, vẻ mặt giống như sắp hy sinh vì việc nghĩa: “Vậy tôi nói thẳng nhé.”
Trọng Nham khó hiểu muốn cười.
“Không phải ông đối với Cung Chất có suy nghĩ đặc biệt gì đấy chứ?” Tần Đông An khẩn trương nhìn cậu.
“Cái gì… đặc biệt?” Trọng Nham bỗng nhiên bị nói lắp.
Trọng Nham nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng thì thầm: “Giờ chúng ta đã là anh em thân thiết với nhau, tôi nói thẳng ha. Người đó, chính là Cung nhị thiếu gia ấy, người ta đã có người trong lòng rồi.”
Trọng Nham trong đầu ầm ầm nổ vang như bị sét đánh: “…Cái gì?!”
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.