Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 42: 42






“Lạch cạch” một tiếng, cửa túc xá được mở ra, trong phòng ngủ chẳng có một ai. Hạ Chi xoay người đóng cửa lại, bước vào phòng thay quần áo rồi đi rửa mặt, sau đó liền nằm một đống trên giường không động đậy. Gửi tin Wechat cho Thẩm Việt báo rằng đã về phòng an toàn xong, Hạ Chi liền đưa tay sờ lên trán và mặt mình, lại đè lên vị trí trái tim. Dù đã về đến phòng túc xá, nhưng mặt cô vẫn còn nóng rực, còn tim thì đập bình bịch.
Sau khi rời phố thú cưng, hai người lại đi dạo một vòng nhà bảo tàng ở gần đó. Thấy trời đã tối, Thẩm Việt lại dẫn Hạ Chi đi ăn ở một nơi khác.
Lần này là ăn đồ ăn thanh đạm của Phúc Kiến, ẩm thực Phúc Kiến nhạt và tươi, nổi tiếng là một chén canh mười hình thức. Bình thường Hạ Chi ăn chẳng thấy gì, có vẻ ngon thì ăn. Đủ các món của tám trường phái ẩm thực đã hòa vào trong cuộc sống từ lâu, cô chưa từng chú ý những món đồ ăn đó có gì khác biệt.
Mãi đến lần đi ăn riêng này, cô mới phát hiện nó được chia ra nhiều loại, nếm được nhiều vị.
Buổi trưa thì ăn đồ Nhật khéo léo, buổi tối lại ăn món Phúc Kiến thanh đạm dễ tiêu. Mệt mỏi vì đi đường cả ngày được uống một ngụm nước canh ấm áp, khiến cả người đều thoải mái.
Hạ Chi không biết có phải Thẩm Việt đặc biệt sắp xếp như vậy, hay là do cô nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy anh lo lắng chu đáo mọi thứ, nhưng thật ra bản thân có đôi khi lại giống như không hiểu phong tình…
“Hạ Chi? Cậu về rồi hả?” Hạ Chi đang ôm điện thoại suy tư thì đèn phòng đột nhiên sáng lên, Chu Lệ và Hàn Dung đi vào. Vừa nhìn thấy Hạ Chi nằm ngay đơ trên giường, họ lập tức kinh ngạc mà nói.
“Ừm, về rồi.” Hạ Chi vội vàng ngồi dậy rồi nói.
“Sao mặt đỏ dữ vậy ta.” Chu Lệ nói.
Hạ Chi nhanh chóng vỗ vỗ mặt: “Chắc vì trời nóng đấy.”
Hàn Dung nghĩ nghĩ rồi nói: “Đại thần không đưa cậu về à?”
“Hả?” Hạ Chi nhìn Hàn Dung với vẻ hơi hoảng sợ. Sao lại có cảm giác gần đây Hàn Dung cứ như Hàn Sherlock Holmes Dung ấy nhỉ.
“Tự cậu về một mình á hả?” Nhìn phản ứng này của Hạ Chi, Hàn Dung lập tức trợn to mắt, “Không có khả năng lắm…”
“Không không không không phải đâu.” Thấy Hàn Dung và Chu Lệ đã hiểu lầm, Hạ Chi vội vàng xua tay nói, “Là tớ không cho anh ấy đưa về, bọn tớ tách ra ở cổng trường, tớ nói tớ muốn tự về…”
“Vì sao chứ?” Chu Lệ khó hiểu nói.
“Tối cuối tuần ở trường có nhiều người, đi trên đường thì quá rêu rao ấy.” Hạ Chi nói.
Lúc đi cùng Thẩm Việt ra ngoài vào trưa nay, Hạ Chi vẫn luôn đi sau lưng Thẩm Việt. Chờ ra đến tàu điện ngầm, hai người về cơ bản đều là tay nắm tay sóng vai cùng đi.
