Trọng Đăng Tiên Đồ

Chương 17: Học tập




Đám người Tề Nghị cúi đầu ủ rũ, ba trăm roi sắt không phải đánh chơi, một roi thôi cũng đã chạm tới tiên cốt! Chịu ba trăm roi sắt xong, ít nhất phải nằm trên giường một tháng!
Đám người Tề Nghị đều dùng ánh mắt nhìn Mặc Ngôn cầu viện, Mặc Ngôn làm như không thấy, nói với Nhạc Phong: “Chờ lát nữa sư huynh tới, xem thử sư huynh nói thế nào đã. Đệ tử Côn Sơn bất kính tôn trưởng, không phải ba trăm roi sắt là giải quyết được chuyện.”
Đám người Tề Nghị càng hoảng sợ hơn, âm thầm hối hận, cho là vận may của mình quá kém. Thường ngày hắn hạ mã uy, cũng không thấy Hồng thiếu chủ chạy tới đúng lúc, càng không gặp Đại sư huynh đột nhiên xuất hiện a!!
Mặc Ngôn yên lặng chờ Hồng Thông Thiên, mà đám đệ tử Côn Sơn, cũng đang tới dần dần, thấy tình cảnh này, liền nhào tới hỏi dò đã xảy ra chuyện gì.
Sau nửa canh giờ, chợt có người hô to: “Sư phụ đến rồi!”
Chúng đệ tử đồng loạt ngẩng đầu, cùng nhìn thấy Hồng Thông Thiên phiêu nhiên bay tới, hàm râu dài tung bay theo gió, thật đúng là cao nhân có đạo.
Hồng Thông Thiên tai thính mắt tinh, ở từ xa đã nghe thấy đệ tử nghị luận, nhưng lão sẽ không đi giúp Mặc Ngôn giải vây, cứ chậm rãi mà đi, đến trước mặt mới hỏi: “Ồn ào chuyện gì?”
Lão nghĩ thầm nếu như Mặc Ngôn gặp phải cái gì, thì lão sẽ càng vui mừng chẳng quan tâm. Tương lai môn hạ đệ tử sẽ không sợ hãi, người bắt nạt Mặc Ngôn càng nhiều, càng trầm trọng hơn, đương nhiên Hồng Thông Thiên sẽ không đi giúp Mặc Ngôn ra mặt.
Nếu như Mặc Ngôn cáo trạng, lão sẽ coi như thuận theo thời thế, nghiêm khắc trách phạt, ngoài ra còn phải làm cho môn hạ đệ tử căm hận, ra tay càng ác hơn với Mặc Ngôn, điều này cũng không ở trong phạm vi Hồng Thông Thiên cân nhắc.
Sắc mặt Hồng Thông Thiên như thường, chờ Mặc Ngôn trả lời.
Mặc Ngôn khom người trước Hồng Thông Thiên, lễ phép chu toàn: “Sư huynh, Tề Nghị cùng mấy sư điệt, không cam lòng vì ta làm sư thúc bọn họ, nên muốn giáo huấn ta.”
Hồng Thông Thiên ra vẻ giận dữ: “Còn ra thể thống gì? Thật sự không coi bề trên ra gì, đem trói lại, đưa tới hình phạt ty đánh đủ một ngàn roi, cấm túc ba năm!” Trong lúc lão nói, trong lòng thì đang đắc ý, ba năm chỉ trong cái chớp mắt, sau ba năm, mấy tên này đi ra, tất nhiên sẽ coi Mặc Ngôn như tử địch.
Mặc Ngôn nói: “Sư huynh, nguyên nhân việc này bắt nguồn từ ta, giao cho ta xử trí được không? Một ngàn roi, ba năm cấm đoán cũng quá nhẹ rồi!”
Hồng Thông Thiên vui vẻ khi thấy Mặc Ngôn làm người ác, thuận tiện nói: “Được!”
Ánh mắt  Mặc Ngôn xẹt qua trên mặt từng người đám Tề Nghị, lại nhìn về phía đệ tử Côn Sơn đang chạy tới, nói: “Một ngàn roi trong một ngày sẽ đánh xong, cấm đoán ba năm thì bọn họ sẽ vui vẻ ngủ ngon trong tù. Ta phạt bốn người bọn họ, làm thay cho những đệ tử Côn Sơn còn lại, quét tước ba năm nhà xí! Để trong ba năm này lúc nào bọn họ cũng ăn năn, rõ ràng đạo lý đồng môn thủ túc, hỗ tương hữu ái.”
