Trộm Không Gian

Chương 2: Khác Biệt






Sau bữa cơm, ba Minh khang gọi hắn vào phòng làm việc.
Hai cha con ngồi đối diện nhau, ba hắn nghiêm túc hỏi.
"Ngươi dự định lựa chọn nghề nghiệp gì?"
"Chưa xác định.
Để xem khi thức tỉnh ta có thể có thiên phú thiên hướng nào rồi mới quyết định." Minh Khang suy nghĩ chốc lát rồi trả lời.
"Cũng vậy, quyết định cho tương lai phải suy nghĩ thận trọng.
Dù ngươi lựa chọn thế nào thì ba mẹ cũng sẽ ủng hộ ngươi hết mình." Nói rồi ông Tiến đưa cho Minh Khang một cái hộp gỗ nhỏ trạm trổ hết sức tinh tế "Đây là quà tặng của ba mẹ cho ngươi, chúc mừng ngươi thành công thức tỉnh!"
Hắn đưa hai tay tiếp nhận cũng không mở ra luôn mà nói "Cám ơn ba!"
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, giữ tinh thần sáng mai chuyển chức." "Vâng."
Trở về phòng mở ra chiếc hộp gỗ, đập vào mắt Minh Khang là một tinh thể màu xanh lá cây, bé bằng nửa cái móng tay.
Một luồng sinh mệnh lực nồng nặc từ tinh thể ấy tỏa ra.
Cả người hắn tế bào như sống lại, tham lam hấp thu một luồng sinh mệnh này.
Hít một hơi thật sâu cố gắng dời đi ánh mắt từ tinh thể xinh đẹp ấy.
Lấy lại tinh thần Minh Khang thầm giật minh.
Ba mẹ hắn cho hắn quà chúc mừng thức tỉnh để hắn rất ngạc nhiên.
Dù bằng vào trí thông minh thiếu thốn của mình hắn cũng nhận biết đấy là một mảnh vụn sinh mệnh thần cách.
Vâng chuẩn xác là mảnh vụn của mảnh vụn sinh mệnh thần cách, đã trải qua xử lí để hắn có thể dễ dàng hấp thu.
Theo Minh Khang biết, thần cách là một hoàn mỹ thể từ hơn mười ngàn mặt ghép tạo thành.
Cái mảnh vụn này chưa đủ một mặt trong đó nhưng cũng đủ quý giá.
Cho dù cha mẹ hắn là bán thần nhưng mảnh vụn này gần như cũng phải tiêu hết gần nửa tiết kiệm của hai người.
Sau khi bình tĩnh một chút, Minh Khang không kịp chờ đợi cầm lên tinh thể mảnh vụn thần cách nuốt vào trong bụng hấp thu luyện hóa.
Ngay lập tức thân thể hắn có phản ứng, cả người lâng lâng, linh hồn như muốn thoát khỏi thân xác đi tìm hiểu mấy anh vô gia cư dưới gầm cầu đang tiêm vacxin chống dịch.
Một lúc sau cảm giác thư thái thoải mái như bỏ đi mấy cân ghét sau khi tắm.
Máu dồn lên não Minh Khang nằm xuống giường ngủ như chết lúc nào không biết.
Mảnh vụn thần cách, nhất là sinh mệnh hệ có tác dụng giúp củng cố cơ sở, nâng cao tinh thần và thân thể giúp cho Chức Nghiệp giả có thể trở thành hoàn mỹ học đồ hoặc là đưa cho một vị truyền kỳ Chức nghiệp giả sử dụng cũng có xác xuất tìm hiểu được quy tắc lên chức trở thành bán thần.
Đã biết tư chất là có hạn mức cao nhất nhưng lên cấp bình thường và lên cấp hoàn mỹ cũng sẽ khác nhau.
Ảnh hưởng ở tốc độ tu luyện, sức chiến đấu, bình cảnh..v.v.
Thế nhưng muốn thức tình hoàn mỹ cần tinh thần và thân thể đều nằm ở trạng thái người bình thường cực hạn.
Điều này rất khó làm được, bởi vậy cho nên ở trong 12 năm học trường học sẽ hết sức giáo dục học sinh nâng cao tinh thần và thân thể.
