*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Ngôn từ chối quả nhiên làm cho Nhâm Tiêu Diêu rất thất vọng, nhưng hắn cũng không quá để ý, hắn cùng Mặc Ngôn nói chuyện trên trời dưới biển, từ nam ra bắc, từ Tiên giới Trung thổ đến Ma giới, thậm chí còn tới Nhân giới, đều không chỗ nào không biết, hắn có tài ăn nói pha trò hài hước, tính cách vô cùng tốt, chỉ khổ cho Mặc Ngôn, cánh tay sắp muốn bị Thương Minh đùa muốn đứt.
Mặc Ngôn rất ít khi ra ngoài, nghe Nhâm Tiêu Diêu giảng giải đặc sắc từng nơi, vô cùng ngóng trông trong lòng, bỗng nhớ lại kiếp trước Nhâm Tiêu Diêu vô cớ mất tích, rốt cục nhịn không được nhắc nhở: “Đại ca ngươi vân du tứ hải là chuyện tốt, nhưng vẫn có câu thường nói, nên có tâm phòng bị người khác, còn bản thân thì phải cẩn thận.”
Nhâm Tiêu Diêu cười ha ha, không để ý cho lắm, khoát tay nói: “Đại ca đệ đạo hạnh cỡ nào, người có thể hại ta còn chưa sinh ra đâu!”
Mặc Ngôn nói: “Nếu như có kẻ ngầm mưu hại, nhân lúc đại ca không để ý, thì thật khó lòng phòng bị. Lại nói thế sự vô thường, cha ta năm đó tự phụ như vậy, ai biết sẽ có ngày tẩu hỏa nhập ma, kết quả thì chết. Có thể thấy được mọi việc không nên kiêu ngạo quá mức.”
Nhâm Tiêu Diêu không vui: “Ta kiêu ngạo thì sao nào? Chúng ta là người tu tiên, trường sinh bất tử, chính vì vài chữ tiêu dao tự tại, tùy hứng vong ngã, chứ đâu như phàm nhân sinh sống gò bò, cẩn thận khắp nơi như băng mỏng trên giày, thì có nghĩa gì? Còn tu đạo làm gì?”
Mặc Ngôn cúi đầu, không nói gì, vì biết nếu như không đưa ra được chứng cứ, Nhâm Tiêu Diêu sẽ không coi trọng lời khuyên y đưa ra.
Y dò hỏi: “Đại ca, sư đệ Thanh Vân lão tổ của huynh, mấy năm gần đây thế nào?”
Nhâm Tiêu Diêu ngẩn người, không biết vì sao Mặc Ngôn lại kéo sư đệ vào cuộc, mà hắn đã lâu chưa gặp sư đệ, vò đầu suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Không biết… Cũng tầm mấy chục năm ta chưa gặp hắn. Tư chất hắn không tốt cho lắm, nên hắn rất chịu khó khắc khổ, lúc đầu còn quan tâm vài chuyện tục vụ, còn giờ thường thường bế quan tu luyện, để cầu đột phá. Được cái từ lúc còn bé hắn là một đứa trẻ tốt.” Nhâm Tiêu Diêu khi nói đến đây, cười cười nhớ lại chuyện cũ: “Tuổi của hắn lớn hơn ta rất nhiều, lúc ta nhập môn, hắn đã có một đống râu mép, khi đó ta mới hơn mười tuổi, thường thường hắn sẽ cõng ta lên núi nhặt quả dại, ta liền túm râu của hắn chơi đùa.”
Mặc Ngôn nghe Nhâm Tiêu Diêu nói hắn nhập môn muộn hơn so với Thanh Vân lão tổ, lòng thấy kinh ngạc, hỏi: “Thế sao huynh được làm sư huynh?”