Chúng đệ tử mừng rỡ không ngớt, còn bốn người Tề Nghị, còn đang cúi đầu ủ rũ, vừa nghe thấy thì lập tức vui mừng vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Mặc Ngôn mang theo mấy phần cảm kích.
Người tu tiên, đạt tới đỉnh cấp sẽ không cần ăn ngũ cốc, ăn trong gió ngủ trong sương, uống sương sớm, tiêu khói ráng, trong bụng không có trọc khí, trong ruột không có uế vật.
Nhưng Côn Sơn đông đảo đệ tử, tu vi có cao có thấp, nhà xí phòng ngủ phải tự thân quét dọn. Đặc biệt là nhà xí, bởi vì Côn Sơn đông đảo đệ tử, kẻ tư chất bình thường cũng không ít, nhà xí không chịu nổi gánh nặng, nên mỗi người phải thay phiên quét dọn. Đối với tiên nhân toàn thân áo trắng mà nói, quét dọn nhà xí chính là cực hình.
Hiện tại có người giúp mình làm ba năm, thì đó chính là niềm vui bất ngờ!
Còn đám Tề Nghị nghe thấy chỉ phải quét dọn nhà xí ba năm, tuy là mỗi ngày phải chịu mùi hôi tiêm nhiễm, nhưng sẽ không bị ăn đau một ngàn roi sắt, đánh tới tiên cốt vỡ tan, trong ba năm cấm đoán ở đó, thực sự là niềm vui bất ngờ.
Trừng phạt này chính là đại vui mừng, tâm tư một đám không cam lòng vì Mặc Ngôn được làm sư thúc cũng bị diệt sạch — dù sao cũng chẳng ai muốn gia nhập đội ngũ thu dọn nhà xí.
Hồng Thông Thiên thấy hơi bất ngờ, lão trên dưới đánh giá Mặc Ngôn, cảm thấy đứa bé mười tuổi này, dường như không giống với tưởng tượng của lão.
Tranh chấp trôi qua rất nhanh, Hồng Thông Thiên chính thức bắt đầu thụ đồ*. ( giảng dạy học trò)
Lão chỉ dạy môn hạ đệ tử cũng xem như tận tâm, kiểm tra bài tập, đốc thúc luyện tập, chỉ điểm cặn kẽ rõ ràng không ít. Mấy vị đại đệ tử của lão, cũng giúp đỡ Hồng Thông Thiên chỉ dạy các sư đệ.
Việc hôm nay cần làm Hồng Thông Thiên đã làm xong, nhìn qua các đệ tử luyện tập một lượt xong, mới cho gọi Mặc Ngôn tới trước mặt, bắt đầu kiểm tra tu vi của y.
Mặc Ngôn căng thẳng trong lòng, y rất lo lắng Hồng Thông Thiên sẽ nhìn ra gì đó, nhưng sự thực chứng minh, cái gì Hồng Thông Thiên cũng không nhìn ra được.
Không có ai biết huyết mạch thượng cổ thần chỉ khi còn bé ra sao, mà Hồng Thông Thiên cũng không thể.
Mặc dù Mặc Ngôn nhập thể cảnh giới, chỉ cần y không vận chuyển tâm pháp thần chỉ, thì sẽ không khác người thường — ngoại trừ người đã vượt qua Thiên kiếp, tu sĩ trước lúc phi thăng, mới có thể nhạy bén phát hiện có sự khác thường. Còn tu vi Hồng Thông Thiên hiện tại, dễ dàng nhận thấy con đường phi thăng thành tiên còn xa vô cùng.
Hồng Thông Thiên kiểm tra tu vi Mặc Ngôn xong, nói: “Sư đệ, tuy ngươi là sư đệ ta, nhưng tiên pháp đạo hạnh hoàn toàn chưa có. Ta đã đáp ứng phải cố gắng dạy bảo ngươi, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi tiên pháp Côn Sơn. Có điều tiên pháp Côn Sơn ta khổng lồ phức tạp, tuổi ngươi lại còn nhỏ, ta chọn mấy thứ thích hợp với ngươi, ngươi xem thử muốn học cái nào? Rồi ta sẽ tự mình đến chỉ dạy ngươi!”
Mặc Ngôn khom mình hành lễ: “Tạ sư huynh.”