Ngoài ra các trường học sẽ dựa vào giả lập thực tế ảo cho học sinh thích nghi các môi trường tiềm ẩn nguy cơ cùng cơ bản huấn luyện phản ứng.
Tại trong vũ trụ này, nhân tộc chưa thức tỉnh thành chức nghiệp giả thì không thể tu luyện để tránh thức tỉnh dị dạng.
Mà thực tế loài người Trái Đất có công pháp tu luyện hầu như giống nhau là công pháp cơ sở, khác nhau là chiêu thức.
May ra thì có vị đại lão nào rảnh rỗi đến đau bi mới điều chỉnh công pháp cho phù hợp với cơ thể con em nhà mình nhằm tăng tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút mà thôi.

Công pháp cơ sở và chiêu thức sơ cấp ở đâu tìm được.
Bật máy tính lên, đăng nhập không gian thực tế ảo bản người bình thường, lùng tìm -> trả tiền-> download.
Đây chỉ là cơ sở đối với học đồ các chú lùn.
Nếu muốn có chiêu thức và pháp thuật lên cấp thì phải gia nhập tổ chức nào đó như hội quán, sở giao dịch, thương hội, các đại tập đoàn, thần hệ, tháp cao, thần điện...!
Nói cho cùng tài nguyên sẽ không miễn phí đưa cho ngươi.
Đồng giá trao đổi ở đây là tất yếu.
Bình dân và nhà khá giả khác nhau ở chỗ này.
Gia đình khá giả có thể cung cấp nhiều trợ giúp hơn cho con cái, sử dụng thiên tài địa bảo để con cái tấn cấp tốt hơn, sau này tài nguyên tu luyện cũng nhiều hơn gia đình bình dân.
Âu cũng là cái số, không phải ai khi chết biết được nghệ thuật đầu thai.
Sáng hôm sau 7:00, đang làm một giấc mộng sung sướng thì Minh Khang có cảm giác ai đó ở ngoài cửa gọi hắn.
Cố gắng lên tinh thần lắng nghe được loáng thoáng vài câu.
"Khang ơi.
Dậy đánh răng rửa mặt rồi lên trường học đi con."
"Vâng, đợi con 5 phút." Minh Khang hô lên rồi lại không thèm để ý rúc vào trong chăn ngủ tiếp.
Một lúc sau loáng thoáng lại nghe được tiếng gầm ở đâu đó nhưng hắn vẫn tiếp tục giấc mộng đẹp của mình cho đến khi.
"Minh Khang!!!"
Sau một tiếng sư tử gầm, Minh Khang cảm thấy có sát khí lạnh sưu sưu đập vào sống lưng làm hắn tỉnh cả ngủ.
Giật mình tăng tốc mất 3 phút đánh răng rửa mặt vệ sinh thay quần áo, 30 giây để xử lý vội cái bánh mì bate rồi lao lên chiếc xe bay lơ lửng để chạy chối chết.
Tới trường học đã là 7h50.
Ở trong sân thể dục lúc này chỉ thiếu mỗi hắn là đã tập hợp đông đủ 63 học sinh ngày hôm qua thức tỉnh.
Minh Khang ngó ngó xung quoanh rồi thấy dưới gốc cây nào đó hai thằng bạn khá là điển trai cùng lớp đang dùng ánh mắt bỉ ổi hèn mọn đánh giá trong sân nữ sinh.
Đây là hai đứa bạn chơi thân trong lớp 12a4 của hắn.
Một đứa mặt trứng búng ra sữa tóc hơi dài hất về đằng sau tên Hoàng Việt Anh, ngoại hiệu Anh bất lực.
Một đứa mày rậm, mắt sắc, mặt chữ điền thân hình cao lớn rắn chắc tên Lê Văn Tùng, ngoại hiệu Tùng cẩu.
Hắn ngoại hiệu Khang lợn là bộ 3 phát tài điển hình trong lớp.
Thế mà cả ba cùng thức tỉnh thành công cũng là chuyện lạ xảy ra.
Tiến đến đằng sau hai đứa bạn.
Trầm ngâm ngắm nhìn nữ sinh vừa đi qua, hắn đánh giá.
"Ngực nhỏ nhưng mông bự, eo thon, mặt mũi cũng ổn.
