Trộm Tâm

Chương 1: Mật địa bị xâm phạm




Cuối giờ trưa, những tia nắng chói chang chiếu xuống hành lang lát gạch men sứ dẫn đến khu văn phòng của khối mười một.
Em là… Cam Niệm — học sinh mới chuyển đến đúng không?” Cô giáo Hách đứng dậy, ánh mắt nhẹ nhàng quét một vòng trên mặt nữ sinh rồi cười hỏi.
Nữ sinh gật gật đầu, bờ môi hé mở: “Xin lỗi cô giáo Hách, sáng nay nhà em có việc nên buổi chiều mới có thể đến báo danh, khiến cô thêm phiền toái rồi.
Không có vấn đề gì, giờ em đi đóng học phí, sau đó điền thông tin cá nhân vào tư liệu chuyển trường này cho cô.” Hách Bội Bội nói.
Cam Niệm nhận bút, cô cúi người điền thông tin, môi đỏ hơi mím, mái tóc đen nhánh che khuất nửa gương mặt trắng trẻo.
Thấy Cam Niệm viết xong, cô giáo Hách nói tiếp: “Em mang tư liệu nộp ở phòng giáo vụ. 6 giờ 30 phút tối nay, tại hội trường có tổ chức tiệc chào mừng năm học mới, em đừng đến muộn nhé.
Vâng, em nhớ rồi ạ.”
Cam Niệm rời khỏi văn phòng, cô đi xuống dưới lầu, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt thì rất tự giác bật ô ra che nắng.
Tháng chín ở thành phố T nóng hơn rất nhiều so với quê của cô. Bởi vì công việc của bố mẹ nên cả gia đình cô đều chuyển đến thành phố T, cũng vì thế mà cô phải chuyển trường cấp ba.
Đi trong sân trường xa lạ, Cam Niệm hưng phấn nhìn xung quanh một vòng, cô cũng không thấy mệt mỏi khi phải kéo theo cả vali hành lý.
Cam Niệm đang đi, bỗng nhiên có một tờ giấy rơi xuống bên cạnh chân mình, cô đoán có lẽ của nữ sinh đi đằng trước không cẩn thận đánh rơi.
Cam Niệm khom lưng nhặt giấy, vừa nhìn đã thấy một tiêu đề nổi bật — “Bảng xếp hạng thành tích kiểm tra cuối học kỳ của năm học 20xx”. Trong đó tên người đứng hạng nhất được tô đậm bằng bút nhớ màu hồng vô cùng nổi bật.
Trời ạ, thành tích 950 điểm … Cho dù có đưa sách vở cho cô chép thì cô cũng không làm được bằng đấy điểm.
Cam Niệm gọi một tiếng: “Bạn ơi…”, sau đó đuổi theo đưa giấy cho cô bạn: “Đây là của bạn sao?”
Vóc dáng nữ sinh hơi lùn, khuôn mặt tròn trịa, sau lưng là ba lô màu hồng nhạt, nhìn có vẻ dễ thương.
Nhưng mà ngay giây tiếp theo, cô bạn này đã nhíu mày lườm Cam Niệm một cái rồi giật lại tờ giấy trong tay Cam Niệm. Cô bạn phủi bụi bẩn dính trên tờ giấy, một câu “Cảm ơn” cũng không nói đã xoay người rời đi.
Cam Niệm ngây người không kịp phản ứng, đây là cái dạng người gì vậy? Là “Báu vật nữ sinh” sao?!
Cô có lòng tốt nhặt hộ tờ giấy, không được cảm ơn thì thôi lại còn bị người ta trừng mắt chán ghét? Như kiểu cô là kẻ trộm tờ giấy vậy…
Nghĩ đến bảng xếp hạng thành tích vừa nhìn được, vì bị người ta làm cho bực mình mà cô quên khuấy mất tên người đứng đầu bảng là gì.
Chỉ nhớ mang máng cậu ta họ Hứa…
Mà thôi mặc kệ đi, nghĩ đến cái này làm gì cơ chứ?! Cam Niệm thu lại suy nghĩ rồi bước nhanh về phía phòng giáo vụ. Lúc tìm được đến nơi thì cô giáo lại không ở đây, cô đành phải vào trong ngồi đợi.
Phòng giáo vụ rất lớn, ở giữa có một cánh cửa nhỏ kết nối với văn phòng bên cạnh, nơi này đặt mấy cái giá sách, bên trên giá sách là một loạt hồ sơ màu xanh.
Đợi năm phút đồng hồ mà giáo viên vẫn chưa tới, Cam Niệm nhàm chán đi dạo xung quanh rồi đánh giá gian phòng.
Lúc đi gần đến cánh cửa nhỏ thông qua phòng bên cạnh, cô có thể nhìn thấy bên trong phòng có người qua lớp kính mờ.