Tuy rằng ở ngoài trường có khá nhiều người quay đầu nhìn bọn cô, lúc ở phố thú cưng, thậm chí Hạ Chi còn cảm giác được có người hướng ống kính máy ảnh DSLR về phía bọn cô, khiến Hạ Chi bị dọa sợ bèn vội vàng kéo Thẩm Việt vào trong cửa hàng để né ống kính, nhưng tóm lại thì đều là người xa lạ không quen biết mà thôi. Về trường rồi thì không giống nữa, độ nổi tiếng của Thẩm Việt ở trong trường cao như thế, muốn tay trong tay đi về thì ngày mai sẽ lên luôn trang đầu của diễn đàn cho coi.
Đối với đề nghị này của Hạ Chi, mặc dù Thẩm Việt tôn trọng sự lựa chọn của cô, nhưng Hạ Chi lại nhìn ra được Thẩm Việt càng mong cùng cô đi vào cổng trường hơn.
Không phải Hạ Chi chưa từng đấu tranh trong lòng, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng. Cô với Thẩm Việt một trước một sau, tự về phòng túc xá của riêng mình.
Hạ Chi tò mò hỏi: “Sao các cậu biết Thẩm Việt không đưa tớ về phòng vậy?”
“Vì ký túc xá yên tĩnh lắm luôn ấy.” Hàn Dung nói, “Hạ Chi, cậu đây là chính thức ở cùng một chỗ với Thẩm Việt rồi hả?”

“Ờ thì…” Hạ Chi nghĩ đến nụ hôn lúc chạng vạng kia, “Chắc, chắc là vậy.”
“Ai có thể ngờ chớ, Tiểu Việt Việt của tớ, vậy mà cứ thế bị cậu hủy hoại rồi.” Hàn Dung gào lên, “Nhưng mà, vậy không phải nói lên rằng, bọn mình cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với đại thần ư?”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả, cậu nhìn phòng túc xá sát vách đi, bình thường lúc chuyển đồ nặng, dạo phố, dã ngoại, lần nào mà không có bạn trai đi cùng.” Hàn Dung nói.
Hạ Chi tưởng tượng ra cảnh Thẩm Việt làm những chuyện này, liền cười xấu hổ: “Chuyện này…”
“Đương nhiên, tay đại thần là dùng để vẽ, chuyển đồ nặng hay dạo phố gì đó thì thôi, nhưng ăn chung bữa cơm, đi dã ngoại thì không thành vấn đề chứ hả?” Hàn Dung nói.
Hạ Chi nhìn vẻ mặt kích động của cô ấy, bèn nhỏ giọng nói: “Tớ vừa tiếp xúc với anh ấy không lâu, nên những chuyện này về sau hãy nói nhé?”
“Nhìn cậu bị dọa kìa.” Hàn Dung nhìn dáng vẻ thận trọng đó của Hạ Chi, liền xua tay, “Tớ chỉ muốn thưởng thức đại thần thôi, vì kỳ thi cuối kỳ mà cố gắng biết không?”
Hạ Chi lập tức nhớ tới kỳ thi giữa kỳ lần trước, Hàn Dung và Chu Lệ lấy Thẩm Việt làm động lực, cái dáng vẻ hăng hái hướng về phía trước đó, khiến cô nhịn không được liền bật cười: “Hiểu rồi.”
Trước khi đi ngủ, Hạ Chi thấy Chu Lệ đi ngang qua trước giường mình, liền nhịn không được bèn thò đầu ra nói với Chu Lệ: “Chu Lệ, Chu Lệ, son dùng sướng lắm, cảm ơn cậu nhé.”
Chu Lệ sững sờ, ánh mắt dừng lại trên môi Hạ Chi một lúc mới cười nói: “Tớ đã nói màu này rất hợp với cậu mà.”
“Ừm! Về sau sẽ đều dùng nó.” Hạ Chi nói xong, lại tránh về giữa giường.
Chu Lệ nhìn rèm giường của Hạ Chi một lúc. Vì có rèm giường che lại, nên cô ấy không nhìn thấy mầm nhỏ màu xanh lá, cũng không nhìn thấy động tác của Hạ Chi, chỉ thấy ánh sáng màn hình của điện thoại lóe lên trên giường. Chu Lệ thở dài, xoay người trở về giường của mình.