Theo ta thấy dùng để kết thúc 18 năm để cần chỉ để đi tiểu của hai đứa bây là ok."
"Không! Không! Không! Thỏ sẽ không bao giờ ăn cỏ gần hang.
Ta không muốn sau này vì một con cá mà mất cả đại dương nhưng mà ta cũng không chê ăn mặn." Anh bất lực quay lại ngó qua thằng bạn thân rồi ngay lập tức phản bác.
"Chuẩn đấy, treo cổ trên một gốc cây rồi bỏ cả khu rừng trẫm không làm được a.
Trẫm chỉ muốn lần lượt lên giá treo cổ mà bất tử." Tùng cẩu giả bộ trách trời thương dân nói tiếp "Hơn nữa trẫm cảm thấy không một chút nào phù hợp ái phi của trẫm."
"Vậy mẫu người như thế nào phù hợp với bệ hạ để vi thần cho người đi bắt về hiến cho bệ hạ sủng hạnh." Minh Khang giả bộ dò hỏi.
"Xinh đẹp là số 1, hiền dịu là số 2, ngoan ngoãn là sô 3, dáng người đẹp là số 4, chăm chỉ là số 5, tài năng là số 6 còn lại đợi trẫm suy nghĩ rồi bổ sung sau." Văn Tùng nhíu nhíu mày suy nghĩ rồi trả lời.
"What? Thế vẹo nào mày mà muốn 6 đứa cùng một lúc.
Tiêu hóa nổi không?" Việt Anh vội vàng la lên.
Minh Khang cũng giả như không tin tưởng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn xem Văn Tùng.
Văn Tùng giật mình rồi hoang mang nhìn qua Minh Khang cùng với Việt Anh giống như nhìn một cặp người ngoài hành tinh.
Hắn hoài nghi mình bị ẩm IC, tại sao chơi được cùng với hai đứa dở hơi IQ thấp quá mức bình thường này.
Nhìn vẻ mặt đần đần của đứa bạn Minh khang cùng Việt anh phá lên cười, Văn tùng thấy vậy cũng cười theo.
"Còn bọn ngươi, thích mấy đứa?" Văn Tùng quay sang Minh Khang Và Việt Anh hỏi.
Minh Khang cười cười không trả lời nói lảng sang chuyện khác.
Mấy đứa dở hơi chơi thân với nhau nên nói giỡn vậy thôi chứ toàn trai tân, không có gan lên làm thật.
Điển hình của việc có máu dê nhưng không có gan dâm.
Kiếp trước Minh Khang ế, kiếp này hắn chắc chắn tiếp tục muốn làm một người đàn ông tốt, còn tốt như thế nào thì ai biết.
(mặt cười gian xảo)
Minh Khang bỗng nhiên nhớ đến nghe được ở đâu có người nào đó nói rằng: Mười lăm tuổi thích ngây thơ, hai lăm thích xinh đẹp, ba lăm thích nóng bỏng sexy, bốn lăm thích xinh đẹp, năm lăm lại thích ngây thơ.
Mười lăm tuổi trẻ trâu sẽ thích cô gái ngây thơ vì không biết gì chỉ muốn làm anh hùng.
Hai lăm tuổi thích gái đẹp là vì khoe khoang.
Ba lăm tuổi thích nóng bỏng sexy là thèm ăn thịt.
Bốn lăm tuổi quay lại xinh đẹp là vì ham của lạ.
Năm lăm tuổi hết xí quách rồi, thích ngây thơ vì thích con cháu của mình mà thôi.
Ân, nếu có người không đồng ý với ý kiến của mình, Minh Khang cũng tiếp thu.
Bởi vì nếu gặp được người phù hợp Minh Khang cũng không ngại thử một chút oanh oanh liệt liệt tình yêu mùi vị xem nó mặn hay khai.
Hơn nữa dạ dày hắn không tốt lắm, ăn bám có vẻ như cũng là ý kiến không tồi.
Trong giới tự nhiên, con đực mạnh thì sẽ sở hữu nhiều con mái.
Ngược lại cũng thế.
Rất ít giống loài sở hữu chung thủy một cặp suốt đời.
Tại chức nghiệp giả cũng vậy.
