Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

Chương 38: Đến phòng nghiên cứu




“A ——“ Tiếng thét chói tai vang lên, có thể làm cho một dị năng giả phát ra tiếng thét như vậy chứng tỏ đau đớn đã đến mức độ hắn ta khó thể chịu được, vừa vặn con mồi đầu tiên của sứa hộp chính là cái tên dị năng giả của viện nghiên cứu mà Thẩm Trì không biết tên kia.
Bình thường sứa hộp chỉ dài 16 inch, còn chưa được nửa thước, như vậy đã là sát thủ đáng sợ nhất hải dương, con sứa hộp nào cao nửa người, cơ hồ lớn gấp đôi con sứa hộp bình thường.
Đây là một loài độc vật đáng sợ chỉ có sau khi tiến hóa, viện nghiên cứu đem nó ra khỏi đại dương là một hồi tai họa.
Tất cả mọi người đều bị nước tạt làm ướt đẫm, tuy rằng mực nước ở đây cũng không quá gối nhưng nháy mắt bị đập vào khiến ai cũng không đứng vững được, Thẩm Trì nhìn thấy gần trăm cái tua dài sáu bảy mét hướng mọi người đánh úp lại, mỗi cái tua lại trải đầy những gai nhọn bán trong suốt, nhìn mà thấy giật mình.
Thẩm Trì một tay ôm Thẩm Lưu Mộc vào trong ngực bảo vệ, đã vài năm rồi, bốn người bọn hắn coi như là có ăn ý, Minh Nguyệt nhanh tay dán cho mình một cái Kim Cương phù rồi hai tay ôm chặt Kỷ Gia.
Gai độc đâm vào người Thẩm Trì, dù hắn mặc áo da nhưng với gai độc của sứa tiến hóa thì chút phòng ngự ấy chẳng đáng vào đâu, Thẩm Trì mặc trên người chính là trang bị của trò chơi, bộ áo da này chỉ là khoác ngoài thôi, nhưng những chất độc này vẫn trực tiếp xuyên thẳng vào.
Không phải trải qua loại thống khổ này sẽ vĩnh viễn không biết đau đớn là như thế nào, bằng không dị năng giả cách con sứa hộp gần nhất kia cũng sẽ không lập tức kêu lên tiếng hét thảm thiết như vậy, cái đau đớn giống như toàn thân bị thiêu sống này ngay cả dị năng giả hay bị thương nhất cũng không thể chịu được. Cũng giống như thời hòa bình, độc của sứa hộp không có thuốc nào chữa được, chỉ trong vài giây ngắn ngủi là có thể làm cho trái tim người ta ngừng đập.
Thẩm Trì ngay cả vùng quanh lông mày cũng không nhăn một cái, hắn đã từng trải qua thống khổ còn khó khăn hơn thế này, nhưng nhìn trạng thái bất lợi trên người mình lại cảm thấy kinh hãi, cho dù giá trị sinh mệnh của hắn còn dài hơn nhiều một dị năng giả cấp ba nhưng theo cái tốc độ rụng máu này, không quá hai mươi phút nữa sẽ về không.
“Ba ba!” Một đám lớn giấp cá* trong giây lát bùng nổ! Trong cái không gian không gọi là lớn này cũng có ý thức cản trở công kích của sứa hộp.
*Giấp cá có nguồn gốc ở Nhật Bản, miền nam Trung Quốc và Đông Nam Á, là một loại cỏ nhỏ, mọc lâu năm, ưa chỗ ẩm ướt, có thân rễ mọc ngầm dưới đất. Rễ nhỏ mọc ở các đốt, thân mọc đứng cao 40 cm, có lông hoặc ít lông. Lá mọc cách, hình tim, đầu lá hơi nhọn hay nhọn hẳn. Hoa nhỏ, không có bao hoa, mọc thành bông, có 4 lá bắc màu trắng; trông toàn bộ bề ngoài của cụm hoa và lá bắc giống như một cây hoa đơn độc. Toàn cây vò có mùi tanh như mùi cá.
Thẩm Trì cảm giác được Thẩm Lưu Mộc ôm mình rất chặt, một dòng khí ấm áp nhanh chóng cuộn trào chui vào trong thân thể.
Cái trạng thái bất lợi kia thẳng đến khi sắc mặt của Thẩm Lưu Mộc hơi hơi trắng bệch mới được chậm rãi tiêu trừ, đủ để thấy độc tính kịch liệt của nó.