Nhâm Tiêu Diêu cười nói: “Đây là chuyện Thanh Vân môn chúng ta, sư đệ ta tâm kiên cầu đạo, một bước một dập đầu, đi mười vạn dặm, khi vừa tới đất Thanh Vân môn. Sư phụ ta chê hắn tư chất quá kém, không chịu thu hắn, hắn liền quỳ dưới một cây Hồng Mai ngoài cửa môn ròng rã hai mươi năm, gió gào tuyết rơi đều không lay được. Sư phụ tuy bị hắn đánh động, nhưng vẫn không chịu thu hắn, chỉ cho hắn làm một đầu bếp trong môn phái, dạy hắn chút bản lĩnh kéo dài tuổi thọ, không tính là đệ tử. Đến lúc ta nhập môn, hắn đã chín ngàn tuổi, vẫn còn làm đầu bếp. Lúc đó sư phụ thấy ta có tư chất thượng giai, gạt ta đến tu đạo, tự cho là đã đạt được trân bảo, tâm tình đang tốt, hắn liền tương cầu lần hai, sư phụ liền đồng ý thu hắn làm đồ đệ. Nhưng ta nhập môn sớm hơn hắn một ngày, nên ta là sư huynh, hắn là sư đệ.”
Nói tới chỗ này, vẻ mặt Nhâm Tiêu Diêu có hơi phiền muộn: “Ai, đáng tiếc, sau khi bái sư ta rất thích vui chơi, không chịu cầu tiến, sư phụ vốn đã tính ra trăm năm sau ta có thể phi thăng, nhưng vẫn bỏ phế, đến bây giờ vẫn còn chưa tu thành đại đạo. Sư đệ ta ngược lại chăm chỉ cực kỳ, ngày đêm không ngừng, nhưng tư chất… Cho dù đã sống hơn chín ngàn tuổi, cũng không có tiến bộ gì lớn. Sau đó sư phụ Thiên nhân ngũ suy, chết già, lôi kéo tay sư huynh đệ chúng ta, vạn phần tiếc nuối, nói kiếp này của ông chỉ dạy tổng cộng hai mươi hai người, mười người bị đánh chết khi cùng các tiên gia khác phái tranh đấu, mười người phi thăng đại đạo, chỉ còn ta cùng sư đệ không chịu chăm chỉ, còn ở lại đại lục Trung thổ…”
Nhâm Tiêu Diêu thoải mái kể, Mặc Ngôn ngược lại thì kinh tâm động phách, nhớ lại kiếp trước không khỏi rùng mình.
Biết Nhâm Tiêu Diêu không hề chấp nhất với việc phi thăng, hắn ở đại lục trung thổ không buồn không lo, tiêu dao tự tại, không ham muốn đồ của người khác.
Nhưng Thanh Vân lão tổ là nhân vật cỡ nào, có thể đi một bước dập đầu một lần mười vạn dặm, ở ngoài cửa môn hai mươi năm gió sương mưa tuyết cũng không lay được, thậm chí còn cam nguyện làm đầu bếp chín ngàn năm, có thể thấy rõ lão có chấp niệm phi thăng lớn cỡ nào, tâm tính kiên cường ra sao.
Sợ chỉ vì trường sinh bất tử, mọc cánh phi thăng, chuyện gì lão cũng chịu làm, thủ đoạn gì lão cũng chịu dùng.
Kiếp trước Mặc Ngôn mang thai, do máu thượng cổ thần chỉ cùng tinh hoa Cự Long thâm hải dựng dục ra anh linh rồi dâng tới trước mặt Thanh Vân lão tổ, lão không động tâm mới là lạ!
Kiếp này, lão khắp nơi thao túng Ma Nhân, trước tiên diệt Hiên Viên, sau đồ Bạch thị, cuối cùng tìm tới Kỳ Phong Thành, chỉ sợ vì muốn cướp đoạt bảo tàng bí tịch của phái khác nhằm giúp mình tu hành, không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Thanh Vân lão tổ nếu vì tu đạo không nói thiện ác, lấy thực lực đồ diệt bộ tộc, đương nhiên cũng có thể vì tiên đan linh dược, mưu hại đồng môn sư huynh của lão. Nhâm Tiêu Diêu kiếp trước mất tích bí ẩn, một nửa khả năng là hắn muốn tìm chỗ không có ai biết du ngoạn; nửa khả năng còn lại, có lẽ đã bị Thanh Vân lão tổ mưu hại.