Một nam sinh ngồi trên ghế sô pha đang đưa lưng về phía cô, thân hình cậu cao gầy, ánh nắng chiếu lên bộ đồng phục của cậu dường như đang phát sáng… chỉ tiếc cô không thấy được mặt của nam sinh kia.
Em là…” Tiếng nói của giáo viên vang lên sau lưng Cam Niệm.
Cam Niệm vội vàng rụt cổ về và nói: “Em chào cô, đây là tài liệu mà em muốn nộp…
Sau khi mọi chuyện xử lý xong xuôi, Cam Niệm rời khỏi phòng giáo vụ. Lúc đi qua văn phòng bên cạnh, Cam Niệm nhìn thoáng vào bên trong nhưng nam sinh kia đã không còn ở đây.
***
Tìm được phòng của mình trong ký túc xá, Cam Niệm gõ cửa, đến khi nghe được bên trong có người đáp lại thì cô mới đi vào.
Trong phòng ngủ có hai nữ sinh, gần cô nhất là một nữ sinh mập mạp, cô bạn là người đứng lên nói đầu tiên:
Cậu là? Cậu là học sinh mới chuyển trường phải không?
Xin chào, tớ là Cam Niệm.”
Nữ sinh mập mạp nhiệt tình tự giới thiệu: “Tớ tên là Ngải Minh.”
Nữ sinh tóc ngắn đeo mắt kính khác cũng đứng dậy, dáng vẻ ngoan ngoãn, cười phất tay với Cam Niệm: “Còn tớ là Huệ Hân Nhi.”
Phòng của chúng ta còn một người nữa, nhưng cậu ấy đi ra ngoài rồi. Cậu vào sắp xếp hành lý trước đi.” Ngải Minh nhiệt tình giúp Cam Niệm đẩy vali vào trong phòng.
Cam Niệm gật đầu, lúc nhìn giá sách bụi bẩn, cô mới nhớ ra mình quên mua giẻ lau nên đành phải lấy giấy lau tạm.
Huệ Hân Nhi ở ngay bên cạnh đã phát hiện ra, cô đưa giẻ lau của mình cho Cam Niệm:
Cậu lấy giẻ của tớ lau đi, dùng giấy sẽ không được sạch đâu.”
Cam Niệm ấm lòng cười: “Cảm ơn cậu.”
Không cần khách khí.”
Cam Niệm xếp quần áo vào tủ, ký túc xá lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh. 
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một nữ sinh có mái tóc uốn sóng đi vào, giọng nói có vẻ không vui:
Mẹ à, con thấy phòng ngủ này quá nhỏ, con ở không quen, đã thế lại còn phải tự mình giặt quần áo…
Nữ sinh oán giận một hồi rồi cúp điện loại, lúc này cô mới chú ý đến Cam Niệm:
Cậu chính là học sinh mới chuyển tới?
Cam Niệm gật đầu, Ngải Minh bèn đi tới giới thiệu hai người với nhau, thì ra nữ sinh kia tên là Tần Ý.
Sắp xếp xong mọi thứ thì đã đến giờ ăn cơm, mọi người trong phòng nói cùng nhau đi ăn cơm, Cam Niệm quay đầu nhìn bạn cùng phòng đều thay đồng phục.
Tối nay phải mặc đồng phục sao?
Đúng vậy.” Huệ Hân Nhi trả lời Cam Niệm, “Cậu còn chưa có đồng phục nhỉ? Phải làm sao bây giờ…
Ngải Minh nhanh nhẹn nói, “Tớ có một bộ đồng phục được phát năm lớp mười, vì quá nhỏ so với tớ nên cậu mặc nhất định vừa, nếu cậu không chê thì để tớ tìm cho cậu nhé?!
“May quá, cảm ơn cậu nha.” Cam Niệm không muốn tối nay phải mặc áo phông xanh nước biển đứng giữa một đội hình áo trắng khiến người ta phải chú ý.
Cam Niệm thay đồng phục rồi từ phòng tắm bước ra, Ngải Minh cùng Huệ Hân Nhi nhìn đến ngẩn người.
Kiểu dáng của đồng phục trông rất quê, ai mặc vào nhìn đều vừa lùn vừa xấu, nhưng khi Cam Niệm mặc lại khiến các cô phải cảm khái:
Quả nhiên quần áo cũng phải nhìn mặt người mặc.”
Cam Niệm lớn lên quả thực xinh xắn, nhìn một lần sẽ làm người ta không nhịn được mà nhìn lần thứ hai. Tay chân cô thon dài, hơn nữa hàng năm luyện múa nên dáng người càng mềm mại thon thả.
Cam Niệm cười cười, “Chúng ta đi thôi.”
