Trộm Mệnh

Chương 2: Chén rượu Thao Thiết (một)




Cái lạnh cuối thu lại thêm mưa to, là thứ thời tiết dễ làm tâm tình không xong.


Đã hai tháng không thấy mưa, Thượng Hải lại nghênh đón mưa to vào cuối tuần, ào ạt cả một đêm. Đi trong con hẻm nhỏ, nước mưa không ngừng từ trên mái hiên rơi xuống đường đá.


Nam Tinh nâng ô che, nhìn ra màn mưa, gác chuông kiểu Tây lưu lại từ thời trước sừng sững ở nơi xa, quá mức xa xăm, ngược lại như là ở ngay cuối con ngõ nhỏ. {LAOHU}


Một nam nhân ôm đồ vật trong ngực dầm mưa chạy nhanh vào một ngõ hẻm cũ trong phường Điền Tử, sau lưng có một con chó vàng lớn, cùng nhau chạy vội vã trong mưa.


Người đằng trước đi khá chậm, ngõ hẻm lại hẹp, nam nhân một bước dài vượt qua vũng nước, sải chân kinh người. Nhưng chó thì không hiểu, cũng không có cách nào gọi người tránh ra, chạy thật nhanh, chân trần đạp vào trong vũng nước, nước lập tức bắn lên, tạt hết lên ống quần mà Nam Tinh đã vất vả bảo hộ cả một đường.


Nam Tinh khựng lại, nhíu mày nhìn, muốn kêu con chó kia bồi tiền. Nhưng nam nhân và chó chạy rất nhanh, bóng người đảo mắt đã không thấy tăm hơi.


Nam nhân kia xuyên qua con ngõ ngoằn ngoèo, xẹt qua vách tường rêu xanh hai bên, xuyên qua những giọt mưa, một đường chạy đến trước cửa của một cửa tiệm thoạt nhìn có chút lâu năm.


Phần cửa của cửa tiệm kia sơn màu xanh lục, không biết đã qua nhiều ít năm, sơn đã bong ra từng mảng, nhìn khá là khó coi. Nhưng bên trong một chút lại không khó coi, vào cửa hai bên trái phải là hai bức tượng đồng đỡ đèn hình người đời nhà Hán, đối diện cửa chính là một bức tượng Phật uy nghi cao nửa người, một cái ghế dựa bằng gỗ sưa ở bên cạnh, trong tiệm bày đầy đồ cổ có hình thù kỳ lạ đến từ bất đồng triều đại.


Trong mắt người không lành nghề, nơi này thật quỷ dị.


Trong mắt Khâu Từ, đây đều là những thứ giá trị liên thành, dùng từ ngữ của thời trước tới nói, đều là bảo bối có thể lấy ra đổi cá vàng nhỏ cá vàng lớn.


"Đang! Đang! Đang!"


Hắn mới vừa vào cửa, liền nghe thấy tiếng chuông đồng vang lên, nhưng nhìn xuống chân, cũng không thấy vướng phải dây nhợ gì kích phát. Trong tiệm đồ cổ này có trang bị thiết bị cảm ứng tiên tiến? Nếu không như thế nào lại nhìn không thấy dây. Hắn không quá để ý, gọi vào trong: "Đào lão bản? Ngài có ở đây không, tôi cầm vài thứ tới mời ngài chưởng nhãn."


Chưởng nhãn là ngôn ngữ trong nghề đồ cổ, ý tứ là thỉnh người có hiểu biết hỗ trợ giám định một chút. Đào lão bản xuất thân đồ cổ thế gia, là đại tiền bối trong nghề, ở giới đồ cổ có danh khí rất lớn, nhưng từ trước đến nay hay ru rú trong nhà, mấy năm nay thậm chí còn không muốn lộ mặt.


Lúc sau một cái tẩu thuốc vén mành lên, một lão giả thân hình tròn trịa bước ra, trên mũi ông treo một bộ kính viễn thị, mắt kính đã sắp trượt xuống tới chóp mũi, ông cũng không đẩy lên, đôi mắt rũ xuống xuyên thấu qua mắt kính đánh giá người vừa vào cửa, thở dài một tiếng, nói: "Đừng lớn tiếng ồn ào."