Thanh Vân lão tổ cùng Hồng Thông Thiên đều là loại ngụy quân tử, Hồng Thông Thiên ngụy thiện, ít ra còn biết cái gì là thiện. Còn Thanh Vân lão tổ, chỉ sợ thiện là cái gì cũng không biết.
Từ việc lão nuốt ăn anh linh, làm đủ việc xấu lại không hề lo lắng sẽ gặp tâm ma, liền thấy rõ lão là người đáng sợ cỡ nào! Có khi ngay cả Thương Minh thân là tôn chủ Ma giới, cũng chưa đạt tới cảnh giới “Vật ngã lưỡng vong” như lão.
Mặc Ngôn nghĩ tới đây không khỏi phát lạnh cả người, mắt thấy Nhâm Tiêu Diêu còn đang chìm đắm ở trong hồi ức, rốt cục không nhịn được nói ra: “Đại ca, không phải ta muốn gây chia rẽ quan hệ đồng môn các huynh, hãy cần cẩn thận sư đệ huynh!”
Nhâm Tiêu Diêu ngẩn người, hỏi: “Sao lại nói thế?”
Mặc Ngôn nói: “Mười mấy năm nay huynh không ở Đại lục Trung thổ, chỉ sợ có một số việc huynh còn chưa biết. Mấy ngày trước đó, ở Hiên Viên quốc, Bạch thị Huyền Không Sơn, Kỳ Phong Thành ta đều gặp phải Ma Nhân.”
Nói xong, y liền kể ba chỗ từng gặp Ma Nhân ra hết, không những vậy, ngay cả chuyện gặp sò rồi đánh nhau trên biển đều nói một câu không sót, thấy Nhâm Tiêu Diêu vẫn chưa hiểu gì, Mặc Ngôn lấy từ trong túi càn khôn lấy ra một mảnh vải xanh, đưa cho Nhâm Tiêu Diêu: “Ngày ấy, có cao nhân cứu ta, cách không hư kích túm được đồ của chủ mưu sau màn, chắc huynh nhận ra thứ này chứ?”
Nhâm Tiêu Diêu không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Mặc Ngôn, hắn nhìn mảnh vải xanh đang giơ ra, quả nhiên là y phục của Thanh Vân lão tổ. Trong lúc nhất thời, Nhâm Tiêu Diêu hoàn toàn không thể tiếp thu sư đệ bình thường yêu quý như chim trong lồng, quét rác còn sợ làm thương giun dế, chăm chỉ khắc khổ, tâm trí kiên cường sẽ là chủ mưu sau lưng Ma Nhân làm loạn, càng thêm không tin lão vì tu đạo, lại không tiếc đại khai sát giới, xung quanh tàn sát.
Nhâm Tiêu Diêu đỏ mặt lên, giọng nói hơi giận: “Ngươi đừng nói bậy nói bạ!”
Mặc Ngôn nói: “Ta không có nói quàng, mà có phải lão hay không, ta mới chỉ suy đoán, cũng chỉ vì sợ đại ca không đề phòng bị thiệt thòi…”
Một câu còn chưa nói hết, Nhâm Tiêu Diêu cả giận: “Sư đệ chắc chắn sẽ không hại ta, nếu đệ còn nói sư đệ ta nửa câu không tốt, ta sẽ cắt bào đoạn nghĩa với đệ!”
Mặc Ngôn biết có một số việc có nhiều lời cũng vô ích, phải đến thời điểm đúng lúc mới thành, Nhâm Tiêu Diêu cùng Thanh Vân lão tổ chí ít cũng có hơn một nghìn năm giao tình, sư huynh đệ đồng môn giúp đỡ lẫn nhau, nội tình trong đó thì có ai mà biết?
Y không thèm thảo luận Thanh Vân lão tổ tới cùng là Phật hay ma nữa, liền chuyển đề tài.
Nhưng Nhâm Tiêu Diêu không còn nửa phần tâm tư cùng Mặc Ngôn nói chuyện tán dóc nữa, miễn cưỡng ứng đối hai câu, ngay cả cáo từ cũng không nói, liền cưỡi hồ lô bay đi.