Nhưng Hạ Chi đang nằm ở giữa giường, không phải đang nói chuyện với Thẩm Việt như Chu Lệ nghĩ.
Cô vừa nhận được một tin nhắn, là của chủ nhiệm lớp gửi tới. Ông ấy nói với Hạ Chi rằng kỳ nghỉ hè có mấy chỗ thực tập, hỏi Hạ Chi có muốn tham gia không.
Mặc dù vẫn là sinh viên, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học sẽ phải bước vào xã hội bắt đầu làm việc. Có rất nhiều người ở hội sinh viên chọn bắt đầu thực tập vào nghỉ đông và nghỉ hè, vì sau này khi chính thức bước vào xã hội sẽ bổ sung thêm vào bản lý lịch.
Trường học tương đối tốt như đại học Nam Kinh, thì người vừa thông minh lại cố gắng chỗ nào cũng có. Phía nhà trường cũng cung cấp cơ hội làm việc, và bình thường đều là công ty lớn hợp tác với nhà trường để đưa ra số suất. Về cơ bản, người chăm chỉ lại có tài năng còn phải hiểu cách nắm bắt cơ hội, kiểu thích ở nhà như Hạ Chi, đầu óc không lanh lợi, nên bình thường sẽ không cân nhắc đến.
Không nghĩ tới lần này chủ nhiệm lớp lại chủ động liên hệ, đề nghị cô tham gia.
Tuy biết cho dù có giáo viên quan tâm, thì cơ hội phỏng vấn thành công của cô cũng không lớn, nhưng chủ nhiệm lớp đã đặc biệt hỏi thăm, Hạ Chi nhất định phải đồng ý tham gia.
Từ bây giờ đến lúc tốt nghiệp vẫn còn thời gian khá lâu, nên dù lần này cô có thất bại, thì sang năm không ngừng cố gắng là được.
Nghĩ đến đây, Hạ Chi liền đồng ý, sau đó giáo viên liền gửi mấy bảng biểu đến hòm thư của cô. Hạ Chi lập tức xuất ra máy tính rồi bắt đầu điền.
Vừa gửi bảng biểu cho giáo viên xong, tiếp đó cô lại nhận được tài liệu liên quan đến các công ty lớn do chủ nhiệm lớp gửi qua, thiên về chuyên ngành của cô. Hạ Chi vừa nhìn, liền thấy mắt tối sầm lại, quả thực rất hối hận vì đã đồng ý với giáo viên đi tham gia phỏng vấn.
Nhưng nếu đã đồng ý, lẽ tất nhiên cô cũng phải tiếp tục kiên trì. Hạ Chi download tài liệu về điện thoại, sau đó ngáp một cái, nhắm mắt nhắm mũi trở về giường, xem một lúc rồi bất giác ngủ mất.
Cả ngày chủ nhật, Hạ Chi đều vùi trong ký túc xá xem tài liệu. Hàn Dung thấy thế liền lấy làm kỳ lạ: “Này cô người yêu nhỏ, chẳng phải một ngày không gặp như là ba năm sao, hôm nay chủ nhật đấy, cậu không hẹn hò với đại thần à?”
“Phim chiếu đến đoạn đặc sắc nhất, máu chó nhất rồi kìa, mau đi xem đi, ngoan nào.” Hạ Chi đỡ trán vừa xem tài liệu vừa nói.
Hôm qua, sau khi nói chuyện với giáo viên xong, Hạ Chi liền gửi tin nhắn nói với Thẩm Việt về chuyện này. Biết Hạ Chi đã quyết định hôm sau sẽ ở ký túc xá xem tài liệu, Thẩm Việt cũng không có ý kiến gì, chỉ nhắc nhở Hạ Chi phải chú ý nghỉ ngơi.
Thẩm Việt không ép sát từng bước, cho Hạ Chi hòa hoãn và thời gian quá độ, khiến Hạ Chi lập tức thở phào.