Khâu Từ cười hỏi: "Đào lão bản rảnh không? Có người cầm vài món quỷ hóa* cho tôi, muốn mời ngài chưởng nhãn."


*hóa trong 'hàng hóa'


Đào lão bản "ừm" một tiếng, có thể tìm tới nơi này, đều là người hiểu biết. Ông không thường giám định đồ cổ cho người khác, huống chi thứ này còn là đào ra từ cổ mộ.


Quỷ hóa bình thường không được đưa vào thị trường, ở phương diện này nhà nước quản chế luôn luôn rất nghiêm khắc, Đào lão bản chỉ giám định cho người ta, không mua, cũng không bán. Đây không phải là cách mua bán trước đây của Đào gia, Đào gia trước kia là chỉ cần có tiền thì hết thảy dễ nói chuyện, có thể nói là gian thương tiêu chuẩn vàng ròng 24K. Nhưng sinh ý giao vào tay Đào lão bản, quy củ là ông định ra, trưởng bối cũng không làm gì được.


Ai cũng biết Đào lão bản là người cứng đầu, sẽ không chịu thua.


Đào lão bản tên Đào Đại Vệ, nguyên bản ông cũng không phải tên này, lúc mười tuổi ông cùng cha mình đi Hong Kong chạy hàng, thấy rất nhiều thứ mới lạ, tỷ như TV, tỷ như phim truyền hình —— đặc biệt là phim võ hiệp phổ biến thời đó. Đào lão bản trầm mê phim truyền hình vì sùng bái ngôi sao Hongkong Khương Đại Vệ, người luôn sắm vai hiệp sĩ, ảo tưởng biến thành đại hiệp như ông ấy, vì thế mới nói với cha mình là muốn sửa tên thành Đại Vệ. {LAOHU}


*Khương Đại Vệ năm nay hơn 70 tuổi òi, ai muốn nhìn dung nhan của cụ thì search nha ^^


Tên của ông là do lão thái gia Đào gia đặt, tên lót là Quảng, đương nhiên không thể sửa, bằng không thì nam hài cùng thế hệ đều kêu Quảng x Quảng x, một mình trưởng tôn là ông lại kêu Đại x, quả thực là trò cười. Nhưng Đào lão bản cứng đầu nha, tuổi còn nhỏ mà tuyệt thực ba ngày ba đêm, rốt cuộc đạt thành tâm nguyện, thành công sửa tên thành Đào Đại Vệ.


Nhưng sửa lại tên rồi ông vẫn không biến thành đại hiệp, vì chiếu cố cha mẹ cùng gánh vác gia tộc sinh kế, thêm vấn đề một ngày ba bữa không thể không đối mặt, Đào lão bản cuối cùng vẫn phải kế thừa cửa hàng đồ cổ này, dần dần thành đại tiền bối nổi danh giới đồ cổ.


Đào lão bản ngồi trên ghế cao, tẩu thuốc mới vừa buông, Khâu Từ liền cầm bật lửa đưa qua muốn đốt thuốc cho ông, bật lửa lạch cạch hai tiếng, lửa lóe lên, nhưng hắn phát hiện không có lá thuốc để đốt, hắn dừng một chút, hỏi: "Không có?"


"Hừ." Đào lão bản cầm cán tẩu dài gõ gõ lên bàn, giống như đang gõ rớt tàn thuốc, ông hít một hơi thật dài, biểu tình thản nhiên thỏa mãn, giống như đang hút thuốc thật, "Trong tiệm đều là hàng, sao có thể hút, cai rồi."


Khâu Từ cười nói: "Tẩu thuốc trên tay này còn mùi thuốc, mới vừa cai không lâu đi?"


"Cậu thật ra quan sát khá cẩn thận." Đào lão bản thả tẩu hút thuốc lên bàn, nói, "Hàng gì?"


