Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 66: 66






Thẩm Việt nói: “Là tôi không đúng, hẳn nên đến thăm bà từ lâu.” “Anh Thẩm Việt bận mà, nhà em đều biết. Ngay cả em đến thăm bà cũng là ba khuyên năm lệnh, nên nếu anh thường xuyên đến thăm, bà chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì đâu. Lại nói, thật ra bà ngoại đều biết về tình hình của mọi người, bà thích xem tin tức, cũng hay lên mạng nên rất hay khen anh trước mặt em đấy.” Thấy Thẩm Việt đã đồng ý, Lữ Thiến hơi phấn khởi.
Theo kế hoạch ban đầu của Hạ Chi và Thẩm Việt, kế tiếp là họ phải bắt đầu sắp xếp đồ của Hạ Chi, sau đó Thẩm Việt lại dẫn Hạ Chi đi làm quen xung quanh. Lữ Thiến đột nhiên đến thăm đã làm rối kế hoạch của bọn họ, nên vì để không làm chậm trễ thời gian, sau khi Thẩm Việt cất đồ của Hạ Chi xong thì ba người lại xuất hiện ở cửa lần nữa.
Hạ Chi với Lữ Thiến đứng chờ ngoài cửa, sau đó Thẩm Việt lái xe tới đây, rồi chở hai người đến bệnh viện chỗ bà ngoại Lữ Thiến.
So với lần trước, thì lần này thái độ thù địch của Lữ Thiến với Hạ Chi gần như đã hoàn toàn biến mất. Cô ta không chỉ khách khí hơn rất nhiều, mà còn nhiệt tình lên không ít.
Cô ta chủ động để Hạ Chi ngồi ở ghế phụ lái, còn mình thì ngồi xuống ghế sau. Suốt dọc đường, cô ta luôn thò đầu lên líu ríu líu ríu trò chuyện với Hạ Chi, Thẩm Việt.
Lúc Thẩm Việt đang lái xe thì không thích nói chuyện, Lữ Thiến liền tán gẫu với Hạ Chi.
Thế nhưng bất kể là gia thế hay hoàn cảnh lớn lên của hai người đều có chênh lệch quá nhiều, lại không hiểu được suy nghĩ của nhau, cuối cùng trò chuyện một lúc, liền khó tránh khỏi lại nói đến quan hệ giữa nhà họ Lữ với họ Thẩm.
Chẳng qua, có lẽ lần này vì phải đến thăm bà ngoại Lữ Thiến, nên chủ đề chính của Lữ Thiến vẫn quay quanh bà ấy.
Lần Thẩm Việt kể cho Hạ Chi nghe lúc trước, Hạ Chi đã có thể cảm giác được, đối với nhà họ Thẩm mà nói thì trưởng bối nhà họ Lữ chính là ân nhân của nhà họ. Nên nhà họ Thẩm rất biết ơn ông bác đã chết của Lữ Thiến, còn có bà ngoại Lữ Thiến nữa.
Ban đầu Hạ Chi cho rằng, hẳn nhà họ Lữ cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng cô không ngờ dù là Lữ Thiến thì lúc nhắc đến chuyện cũ năm đó, cũng không hề đề cập tới ơn cứu mạng. Mà ngược lại, cô ta luôn cường điệu hóa sự chăm sóc của nhà họ Thẩm với nhà họ Lữ.
Tuy Hạ Chi không thích Lữ Thiến lắm, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng mục đích của cô ta rất rõ ràng, tính cách cũng thẳng thắn. Mặc dù cô ta vẫn có vài mưu kế của nữ sinh, nhưng trong loại chuyện này, không nhất thiết phải nói dối.
Vậy thì chứng minh, nhà họ Lữ đã truyền thụ cái suy nghĩ ấy cho Lữ Thiến từ khi còn nhỏ. Trong khi nhà họ Thẩm biết ơn nhà họ Lữ, thì nhà họ Lữ cũng cảm động sâu sắc với nhà họ Thẩm.
Có lẽ chính vì như thế, mà tới bây giờ quan hệ hai nhà vẫn hòa hợp. Nên khi Lữ Thiến đột nhiên muốn dẫn Thẩm Việt đến thăm bà ngoại, sau khi Thẩm Việt hỏi ý kiến Hạ Chi thì lập tức đồng ý ngay.