Có Kim Cương phù bảo vệ Minh Nguyệt vẫn chống đỡ được, nhưng dù gai độc không thể hoàn toàn đâm vào thì cậu vẫn trúng độc, Thẩm Trì vừa nhìn thấy vội vàng kêu: “Dùng giấp cá có thể trung hòa độc!”
Đây chính là cây giấp cá mà Thẩm Lưu Mộc lấy được không lâu trước khi đến Bắc Kinh, nó không có tác dụng gì khác đặc biệt, nhưng dù gì cũng là thực vật cấp ba, có thể sống dưới nước, cũng có thể sống trên cạn, có hiệu quả giải độc, giấp cá bình thường có thể giải độc của rắn và côn trùng, hiệu quả của giấp cá tiến hóa thì càng thần kỳ.
Những lời này vừa ra khỏi miệng, cơ hồ tất cả mọi người đều điên cuồng đem cái loại lá cây khó ngửi, thậm chí là mang theo mùi tanh hôi này lấp đầy trong miệng, cho dù là dị năng giả hệ Băng – Đàm Nghiên Nhã hay là dị năng giả hệ Thủy – Lưu Nghi phong độ cũng như vậy.
Thẩm Lưu Mộc nắm tay Minh Nguyệt, sắc mặt của cậu rất nhanh liền khôi phục bình thường, dù sao độc cũng không sâu. Tại thời khắc nguy hiểm như thế này y có thể nháy mắt mà thả ra một lượng lớn giấp cá như vậy, đối với một đứa trẻ mới mười hai tuổi như y mà nói năng lực phản ứng quả thực quá xuất sắc.
Trong lúc mọi người đều bị sứa hộp tập kích, tiếng cười giống chuông bạc lại vang lên.
Con xà nữ kia không ngờ lại có một giọng hát rất dễ nghe, nếu chỉ nghe giọng nói thôi thì nhất định ai cũng sẽ cho đây là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, ai cũng sẽ không thể tưởng tượng được bộ dạng dữ tợn này của cô, có điều, có lẽ thật lâu trước kia cô thật sự là một cô gái rất xinh đẹp.
“… Bọn mày, đều đáng chết…”
Nếu có một người không thể bị ảnh hưởng thì đó phải là rối gỗ của Kỷ Gia.
Một đầu “tóc dài” của con rối gỗ mặc váy vàng liền biến thành những con rắn dài mảnh uốn éo trong nước, nhất loạt trườn về phía con sứa, răng nanh đâm vào thân thể con sứa, nó rốt cuộc bất chấp những người khác, những cái tua đầy gai độc quấn chặt những con rắn này, điên cuồng trút nọc độc vào bọn nó, hi vọng có thể mau chóng giết chết bọn nó.
Đáng tiếc, bọn nó cũng không phải là rắn thật, thậm chí Tiểu Hoàng khống chế bọn nó cũng không phải là người thật, thân thể của con rối gỗ một chút cũng không sợ loại chất độc này.
Tiểu Hỏa vẫy cánh, lửa cháy.
Rõ ràng là một con sứa hộp tiến hóa cực kỳ đáng sợ, độc của nó đủ để giết chết người của cả một thành thị nhưng cứ cố tình lại gặp phải khắc tinh Kỷ Gia, rối gỗ hoàn toàn không sợ công kích của nó, cứ đơn giản mà khắc chế nó, nếu đổi thành bất cứ dị năng giả cường đại nào khác, gặp phải con sứa hộp này chỉ sợ phải ăn đủ một cú, dị năng giả hệ Kim cũng không thể cam đoan mình dưới tình huống này sẽ không bị nọc độc ăn mòn.
Rối gỗ không có sinh mệnh, cho dù trong thân thể nó chỉ toàn là độc tố, chỉ cần người khống chế nó là Kỷ Gia không chết, nó sẽ không chết.
Nước lui xuống, mọi người đều trở nên chật vật, con sứa hộp bị đám rắn cuốn chặt lấy, sau đó thì bị Tiểu Hỏa đem đốt thành sứa nướng chơi, đáng thương là mái tóc của Tiểu Hoàng, trở thành trụi lủi.
Nhưng cái tên dị năng giả bị sứa công kích đầu tiên lại không thể sống sót, trái tim của hắn ta đã sớm ngừng đập.
Khi xuất phát là hai mươi người, hiện tại chỉ còn lại mười tám.
Từ lúc gặp được con sứa hộp đến khi nó chết, trước sau không quá năm phút đồng hồ, nhưng đối với toàn bộ dị năng giả ở đây, như vậy là quá dài.