Khâu Từ lấy đồ ra, cởi mấy tầng vải chống thấm ra, lộ ra ba món tiền tệ cổ.


Đào lão bản nhìn qua, nói: "Sinh khanh*."


*là thuật ngữ dành cho đồ cổ (văn vật), chỉ những loại tiền tệ cổ bằng đồng hoặc đồng xanh vừa được khai quật chưa lâu


Khâu Từ cười nói: "Đào lão bản hảo nhãn lực."


Tiền tệ vừa mới khai quật không lâu có cái đặc điểm rất rõ ràng, đó chính là màu rỉ sắt sẽ tươi hơn so với đã được khai quật một đoạn thời gian, đương nhiên cũng có ngoại lệ, nhưng phần lớn màu sắc sinh khanh đều rất tươi tắn, liếc mắt một cái, phảng phất còn có thể nhìn thấy hình ảnh chủ mộ lúc sinh thời mang theo sử dụng.


Có mấy tiểu thương đầu cơ trục lợi văn vật sẽ dùng chất hóa học đem một ít tiền tệ khai quật đã lâu làm giả thành sinh khanh, rồi nâng giá, bán cho mấy 'ma mới' vừa mới vào nghề hoặc không lành nghề.


Đào lão bản cầm món tiền tệ lên nhìn, tiền tệ này không phải tiền đồng, mà là một khối Tề minh đao.


Tề minh đao là tên gọi một loại tiền tệ, do Tề quốc, một trong Chiến quốc thất hùng đúc ra, bình thường thân đao gầy hẹp, dài 13.8 centimet, nặng chừng 14 gram, bởi vì niên đại xa xăm, vô luận là giới khảo cổ hay là giới trộm mộ, đều không có khai quật được bao nhiêu, hiện giờ vẫn rất hiếm thấy.


Nhưng tên 'ma mới' này một hơi liền cầm ba khối, xem ra cũng không đơn giản. Chỉ là Đào lão bản tung hoành trong giới đồ cổ vài thập niên, đã sớm tâm như nước lặng, dù có đem Lan Đình Tự của Vương Hi Chi, Mộc Ngưu Lưu Mã của Gia Cát Lượng trong truyền thuyết dọn ra trước mặt ông, ông cũng không động tâm. {LAOHU}


Khâu Từ thấy Đào lão bản không có phản ứng như dự kiến, cảm thấy mình quả nhiên không có tìm lầm người. Hắn nói: "Đào lão bản, tiền tệ này là thật hay giả?"


"Thật, tỉ lệ cũng không tệ lắm, có thể lấy giá tốt."


Khâu Từ thấy Đào lão bản nói xong lại không hé răng, đi thẳng vào vấn đề: "Đào lão bản biết Tề minh đao này bình thường là được khai quật ở đâu đi?"


Đào lão bản nhịn không được lại hút một ngụm thuốc phiện, làm dịu nỗi khổ cai thuốc của ông, nói: "Tề quốc ở vùng Sơn Đông bây giờ, năm đó sau khi Tần quốc thống nhất sáu nước, hạ lệnh thư đồng văn, xe đồng quỹ*, tiền của Tề quốc tất nhiên liền vô dụng, cho nên truyền lưu không nhiều lắm, cũng không rộng rãi."


*sách dùng cùng văn tự, xe chạy cùng tuyến đường


"Nhưng hiện tại ba khối Tề minh đao này, lại được phát hiện ở ngoại ô ba tỉnh cách khá xa Sơn Đông, đây chỉ là một ít trong số đó. Không biết tiền tệ bị rơi rớt ở nơi đó có nguyên nhân lớn nhất là gì?"