“Trước khi bà ngoại tôi ngã bệnh, bà là người sành điệu, người mang phong cách Tây nhất trong nhà chính là bà tôi đấy. Bà tôi yêu văn hóa nước Nga, thích nghe nhất là âm nhạc thời Xô Viết, thưởng thức kịch ballet Nga. Khi mẹ tôi còn nhỏ, bà ngoại còn bắt mẹ đi học ballet, giày vò mẹ tôi đau đến mức không muốn sống luôn, sau đó phải chạy tới tố cáo với cụ Thẩm. Cụ Thẩm thấy mẹ tôi thật sự quá thống khổ liền ra mặt thuyết phục, mới cứu được mẹ tôi ra khỏi bể khổ đấy.”
“Cũng may mẹ tôi từng chịu khổ, nên đến lượt tôi, bà ngoại thấy biện pháp bồi dưỡng đặt trên người mẹ tôi không có hiệu quả, thì không làm khó tôi nữa.”
“Mẹ tôi còn thường xuyên ghen tị với tôi, nói bà ngoại thân cách đời. Lúc mẹ tôi còn nhỏ phải tiếp xúc với nào là âm nhạc, ballet, hội họa, thêu thùa, mặc kệ là kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây. Nhưng đến lượt tôi lại thành muốn học cái gì thì học cái đó, thoải mái hơn nhiều.”

Lữ Thiến nói liên ma liên miên, mãi lúc sau mới nhận ra hình như là chỉ có mình mình nói chuyện, bèn vội vàng nói với Hạ Chi: “Đúng rồi Hạ Chi, cô thì sao?”
“Hả, tôi á?” Hạ Chi không ngờ Lữ Thiến sẽ hỏi cô. Từ nhỏ đến lớn cô đều ở nông thôn, ngày nào cũng quần quật trên đất, khỏi phải nói là điên thế nào, nên so với kiểu gia đình như Lữ Thiến, thật sự chẳng có gì đáng nói.
Có điều cũng đã hỏi tới, nên Hạ Chi vẫn suy nghĩ rồi nói: “Bà nội tôi khá giống bà ngoại cô đấy, đều thích văn hóa Xô Viết. Tôi còn nhớ lúc tôi còn nhỏ, trong nhà có một chiếc máy cát sét, bà nội thường xuyên nghe nhạc trong đó. Sau khi lớn lên tôi mới biết âm nhạc Liên Xô thịnh hành thời ấy. . . Ừm, hình như bà nội cũng biết vẽ tranh, biết cắm hoa, biết may quần áo nữa. Trong cái thôn mà tôi ở khi còn bé, bà nội là người biết nhiều chữ nhất trong thôn bọn tôi.”
“Nhưng bố tôi lại chẳng được vậy, bố tôi thích nhất là ra ruộng, bắt châu chấu, lấy tổ chim. Bây giờ ông lại thích trồng trọt nhất, ngày nào cũng nghĩ về nào rau, nào hành, nào tỏi, nào cây ăn quả của ông ấy. . .”
Lữ Thiến có hơi ngạc nhiên, như là không ngờ bố Hạ Chi sẽ như thế vậy: “Bố của cô rất. . . hăng hái nhỉ.”
Hạ Chi nghĩ đến bộ trưởng Lữ, trông ông ta cũng cỡ tuổi bố cô, nhưng lại là hai kiểu đàn ông hoàn toàn khác biệt.
Rõ ràng đời trước của nhà cô và nhà Lữ Thiến đều tương tự nhau như vậy, nhưng vì hoàn cảnh lớn lên, và thói quen sinh hoạt khác biệt của đời sau mà thế hệ tiếp theo liền phát sinh sự khác biệt cực lớn.
Bao gồm cả Hạ Chi với Lữ Thiến cũng giống như vậy.
Có điều may mà số nhà Hạ Chi đỏ, nông thôn thì được quy hoạch, Hạ Chi lại không chịu thua kém mà thi đậu Đại học Nam Kinh. Giờ thì số trời run rủi, cô lại có cơ hội ngồi cùng một chỗ với Lữ Thiến mà nói chuyện trời đất. Nếu không, dựa theo quỹ đạo cuộc đời của người bình thường, thì sợ là hiện tại Hạ Chi với Lữ Thiến sẽ thành khác nhau một trời một vực rồi.