Hồng Thông Thiên lấy ra mấy quyển sách, nói: “Côn Sơn ta có hai tuyệt chiêu lớn, một hạng là kiếm pháp, một hạng là pháp thuật.”
“Nếu học pháp thuật, khi học được rồi sẽ có thể di hình hoán ảnh, biến hóa hải sơn. Có biến đai lưng là xà thuật, có hóa đá thành vàng là kim thuật, có đoán mệnh là xem tướng thuật.”
Mặc Ngôn sớm có chuẩn bị tâm lý, biết là Hồng Thông Thiên sẽ không dạy mình thứ tốt, nhưng y chẳng thể ngờ tới, thậm chí ngay cả đồ thật Hồng Thông Thiên cũng không chịu dạy mình, so với kiếp trước còn gay go hơn!!!
Nhập môn Côn Sơn, đương nhiên là phải tu tập tâm pháp Côn Sơn, tâm pháp Côn Sơn mới là tiên pháp cơ sở Côn Sơn.
Cái gì mà biến đai lưng thành mãng xà, hóa đá thành vàng, chỉ là tướng thuật đầu đường xó chợ, là đồ vật của phàm nhân! Còn như đoán mệnh xem tướng, thì lại càng thêm buồn cười. Ở nhân gian trung thổ, trong một con đường, chỉ sợ có thể nhìn thấy mười thầy tướng số mắt mù đó!!
Hồng Thông Thiên nói: “Sư đệ muốn học cái gì, sư huynh ta nhất định sẽ dạy cho ngươi thật tốt, bảo đảm sẽ thành cao thủ nhất lưu!”
Mặc Ngôn nói: “Ta muốn tu tập kiếm thuật.”
Hồng Thông Thiên nói: “Cái này dễ hơn, Côn Sơn ta có Già Thiên tam kiếm, Diệt Thế bảy mươi hai kiếm, Đạo hải sáu trăm kiếm, cùng Phá hiểu mười vạn kiếm. Sư đệ muốn học cái nào?”
Trong lòng Mặc Ngôn thầm than, cân nhắc chốc lát, hỏi: “Cái nào lợi hại nhất?”
Hồng Thông Thiên rõ ràng mười mươi nói: “Đương nhiên là ‘Phá hiểu mười vạn kiếm’, Côn Sơn ta chỉ có tổ sư khai sơn đã phi thăng dùng được bộ kiếm pháp kia, còn những người còn lại đều không thể thành công.”
Mặc Ngôn nói: “Vậy ta muốn học cái lợi hại nhất!”
Hồng Thông Thiên gật đầu mỉm cười, nói: “Tuổi ngươi còn nhỏ, không nên nhai thứ khó nuốt, ta thấy, Già Thiên tam kiếm rất thích hợp với ngươi. Ngươi chăm chỉ mấy năm, cho dù tư chất có kém, cũng ắt có thành tựu.”
Phá hiểu mười vạn kiếm, tên như ý nghĩa, bộ kiếm pháp này, tổng cộng có mười vạn chiêu. Mỗi một chiêu đều biến hoá thất thường, vô cùng khó học, tiến độ nhanh, ba ngày học trên một chiêu đã là thần tốc; nếu như tư chất bình thường, mười ngày cũng chưa chắc có thể học được một chiêu.
Mà mười vạn chiêu.
Mạng sống phàm nhân cũng chỉ trăm năm, một năm cũng chỉ hơn 300 ngày.
Mặc dù Mặc Ngôn chỉ sống được một trăm năm, so ra chỉ sống được hơn ba vạn ngày mà thôi.
Ba vạn ngày, mà muốn học được mười vạn chiêu, quả thực chính là chuyện cười!!
Bộ kiếm pháp này vốn để cho tiên nhân trường sinh bất tử sở học, sau khi luyện thành tuy có biến hoá thất thường, người khó địch nổi, nhưng vẫn cần phải có tâm pháp Phá hiểu thuật thượng đẳng nhất Côn Sơn thôi thúc mới được.
Nếu như không có Phá hiểu thuật thôi thúc, thì không khác gì với võ thuật người phàm.
Mà Phá hiểu thuật ngoại trừ Hồng Thông Thiên ra, thì người ngoài đều không học đủ, cho dù Mặc Ngôn muốn học trộm từ đệ tử Côn Sơn cũng không thể!