Trong thời gian thật ngắn như vậy, con nhện tiến hóa và con nhện mặt người kia đã bày ra mạng nhện rất dày, hiển nhiên muốn vây chết bọn hắn.
“Kỳ Dung Thúy, cô và con rối gỗ biết phun lửa kia nhanh chóng xử lý đám tơ nhện này đi!” Úy Ninh lớn tiếng nói.
Kỳ Dung Thúy tuy một chút không cũng muốn nghe lời Úy Ninh chỉ huy, “Còn chờ anh nói sao!” Một đoàn lửa lớn phun về phía tơ nhện, đáng tiếc tơ nhện vừa mới được ngâm nước còn rất ấm ướt, nhất thời rất khó thiêu sạch.
Bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, xà nữ lắc lắc cái đuôi, âm hiểm nói, “…Làm sao lại để bọn mày thoát chết nhanh như vậy được chứ!” Có lẽ bởi vì nửa người đã biến thành rắn nên giọng nói cô tuy dễ nghe nhưng vẫn mang theo âm thanh tê tê của loài rắn khiến người ta sợ hãi.
Cô và con nhện mặt người kia dù đã biến thành quái vật như vậy nhưng dù sao vẫn có được cái bộ não của con người, không giống loài động vật như sứa hộp, xà nữ biết rất rõ mình muốn giết ai, vừa mới rồi trong lúc hỗn loạn, cô chỉ dùng cái đuôi cuốn đi một người, đó là Hầu Phi.
Có điều cũng bởi vì hành động này của cô mà Hầu Phi có thể tránh được độc của sứa hộp, phải biết rằng trong số mọi người, thân thể của hắn yếu ớt nhất, nếu không có con xà nữ này thì có lẽ hắn đã cùng xuống địa ngục với cái tên dị năng giả của viện nghiên cứu rồi.
Nhưng lúc này hắn ta lại rơi vào tay xà nữ.
“Dụ Thu!” Hầu Phi thống khổ đến mức mày mắt đều nhíu chặt lại, nhưng nhịn xuống tiếng kêu thảm thiết, ngược lại hô lên một cái tên.
Xà nữ ngẩn ra, “…Tao sớm đã quên, tao trước kia, gọi là Dụ Thu…”
Dụ Thu, đây là một cái tên rất đẹp, nhìn mặt và hình dáng, cô ta trước kia hẳn là một cô gái rất đẹp.
Nhưng cuối cùng hôm nay vẫn mang bộ dáng quái vật, vì thế, vẻ mặt cô càng thêm thê lương dữ tợn, “Mày—— đáng chết! Đều là do mày! Hầu —— Phi!” Cô hận đến mức răng nanh cũng rung lên.
Thẩm Trì rất rõ ràng đó là cảm giác như thế nào, hắn đối với Dư Khánh, cũng giống như đối với Hầu Phi vậy, đó là loại hận khắc cốt ghi tâm dần dần lắng đọng lại, hắn có thể không chút sợ hãi mà bình tĩnh như vậy, kỳ thật là trong lòng đã sớm có một khối bị hận ăn mòn, kẻ thù của hắn ngay trước mắt, lại bởi vì có vướng bận nên mới có thể miễn cưỡng duy trì lý trí.
Nếu không, hắn cũng sẽ giống xà nữ trước mặt này, hận không thể lập tức xé bọn họ thành từng mảnh nhỏ.
“A ——” Hầu Phi rốt cục nhịn không được kêu thảm thiết, bởi vì xà nữ rành rành giật xuống một cánh tay của hắn! Sau đó lại ném vào trong miệng răng rắc cắn nuốt! Máu đỏ tươi theo khóe miệng cô chảy xuống, từng giọt từng giọt dừng ở trước ngực cô, nhuộm đỏ cả chiếc váy màu trắng.
Nhưng ngay sau đó, xà nữ liền kêu lên một tiếng bén nhọn, ném cả người Hầu Phi ra ngoài!
Hầu Phi chính là cố ý kêu tên khai sinh của xà nữ, bằng không với độ hận thù của cô liền có thể lập tức xuống tay, chỉ có để cô nhớ lại trước đây mới có thể làm cô luyến tiếc cứ đơn giản giết hắn như vậy, sẽ càng muốn tra tấn hắn rồi mới lấy mạng hắn.