Giống ba mẹ hắn chung thủy với nhau rất khó tìm được.
Không phải ba hắn không muốn tìm thêm cho hắn mẹ hai mà bởi vì mẹ hắn mà biết ba hắn có manh nha thôi, ba hắn sẽ ăn cơm bằng lợi, cầm đồ bằng chân.
Theo hắn nghe ngóng từ lão Jack biết được, ba mẹ hắn biết nhau từ cướp đoạt cơ duyên tại bảo địa.
Hai người lúc đó là đối thủ của nhau.

Ba mẹ hắn chiến tranh rất dài, từ siêu phàm đánh tới bán thần, khoảng cách tới mấy trăm năm lận.
Nhưng mà đánh đánh thế nào lòi ra hắn cũng coi như một giai thoại kỳ lạ.
Trong trí nhớ không đầy đủ của mình, hắn còn nhớ ba nói mẹ là vu sư cho nên thấy ba là tín ngưỡng thần thì có ý định bắt ba về nghiên cứu.
May mà lúc đó ba hắn cao tay hơn nếu không hiện tại hắn sẽ không gặp ngày mai thái dương.
Việc này cho thấy trước đây mẹ hắn tính tình cũng rất nhảy thoát.
Từ khi có hắn rồi mới thay đổi chút xíu, nhưng ba hắn mà dám tìm vợ hai chắc sao chổi đụng địa cầu.
Đám người vui đùa ầm ĩ được một lúc thì cũng có một vị không biết tên mặc đồ quân đội quân hàm thượng úy tiến vào sân thể dục.
Ông ta vỗ tay ý bảo bọn học sinh theo sau rồi dẫn đầu đi đến tầng hầm chứa khoang hàng lâm.
Thật ra thì không phải chỉ có mỗi cách sử dụng khoang hàng lâm mới có thể đăng nhập.
Có rất nhiều kiểu dáng công nghệ bỏ túi có thể sử dụng hàng lâm như nhẫn, vòng tay, vòng cổ..v.v, chỉ cần bỏ ra 20 ngàn, 50 ngàn, 100 ngàn tiền vũ trụ tủy theo chất liệu là có thể sở hữu được một món.
Tối qua ba mẹ hắn cũng cho hắn một chiếc nhẫn dùng để đăng nhập, chỉ cần một chỗ an toàn và yên tĩnh để không bị tấn công là có thể hàng lâm, cực kỳ tiện lợi.
Nhưng bọn học sinh vẫn sử dụng khoang hàng lâm tại trường học là bởi vì ba lần đầu hàng lâm khoang hàng lâm sẽ điều thế giới thích hợp nhất với trị số từng người để người mới dễ dàng thích ứng.
Cho nên khoang hàng lâm không thuận tiện nhưng vẫn là hàng hiếm có chỉ có tại trường học và các tổ chức cỡ lớn.
Mà muốn có được quyền tại các tổ chức sử dụng khoang hàng lâm yêu cầu bắt buộc ngươi phải gia nhập vào bọn họ.
Khi tất cả tập hợp đầy đủ, vị trung niên thượng úy đi lên bục giảng rồi thả ra mình khí thế uy áp, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua các người mới phía dưới.
Bỗng chốc không gian tại đây trở nên ngột ngạt, giống như bị thứ gì chèn ép lại, từng cái khí thịnh 18 tuổi thanh niên với khuôn mặt non nớt bắt đầu thu liễm cười nói nghiêm túc lại.
Phải biết muốn làm lên thượng úy ít nhất cũng là trung cấp Chức Nghiệp giả, trên chiến trường giết không biết bao nhiêu dị tộc, làm sao bọn học sinh có thể làm ngơ.
Đợi đến khi hoàn toàn yên tĩnh trung niên thượng úy mới hai tay ôm ngực nhàn nhạt nói.
"Tiếp theo các ngươi sẽ thực hiện lần đầu hàng lâm, nhưng trước tiên ta muốn nói lại là một việc khác.
Bước ra khỏi trường học một bước này các ngươi sẽ gặp được các mặt khác của xã hội này.
Hiện thực là rất tàn khốc, trên thế giới này không có chuyện ngang hàng nói chuyện càng không có bình đẳng phân chia."