Áp lực khi ở cùng Thẩm Việt thật không phải lớn bình thường. Mặc dù Hạ Chi ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại hi vọng mình có thể ưu tú hơn trước đây một chút. May là lần thi này cô đứng đầu cả khoa, cô phải tiếp tục cố thêm chút sức, cố gắng kéo gần khoảng cách với Thẩm Việt. Tuy bây giờ cô cũng cảm thấy cô không xứng với Thẩm Việt lắm, nhưng tương lai thì khó nói chắc nha.
Chu Lệ nhìn bộ dạng mất ăn mất ngủ của Hạ Chi, nhịn không được bèn nói: “Hạ Chi, sao mặt cậu đỏ thế, có phải bị bệnh không?”
Hạ Chi khẽ giật mình, vội vàng vỗ vỗ mặt: “Đâu có đâu có.”
Buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong, ba người trong phòng cùng nhau làm mặt nạ. Hạ Chi vừa vào phòng tắm, liền nghe Hàn Dung gọi to: “Hạ Chi, điện thoại của cậu kìa.”
“Đến đây đến đây.” Hạ Chi vội vàng chạy về giường. Điện thoại vừa được kết nối, cô liền nghe Hàn Dung như đầu trộm đuôi cướp bên cạnh nói, “Là đại thần à?”
“Mẹ tớ.” Hạ Chi nhỏ giọng nói.
Hàn Dung và Chu Lệ liếc nhìn nhau, yên lặng bỏ chạy thật nhanh.
Hạ Chi vừa nói xong, đã nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng mẹ mình: “Hạ Chi? Mẹ gọi video trên Wechat sao không thấy con nhận?”
“Vừa nãy con không xem điện thoại.”
“Giọng con sao là lạ thế, bị bệnh à?” Mẹ của Hạ Chi hỏi.
“Không có ạ, vừa nãy đang rửa mặt thì bị nước vào mũi, nên nhảy mũi mấy lần.” Hạ Chi vừa nói, vừa cầm điện thoại đi ra ban công nghe.
Mỗi cuối tuần, Hạ Chi sẽ nói chuyện điện thoại với người nhà, hoặc là gọi video, để báo cáo một vài tình hình trong tuần của nhau.
Bình thường, sinh hoạt hằng ngày của Hạ Chi đơn giản và nhàm chán, cơ bản không có gì hay để nói, nhưng hai tháng gần đây lại đặc biệt náo nhiệt. Có điều, ngoài thi được hạng nhất toàn khoa ra, thì những chuyện khác đều không phải chuyện gì tốt hết.
Hạ Chi cố gắng chọn những chuyện thú vị để kể cho bố mẹ nghe, nhưng chọn chọn lựa lựa nửa ngày lại toàn những chuyện không thể nói, cô liền kể lại chuyện hút mèo ở phố thú cưng hôm qua.
“Đi cùng bạn trai?” Mẹ Hạ Chi nghe xong, lập tức nói.
Câu hỏi này tới bất ngờ khiến Hạ Chi không kịp chuẩn bị gì cả, tạm ngừng hai giây mới nói: “Không phải ạ.”
“Thật không phải?” Mẹ Hạ Chi nghi ngờ, “Liễu Na đã dọn ra ngoài, quan hệ của con và hai đứa cùng phòng lại tốt, có đi ra ngoài cũng là đi ba, bỗng nhiên biến thành hai, con lại không nói tên, thật sự không phải bạn trai đó hả?”

Mẹ… mẹ đây là định làm theo Hàn Dung ạ!
Hạ Chi vội vàng nói: “Đi dạo phố thôi mà ạ, bạn trai đâu dễ có như vậy đâu, con đi cùng người bạn ở hội sinh viên.”
“Thế à.” Mẹ Hạ Chi nói, “Con bây giờ đã lớn, tự biết sắp xếp cuộc sống của mình rồi. Mẹ không phản đối con có bạn trai, chú ý tự bảo vệ mình cho tốt là được, biết chưa?”