Nghĩ như vậy, Hạ Chi âm thầm cảm thán thêm mấy lần. Giữa người với người ấy mà, có lúc liền khó nắm bắt như vậy đấy.
Hạ Chi nói: “Đúng rồi, bà nội tôi nói khi bà còn bé vì học những thứ này mà chịu khổ rất nhiều. Bà không thích bị người khác bắt ép, nên cũng không thích bắt ép người khác, mới để mặc bố tôi tự do trưởng thành, đến phần tôi cũng giống vậy luôn.”
“À đúng, về sau bà nội già rồi, trong máy cát sét không còn để nhạc Liên Xô nữa mà đổi thành kinh Phật và nhạc Phật. Không chỉ mỗi bà thích, mà người trong thôn cũng rất thích. Sáng sớm mỗi ngày, lúc bà nội mở máy, hàng xóm bên cạnh đều sẽ tới nghe, khá là náo nhiệt.”
“Người nông thôn các cô sống vui nhỉ.” Lữ Thiến cười nói.
Nói xong câu đó, Lữ Thiến nhanh chóng ý thức được điều không ổn, vội vàng đổi giọng: “Ý tôi là, từ nhỏ đến lớn tôi đều ở thành phố, nên thật ra khá tò mò về nông thôn. Tôi cảm thấy cuộc sống như thế của các cô rất tốt, trời xanh mây trắng, còn có cây cỏ và động vật khắp núi, tôi rất muốn tới.”
Hạ Chi cũng hiểu cô ta không có ác ý gì, lần nói chuyện này khiến cô nghĩ lại quá khứ, trong lòng bỗng nhiên cũng rất nhớ ngọn núi nhỏ trong thôn.
Từ khi bà nội qua đời, sau đó nhà dời đi nơi khác, Hạ Chi cũng rất ít khi trở về.
Bây giờ nghĩ lại, khi nào có thời gian rảnh cô cũng nên về đó mấy ngày.
Hạ Chi cười nói với Lữ Thiến: “Tôi cũng rất nhớ ngày trước, nếu có cơ hội về đó thì tốt.”
Đoạn đối thoại này miễn cưỡng kéo gần quan hệ của Hạ Chi với Lữ Thiến. Cân nhắc đến chuyện giữa Hạ Chi với Lữ Thiến chỉ có mấy phần giống nhau của thế hệ trước, Lữ Thiến liền nhanh chóng đề chuyển chủ đề về bà ngoại mình.
Nhưng Hạ Chi lại không muốn nói về bà nội lắm, vì cô sợ nói nhiều rồi thì trong lòng càng nhớ bà hơn. Để cảm xúc thương cảm tràn trong xe thì không hay lắm, cho nên cô dứt khoát phối hợp với Lữ Thiến, nghe cô ta kể đủ loại chuyện thú vị khi còn bé.
Nào là bà ngoại cô ta thích nghiên cứu cây trồng lắm, có khoảng thời gian khắp sân đều bị màu xanh lá của cây cỏ che phủ. Vào mùa hè có sâu róm vừa dài vừa to, dọa cô ta sợ đến mức khóc thật to. Sau đó bà ngoại đồng ý với Lữ Thiến là ăn cơm xong sẽ kể cho cô ta ba câu chuyện liên tiếp, thì Lữ Thiến mới miễn cưỡng nín khóc.
Không ngờ vào lúc kể chuyện, vừa khéo Thẩm Việt lại tới cửa, liền dính ánh sáng của Lữ Thiến mà được nghe kể chuyện, nghe đến tối mới lưu luyến về nhà. Ngày hôm sau, Thẩm Việt liền lôi kéo bố mẹ đến chợ Hoa Điểu, nói là muốn mua hạt giống trồng hoa.
Hạ Chi không ngờ Thẩm Việt cũng từng muốn trồng hoa, nên nghĩ đến cuộc gặp giữa mình và Thẩm Việt, Hạ Chi nhịn không được mà tò mò nói: “Sau đó thì sao, có trồng không?”
Thẩm Việt nói: “Có trồng, nhưng mà nó không nảy mầm.”
“Ha ha ha anh Thẩm Việt tức lắm, nói chú Thẩm lừa anh ấy, rõ ràng đã nói là hạt giống sẽ trồng ra tiên nữ, nhưng đến cái mầm còn chưa được thấy, chắc chắn mua trúng hạt giống giả rồi. Dù nhà chú Thẩm khuyên anh ấy thế nào cũng đều vô dụng, anh ấy khóc rất lâu, về sau vẫn là bà ngoại tôi ra mặt mới dỗ được đấy.” Lữ Thiến cười ha ha, nói.