Vị thượng úy này thanh âm bén nhọn cất cao như thanh dao găm đâm vào lòng đang hăng hái các học sinh tại trận.
Các học sinh đều bắt đầu nổi giận trong lòng nhưng uy áp đè nặng làm họ không nói nên lời.
Giận mà không dám nói gì cắn răng nuốt vào trong bụng.
Thượng úy từ trên cao nhìn lũ nghé con mới sinh này, thấy có vài người khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo tức giận thì tiếp tục mỉa mai.
"Có lẽ các ngươi sẽ khinh thường, sẽ không tin nhưng đợi sau này các ngươi sẽ hiểu, ngang hàng là không tồn tại, giữa người thường với Chức Nghiệp giả, giữa Chức Nghiệp giả và Chức Nghiệp giả là tồn tại đẳng cấp phân chia.
Các ngươi vĩnh viễn không thể sống trong truyện cổ tích rằng trở thành Chức Nghiệp giả là không kém ai, có thể ăn no chờ chết."
Híp híp mắt nhìn xung quoanh 1 vòng vị thượng úy này cao giọng khinh miệt.
"Thiên hà Miki way có 400 tỉ ngôi sao, hơn 80 tỉ hành tinh sinh mệnh, mồi hành tinh sinh mệnh hàng năm ra đời vài trăm đến vài ngàn Chức Nghiệp giả."
"Tính ra hàng năm sẽ có vài ngàn tỉ Chức Nghiệp giả sinh ra.
Các ngươi chỉ là một trong số đó.
Đừng tưởng rằng thành Chức Nghiệp giả là cao cao tại thượng vịt con hóa thiên nga, muốn dễ dàng như vậy tắm rửa một cái rồi ngủ đi, trong rừng mơ bắt con tưởng bở cái gì cũng có."
Lúc này tại ánh mắt lăng lệ của thượng úy, các học viên lần lượt cúi xuống đầu lâu kiêu ngạo của mình, hắn mới nhẹ giọng nói "Các ngươi tại đây 63 cá nhân, có bình dân xuất sinh cũng có cậu ấm cô chiêu con nhà giàu gia đình.
Sau này các ngươi thân phận cũng sẽ là không giống nhau.
Cho nên muốn làm người trên người phải biết cố gắng, kiên trì làm hết sức mới có thể trở nên nổi bật.
Phải cố hết sức ngươi mới biết mình có thể làm những gì.
Dù ngươi có tư chất cao hơn nữa nếu không chăm chỉ, siêng năng cũng sẽ bị người phía dưới vượt qua, bị giẫm dưới chân nhục nhã.
Ngược lại cũng thế, tư chất thấp thì càng phải cố gắng gấp bội để xem cực hạn tại nơi nào mà không lưu lại tiếc nuối.

Hiểu chưa? Có nghe rõ không???".
"Có." Cả 63 người đồng thanh.
"Ngẩng đầu ưỡn ngực lên và trả lời xem các ngươi có hiểu không?"
"Hiểu." 63 người tinh thần sục sôi đáp.
"Được rồi lên trả tiền, nhận máy truyền tin rồi chuẩn bị hàng lâm." Lúc này vị thượng úy này mới hài lòng gật đầu phân phó.
Thật ra thì thượng úy không phải người dẫn đường của lũ học sinh.
Hắn cũng chỉ là đi về quê hương nghỉ phép bỗng nhiên nhất thời hứng khởi trở về trường cũ làm người dẫn đường chặt chặt máu hăng lũ ngựa non háu đá, chứ bình thường là các giáo viên tại làm chuyện này.
Hắn cũng không nghĩ rằng việc này lại vui đến vậy, lúc này hắn còn thầm nghĩ Suốt ngày bị cấp trên hò hét, đi hò hét người khác cảm giác cũng thật là sảng khoái.
Lần sau có cơ hội lại đi giải tỏa stress bằng cách này cũng hay."
Các học sinh lần lượt xếp hàng nhận lấy máy truyền tin.
Minh Khang cũng nằm trong số đó, theo hắn biết, máy truyền tin hay còn gọi sinh vật cơ giới kết nối thực tế ảo vũ trụ đầu cuối.