Có thể cho rằng Hồng Thông Thiên còn chưa học đủ “Phá hiểu mười vạn kiếm”, lão nói mấy cái “Già Thiên tam kiếm” “Diệt Thế bảy mươi hai kiếm” “Đạo hải sáu trăm kiếm” cũng chỉ là mấy bộ kiếm pháp biến hóa vô dụng, nhưng lão còn đem “Phá hiểu mười vạn kiếm” nói ra, đơn giản là lấy lệ với Mặc Ngôn, nếu như y lựa chọn học cái này, tất nhiên sẽ không đủ thời gian, kẻ vô tích sự, tương lai khắp nơi bị người ức hiếp, hối hận gấp đôi.
Hồng Thông Thiên không ngờ Mặc Ngôn sẽ chọn học bộ kiếm pháp này, liền khuyên nhủ: “Bộ kiếm pháp này khó càng thêm khó, ta cũng không hoàn toàn biết. Nếu như ngươi muốn học, chỉ sợ phải có khí lực lớn, mười vạn kiếm chiêu, cho dù cả đời cũng khó mà thành, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Mặc Ngôn khom người: “Rồi! Ta sẽ ngày đêm không ngừng, cho tới khi học một biết mười, đạt được thành tựu mới thôi.”
Hồng Thông Thiên vuốt vuốt chòm râu, thở dài nói: “Người trẻ tuổi lập chí cao xa, vươn lên hùng mạnh, cũng là chuyện tốt. Nếu ngươi cố ý như vậy, ta sẽ đem bí tịch Phá hiểu mười vạn kiếm giao cho ngươi. Ngươi hãy ngày đêm luyện tập, ta là sư huynh, tất nhiên sẽ đốc thúc ngươi. Tuyệt đối không được lơ là, bỏ dở nửa chừng! Bằng không, ta sẽ lấy thân phận đứng đầu Côn Sơn chi trừng phạt ngươi!”
Mặc Ngôn gật đầu: “Tạ sư huynh!”
Hồng Thông Thiên không khỏi có chút tiếc hận, lão biết rõ, Mặc Ngôn sau này, vẫn cứ học mấy cái này, nhưng lại không dùng được kiếm chiêu.
Phá hiểu thuật Côn Sơn chỉ có một mình Hồng Thông Thiên biết, tâm pháp Côn Sơn từ trước đến giờ đều được giảng dạy qua truyền miệng, chỉ cần Hồng Thông Thiên không dạy Mặc Ngôn Phá hiểu thuật, thì cả đời Mặc Ngôn sẽ không sờ được tới cửa tu tiên.
Mặc Ngôn vọng tưởng học Phá hiểu mười vạn kiếm, đặc biệt là khi bản thân y là phàm thai, trong tình cảnh không có tâm pháp Côn Sơn, thì không khác nào mài gạch làm kính, tích tuyết vi lương*, tất nhiên sẽ chết già.
*tích tuyết vi lương: dùng tuyết làm lương thực, ý chỉ mơ mộng hão huyền á ^^.
Y tự cho rằng bộ kiếm pháp này là lợi hại nhất, nên cố ý muốn chọn. Nếu như Hồng Thông Thiên coi y là môn hạ đệ tử, chắc chắn sẽ không nhìn y đi lên con đường sai trái mà không nhắc nhở.
Còn như Mặc Ngôn, Hồng Thông Thiên sẽ không tính toán đề điểm cho y.
Ở trong mắt Hồng Thông Thiên, Mặc Ngôn chỉ là một đứa bé mười tuổi, mặc dù lão ở dưới sỉ nhục của mọi người, làm y gặp may đúng lúc trở thành sư đệ lão, đây đúng là điều — không đáng để lo.
Hồng Thông Thiên nhớ lại lúc lão mới mười tuổi, còn đang tóm gà rừng hít nước mũi, ngoại trừ gặp phải kẻ thù đi ngang qua hãm hại, cái gì cũng không hiểu, thì càng thêm yên tâm đối với Mặc Ngôn.
Có lẽ đứa bé này rất thông minh, cũng có mưu tính. Nhưng… Nó chỉ có mười tuổi, muốn học tiên pháp lợi hại nhất, thì sẽ trở thành người vô dụng nhất.
Hồng Thông Thiên nhìn Mặc Ngôn đang lật xem kiếm phổ, biết từ nay về sau, không cần vì nó mà phí thần. Điều duy nhất lão phải làm, chính là làm một tên sư phụ nghiêm khắc, bắt y đi luyện kiếm mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.