Đào lão bản lại hút một ngụm "thuốc" thật sâu, nói: "Năm đó quốc quân cuối cùng của Tề quốc trọng dụng cậu của ông ta là Hậu Thăng, Hậu Thăng sau đó đấu đá nội bộ, thu lượng lớn vàng bạc ngọc khí do Tần quốc hối lộ, làm gián điệp cho Tần quốc, khuyên Tề vương đầu hàng Tần quốc giàu có. Tề vương nghe theo kiến nghị đi đầu hàng, kết quả Tần Vương quay đầu lại liền để cho ông ta sống sờ sờ chết đói, nhưng Hậu Thăng phản quốc lại mang theo vàng bạc tài bảo của hắn biến mất trong dòng chảy lịch sử, từ đó không biết đi đâu."


Khâu Từ thuyết phục: "Đào lão bản quả nhiên là đại tiền bối, không gì không biết."


Đào lão bản nhẹ giọng cười, không để ý lời khen này, hỏi: "Tề minh đao này là cậu đào được?"


Khâu Từ cười nói: "Tôi làm gì có bản lĩnh này, bất quá là cái đầu cơ trục lợi, kiếm chút tiền vất vả. Hôm nay đa tạ Đào lão bản, đây là chút tạ lễ."


Đào lão bản không nhìn hắn thả tiền xuống, ngay cả khi hắn đi ra ngoài cũng không liếc mắt một cái.


Khâu Từ thu thập ba khối tiền tệ cổ xong mới bước ra cửa, liền thấy có cô nương* xinh đẹp đang xếp dù lại bước vào. Ánh mắt cô nương kia khựng lại, đột nhiên "bang" mà một tiếng bung dù ra, nước trên dù văng vào mặt hắn, làm hắn thu lại tinh thần ngắm mỹ nhân, dựa vào cửa nhìn nàng cười: "Không thấy có người trước mặt?"


*tác giả này hay dùng 'cô nương', không như mấy truyện hiện đại khác, nét riêng, nên Lão để yên


Nam Tinh lạnh lùng cười: "Chó của anh vừa rồi ở ngõ hẻm bơi đứng trong vũng nước không phải cũng không thấy có người đó sao."


"Chó của tôi?" Khâu Từ nhìn ra, ngoài cửa quả nhiên có con chó vàng, lông toàn thân bị mưa xối đến ướt dầm dề, ngẩng đầu nhìn hắn le lưỡi. Hắn cười cười, đuối lý trước, đối phương lại thật sự là một cô gái xinh đẹp, đừng nói, bực bội mà nhìn một chút cũng không đáng ghét.


Hắn cười nói: "Không canh chừng nó, là tôi sai."


Nam Tinh thấy thái độ của hắn còn coi là đoan chính, không so đo với hắn nữa, "bang" một tiếng xếp dù lại bước vào trong.


Khâu Từ thấy nàng đi vào, động tác nhẹ nhàng tự nhiên, phảng phất như là khách quen của cửa hàng này. Đến khi hắn bước ra ngoài hiên, bị nước mưa lạnh băng tưới một cái, hắn lại hồ nghi mà quay đầu lại nhìn cửa tiệm đồ cổ cổ hương cổ sắc lại cũ kỹ kia, sao nàng đi vào chuông lại không vang. {LAOHU}


Hắn nhíu nhíu mày, thấy con chó vàng kia lại đi đến cạnh hắn. Hắn cúi người sờ sờ đầu nó, nói: "Cái đùi gà vừa rồi kia cho mày hết rồi, tao không có gì cho mày ăn nữa, đi đi thôi, xin lỗi, tao không có biện pháp chăm sóc mày, đi tìm người khác làm chủ nhân của mày đi."


Chó vàng khựng lại, như nghe hiểu, lúc này mới chạy đi.


Đang hút 'thuốc' Đào lão bản thấy Nam Tinh cầm cây dù ướt nhẹp tiến vào, đôi mắt cũng trợn tròn, chỉ vào cây dù của nàng rồi chỉ thẳng ra bên ngoài, thiếu chút nữa bị không khí sặc: "Dù...dù..."


Nam Tinh nhíu mày nhìn ra cửa, hỏi: "Thùng để dù bên ngoài của ông đâu?"


"Chắc là bị người thu rác nào đó nhặt mất rồi đi?"