Thẩm Việt hơi bất đắc dĩ: “Lúc đó tôi mới hơn ba tuổi. . . Thiến Thiến này, tôi còn không nhớ rõ chuyện này, em nhỏ hơn tôi, mà sao nhớ rõ thế?”
“Bà ngoại nói em biết đấy.” Lữ Thiến cười nói, “Lần trước có nhắc đến anh, nên bà kể cho em nghe.”
Thẩm Việt khẽ gật đầu, rồi không nói gì nữa.
Không biết có phải là ảo giác của Hạ Chi hay không, mà sau khi nghe xong những lời này của Lữ Thiến, vẻ mặt của Thẩm Việt liền sinh ra biến hóa vi diệu. Hình như anh đang nghĩ tới điều gì đó, biểu tình trên mặt liền hơi nghiêm túc.
Hạ Chi lén nhìn Thẩm Việt qua gương chiếu hậu. Lúc cô đang nhìn trộm, hiển nhiên Thẩm Việt cũng nhanh chóng nhận ra ngay. Thấy Thẩm Việt đối mặt với mình qua gương chiếu hậu, mặt Hạ Chi liền đỏ lên, vội vàng dời mắt đi.
Lái xe trên đường gần hai tiếng, giữa đường Thẩm Việt còn rẽ vào nội thành để cùng Hạ Chi lựa chọn trái cây và hoa tươi đi thăm hỏi bệnh nhân. Đến gần hai giờ chiều, rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại ở bãi đổ xe của bệnh viện.
“Tầng ba của tòa nhà kia, đi bên này nè.” Dễ nhận thấy Lữ Thiến thường xuyên đến đây, cô ta đi đầu để dẫn đường cho Hạ Chi và Thẩm Việt.

Điều kiện của bệnh viện này rất tốt, kiến trúc màu trắng, dải cây xanh chạy dọc đường, ánh mặt trời buổi chiều hơi chói. Đăng ký xong ở lầu một, sau khi ra khỏi thang máy, Lữ Thiến đi thẳng lên một phòng bệnh trên lầu ba. Sau đó cô ta dán lỗ tai lên khe cửa, nằm nhoài ở đấy nghe trộm.
“Có tiếng nhạc, bà ngoại
đang còn thức.” Lữ Thiến nói xong, liền đưa tay gõ lên cửa một cái. Quả nhiên, bên trong nhanh chóng truyền ra một giọng nói già nua nhưng dịu dàng: “Mời vào.”
“Bà ngoại ơi, con dẫn anh Thẩm Việt đến thăm bà rồi này.” Vừa mở cửa, Lữ Thiến liền gọi.
“Con bé này.” Bà ngoại Lữ Thiến có vẻ vui, hớn hở nói.
Lữ Thiến đi vào phòng bệnh trước, Thẩm Việt với Hạ Chi vốn đang đứng song song, nhưng vì cửa phòng bệnh khá là nhỏ nên Hạ Chi để Thẩm Việt vào trước, sau đó cô giống như con đà điểu mà đi vào cuối cùng.
Sau khi cửa được đóng lại, liền ngăn cách tạp âm bên ngoài. Phòng bệnh vốn tương đối yên tĩnh, ngoài tiếng của Lữ Thiến thì chỉ còn lại tiếng nhạc.
“Hoa đang nở rộ vào mùa xuân,
Cô gái đẹp hơn vào mùa xuân,
Hoàng hôn trong vườn hoa,
Gặp được cô gái mình thương,
Cuộc sống của tôi lập tức thay đổi. . .”*
Lữ Thiến nói không sai, bà ngoại của cô ta rất thích nhạc Liên Xô, Hạ Chi từng nghe bài hát hiện đang phát vào lúc nhỏ rồi. Bài này tên là « Hoa đang nở rộ vào mùa xuân », là một bài ca dao dân gian. Điều khác biệt là, bà nội Hạ Chi nghe bài gốc tiếng Nga, bà ngoại Lữ Thiến nghe bài dịch sang tiếng Trung.