“Con biết rồi ạ.” Hạ Chi liên tục gật đầu.
Thật vất vả mới nói chuyện điện thoại xong, Hạ Chi nhìn điện thoại, liền thấy tin nhắn Thẩm Việt gửi tới.
Trong lòng cô có một giây áy náy với đại thần, có điều nghĩ đến chuyện hai người vừa xác định quan hệ, thực sự không thích hợp để rêu rao khắp nơi, nên Hạ Chi đè xuống sự khác thường. Sau khi cô trả lời Thẩm Việt xong, thì ngồi lại vào bàn tiếp tục xem sách.
Sáng hôm sau Hạ Chi không có lớp, buổi chiều thì đầy, bởi vậy khi Hàn Dung và Chu Lệ lên lớp vào buổi sáng, Hạ Chi vùi ở trong phòng để ngủ.
Kế hoạch ban đầu là thức dậy vào tám giờ để xem tài liệu, nhưng Hạ Chi lại ngủ quên. Lúc cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu, khó thở, cổ họng vừa khô lại vừa đau, cả người nặng nề giống như bị rót chì.
Mùa hè nóng nực, vậy mà đưa tay ra khỏi chăn cô lại thấy hơi lạnh.
Lấy điện thoại di động đưa tới trước mặt, ấn mở màn hình, Hạ Chi lập tức giật mình.
Một giấc này của cô thế mà lại ngủ thẳng đến mười giờ, đến đồng hồ báo thức kêu lúc nào cũng không biết, chắc hẳn đã bị cô tắt đi trong mơ.
Không biết có phải nguyên nhân là từ nhỏ đến lớn đều ở nông thôn hay không, mà nhỏ giờ Hạ Chi rất khỏe mạnh, lớn đến từng này nhưng số lần bị bệnh đếm được trên đầu móng tay. Ngày thường ngoài dì cả đến ra, thì cơ bản cô không hề ốm đau gì.
Nhưng càng vì như thế, một khi phát bệnh thì chứng bệnh càng nghiêm trọng hơn so với người bình thường.
Ngồi dậy từ giường một cách khó khăn, Hạ Chi hít thở thật mạnh vài hơi, lỗ mũi về cơ bản đã bị nghẹt, nên chỉ có thể hít vào chút không khí nhỏ nhặt, phải dùng miệng hô hấp mới được.
Thế nhưng trong cổ họng lại khô khốc và nóng rực, hít một hơi liền bắt đầu ho khan. Hạ Chi vốn đã choáng đầu, ho khan đến khi toàn thân chấn động, khiến mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngã nhào.
Khó khăn lắm mới chống đỡ được, Hạ Chi chịu đựng đầu váng mắt hoa, nhanh chóng ngồi dậy, mở ngăn kéo rồi lấy thuốc dự phòng ra, vội vàng uống vài viên với nước sôi.
Chỉ uống thuốc thôi, mà Hạ Chi có cảm giác sức
lực toàn thân như bị rút sạch, tứ chi vừa đau vừa nhức. Cô tiện tay bóp bóp, liền phát hiện căn bản không có cách nào làm dịu bớt, mà ngược lại còn càng ngày càng lạnh. Hạ Chi vội vàng bò lại vào trong chăn, gửi một tin nhắn vào nhóm cho Hàn Dung và Chu Lệ, sau đó lại nhắm mắt mơ mơ màng màng ngủ mất.
Giữa trưa, Hàn Dung và Chu Lệ ăn cơm trưa xong thì trở về ký túc xá, thấy ký túc xá yên tĩnh, cũng không coi là chuyện to tát. Mãi đến giờ lên lớp buổi chiều, thấy Hạ Chi vẫn còn nằm trên giường chẳng có chút tiếng động nào, Chu Lệ mới dần dần phát giác ra điều không đúng.
“Hạ Chi? Dậy nào, chuẩn bị lên lớp thôi.” Chu Lệ đi đến bên giường Hạ Chi, lắc lắc giường của cô rồi nói.
