Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 44: 44






Loại chuyện như bế một nữ sinh hôn mê đi từ ký túc xá nữ ra ngoài, ngang qua sân trường đến tận bệnh viện thế này thì đừng nói Thẩm Việt, chỉ cần một bạn học nam nào đó làm thế đều sẽ gây chú ý thôi, huống chi còn là nhân vật nổi tiếng ở trường làm. Sau khi hai đương sự vào bệnh viện thì không hề có chút tin tức nào, khiến lượng người ghé thăm forum trường nhiều đến mức thiếu chút nữa sập luôn Server.Cuối cùng, bây giờ đương sự đã xuất hiện, ngay cả những người bình thường không chú ý đến Thẩm Việt và Hạ Chi, giờ nghe được loại chuyện này cũng khó tránh khỏi sẽ nhìn nhiều hơn.
Tuy nhiên, hôm nay Hạ Chi không thể chịu đựng nổi những ánh nhìn chằm chằm như thế.
Lúc hai người cùng xuất hiện ở bên ngoài trường lần trước, Hạ Chi dầu gì cũng dày công ăn mặc, nhìn còn xứng đôi với Thẩm Việt.
Hôm nay, sáng sớm Hạ Chi không rửa mặt cũng không tắm, quần áo cũng là tùy tiện mặc bậy trong cơn lơ mơ. Tóc là lúc xuất viện hồi nãy tạm thời buộc lên, lại thêm sắc mặt tái nhợt tiều tụy vì sinh bệnh, cả người nhìn thật sự là nát đến không thể nát hơn.
Cho dù cô có cúi gằm mặt xuống thấp nữa thấp mãi, thì tóm lại vẫn phải nhìn đường. Ánh mắt lia tới từ bốn phương tám hướng, Hạ Chi liên tục thấy hối hận, tại sao lại chọn thời điểm này mà về trường, muộn thêm một chút nữa là trời tối thui rồi, độ chú ý đương nhiên sẽ không cao như thế này.
Hoặc là vừa nãy lúc ra khỏi bệnh viện, vì sao không chịu mang khẩu trang chứ, tốt xấu gì còn có thứ che bớt cái mặt tiều tụy này cũng được.
Tiếng xì xào bàn tán xung quanh càng lúc càng lớn. Ở trong mắt nhiều người, Thẩm Việt bế Hạ Chi trực tiếp đi ngang qua trường học, đã lộ liễu công khai ra bên ngoài như vậy, thì bọn họ có trêu chọc mấy câu trước mặt trước hai đương sự cũng không tính là gì.
Hạ Chi nghe vào trong tai, trong lòng lại càng sốt ruột. Mặc dù có vài người cảm thán một cách trung lập, nhưng khó tránh khỏi sẽ có một số người sinh ra xem thường ngoại hình của cô, hoặc là đánh giá thủ đoạn của cô, gu của Thẩm Việt… vân vân.
Tâm tư của nữ sinh luôn rất nhạy cảm, có lúc không cần nghe người khác nói hết câu đã nắm bắt mấy từ, Hạ Chi cũng có thể đoán ra câu hoàn chỉnh của đối phương.
Nghe rồi nghe, Hạ Chi liền hận không thể tìm kẽ đất mà chui xuống đó, bước chân cũng bất giác chậm lại, thậm chí còn có suy nghĩ muốn để Thẩm Việt đi về trước.
Cô không biết Thẩm Việt nghĩ trong lòng thế nào, nhưng cô hi vọng mình có thể lấy tư thế tốt hơn để đứng bên cạnh Thẩm Việt. Tiếc là, khi cô bắt đầu cố gắng thì đã quá muộn, chí ít thì hiện tại vẫn chưa đủ tư cách.
Hạ Chi bị người ta nói mấy lời khó nghe cũng không hề gì, nhưng ít ra cô không hi vọng Thẩm Việt sẽ vì cô mà bị người ta dùng mấy lời quái gỡ đánh giá.

“Hạ Chi.” Đúng lúc này, Hạ Chi nghe giọng Thẩm Việt vang lên bên cạnh.
