Trọng Lai

Chương 20: Rối Loạn






“Chúa tể!” Orion đứng ngoài cửa thật lâu, gõ hoài không thấy ai trả lời, không kìm được bèn kêu một tiếng.
Không phải ông ta bất lịch sự, mà thực ra ổng đích xác có chuyện quan trọng muốn báo cho Voldemort.
Sở đĩ phải dùng tới cách này, vì Voldemort đã giam mình trong thư viện quá lâu rồi, hắn thậm chí vắng bóng trong cuộc họp mặt Tử Thần Thực Tử hàng tháng vừa qua.
Thấy kêu một tiếng không có ai phản ứng, Orion đánh bạo kêu lại, lớn tiếng lên chút.
Nhưng không gọi được Voldemort, ngược lại khiến Severus thò đầu khỏi phòng pha chế gần đó.
Từ lúc Abraxas gửi thiệp mời đến cách đây một tháng, Voldemort gần như phát điên nhốt mình trong phòng, chưa từng bước chân ra lần nào.
Severus nhìn Orion vẻ mặt nhăn nhó mà cau mày.

Cậu ta bước đến trước cánh cửa nặng nề kia, đưa tay gõ ba tiếng, cánh cửa kèn kẹt mở ra.
Cảnh tượng bên trong đập vào mắt thật đáng sợ: cơ man sách vở rơi rớt tán loạn trên đất, trên bàn sách cũng chất thành từng chồng cao như núi.
Voldemort ngồi sau bàn, Severus thấy hắn còn đang đọc gì đó, nhìn khá điên loạn.
Mặt hắn tái nhợt, quần áo trên người nhìn qua là biết bị ếm quá nhiều bùa vệ sinh.
“Ch – chúa tể?” Orion không thể tin nổi, người trước mắt ông đúng là Chúa tể Voldemort đó ư?
Dường như cảm nhận được có người bước vào, Voldemort ngẩng đầu lên, chợt thấy Orion đứng đó.
Hắn buông sách, đưa tay xoa trán, hỏi, “Có chuyện gì?”
Orion hoàn hồn, kính cẩn thưa lại chuyện đã xảy ra tháng trước.
“Chúa tể, tên người sói kia gây chuyện rồi.”  Giọng điệu ông ta vừa sợ hãi vừa khinh miệt.
Dĩ nhiên, sợ hãi là vì Voldemort, còn khinh miệt là dành cho Greyback.
Phù thủy thuần chủng đều coi thường người sói, hơn nữa Greyback còn chưa được ban Dấu hiệu hắc ám.
Đối với những kẻ đó, Voldemort chỉ lợi dụng mà thôi.
“Mi nói gì hả?” Âm điệu Voldemort đột nhiên cất cao, Orion rùng mình khẽ lùi về sau một bước.
“Buổi hợp mặt tháng trước ngài không đến dự, tên người sói kia xung đột với Antonin Dolohov.
Hôm trước gã còn dẫn theo lũ người sói đến một ngôi làng Muggle, giết sạch người ở đó, còn phóng Dấu hiệu Đen.
Vấn đề là, trong làng đó có không ít phù thủy lai người Đức.” Orion ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt Voldemort, rồi nói tiếp, “Hiện tại Greyback đã bị Thần Sáng bắt được, nhốt tại Azkaban.
Mà…mà bọn Đức bên kia dường như muốn Chúa tể phải nói một lời phải đạo với chúng.” Orion nói xong mới phát hiện lưng áo mình ướt đẫm, Voldemort phát ra áp lực càng nặng càng chứng tỏ hắn đang nổi giận.
“Nước Đức bên đó?” Voldemort vuốt đũa phép trong tay, trầm ngâm hỏi, “Là bộ hạ cũ của Thánh Đồ?”
“Đúng vậy.” Đầu Orion cúi xuống càng thấp.
“Chẳng qua là lũ thất bại mà thôi, một đám như chó nhà có tang ấy đáng để ta ra mặt sao?”  Voldemort không vui híp mắt, ám chỉ cho Orion nghe, tốt nhất là đừng giấu hắn gì cả.
“Thực ra là Gellert Grindewald, ông ta…ông ta đã rời khỏi Nurmengard.”
“A, dường như mấy tháng nay xảy ra nhiều chuyện ta không biết quá nhỉ.” Voldemort ngửi được có mùi âm mưu, hơn nữa âm mưu này không chừng còn liên quan mật thiết tới hắn.
“Nói ta nghe những gì Antonin và Greyback đã nói với nhau, kể cả hành tung sau đó của Greyback.
Ngày mai ta phải biết kết quả.” Voldemort hạ lênh, “Về phần bọn Đức bên kia, mi không cần lo, ta tự có sắp xếp.”
“Vâng, Chúa tể.
Bề tôi đi đây.” Orion ra khỏi thư phòng mới dám thở phào một cái.
Voldemort nói xong thì thấy đầu đau như búa bổ.
Hắn vung đũa phép, thấy những con số biểu hiện ngày tháng mới chợt nhận ra bản thân đã vùi mình ở đây suốt cả tháng trời.

Hắn cười khổ một tiếng, khó trách bên ngoài xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lễ đính hôn của Lucius cũng chỉ còn một tuần nữa thôi.
Nhìn cả thư viện hỗn độn, Voldemort lạnh lùng rời khỏi đó, hắn chỉ còn hạ sách này thôi.
“Abraxas, ta yêu cầu anh làm một việc cho ta.” Voldemort ngồi trên ghế bành đối diện lò sưởi âm tường, nói với khuôn mặt Abraxas đang bập bùng trong đống lửa.
Abraxas đương nhiên biết chuyện lũ người sói gây ra phiền toái lớn, y cau mày đáp lại, “Nhưng Chúa tể, ngài cũng biết cuối tuần sau là hôn lễ của Lucius, tôi thực sự rất bận đây.”
Voldemort nhướn mày, “Đó là mệnh lệnh, Abraxas.”
Thấy thái độ cứng rắn của Voldemort, y biết lần này không từ chối được.
Kỳ thực y cũng không bận lắm, tuy chuẩn bị cưới hỏi thì việc rất nhiều, nhưng mấy chuyện đó có chuyên gia lo, y chỉ sợ nhỡ Voldemort có hành động gì đó, không thể không dán mắt canh chừng.
Nghĩ tới hơn tháng nay Voldemort vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt, Abraxas cuối cùng cũng đáp ứng.
“Được rồi, là chuyện gì?”
Khóe miệng Voldemort gợi lên một nụ cười mỉm gần như không thể phát giác, hắn nói, “Sang Đức một chuyến.”
Khuôn mặt Abraxas trong lò lửa chợt cứng đờ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.