"Kêu ông đổi cái mới, một hai phải thả cái thùng rách tung toé, bị người ta coi là rác nhặt đi một trăm lần cũng không kỳ quái." Nam Tinh dựng cây dù vào cạnh cửa, vừa phủi nước trên ống tay áo vừa đi vào.


"Cửa hàng đồ cổ sao có thể có đồ mới." Đào lão bản rót cho nàng ly trà, nói, "Ấm áp dạ dày."


"Trà?" Nam Tinh bưng lấy cái ly ngửi ngửi, trà hương phác mũi, thật sự là trà, nàng nhìn chằm chằm ông ta hỏi, "Rượu của ông đâu? Hửm? Còn thuốc của ông đâu?"


"Cai, cai, cai hết!" Đào lão bản nói, "Sáng nay đi lấy kết quả kiểm tra, dạ dày mọc ra một thứ, thứ gì cũng phải cai."


Nam Tinh nín thinh, Đào lão bản lại rất bình tĩnh.


Tiếng Đào lão bản chậm chạp hơn: "Ta vẫn luôn nhớ rõ Cổ Long tiên sinh từng viết một đoạn như vầy, Cổ Tùng cư sĩ nói với Mộc đạo nhân, nếu hắn không uống rượu, nhất định có thể sống đến 300 tuổi. Mộc đạo nhân nói, 'nếu không có uống rượu, ta vì cái gì muốn sống đến 300 tuổi?'...cô biết ta lúc ấy sùng bái hâm mộ vị Mộc đạo nhân sống tiêu sái đó cỡ nào không? Nhưng hiện tại bị thứ bệnh này, ta mới cảm thấy, cái này không đúng."


Cả người ông đều chìm vào chiếc ghế, tư thế tựa hồ rất thoải mái, tiếp tục chậm rãi nói: "Bởi vì ta còn có chuyện quan trọng hơn chưa làm, tỷ như ta muốn làm Đào Đại Vệ một lần, mà không phải Đào lão bản."


"Cho nên ông đem thuốc lá và rượu ông yêu nhất cai hết?"


"Đúng, nếu giải phẫu thuận lợi, ta quăng cái cửa tiệm này, chính mình đi tiêu dao sung sướng."


Nam Tinh nhìn nhìn Đào lão bản, nghĩ đến lúc ông rời khỏi nơi này, không mở miệng.


"Vé máy bay đi núi Bảo Châu ta đã đặt cho cô, cô phải cẩn thận." Đào lão bản lại nói, "Tiểu cô nương kia, phần đầu nát bấy, mặc kệ là tai nạn hay là người cố ý, cô đều phải cẩn thận."


Nói luôn hai lần cẩn thận, Nam Tinh đoán là ảnh chụp cố chủ phát cho ông nhất định thảm không nỡ nhìn, ngay cả nhìn quen sóng to gió lớn Đào lão bản cũng không yên tâm. Nàng đứng lên định đi, đi đến vùng núi sâu tràn đầy vàng làm người mê say kia.


Đào lão bản thấy nước trà chưa được động một chút, rất tổn thương: "Cô không nếm thử trà ta đích thân pha sao?"


"Chờ tôi trở lại rồi uống." bóng lưng Nam Tinh hơi khựng lại, vẫn nói, "Chúc giải phẫu thuận lợi."


Nói xong liền cầm dù chạy.


Đào lão bản biết ngay là nàng mặt lãnh thiện tâm.


Ông dựa vào cái ghế gỗ sưa rộng rãi, hát nho nhỏ một bài hát, ông rốt cuộc có thể làm Đào Đại Vệ —— nếu giải phẫu thuận lợi.


"Gâu!"


Một tiếng chó sủa ngoài cửa, Đào lão bản ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy một con chó vàng lớn bị xối đến ướt dầm dề.


Ông và chó nhìn nhau vài phút, nhìn nó một thânchật vật cùng đôi mắt tràn ngập tinh thần phấn chấn kia, vốn không thích nuôi sủngvật ông vẫn do dự, rồi nói: "Vào trong đi, bên ngoài mưa lớn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.