“Ừm?” Hạ Chi quay đầu, phát hiện bất giác Thẩm Việt vậy mà cũng đã dừng bước. Anh đứng nguyên tại chỗ đợi cô hai giây, đến khi hai người sóng vai, Thẩm Việt mới đi theo bên cạnh cô cùng cô đi tiếp.
Sau khi thấy Hạ Chi lại muốn thụt lùi về sau, Thẩm Việt nghĩ nghĩ liền nói với Hạ Chi rằng: “Em từng nghe qua một trò chơi tên là ‘đếm vai*’ chưa?”
(*Đếm vai (数肩膀): Bắt đầu đếm từ vai của mình, sau đó đếm đến bốn vừa vặn có thể ôm cô em bên cạnh.)
Hạ Chi mờ mịt lắc đầu.
Mấy người xung quanh đang nhìn bọn họ chằm chằm, Thẩm Việt là… muốn thảo luận trò chơi với cô hả?
Thẩm Việt vươn tay ra.
Ngón tay của anh thon dài có lực, Hạ Chi thấy Thẩm Việt dùng ngón tay chỉ nhẹ lên bên vai trái của chính mình: “Một vai.”
Ngay sau đó, anh lại chỉ qua bên gần Hạ Chi: “Hai vai.”
Ngón tay Thẩm Việt rơi trên bờ vai bên trái của cô, chỉ nhẹ một cái: “Ba vai.”
“Bốn đâu —— “
Hạ Chi còn chưa nói xong, Thẩm Việt đã vươn tay rồi kéo cả người cô qua, sát vào ngực anh, thấp giọng nói bên tai cô: “Bốn vai.”
Anh đã ôm Hạ Chi vào người, tất nhiên sẽ không thể buông tay ra. Hai người vai sóng vai đi tới, thân mật như đôi tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt, không hề né tránh mấy ánh mắt tò mò.
Bốn phía truyền đến từng tiếng hít vào, chẳng ai ngờ rằng lại là Thẩm Việt chủ động. Thấy hai người thân mật đi xa, có không ít người liền ngơ ngác nhìn nhau.
“Là thật kìa!”
“Thẩm Việt chủ động vươn tay đó!”
“Đại thần thật sự có bạn gái á!”
“Đại thần vừa nói gì với Hạ Chi thế nhỉ?”
“Không nghe rõ lắm, hình như đang đếm?”
“Chắc đếm vai rồi.”
“Đó là gì?”
“Đẹp trai không bằng chai mặt!”
Có người lên mạng tìm kiếm, biểu tình trên mặt sắp rách ra đến nơi: “Đại thần lại đi dùng loại kế bẩn này á!”
Một cô nữ sinh trong đó nói xong, ngửa mặt hét ầm lên: “Tớ cũng muốn được đại thần ôm nữa!”
Hạ Chi và Thẩm Việt đã đi xa tất nhiên không nghe được tiếng nói chuyện sau lưng.

Từ lúc Hạ Chi được Thẩm Việt ôm đi, cả người cô cũng được che chắn. Tất nhiên cô có nghe được tiếng thảo luận nhỏ nhỏ xì xì xào xào, nhưng cảm giác tồn tại của Thẩm Việt quá mạnh, nên cô trực tiếp chặn những giọng nói đó, đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên cánh tay đang ôm mình của Thẩm Việt.
Lần trước chỉ nắm tay nhau cùng đi, Hạ Chi đã cảm thấy hai người quá thân mật rồi, không ngờ thoáng cái… đã ôm nhau luôn.
Tay Thẩm Việt đang giữ vai cô, khiến cơ thể Hạ Chi không thể không dựa vào Thẩm Việt. Cô vốn còn đang bệnh, cả người yếu ớt muốn chết. Người Thẩm Việt ấm áp, lại cao hơn cô cả một đoạn, lúc chưa ở cùng một chỗ với Thẩm Việt cô cũng có thời điểm từng YY (ý dâm) như thế này. Hai người đứng chung một chỗ, chiều cao và dáng người quả thực là hoàn toàn hợp nhau.