Tần Ý, cậu không đi cùng sao?” Ngải Minh nhìn về phía Tần Ý đang trang điểm.
Không đi, tớ không thích ăn đồ căn tin, dầu mỡ chết đi được. Tý nữa tớ tự ra ngoài ăn.” Tần Ý lẩm bẩm nói.
Ba người cũng không nói gì nhiều, lập tức đi xuống lầu. Trên đường đến căn tin có thể nhìn thấy một hồ nước trong vườn trường, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt nước làm sóng nước trông lấp la lấp lánh.
Tớ nghe có người nói tối nay Hứa Hoài Thâm sẽ lên đài để diễn thuyết, hai tháng không thấy, chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động.” Ngải Minh nói.
Huệ Hân Nhi giật mình, “Thật hay giả vậy?!! Xem ra tối nay nhất định sẽ có rất nhiều nữ sinh…
Cam Niệm đi bên cạnh nghe, cảm giác tên mà bạn cô vừa nhắc đến có chút quen tai, nhưng cô vẫn không nhớ ra nổi:
Các cậu đang nói ai vậy?
Vẻ mặt Ngải Minh bát quái, cô bạn bắt đầu phổ cập giáo dục cho Cam Niệm: “Là người đứng đầu của khoá chúng ta, vừa học giỏi lại vừa đẹp trai, đúng chuẩn nam thần.
Nhìn hai người bên cạnh vẻ mặt hoa si, Cam Niệm rất tò mò không biết Hứa Hoài Thâm rốt cuộc là người như thế nào.
Ngải Minh hứng khởi nói với Cam Niệm về lịch sử huy hoàng của Hứa Hoài Thâm:
Tớ không hề khoa trương đâu, nhớ rõ đợt thi giữa kỳ năm lớp mười, giáo viên muốn ra đòn phủ đầu với đám học sinh mới nên đã ra đề đặc biệt khó, vậy mà Hứa Hoài Thâm lại đạt điểm tối đa! Ngay cả giáo viên cũng không dám tin!
Sau đó cậu ấy còn tham gia thi học sinh giỏi vật lý cấp tỉnh và nhận được huy chương vàng. Lúc ấy có thí sinh cũng dự thi đã nói Hứa Hoài Thâm gian lận, còn mắng cả giám khảo. Hứa Hoài Thâm mới nói hai người bọn họ một đấu một, kết quả cậu kia bị ngược cho tơi tả, xấu hổ khóc ngay tại điểm thi.”
Ảnh chụp dự thi của Hứa Hoài Thâm còn được tung lên mạng, từ đó cậu ta có thêm vô số người hâm mộ. Nhưng việc khiến tớ vui vẻ nhất chính là chúng ta học chung một lớp với cậu ấy, sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy trai đẹp đó nha.”

Ba người cơm nước xong xuôi đã là 6 giờ 15 phút, cách thời gian tổ chức tiệc chào mừng chỉ còn mười lăm phút. Bọn họ nhanh chóng di chuyển đến hội trường, giờ phút này bên trong đã ồn ào tiếng người, khắp nơi đều một màu trắng của áo đồng phục.
Lớp bọn họ xếp thành hai hàng, mọi người không ai muốn ngồi ngay dưới tầm mắt giáo viên, mà ba người lại đến chậm nên chỉ có thể ngồi ở đằng trước.
Sau khi ngồi xuống, Ngải Minh vẫn luôn ngoái đầu nhìn ra sau, một lúc lâu sau cô mới quay đầu lại, vẻ mặt buồn bực nói:
Sao vẫn chưa thấy Hứa Hoài Thâm?
Chắc cậu ấy đang ở cánh gà để chuẩn bị diễn thuyết.”
Cũng đúng.” Ngải Minh đứng dậy đi nói chuyện với các bạn học khác, Cam Niệm và Huệ Hân Nhi vẫn ngồi yên tại chỗ.
Thấy Cam Niệm cúi đầu nghịch móng tay, Huệ Hân Nhi thấy thế bèn nhỏ giọng nói:
Cam Niệm, tớ thấy mấy nam sinh lớp bên cạnh cứ nhìn cậu suốt.”
Cam Niệm quay đầu, quả nhiên thấy mấy nam sinh kia nhanh chóng xoay sang chỗ khác. Cam Niệm cong môi, nở nụ cười nhẹ nhàng, bộ dáng không hề ngạc nhiên.
6 giờ 30 phút, tiệc chào mừng năm học mới chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình đi lên, thổi thổi micro rồi mở miệng nói:
Kính thưa các vị đại biểu, kính thưa quý thầy giáo cô giáo cùng toàn thể các bạn học sinh thân mến! Chúc mọi người buổi tối tốt lành, một mùa tựu trường nữa lại đến…
Nhóm học sinh phía dưới không ai có tâm tư nghe mấy lời khách sáo này, trong lòng bọn họ chỉ ngóng trông phần diễn thuyết của đại diện học sinh.