Hạ Chi nằm ở trên giường không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Chu Lệ cảm thấy kỳ quái, lại gọi vài tiếng. Còn chưa đợi Hạ Chi đáp lại, Chu Lệ đã lập tức vén rèm giường lên, liền thấy cả người Hạ Chi đều chôn ở trong chăn, chỉ lộ ra chút tóc bên ngoài.
“Hạ Chi?” Chu Lệ vội vàng quay đầu nói, “Hàn Dung, cậu qua đây nhìn xem.”
Hàn Dung lập tức cũng ý thức được điều không đúng, đi nhanh qua xốc chăn lên.
Hạ Chi quấn chăn thành một cuộn, hai người Hàn Dung với Chu Lệ phải hợp sức mới kéo được chăn ra. Họ liền thấy Hạ Chi mơ mơ màng màng, hai má đỏ ửng bất thường.
Hàn Dung khá gần Hạ Chi, liền đưa tay sờ lên mặt và trán của Hạ Chi, xong lập tức kinh ngạc thu tay lại: “Nóng lắm.”
Mùa hè trời nóng, ở trong chăn nóng nực lâu như vậy, mà một chút mồ hôi cũng không có, sờ tới sờ lui toàn là nóng và nóng.
“Hôm qua nhìn cậu ấy đã thấy không ổn…” Chu Lệ nói, “Nhanh đưa cậu ấy đến phòng y tế đi!”
“Hạ Chi, mau dậy nào, bọn mình đưa cậu đến gặp bác sỹ của trường.”
Hai người Hàn Dung và Chu Lệ hợp lực sức kéo Hạ Chi lên, trong quá trình lôi kéo, Hạ Chi mơ mơ màng màng mở mắt, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, cô lại còn nở nụ cười yếu ớt với hai cô ấy.
“Hạ Chi, mau dậy đi.”
Hình như Hạ Chi có tỉnh táo một chút, khẽ gật đầu, ngoan ngoãn nhận áo khoác và quần mà Chu Lệ đưa tới rồi mặc vào, sau đó được hai người đỡ xuống đi ra khỏi ký túc xá.
Hai người thấy Hạ Chi vẫn có thể đi được, chỉ là cả người rầu rĩ không nói lời nào. Mặc dù vẫn rất lo lắng, nhưng họ miễn cưỡng thở phào, nói với Hạ Chi: “Sao cậu bị bệnh cũng không nói một tiếng thế, uống thuốc chưa?”
“Tớ thấy cậu bị sốt rồi đó, người nóng lắm, nhanh hạ sốt trước đã.”
“Hạ Chi, cậu còn đi được không thế, có muốn tớ cõng cậu không?” Chu Lệ hỏi.
Hạ Chi lắc đầu trong mơ hồ, đi theo Chu Lệ và Hàn Dung cùng xuống lầu. Không ngờ vừa bước ra được một bước, dưới chân liền bước hụt, cả người liền bổ nhào xuống hướng bậc thang!
Nữ sinh bên cạnh đang leo lên cầu thang bị dọa sợ mà hét lên một tiếng. Cũng may Hàn Dung với Chu Lệ tay mắt lanh lẹ, lập tức bắt được áo khoác của Hạ Chi, giữ chặt cả người cô lại. Nhưng dù là như thế, Hạ Chi cũng trượt mấy bậc thuận theo cầu thang. “Cộp” một tiếng đụng vào tay vịn, sau đó cô ngồi trên bậc thang không phát ra tiếng nữa.
Nếu nói trước đó cô còn chút ý thức, thì sau cú ngã này, cả người đều đần đi. Cô ngơ ngơ ngác ngác, ngón tay vô thức co rút, chẳng cảm giác được gì.
Động tĩnh bên này lập tức kéo quản sinh đi qua.
“Hạ Chi?”
Hàn Dung và Chu Lệ vừa đỡ Hạ Chi xuống dưới lầu liền nghe thấy một giọng nam, lập tức giật mình. Họ ngẩng đầu lên thì thấy Thẩm Việt đang đứng trước mặt mình, anh trực tiếp đón Hạ Chi từ trong tay các cô ấy đi.