Khả năng học tập của trẻ con rất mạnh, mặc dù khi còn bé Hạ Chi không hiểu tiếng Nga nhưng vẫn học thuộc được bài hát này. Mỗi khi bà nội bật nhạc, Hạ Chi lập tức ngâm nga theo.
Trẻ con nói chuyện đã chưa chuẩn, huống chi là hát bài hát tiếng Nga. Lúc nhỏ Hạ Chi hát vẹt rất tự tin, đầy xấu hổ mà bản thân cô hoàn toàn không biết, còn bà nội ở bên nghe rồi cười hết sức vui vẻ. Sau khi lớn lên, có internet, Hạ Chi lên mạng tìm, mới biết thì ra bài hát này có tên như thế.
Cũng giống Hạ Chi năm đó, Lữ Thiến vừa vào phòng đã nghe được âm nhạc quen thuộc, lập tức ngâm nga ngay:
“Hạnh phúc của tôi đang ở trong mắt tôi,
Tôi đi đến gõ nhẹ vào cửa sổ,
Cô gái, em mau ra đây đi,
Người anh thương yêu nhất ơi,
Không có em, anh không hề hạnh phúc. . .”**
(*&**Lời tui tự edit, trong bài “Flowers are blooming in spring”_trình bày Hoàng Hồng Anh.)
Cô ta hát bài dịch sang tiếng Trung, không biết tiêu chuẩn hơn Hạ Chi bao nhiêu lần. Giọng ca trong bài hát hòa với giọng ngân của Lữ Thiến vậy mà hết sức hài hòa, kết hợp với ánh mặt trời hơi chói bên ngoài, liền khiến toàn bộ phòng bệnh trở nên ấm áp.
Hạ Chi nghe giọng hát ấy, lại nhìn cụ bà trong phòng bệnh.
Có thể thấy rằng hành động của bà cụ hơi bất tiện, bà ấy đang ngồi trên xe lăn, quay mặt về phía ban công. Trước khi nhóm Lữ Thiến đến, hẳn là bà ấy đang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Lúc này Lữ Thiến đang vừa ngâm nga bài hát, vừa sắp xếp hoa tươi và trái cây mà Hạ Chi với Thẩm Việt mang tới. Bà cụ ngồi trên xe lăn hơi nghiêng đầu, nhìn Lữ Thiến bận rộn mà hoạt bát.
Hạ Chi nhìn gò má của bà cụ khi quay sang, thì bỗng thấy hơi sửng sốt.
Bà cụ đang ngồi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nên sau khi quay đầu, thì lấy góc độ của Hạ Chi nhìn sang, cả người bà ấy đều như được chiếu sáng. Đường nét của gò má được ánh mặt trời phác hoạ ra rõ ràng, giống như hình cắt dưới ánh mặt trời vậy, đó là khuôn mặt khắc sâu trong ký ức tuổi thơ không buồn không lo của Hạ Chi.
Không chỉ có gò má giống nhau, mà đến cả mái tóc bạc trắng, độ cong thành nếp của đuôi tóc, thậm chí hoa tai được làm từ ngọc trai đang đeo trên vành tai của bà ấy cũng giống hệt trong trí nhớ của Hạ Chi.
Tay của Hạ Chi bất giác run lên, khiến Thẩm Việt đang nắm tay cô cũng cảm nhận được ngay.
Đúng lúc này, Lữ Thiến bước nhẹ chân đến sau lưng bà ngoại mình, giúp bà cụ quay xe lăn lại.
Hạ Chi liền trốn sau lưng Thẩm Việt theo bản năng.

“Bà Lư ạ.”
Hạ Chi nghe Thẩm Việt nói.
Lúc này Hạ Chi mới nhớ lại, hồi trước Thẩm Việt từng kể cho cô nghe, người cứu được ông nội Thẩm Việt là Lư Ông, mà bà ngoại Lữ Thiến là em gái của Lư Ông nên đương nhiên cũng mang họ Lư.
Lúc ấy Hạ Chi chưa từng gặp Lữ Thiến, lại càng chưa từng gặp bà ngoại của cô ta, bởi vậy cô không sinh ra liên tưởng gì với cái họ này, càng không liên hệ bà ngoại Lữ Thiến với bà nội mình ——
Bà nội Hạ Chi. . . cũng họ Lư!