Lúc hai người đi vào sân trường, sắc trời cũng dần biến thành màu đen. Mãi khi đến trước ký túc xá nữ, Thẩm Việt mới dừng bước, buông tay ra.
Hạ Chi cứ thế nhìn Thẩm Việt thu tay về, rồi xoay người ngẩng đầu nhìn anh.
“Hạ Chi.”
“Ừm?” Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt còn hiện ra màu đỏ ửng khả nghi.
“Chừng nào thì em mới chịu cho anh danh phận.”
“Hả?” Hạ Chi lập tức lấy lại tinh thần, nghi ngờ là mình nghe nhầm rồi.
Thẩm Việt nhìn dáng vẻ mờ mịt của Hạ Chi, nói: “Không có gì, chăm sóc mình cho tốt, uống nhiều nước, ban đêm nếu thấy thoải mái thì phải điện thoại cho anh ngay.”
“Ừm.” Hạ Chi khẽ gật đầu, trong lòng rối bời, đủ loại suy nghĩ đang tán loạn.
Thẩm Việt nhìn Hạ Chi một hồi, giúp Hạ Chi sửa sang quần áo xong, lại dặn dò cô một lúc nữa. Tận đến trước khi đi, Thẩm Việt mới nhỏ giọng nói bên tai Hạ Chi: “Lúc em ngủ, anh có nhận điện thoại của mẹ em.”
“Ừm.” Hạ Chi tiếp tục gật đầu, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, “Hả?”
“Anh về đây.” Thẩm Việt không nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hạ Chi mà xoay người rời đi.
“Ơ, chờ chút, Thẩm Việt, Thẩm Việt!”
Nơi này dù sao cũng là ký túc xá nữ, người đi
qua đi lại đều là bạn học nữ. Hạ Chi vừa gọi tên Thẩm Việt, liền có không ít người quay đầu nhìn qua, khiến Hạ Chi cứ thế mà nghẹn lời muốn nói ở họng. Cô hấp tấp lấy điện thoại mở ra xem, lúc nhìn thấy cuộc gọi gần nhất vào sáu rưỡi chiều của mẹ gọi tới đã có người bắt máy, Hạ Chi liền thấy cả người đều không tốt.
Thẩm Việt lại đi nhận điện thoại của mình! Mẹ mình gần đây vừa kế thừa khứu giác thần bí của Hàn Dung, tối hôm qua mới hỏi mình có bạn trai không, hôm nay liền bị Thẩm Việt nhận điện thoại luôn!
Vừa đi về ký túc xá, Hạ Chi vừa cúi đầu nhanh chóng lục điện thoại.
Mãi đến khi tìm được tin nhắn bố mẹ gửi tới, Hạ Chi mới hiểu vì sao Thẩm Việt lại nhận điện thoại.
Mẹ của Hạ Chi gọi đến ba cuộc, Hạ Chi đều không nghe, mẹ liền gửi đến một tin nhắn, hỏi tại sao Hạ Chi không nghe điện thoại, hi vọng sau khi Hạ Chi đọc được tin nhắn thì gọi về ngay.
Tiếp đó, mười lăm phút sau, mẹ lại gọi tới, chính là lần được Thẩm Việt nghe máy.
Hạ Chi nghĩ chắc Thẩm Việt nghe được tiếng chuông điện thoại của cô, lại nhìn thấy tin nhắn, lo có việc gấp nên mới nhận điện thoại giúp cô. Nói như vậy, khi nãy cô loáng thoáng có nghe tiếng chuông điện thoại của mình reo lúc ngủ, không phải là nằm mơ.
Ngoài tiếng chuông, cô còn nghe được gì nữa nhỉ? Hạ Chi cảm thấy mình đã bỏ qua một chuyện gì đó, nhưng cô thật sự nghĩ không ra, nên đành phải tạm thời để qua một bên, gọi điện thoại cho bố mẹ trước cái đã.
Vừa mới ấn gọi, điện thoại lập tức được kết nối, giọng của mẹ Hạ Chi truyền đến từ đâu bên kia điện thoại: “A lô, chào cháu~ “

Hạ Chi thề là cô không nghe thấy cái giọng dịu dàng như thế này của mẹ mình đã rất nhiều năm rồi!