Thấy Thẩm Việt cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Chi, đi thẳng về hướng phòng y tế của trường, Hàn Dung và Chu Lệ liền kinh ngạc đến rớt cả cằm: “Sao Thẩm Việt lại ở đây?”
Không chỉ các cô ấy thấy nghi hoặc, mà đám sinh viên trong túc xá nữ sinh cũng rất khiếp sợ.
Ngày thường họ đã hiếm khi thấy Thẩm Việt ở trường rồi, huống chi còn là ở túc xá nữ sinh. Thấy Thẩm Việt cứ thế ôm một cô nữ sinh đi, những nữ sinh khác đều bị chuyện này làm bùng nổ.

“Cậu ấy đến tìm Hạ Chi, nói cô bé bị bệnh nên cậu ấy lo lắng, tôi không để cậu ấy vào.” Quản sinh vội vàng giải thích, “Vừa rồi hai chúng tôi nhìn camera giám sát, thấy có người sắp ngất mới chạy tới xử lý.”
“Sao Thẩm Việt lại tới tìm Hạ Chi nhỉ?”
“Quan hệ giữa Thẩm Việt và Hạ Chi là như thế nào?” Không ít người âm thầm suy đoán.
“Cứ thế mà ôm người đi kìa…”
“Còn ôm kiểu công chúa nữa.” Còn có người nhấn mạnh.
Hàn Dung và Chu Lệ khẽ gật đầu với quản sinh, cũng không đoái hoài xem người khác nghĩ thế nào, Thẩm Việt đã dẫn Hạ Chi đến bệnh viện, hai cô ấy tất nhiên cũng phải đuổi theo.
Tuy Thẩm Việt đang ôm người, nhưng tốc độ lại không chậm. Lúc Hàn Dung và Chu Lệ vất vả lắm mới bước vào bệnh viện đối diện cổng trường, thì Hạ Chi đã nằm ở trên giường đo nhiệt độ xong, đang chuẩn bị truyền nước biển.
“40.5, còn ngã một lần, may mà nhìn không nghiêm trọng. Trán và khuỷu tay hơi trầy da, cánh tay bị đụng bầm.” Bác sĩ mang vẻ mặt nghiêm túc nói, “Đã uống thuốc chưa?”
“Uống rồi ạ.” Thẩm Việt nói, “Một gói Tam Cửu*, một gói rễ bản lam**, còn uống nước quả sơn trà nữa.”
(*Tam Cửu: Tên hang thuốc. **Rễ bản lam: Vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.)
Bác sĩ vừa nghe, vừa ghi chép lại, sau đó pha thuốc cho Hạ Chi. Khi ống tiêm cắm vào mu bàn tay, Hạ Chi đang nằm ngủ say sưa trên giường, Thẩm Việt nói với Chu Lệ và Hàn Dung: “Làm phiền các cô rồi.”
Hàn Dung lập tức lấy lại tinh thần: “Không có, không có, phải làm thôi ạ.”
Từ khi nhìn thấy Thẩm Việt, đầu Chu Lệ liền cúi rất thấp, một lúc lâu mới nói: “Thật ra hôm qua em đã cảm thấy cậu ấy không ổn, nhưng lúc đó lại không để tâm lắm. Sớm biết sẽ nghiêm trọng thế này, tối qua em đã chú ý nhiều hơn.”
Hàn Dung cũng ảo não cau mày, lúc này cũng không đoái hoài tới nam thần mà mình u mê nữa. Nhìn dáng vẻ ốm yếu đó của Hạ Chi, trong lòng cô ấy thấy áy náy ghê gớm.
Cô ấy, Chu Lệ còn có Liễu Na bình thường rất hay đau đầu sốt não, lần nào cũng là Hạ Chi chạy trước chú ý sau. Lúc trước các cô ấy đã nhớ kỹ việc này ở trong lòng, liền nghĩ nếu sau này Hạ Chi không thoải mái, các cô ấy nhất định phải chăm sóc Hạ Chi thật tốt. Kết quả không ngờ hôm nay không chỉ không đưa được người tới, mà ngược lại còn làm người ta té. Cũng may Thẩm Việt tới kịp, cấp tốc đưa đến phòng y tế trường rồi đến đây.
