Trọng Lai

Chương 3: Kế Hoạch






Thời gian trôi nhanh, hắn xuất viện rồi chưa đầy một tháng sau đó thi Pháp Thuật Tận Sức, môn nào cũng đạt điểm Xuất Sắc thuận lợi qua truông.
Voldemort từ chối tất cả lời mời từ giới quý tộc, ngược lại nộp đơn xin việc vào Sở Bảo mật.
Đối với lời tiên tri lẫn việc hắn sống lại, Voldemort vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Chúa tể Hắc ám đương nhiên không buông bỏ nghiệp lớn, nhưng chuyện đó có thể từ từ tính toán, hiện tại hắn còn quá trẻ, chưa đủ để quý tộc tin phục, dù với thân phận hậu duệ Slytherin tiếng nói đã có chút trọng lượng rồi.

Theo ý Voldemort, mọi nhân tố không ổn định đều không nên tồn tại.
Vì trước đây hắn dùng thủ đoạn gì cũng không đụng đến nổi Sở Bảo mật, nên khi nhận được thư hồi âm của Sở, bên trong kèm theo những điều kiện hạch sách nặng nề, Voldemort cũng không kinh ngạc lắm.
Nhưng những yêu cầu khắt khe này cũng khiến người ta đau đầu, vì thế hắn phải nhờ tới Abraxas.
Viết cho người bạn duy nhất một phong thư, chỉ chốc lát sau đã nhận được hồi âm.
Trực tiếp lược qua mấy dòng dông dài vô nghĩa của Abraxas, Voldemort phát hiện nội dung cả bức thư dài tận hai trang chỉ là bảo hắn đến Phủ Malfoy gặp mặt.
Hắn kìm cái xúc động muốn giết luôn con ưng vàng đưa thư, lấy ra Khóa Cảng được Abraxas đưa từ trước, nghiến răng rít ra hai chữ, “Phủ Malfoy.”
Đáng thương con ưng vàng nào đó bị ánh mắt đằng đằng sát khí của hắn trừng cho đơ hết nửa ngày, cuối cùng mới đập cánh bay đi, ấm ức gào khóc trong lòng, không bao giờ đưa thư cho người này nữa!
Voldemort vừa đặt chân đến Phủ Malfoy liền thấy cái gì mềm mềm quấn lấy chân hắn.
Cúi đầu nhìn xuống thì thấy một đôi mắt màu xanh xám tròn xoe long lanh, nhất thời hắn như bị hóa đá vậy.
“Cậu tới nhanh thật đấy.” Abraxas đứng một bên không thèm cứu vớt hắn, ngược lại trêu chọc, “Nhưng Luke ngóng trông cậu lâu rồi nha.”
Voldemort cúi người bế bé con lên, lần đầu tiên thấy chân tay mình luống cuống đến vậy, vụng về ôm Lucius, Voldemort không nhận ra bản thân cũng trở nên hòa hoãn, trái tim lạnh lùng từng chút một được hòa tan.
Hắn ngồi trên chiếc ghế bành tinh xảo cạnh lò sưởi âm tường, cũng không buông Lucius, mà để đứa nhỏ ngồi trên người mình.
Bé Lucius vui vẻ rúc vào lòng hắn, nắm tay nhỏ xíu túm túm tay áo Voldemort, cái miệng chép chép khép mở, phát ra vài tiếng không rõ thanh âm.
“Làm tôi đau lòng quá, cậu đoạt mất con tôi.” Abraxas nhàn nhã ngồi trên một chiếc ghế khác, tỏ vẻ thương tâm cực kỳ.
“Anh có thể sinh thêm đứa nữa.” Lucius là của ta rồi, Voldemort thầm bồi thêm một câu.
“Được rồi, nói chuyện chính đi.” Lần đầu tiên, Abraxas tự thôi trêu chọc hắn.
Voldemort gật đầu, hắn biết y không muốn tiếp tục đề tài đó nữa.
“Nói thật, tôi không hiểu sao cậu lại muốn làm ở Sở Bảo mật, nơi đó ngay cả tôi cũng biết rất ít.” Đôi mày thanh như nhành liễu của y cau lại, không hiểu hỏi hắn.
“Đây chỉ là kế hoạch tạm thời, anh đừng nghĩ nhiều.
Anh chỉ cần giúp tôi có được thư giới thiệu của Griselda Marchbanks và Bob Odgen là ổn.”.
Truyện Đông Phương
Abraxas thở dài, hai người  Voldemort nhắc đến đều nằm trong Liên đoàn Phù thủy, họ rất cứng nhắc, hơn nữa còn thân với Dumbledore, muốn khó ăn bao nhiêu thì khó nhằn bấy nhiêu.
Cậu đàn em này bình thường không cần y giúp đỡ, vừa mở miệng lại là vấn đề khó giải quyết như vậy.

Nhưng trên đời này không có gì Malfoy không làm được, ngài quý tộc buồn bực một hồi thì ngẩng đầu nói, “Việc này để tôi lo, yêu cầu của Sở Bảo mật quả nhiên không tầm thường.”
Voldemort cười lạnh, còn có nhiều thứ quá đáng lắm anh không biết đâu.
Hắn đã đạt được mục đích nên chuẩn bị rời đi, rồi lại bị ánh mắt chăm chăm không dứt của bé con trong lòng làm hóa đá.
Abraxas đề nghị, “Tom, chẳng phải cậu còn chưa tìm được chỗ ở sao, sao không ở lại Phủ Malfoy?”
Như nhớ ra cái gì đó, Voldemort nhếch môi cười, “Không, tôi đã tìm được một nơi rồi, khi nào có dịp sẽ mời anh qua.”
“Nhưng Lucius luyến tiếc cậu đó, đêm nay ở lại chơi với nó đi.” Abraxas gian xảo nắm thóp hắn.
Voldemort nhìn bé con nắm chặt tay áo mình không buông, bất đắc dĩ gật đầu.
Như hiểu được hắn sẽ không đi nữa, bé con híp mắt cười.
Không hổ danh Malfoy, còn nhỏ như vậy đã biết lợi dụng  thế mạnh của bản thân để trục lợi rồi ư?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.