Lưu Nghi sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm xà nữ đang đau đến giãy dụa, lại cho một đạo thủy tiễn bay về phía cổ họng cô! Mũi tên vừa rồi tạo thành từ máu của Hầu Phi, xà nữ không có khả năng phát hiện ra, đem cổ họng của cô bắn xuyên qua, cô rốt cuộc cười không nổi, mang theo hận thù nhìn về phía Lưu Nghi, cả người bổ nhào về phía cô ta!
Cho dù là lúc này cũng không quên quét cái đuôi về phía Hầu Phi, lần này vô cùng hiểm độc, hiển nhiên muốn chắc chắn đưa hắn vào chỗ chết!
Hầu Phi cấp tốc trượt về phía bọn họ, hóa ra là Lý Á vốn dùng tơ nhện dính vào người hắn giờ lại khẽ kéo, lúc này hắn chẳng quan tâm cái gì, thân thể của Hầu Phi mài qua mặt đất, lại bị những miếng thủy tinh trên mặt đất rạch ra mấy đường, cả người đều là máu tươi đầm đìa, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Thẩm Trì một chút cũng không muốn để Thẩm Lưu Mộc cứu một người như vậy, vốn dĩ Hầu Phi không còn chút máu, đại khái rất nhanh sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.
Lý Á dùng tơ nhện che lại miệng vết thương trên cánh tay Hầu Phi, mắt nhìn về Thẩm Lưu Mộc.
Thẩm Lưu Mộc sắc mặt trắng bệch, y ho khan hai tiếng, “Không được, vì phóng thích Giấp cá giải độc mà thể lực hiện giờ của tôi không đủ, cần phải nghỉ ngơi.”
Lý Á chỉ đành vác Hầu Phi lên lưng, “Đàm tiểu thư, mau giúp tôi một tay.”
Đàm Nghiên Nhã gật đầu, đóng băng vết thương trên tay Hầu Phi lại, tuy rằng như vậy sẽ khiến Hầu Phi lạnh lẽo phát run nhưng ít nhất cũng không để thương thế của hắn chuyển biến xấu, bọn họ cần chờ Thẩm Lưu Mộc “khôi phục thể lực”.
Trên thực tế, Thẩm Lưu Mộc cứu hắn một chút cũng không phải là không thể, nhưng hắn ta là Hầu Phi.
Thẩm Trì hận không thể lập tức giết chết Hầu Phi, dù sao hắn ta cũng sắp xuống địa ngục rồi, cần gì phải lãng phí tinh lực của Thẩm Lưu Mộc!
May mắn con nhện tiến hóa và con nhện mặt người kia công kích cũng không mạnh, ngoại trừ tơ nhện mềm dẻo ra thì chúng nó không còn thủ đoạn nào khác, hỏa hệ hoàn toàn khắc chế năng lực này, lại có Úy Ninh Lôi hệ trợ uy, Trịnh Tĩnh Quân là người biến hình, hắn biến thành một con bọ ngựa xanh biếc rất lớn, quơ trường đao chém đứt tơ nhện rất dễ dàng.
Trong khoảng thời gian ngắn này, đội quân toàn dị năng giả tinh anh lại giảm hai người, một chết một bị thương.
“Như vậy không được.” Hầu Phi suy yếu như hấp hối, “Lỗ thông gió quá nhiều, đoán người chúng ta lại rất gây chú ý, những vật thí nghiệm này cũng không ngu ngốc, phỏng chừng đều sẽ chặn trên đường chúng ta đến phòng nghiên cứu, chỗ tôi có bản đồ nơi này, tốt nhất phái một người đi đóng lại lỗ thông gió, không đi bên này trái lại an toàn hơn một ít, những người khác theo con đường này đi cứu Dư tiến sĩ.”
“Tôi đi.” Nhạc Hồng chủ động nó, “Tôi giỏi về ẩn giấu, lão đại, chờ đóng hết cửa thông gió tôi sẽ liên lạc lại với mọi người.” Hắn là người biến hình tắc kè hoa, ở Lôi Đình vẫn luôn đảm nhiệm công tác trinh thám, am hiểu nhất là ẩn giấu, nếu như một mình hành động có thể hòa hợp thành một khối với cảnh vật xung quanh, không thể ngờ chính là người an toàn nhất.
Úy Ninh gật đầu, đem bản đồ dính máu cho hắn, “Cẩn thận.”
“Không thành vấn đề!” Nhạc Hồng cười, xoay người đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại trên mặt đất một bộ quần áo.