“Là tôi không đúng, em ấy đã gửi tin nhắn cho tôi từ sớm, nhưng giờ tôi mới thấy.” Thẩm Việt nói. Thấy Hạ Chi ngủ say sưa, vẫn còn ba bình nước phải truyền, sợ là cả buổi chiều đều phải ở lại đây, Thẩm Việt liền nói, “Sắp đến giờ học rồi, các cô lên lớp trước đi, tôi chăm em ấy là được.”
Có Thẩm Việt chăm sóc, Hàn Dung với Chu Lệ đâu còn gì để lo. Hai người khẽ gật đầu, nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi.
Bác sĩ kê cho Hạ Chi ba chai nước thuốc, hai chai lớn một chai nhỏ, hai chai lớn treo đến khi nào hết thì thôi. Đã gần chạng vạng, trời chiều dần dần lặn về phía tây, lúc đèn phòng trong bệnh viện sáng lên, Hạ Chi cũng mở mắt.
Cô nhìn trần nhà xa lạ, đầu tiên là sửng sốt, lúc quay đầu nhìn thấy Thẩm Việt ngồi đọc sách ở bên cạnh, Hạ Chi gần như cho là mình đang nằm mơ.
“Thẩm Việt?”
Thẩm Việt nghe được tiếng Hạ Chi, lập tức để sách xuống đỡ Hạ Chi ngồi dậy: “Cẩn thận tay nhé.”
Hạ Chi cúi đầu nhìn, lúc này mới chú ý trên mu bàn tay có kim: “Sao bọn mình lại ở đây?”
Đúng lúc này, y tá đi tới đổi cho Hạ Chi chai thuốc thứ ba. Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của Hạ Chi, y tá nghĩ đến trận chiến ban chiều kia, nhịn không được liền nói: “Em bị bệnh, sốt hơn bốn mươi độ. Mặc dù là người trưởng thành, nhưng nhiệt độ cao như thế cũng vô cùng nguy hiểm. Người đã lơ mơ, còn ngã từ cầu thang xuống, may mà bạn trai em đến kịp lúc đưa em tới đây đó.”
Bạn, bạn trai, vậy chính là Thẩm Việt đưa cô tới đây?
Trong đầu Hạ Chi xuất hiện một vài cảnh, phần lớn là cảnh Hàn Dung và Chu Lệ đỡ cô, còn Thẩm Việt xuất hiện lúc nào cô hoàn toàn không có ấn tượng.
Cũng không biết có phải bị y tá nhắc nhở hay không, mà cô vốn không cảm giác được chỗ nào đau nhức, thì giờ lập tức cảm thấy ngoài tứ chi đau nhức vì bị phát sốt ra, thì cánh tay và khuỷu tay cũng bị đau rát.
Hạ Chi khó khăn dịch người một cái, Thẩm Việt lập tức đứng lên giúp cô điều chỉnh gối đầu.
“Em ngủ ở đây bao lâu rồi ạ?” Hạ Chi hỏi.
“Khoảng hơn một tiếng.” Thẩm Việt nói.
Một tiếng, đúng giờ nghỉ trưa… thời điểm trường đông người nhất…
Hạ Chi bị bệnh đến sắp hôn mê, Thẩm Việt không có khả năng dắt cô tới đây, vậy thì chính là cõng hoặc ôm?
Nghĩ đến chuyện Thẩm Việt mang theo cô đi ngang qua sân trường để đến bệnh viện bên ngoài trường, thì cả người Hạ Chi đều thấy không tốt.
Một đoạn đường như thế, tỷ lệ quay đầu sẽ cao đến cỡ nào chứ!
Mà kinh khủng hơn chính là, cô còn bị sốt mà mất đi ý thức, ai biết được lúc đó đã có dáng vẻ gì, có trợn trắng mắt, chảy nước miếng, nói mớ gì hay không?




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.