Rốt cuộc lời dạo đầu cũng xong, người dẫn chương trình tuyên bố: “Kế tiếp xin mời Trương Tam Tam lớp 11A2 lên đại diện cho toàn bộ học sinh chúng ta nói về phương pháp học tập, mọi người cho Trương Tam Tam một tràng pháo tay hoan nghênh!”
Dưới khán đài bắt đầu ồn ào, rõ ràng nói Hứa Hoài Thâm sẽ diễn thuyết, sao bây giờ lại đột nhiên đổi người?!
Ngải Minh tức giận nói: “Đây rõ ràng là lừa quân dối dân?! Không ngờ chúng ta lại bị lừa thế này!
Tiếng diễn thuyết bắt đầu vang lên, những âm thanh bất mãn cũng dần dần lắng xuống. 
Nghe diễn thuyết kiểu này, Cam Niệm thấy thật nhàm chán, cô muốn ra ngoài đi dạo. 
Cam Niệm nhỏ giọng nói với Huệ Hân Nhi:
Tớ muốn đi WC, tớ đi một lát rồi về…
“Ừ, cậu đi nhanh đi.”
Nhưng Cam Niệm căn bản không đi WC, mà là đi ra khỏi hội trường. Ánh trăng đẹp như này, nếu lãng phí ở trong hội trường thì thật đáng tiếc.
Đêm mùa hè dễ chịu với gió mát trăng thanh cùng tiếng dế kêu nhẹ nhàng bên tai. Hồ nước nằm trong khuôn viên trường có tên là “Tĩnh Hà”, xung quanh bờ hồ có rất nhiều cây liễu, ban ngày học sinh có thể ngồi trên những chiếc ghế gỗ để đọc sách.
Cam Niệm đi dọc theo con đường quanh hồ và thấy được một toà tháp. Toà tháp này có hai tầng, nếu đứng ở trên tầng hai là có thể quan sát được toàn bộ vườn trường.
Cam Niệm đi đến dưới toà tháp, cô lẻn vào trong nên không thấy được dòng chữ in trên tấm biển đã rỉ sắt: Không có sự cho phép, học sinh không thể vào sau 6 giờ tối.
Bên trong tháp không có ánh đèn, trước mắt là một khoảng tối tăm. Cam Niệm mở đèn trên điện thoại di động rồi chậm rãi đi lên trên lầu.
Cầu thang nơi này được làm bằng sắt, mặt ngoài đều đã bị rỉ, mỗi khi Cam Niêm bước lên thì cầu thang còn hơi bị lay động.
Tầng thứ hai của toà tháp có hình lục giác, được bao xung quanh bởi những chiếc ghế đá, ở giữa là một chiếc bàn tròn nhỏ, từ nơi đây có thể nhìn thấy ánh trăng chiếu trên mặt hồ phía đằng xa.
Cam Niệm bước lên bậc thang cuối cùng, cô không nhịn được mà cảm khái ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Khi đèn pin vô tình chiếu lên ghế đá đối diện, Cam Niệm thấy có một người nằm trên ghế đá!
Cam Niệm giật mình kêu lên một tiếng, cô sợ tới mức lùi về sau một bước.
Nam sinh trên ghế đá vốn nằm yên không nhúc nhích, cậu gối hai tay sau đầu, nghe được thanh âm của Cam Niệm, cậu bị ồn ào khiến cho tỉnh giấc, trước mặt cậu bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng trắng thật sự chói mắt.
Cam Niệm chiếu đèn vào nam sinh, thấy cậu thong thả ngồi dậy, kiểu tóc hơi loạn, cánh mũi thẳng tắp, môi mỏng hơi mím. Cậu vẫn còn buồn ngủ, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Cam Niệm không biết phải làm sao, ngay lúc này cô nghe được giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn của nam sinh:
Tắt đèn đi.
Bây giờ Cam Niệm mới kịp phản ứng, cô đã vô tình xâm nhập vào “mật địa” của người ta và quấy rầy họ ngủ.
Cam Niệm lập tức tắt đèn rồi mở miệng xin lỗi:
“Thật xin lỗi, tớ không biết ở đây có người.”
Tầm mắt trước mặt lại một lần nữa khôi phục vẻ tối tăm, ánh trăng dịu dàng rọi xuống gương mặt lạnh lùng của nam sinh.
Cam Niệm đang định xuống lầu thì lại nghe thấy một giọng nói trung niên truyền đến từ phía dưới:
Ai đang trên đó vậy?
Cam Niệm lập tức rụt người về và nhìn ánh đèn pin lấp loáng dưới tháp.
Trong lòng cô thầm nói… thôi xong rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.