Đương nhiên, không phải thật sự biến mất, hắn là tắc kè hoa cấp ba, có thể nháy mắt dung nhập với hoàn cảnh xung quanh, nhìn kỹ vẫn có thể thấy được hình dáng thân thể hắn, nhưng nếu lơ đãng thì không thể phát hiện được.
Lúc người biến hình biến thành hình thái khác thì không có cách nào giữ lại quần áo, nhưng còn một phương pháp đặc biệt, giống như Nhạc Hồng mặt bụng dưới còn có một cái túi giống túi tiền, cho dù biến hình thì cái túi tiền này làm bằng loại vải đặc biệt này cũng sẽ không bị hỏng, bên trong có thể đựng một số đồ, quần áo mùa đông quá dày thì không thể nhưng ít nhất có thể bỏ vào một cái quần cộc mùa hè.
Cho nên mới nói nữ biến hình phức tạp hơn nhiều so với nam biến hình, các cô thông thường đều có những người đặc biệt thay các cô bảo quản quần áo, Kỳ Dung Thúy là người thường xuyên cung cấp quần áo cho Tiểu Lê, Tiểu Lê cũng chỉ khi có y phục mới biến về bộ dáng nhân loại. Có một số người biến hình sẽ dùng quần áo làm bằng vải đặc biệt không bị hư hỏng vì biến hình.
Giống như Trịnh Tĩnh Quân không có chút phiền toái nào, hắn chỉ cần mặc một ít quần áo, sau khi biến thành bọ ngựa hắn chỉ trở nên gầy hơn, sẽ không làm hư quần áo, tuy rằng nhìn qua sẽ thấy hơi buồn cười, như là một con bọ ngựa mặc quần áo vậy, nhưng dần dà về sau con người cũng đã sớm tập thành quen, không có một ai thèm cười nhạo tình huống này.
Nhạc Hồng sau khi rời khỏi bọn họ còn lại mười bảy người đi về phía phòng nghiên cứu trong cùng, làm bọn họ cảm thấy giật mình chính là dọc đường đi đều rất bình thường.
Bọn họ chỉ gặp phải bảy tám con động vật tiến hóa và ba thực vật tiến hóa —— chúng nó đều bị Thẩm Lưu Mộc thu vào trong túi, vì thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Lưu Mộc luôn duy trì trạng thái trắng bệch.
Một vật thí nghiệm cũng chưa đụng phải, cực kỳ quỷ dị.
Hầu Phi nói không sai, những vật thí nghiệm đó đều là nhân loại, trí tuệ bọn họ không phải động thực vật có thể sánh bằng, chỉ có duy nhất 1 khả năng có thể giải thích được tình hình hiện nay, bọn họ đều đang ở phía trước chờ tất cả chui đầu vào lưới.
“Các anh nói xem, bọn người Dư tiến sĩ còn có thể sống sao?” Ngụy Băng bỗng nhiên nói.
Ngay cả cước bộ của Úy Ninh cũng chậm xuống, đúng vậy, tình hình như thế này, bọn Dư tiến sĩ còn có thể sống ư?
Chỉ có Thẩm Trì biết, lão ta còn sống. Dư Khánh là mục tiêu hắn đã liệt ra, lão ta đang sống rất tốt, hẳn là như vậy, giá trị sinh mệnh, ưm, cũng không phải là rất ổn định, có điểm giống như lúc mình tiêm các chất thuốc thử vào người Dương Vinh Huy vậy.
Thẩm Trì nhịn không được nhíu mày, chẳng lẽ còn có một vật thí nghiệm khác có sở thích giống hắn sao?
Có điều nếu không đợi được mình mà đã chết vân vân, vậy thì không vui một chút nào…
Một đường thông thuận đi đến phòng nghiên cứu gien sinh vật, thời gian còn chưa đến nửa giờ, nếu không phải trên đường phải tiêu diệt các động thực vật tiến hóa làm chậm trễ thời gian thì bọn hắn còn có thể đến nhanh hơn.
Vừa đi qua cửa, đột nhiên, đèn bật sáng!
Trong lòng Thẩm Trì đột nhiên rùng mình, hắn biết con chuột gỗ của Kỷ Gia rõ ràng đã cắn đứt toàn bộ dây điện! Nơi này có máy phát điện độc lập, chứng tỏ rõ đã có người nối lại mạch!
“Hoan nghênh bước vào phòng thí nghiệm của tôi.” Một giọng nói giống như được trải qua biến âm vang lên, làm cho cánh tay người ta nổi lên một tầng da gà.
Mắt dần thích ứng với ánh sáng, cách đó không xa có một người khoan thai ngồi trên ghế, hoặc nói đúng hơn là nửa người?