Mặc Ngôn nhìn bóng dáng Kiếm Tiên vội vã bay đi, không nhịn được thở dài một hơi.
Cũng khó trách Nhâm Tiêu Diêu không tin y.
Nhớ kiếp trước, sau khi y chết rồi, còn không phải vẫn tin chắc rằng Thanh Vân lão tổ nhất định sẽ lấy lại công đạo vì y? Sau đó tận mắt thấy lão nuốt ăn anh linh xong, mới nhìn rõ bộ mặt thật của lão?
Nhâm Tiêu Diêu vốn muốn tiếp Mặc Ngôn vào chơi Thanh Vân môn, lại bỏ đi không một tiếng chào.
Mặc Ngôn cũng không đuổi theo, vẫn ở cùng các đệ tử Côn Sơn.
Đại thuyền Côn Sơn ròng rã đi trên biển mười ngày, mới tới đại lục Đông Thổ, mọi người rời thuyền, ngự kiếm mà đi, hơn mười ngày sau, cuối cùng cũng tới chân núi đệ nhất đại phái Trung thổ, Thanh Vân môn.
Thanh Vân môn nằm ở phía Đông đại lục, núi Thanh Vân kéo dài ngàn dặm, phong lĩnh kỳ tuấn, cửa sơn môn được dùng đá tạo thành, cao hơn ngàn trượng, đâm thẳng vào mây, vì có mây mù bay quanh làm cho ba chữ Thanh Vân môn trôi nổi giữa trời, phát sáng chói lọi, hai con Thanh Long chiếm giữ hai bên cửa, làm môn thần trông coi sơn môn. Đây là môn phái duy nhất trong Trung thổ, dùng Thanh Long đã thuần phục dưới biển trang trí cửa nhà, đủ thấy bất phàm.
Môn hạ có hơn trăm đệ tử tiếp khách, trên mỗi người đều đeo trường kiếm, thanh y trường tụ, nam tu phiêu dật thoát tục, nữ tu thanh lệ mỹ mạo, không phải là cái những môn phái khác có thể so bằng.
Cách cửa trăm mét, dựng thẳng một khối bia đá, mặt trên viết ba chữ Đá bái sư, chính là chỗ Thanh Vân lão tổ năm đó ở đây quỳ thẳng hai mươi năm.
Bên cạnh bia có một cây Mai Hồng đan xen chằng chịt, cành hoa xòe rộng. Thời điểm này đại lục Trung thổ đang rét đậm, Mai Hồng điểm điểm, như tranh kỳ đấu diễm, Mặc Ngôn nhớ lại Nhâm Tiêu Diêu nói năm đó Thanh Vân lão tổ quỳ ở chỗ này, gió sương mưa tuyết chưa từng dao động, lúc này cũng chỉ có một nhánh Mai Hồng làm chứng.
Hầu như tất cả Tiên gia Trung thổ đã đến đông đủ, đệ tử Thanh Vân môn có nhiều hơn nữa, cũng khó chiêu đãi từng người một, tuy vẫn có người liên tục bay xuống từ trên núi nghênh đón tiếp khách, kiểm tra thiệp mời, dẫn đường dừng chân, thì vẫn có không ít người phải đợi ở Tiên Đài ngoài sơn môn, chờ người đến chiêu đãi.
Mặc Ngôn ở chỗ chờ nhìn thấy không ít người quen, phu thê Hiên Viên đế, tán tiên Trung hải, đám người Kim gia đều ở, chúng tiên dừng chân ngoài sơn môn thăm hỏi lẫn nhau, ngược lại vô cùng náo nhiệt.
Nhạc Phong tự mình đi lấy thiệp mời bái sơn, đệ tử Thanh Vân môn rất là kính cẩn, nói nhẹ phải đợi, lập tức sẽ có người đi ra đón tiếp.