“Thẩm Việt đấy à.” Bà Lư được Lữ Thiến đẩy ra đến bàn, liền cười với Thẩm Việt rồi nói, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế này. Lần trước bà nghe bố mẹ cháu nói, gần đây cháu bận rộn nhiều việc, nghỉ hè cũng chẳng thể về nhà, bọn nó rất thương cháu đấy.”
Thẩm Việt nói: “Mấy ngày trước thầy cháu có đến đây một chuyến, giao cho cháu vài nhiệm vụ, mà cháu cũng cảm thấy rất hứng thú nên mới muốn làm xong sớm ạ.”
“Nếu ông nội cháu nhìn thấy cháu thế này, chắc chắn sẽ mừng lắm.” Bà Lư cười nói.
Ông nội Thẩm Việt đã qua đời, người bình thường cũng sẽ không nhắc đến ông trước mặt anh, để tránh cho anh nhớ lại chuyện cũ mà thương tâm khổ sở.
Nhưng bà Lư lại khác, cho dù là Lư Ông, anh của bà ấy, hay là bản thân bà ấy cũng đều giống như người nhà của ông nội Thẩm Việt vậy.
Con người khi đến cái tuổi như bọn họ, đều sẽ rời đi, còn những người ở lại mới thật sự là người thống khổ nhất.
Bà Lư nói xong, thấy sau lưng Thẩm Việt vẫn còn một cô bé đang đứng đấy thì cười nói: “Cháu này là. . .”
“Bà ngoại ơi, đây là bạn gái của anh Thẩm Việt ạ.” Lữ Thiến nhỏ giọng nói bên tai bà cụ.
Bà Lư liếc nhìn Lữ Thiến, Lữ Thiến vội vàng nháy mắt với bà cụ mấy cái.
Dường như bà Lư hiểu được tâm tư nhỏ của cháu gái mình, nhưng cũng không thể làm gì.
Trái tim con người cũng là da thịt, Lữ Thiến lại hiếu thuận, cho dù bà ấy có nhận ra một số việc, nhưng vì tuổi đã cao nên cũng không nỡ trách móc gì cháu gái của mình.
Bà cụ nhìn Thẩm Việt lớn lên, mọi thứ của anh, bất kể là gia thế, tài hoa, ngoại hình đều xuất sắc, nhân phẩm cũng tuyệt đối tin được, lại thêm mối quan hệ thân thiết của hai nhà Thẩm, Lữ nữa. Ngày trước, con gái của bà cụ với bố của Thẩm Việt cũng chỉ có tình anh em, hai đứa không đến được với nhau nên bà cụ với ông nội Thẩm Việt vẫn luôn thấy rất tiếc nuối.
Hiện tại Lữ Thiến rất thích Thẩm Việt, nếu cuối cùng có thể giao Lữ Thiến đến tay Thẩm Việt, thì cho dù bà cụ có ra đi cũng có thể an tâm hơn.
Chẳng qua, dù trong lòng nghĩ thế, nhưng hiện tại Thẩm Việt đã có bạn gái, lại còn đem người đến trước mặt rồi, thì bà Lư cũng sẽ không làm gì khác.
Thấy cô bé ấy tránh sau lưng Thẩm Việt, như kiểu không dám gặp người lớn, bà Lư liền cười nói: “Thẩm Việt, còn không giới thiệu à?”
Thẩm Việt đã nhận ra điều khác thường của Hạ Chi, nên anh nói với bà Lư là: “Da mặt cô ấy mỏng, lần đầu gặp người lớn nên hơi xấu hổ ạ.”
Bà Lư bị ba chữ “gặp người lớn” của Thẩm Việt chọc cười: “Vậy mà cũng ngại được, cũng đâu phải xã hội cũ, thanh niên nói chuyện yêu đương là chuyện rất tốt đẹp mà.”
Có chút thời gian hòa hoãn, Hạ Chi cũng dần tỉnh táo hơn. Dáng vẻ trốn tránh này của cô quả thật quá thất lễ, cô liền hít sâu một hơi, bước ra từ sau lưng Thẩm Việt. Cô liếc nhìn bà Lư, lại cúi đầu xuống thật nhanh rồi nhỏ giọng nói: “Chào bà Lư, cháu là Hạ Chi ạ.”
Bà Lư vừa nhìn thấy Hạ Chi, biểu tình trên mặt chớp mắt đã cứng lại. Bà cụ ngơ ngác mà nhìn qua Hạ Chi, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.