Nó là công cụ dùng để kết nối không gian vũ trụ ảo, phân tích trị số cơ thể chủ nhân, giao dịch, thông tin, phân tách, chứa đựng bản nguyên vũ trụ..v.v dành riêng cho Chức Nghiệp giả.
Nghe nói máy truyền tin là do một vị chủ thần nào đó học theo Quang Minh thần sáng tạo Thiên Sứ mà sáng tạo chủng tộc.
Vị chủ thần này sử dụng Trùng tộc mẫu trùng tinh thần kết nối tập trung cùng Cơ Giới tộc khả năng tính toán làm cơ sở để tạo dựng chủng tộc này.
Từ đó tiền thân máy truyền tin ra đời.
Do lúc đó máy truyền tin năng lực quá thấp và không có tác dụng gì nên bị vị chủ thần này coi là thất bại phẩm mà từ bỏ.
Sau đó tộc đàn này từ từ sinh sống và diễn hóa rồi mới tạo thành máy truyền tin bây giờ.
Hiện tại máy truyền tin được các tổ chức và các thần chung nhau quản lí.
Máy truyền là linh hồn khóa chặt cùng Chức Nghiệp giả, khá giống như một bộ phân thân có suy nghĩ riêng nhưng khác biệt là máy truyền tin phải sống nhờ Chức Nghiệp giả, hoàn toàn không có khả năng độc lập.
Máy truyền tin sẽ theo Chức Nghiệp giả lên cấp mà lên cấp theo, đến lúc đó khả năng tính toán, bao trùm và ngay cả hệ thống trí tuệ cũng tăng lên nhiều lần.
Tính an toàn, bảo mật của máy truyền tin cũng rất cao bởi vì đăng nhập vũ trụ ảo ngươi có thể lựa chọn che giấu (tiêu hao điểm bản nguyên để duy trì, càng mạnh tiêu tốn bản nguyên càng nhiều) hoặc công khai.
Hơn nữa nếu chủ nhân tử vong thì máy truyền tin cũng sẽ bị hủy diệt, thông tin bị xóa sạch nên không cần lo lắng rò rỉ thông tin.
Không gian thực tế vũ trụ ảo là do vũ trụ đặc hữu hình chiếu dùng để làm trung tâm đầu cuối kết nối thông tin.
Trước kia vũ trụ này là không có thực tế vũ trụ ảo, nhưng từ khi tiếp nhận máy truyền tin vũ trụ đã tự động diễn hóa mà thành.
Bởi đây là vũ trụ tự mình diễn hóa, không có khả năng thuộc quyền sở hữu của tổ chức nào đó nên nơi đây được các tộc trong vũ trụ cực độ hoan nghênh, được các tộc, các tổ chức phân tách, quản lí và sử dụng.
Khi tất cả học sinh nhận được máy truyền tin tiến vào khoang hàng lâm thượng úy mở miệng trịnh trọng nói.
"Tất cả chuẩn bị xong chưa?" "Xong!".
"Chúng ta phải làm gì?" "Cố gắng!"
"Thế nào nữa?" "Kiên trì!".
"Và cuối cùng là?" "Làm hết sức mình!!!"
"Tốt.
Chúc tất cả các ngươi thuận lợi bình an, hạ lỗ bình yên"
Tất cả mọi người ngớ ra một lúc nhưng nghĩ lại thì cảm thấy đúng vậy, hạ lỗ bình yên là manh mới Chức Nghiệp giả mộng tưởng trong lòng.
Sống đến chết già tại thế giới hàng lâm không bị đuổi ra hoặc tự động chạy ra hạ lỗ bình yên có thể coi như chiến tích vĩ đại.
Từ chức nghiệp giả xuất hiện tới bây giờ chưa từng nghe thấy Chức Nghiệp giả hạ lỗ bình yên sinh ra.
Chợt nghe thượng úy hô lơn "Khởi động."
Lúc này màn hình đen xuống, Minh Khang chợt thấy có vẻ như trong đầu hắn thêm ra một vài thứ, một cục tròn tròn bất quy tắc nằm ngay tại đó.
Nhưng mà hắn cũng chẳng kịp suy nghĩ được thêm nhiều gì nữa bởi thời gian đã đến, màn hình đang quoay cuồng.
Hàng lâm thế giới, ta đến rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.