Mặc Ngôn trong lúc chờ cùng mọi người bắt chuyện, Hiên Viên đế có lão bà ở bên cạnh, không nhiều tâm tư cùng người khác lôi kéo tán dóc, liền ngay cả Mặc Ngôn cũng chỉ thăm hỏi sơ qua, còn lại thì dành thời gian bồi thê tử, giảng giải một chút hiểu biết cho nàng.
Kim gia lão gia tử thì cùng người ngoài vấn an, ba cậu Kim gia, trưởng tử Kim Hậu Đức, con thứ Kim Tái Vật Mặc Ngôn đã gặp qua, còn cậu ba Kim Nhược Thủy là lần đầu thấy Mặc Ngôn, liền mang theo bạn song tu đi tới vấn an hành lễ, hàn huyên một phen.
Mặc Ngôn thấy người Kim gia lần này đến không ít, cháu trai chắt trai rất nhiều, tùy ý quét qua, bất ngờ khi thấy một người quen cũ lẫn trong Kim gia.
Trên mặt người nọ mang theo nụ cười không chút dao động, thân mặc hạc sưởng, nhìn qua có vẻ gầy gò, giữa hai lông mày mơ hồ còn có vẻ hậm hực, không phải ai khác, chính là Bạch Liên!
Bạch Liên ở đây, thật sự làm cho Mặc Ngôn giật mình, nhưng đây là chuyện nhà Kim gia, y không tiện hỏi nhiều, nghĩ nghĩ chắc do Kim lão gia tử ra ngoài, mang theo cả nhà, lại không mang theo cháu ngoại, chỉ sợ sẽ có điều không hay.
Dòng dõi Kim gia đông đảo, Bạch Liên có chừng mười biểu ca, mười mấy cháu họ đi tới hành lễ.
Bạch Liên đi tới cuối cùng, mới vừa khom người kêu một tiếng “Sư thúc tổ”, Mặc Ngôn còn chưa kịp trả lời, chợt có một tên lưng đeo hồ lô, thân mặc áo bào xám, tro bụi đầy mặt, chạy tới kéo tay Mặc Ngôn đi về phía sơn môn, vừa đi vừa nói: “Đi theo ta!”
Bạch Liên không nhận ra Kiếm Tiên, những ngày qua y ở Kim gia phải nhận không ít khinh thường, mới chỉ qua mấy tháng, đã chịu hết nổi. Lúc này nhìn thấy Mặc Ngôn, phát hiện mới có mấy tháng không gặp, đệ tử xung quanh Mặc Ngôn đã nhiều hơn, tiên gia mỗi người đều khách khí với y, thì không khỏi vừa hận vừa đố kị với Mặc Ngôn.
Giờ thấy Mặc Ngôn bị một gia hỏa cả người bẩn thỉu kéo dài đến sơn môn, không cần tiếp khách chiêu đãi, cũng không cần đưa ra thiệp mời đã vào thẳng trong núi, liền chờ mong Mặc Ngôn mũi dính đầy tro, xấu mặt trước mọi người.
Bạch Liên tự động bước chân, đi theo phía sau Mặc Ngôn, muốn nhìn cảnh Mặc Ngôn bị môn thần Thanh Vân môn cản trở.
Ba cậu Kim gia thấy Bạch Liên lại đi theo phía sau Mặc Ngôn cùng Nhâm Tiêu Diêu, đều cảm thấy đứa cháu ngoại này chán ghét quá thể, Kim Tái Vật oán giận: “Tiểu súc sinh khó bớt lo, mất mặt khắp nơi, ta đi đưa nó về!”
Kim Nhược Thủy kéo Nhị ca lại, cười lạnh nói: “Nó nguyện ý đi xấu mặt, chúng ta ở ngay đây xem trò vui là được rồi! Để lão già nhìn, cháu ngoại tôn của lão, có thể mất mặt đến mức độ nào! Chỉ mới nói vài lời hay, kêu vài câu ông ngoại đã như bị váng đầu, dẫn nó đi khắp nơi.”
__________
Huyền Vũ nằm trong Tứ Tượng: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu tước, Huyền Vũ ( đi Suối Tiên để nhìn cho to cho cao)
Hình dáng mình rùa đầu rắn huhuhu.