Hắn ta một nửa vẫn mang bộ dáng người bình thường, tuổi không phải lớn, còn trẻ hơn Hầu Phi, một nửa lộ ra xương sọ làm bằng máy móc, trong cái mũ sắt còn lồi ra một con mắt.
Sắc mặt Hầu Phi nháy mắt trở còn trắng hơn tuyết.
“… Cận Hi…”
Thanh niên hình dáng cổ quái này cúi đầu nở nụ cười, “Hóa ra Hầu tiến sĩ mày còn nhớ rõ tao sao, mày không phải những lúc gặp tao ở phòng thí nghiệm đều giả vờ như không quen biết sao? À, đương nhiên, đối với mày mà nói, người không tiến hóa ở tận thế thì có gì hữu dụng đâu, biết hắn bị người ta biến thành vật thí nghiệm thì cũng chẳng sao phải không?”
Giọng nói của hắn rất cổ quái, căn bản không phải là giọng nói của con người mà càng giống âm thanh điện tử phát ra từ máy móc hơn.
Úy Ninh liếc mắt nhìn Bách Bằng Trạch bên người gã một cái, nhưng không đợi bọn gã hành động, chợt nghe cái người Cận Hi lạnh lùng nói, “Đừng nhúc nhích! Nếu không đừng trách tao không khách khí!”
Hắn ta đương nhiên không chỉ có một mình, bốn phía bỗng xuất hiện một đám vật thí nghiệm khoác áo choàng trắng, trên người bọn họ có những con số, hơn một nửa đều là những bộ dáng không thể tưởng tượng được, thậm chí còn không thể nhìn ra đó từng là một con người, thứ quỷ quái gì cũng có thể trông thuận mắt hơn bọn họ. Đứng gần hắn nhất là một người có làn da tràn đầy vệt máu màu đỏ, tay chân đều biến thành màng, tứ chi héo rút, môi hở hàm ếch, có bảy tám cái đuôi rất lớn, cũng không biết là loại quái vật gì.
“Cận Hi, không phải tôi —— “
“Đúng vậy a, không phải là mày biến tao thành như vậy, là Dư Khánh”. Thanh niên chỉ còn một nửa bên mặt là người khóe miệng vẽ ra một nụ cười trào phúng, “Nói là không biết tao biến thành như vậy, cái loại nói dối này tự mày thấy có thể tin tưởng được không? Trước tận thế Dư Khánh chẳng qua chỉ là một tên phó nghiên cứu viên, mày cũng chỉ là trợ lý của tao mà thôi, nhưng sau tận thế bọn mày đều tiến hóa dị năng, người nào cũng được gọi một tiếng Hầu tiến sĩ, Dư tiến sĩ, tao lại chỉ là một người bình thường, lúc ấy cấp trên điều tao đến sở nghiên cứu của bọn Dư Khánh, đừng nói với tao mày không biết kế hoạch của bọn họ!”
“A, đúng rồi, Dư Khánh nói như thế nào nhỉ? Người thường có IQ cao giống tao là thích hợp nhất để làm cơ thể sống thí nghiệm có phải không?”
Ánh mắt của hắn lạnh như băng, “Như vậy hiện tại phòng thí nghiệm này thuộc về tao! Không chỉ có bọn mày, còn là cả Bắc Kinh, tao muốn tất cả mọi người phải nếm trải mùi vị lạnh như băng khi phải nằm trên bàn thí nghiệm!”


Nhất thời yên lặng, khóe môi Thẩm Trì hiện lên một nét cười nhạt.
Có thể khống chế những vật thí nghiệm, Cận Hi này là một nhân vật, Thẩm Trì rất rõ ràng mình là muốn báo thù, nhưng cách hắn báo thù sẽ không bao giờ giống như Cận Hi ——
Hắn muốn báo thù, nhưng vẫn muốn sống, hắn cho tới bây giờ vẫn rất rõ ràng người mình hận là ai. Thẩm Trì hắn, cho tới bây giờ sẽ không giống như Cận Hi hận toàn bộ dị năng giả.
Cho dù vào thời tận thế sinh tồn gian nan đánh mất nhân tính thì hắn vẫn như cũ không đi hận toàn bộ thế giới.
Bởi vì trong lòng hắn, cuối cùng thì trong lòng vẫn còn lại chút ấm áp, cho nên cừu hận cũng không thể thống trị hắn.
Còn Cận Hi, đã hoàn toàn sa vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.