“Mẹ, là con.” Hạ Chi vội vàng nói.
“Hạ Chi?” Ngữ khí của mẹ Hạ Chi thay đổi, “Mẹ đã nói con bệnh rồi đó, mà con còn nói không có, sốt đến mức phải đi bệnh viện luôn. May mà có Thẩm Việt, không thì con biết làm sao hả! Một mình ở bên ngoài, con muốn mẹ lo lắng chết có không phải! Hả? !”
Hạ Chi vội vàng xuống thấp làm nhỏ cúi đầu nhận tội: “Con sai rồi ạ!”
Cô nhận sai dứt khoát như thế, mẹ Hạ Chi lập tức không mắng nổi nữa. Dù sao trong lòng cũng nhớ đến sức khỏe của con gái, mẹ Hạ Chi cuối cùng vẫn dịu giọng, dò hỏi: “Bây giờ thấy người thế nào rồi?”
“Khỏe lắm rồi ạ.”Hạ Chi vỗ ngực cam đoan.
“Hạ Chi!”
“Thật mà, con rất ít khi truyền nước, mỗi lần truyền đều siêu hiệu quả. Lúc sáng con còn thấy choáng đầu buồn nôn, họng đau ơi là đau, buổi chiều ngủ một giấc dậy thì không còn cảm giác gì nữa ạ. Có điều tay chân hơi nhức, cũng đã hạ sốt, mẹ yên tâm đi.”
Mẹ Hạ Chi nghe thế, bấy giờ mới thấy yên tâm hơn một chút: “Tuy bây giờ thấy khỏe, nhưng con không chịu chú ý thì lúc nào cũng có thể tái phát đấy. Nhất định phải uống nhiều nước, nghỉ ngơi cho tốt, thấy không thoải mái thì phải xin nghỉ, biết chưa?”
Hạ Chi liên tục gật đầu nói phải, muốn bao nhiêu ngoan là có bấy nhiêu ngoan. Mãi đến khi mẹ dặn dò xong, Hạ Chi mới nói: “Mẹ, chiều mẹ tìm con có chuyện gì ạ?”
“Bố con mới mua miếng đất để trồng rau gần đó, nhất định phải tự mình gánh nước đào đất, còn không phải, khiến lưng bị đau ư. Mẹ nói ông ấy còn không vui, càu nhàu nói nhớ con, mẹ liền gọi cho con, để con tâm sự với ông ấy, khuyên ông ấy thận trọng chút. Kết quả con lại đi bệnh, hai cha con mấy người…”
Hạ Chi vội vàng cười đáp: “Con là ngoài ý muốn mà. Lâu rồi không bệnh, dù sao cũng phải có một lần, vừa khéo lại đúng hôm nay thôi ạ. Giờ bố sao rồi mẹ?”
“Vẫn khỏe, quen được ông bạn ở phòng bệnh, cả ngày nói về kinh nghiệm trồng rau.” Mẹ Hạ Chi bực bội nói.
Hạ Chi nghe thế cũng nhịn không được liền cười ra tiếng.
Bố mẹ cô đều là xuất thân nông thôn, hiện tại tuy đã có tiền nhưng lại không ngồi yên được. Mẹ thì quản gia, xử lý mọi việc ngay ngắn rõ ràng, bố thì muốn trồng ít rau nhà nông, xanh và không ô nhiễm, lúc Hạ Chi được nghỉ mà về cũng có cái ăn.
Thấy mẹ đang không vui, Hạ Chi liền vội khuyên vài câu. Hai mẹ con nói liên miên tầm mười phút. Thấy có thể cúp điện thoại được rồi, mẹ Hạ Chi đột nhiên nói: “À mà này, con với Thẩm Việt phát triển đến bước nào rồi, khi nào được nghỉ thì dẫn thằng bé về để bố mẹ xem nhé?”
Hạ Chi: “! !”
Làm gì đã tiến triển đến bước đó đâu, bọn họ mới ở bên nhau được một tuần thôi mà, cô hoàn toàn không muốn dẫn Thẩm Việt về gặp phụ huynh chút nào!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.