Trời Sinh Một Đôi

Chương 356: Ôm nhau




Cua hấp cam rất thơm, ăn vào một miếng thì cả người đều thoải mái rồi.
Chân Diệu thỏa mãn híp mắt, tán thưởng nói: “Thế tử, tay nghề của chàng không tệ, cua hấp cam rất ngon.”
“Rất thích ăn?” Thấy nàng ưa thích, La Thiên Trình cũng rất vui vẻ.
Chân Diệu gật đầu: “Thích.”
La Thiên Trình đắc ý nhướng mày: “Món ăn này rất đơn giản, ta chỉ cần hỏi sư phó, làm thử mấy lần là được.”
Khóe miệng Chân Diệu co quắp, cố nén không cười ra.
Những ngày này, cũng không biết người nào toàn thân đều có mùi cua về nhà. Mà thôi, nể tình hắn đã cố gắng, cho hắn cơ hội khoác lác.
“Làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Chân Diệu cổ quái, La Thiên Trình hỏi.
“Không có việc gì, chỉ cảm thấy phu quân thật là lợi hại!” Chân Diệu cười tủm tỉm nói.
La Thiên Trình ngượng cười: “Cái này cũng không coi là gì, sư phó kia còn có một món cua xào cay nữa, khi nào ta học xong sẽ làm cho nàng ăn.”
Vẫn là cua!
Chân Diệu yên lặng vì chính mình thắp một ngọn nến, trên mặt cố bình tĩnh mà cười: “Được, đến lúc đó ta cũng làm vài món, có thể tạo thành một bàn tiệc rồi.”
Nàng suy nghĩ một chút nói: “Liền làm bách hoa bong bóng cá và thịt hoa sen, hai món ăn này hơi thanh đạm, bên trong cũng có tôm thịt, phù hợp với cua xào cay, đúng rồi, lại thêm một món Tương Bạch Liên đường phèn.”
La Thiên Trình vô ý thức nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Bách hoa bong bóng cá và thịt hoa sen nghe rất tao nhã, đồ ăn làm từ hoa tươi?”
Chân Diệu bật cười: “Không phải, bách hoa bong bóng cá làm từ bong bóng cá luộc trong canh gà để thử mùi tanh. Tầng tầng lớp lớp trải trên sứ men xanh trên bàn, rồi sắp thịt tôm đã bóc vỏ để lên bong bóng cá, bỏ thêm chân giò hun khói và rau thơm nữa, nhìn như trăm hoa đua nở. Thịt hoa sen thì cắt miếng thịt thành hình lá cây, chân giò hun khói cắt thành cánh hoa sen, nhìn rất đẹp, không có liên quan tới hoa tươi.”
Đều là đồ tham ăn, La Thiên Trình nghe thấy thì nói luôn: “Kiểu Kiểu, khi nào nàng làm?”
Chân Diệu cười cười: “Đợi Thế tử học xong cua xào cay nhé.”
La Thiên Trình lập tức có cảm giác bê đá đập lên chân mình, nói: “Cũng cần phải đợi cua xào cay, cua hấp cam cũng được mà?”
Thấy Chân Diệu đã ăn xong. Hắn dặn dò: “Thịt cua lạnh. Không nên ăn nhiều, chỉ có thể lại ăn một con. Còn lại đấy, ta gọi người đưa đến Di An đường đi hiếu kính tổ phụ tổ mẫu.”
Chân Diệu bưng lấy quả cam thơm ngào ngạt, nghĩ thầm. Dù sao ăn một miếng cũng là dạ dày không bị, ăn hai cái dạ dày cũng không bị, đã đều ăn hết, vậy dứt khoát ăn cho đã miệng rồi tính sau.
Nàng cầm thìa múc một muôi, cười tủm tỉm cho vào miệng.
La Thiên Trình thấy nàng ăn rất vui vẻ thì cười một tiếng.
Không ngoài dự đoán, cũng không lâu lắm, La Thiên Trình theo thường lệ trở về nha thự. rốt cục Chân Diệu nhẹ nhàng thở ra, chỉ còn chờ di chứng dị ứng cua phát tác.
Như nàng là đồ tham ăn, bởi vì ăn không hết con cua không biết bóp cổ tay thở dài bao nhiêu lần rồi. Lúc mùa thu đi tới nơi này lần đầu tiên đã lặng lẽ thử qua rồi, không nghĩ tới thay đổi cơ thể nhưng vẫn không thể ăn được cua.
Nhưng nàng không ngờ cơ thể này lại bị dị ứng nặng như thế, chưa đến một canh giờ, nàng chạy vào tịnh phòng liên tục. Thượng thổ hạ tả, đến mức bắp chân đều run lên rồi. Khiến cho người hầu sợ hãi.
“Đại nãi nãi, hầu gái đi tìm Bán Hạ rồi, bảo hắn gọi Thế tử gia về.” A Loan cẩn thận từng li từng tí nói.
Bạch Thược bình tĩnh nói: “Đại nãi nãi, không phải hầu gái nói dở, ngài nên yêu quý bản thân mình, đã ăn được cua sao còn cố ăn?”
Thanh Cáp phản bác nói: “Bạch Thược tỷ tỷ, ngươi không hiểu đâu…, cua ăn ngon lắm.”
Nàng đau lòng nhìn Chân Diệu: “Đại nãi nãi, ngài ăn hết thì khó chịu, về sau hãy để cho hầu gái ăn thay ngài là được rồi.”
Chân Diệu giật giật thái dương, vuốt bụng cắn răng nói: “Đều câm miệng!”
Trong phòng rốt cục an tĩnh.
Nàng hơi thở mong manh: “Bạch Thược, vịn ta đi trên giường nằm. A Loan, không cho phép đi tìm Thế tử gia. Các ngươi đều nghe, không ai được truyền việc hôm nay ra bên ngoài.”
“Cái kia, cái kia cũng nên thỉnh đại phu đến khám.” Bách Linh lo lắng.
Chân Diệu cẩn thận từng li từng tí nằm xong, lắc đầu nói: “Không cần, xin đại phu thì Thế tử cũng sẽ biết ta ăn cua bị thượng thổ hạ tả khó chịu, mai thì khỏi rồi, cũng không đáng ngại lắm, các ngươi đều yên tâm. Được rồi, A Loan lưu lại hầu hạ, các ngươi đều đi ra ngoài đi. Bạch Thược, lát nữa so sổ sách, ngươi vất vả một chút.”
Bọn người đi ra ngoài rồi, Chân Diệu ôm lấy bụng đau, vô ý thức mà chằm chằm vào màn thêu trẻ con nô đùa rồi thở dài.
Vì không để cho phu quân đại nhân thất vọng, cố ăn mấy miếng cua, nàng dễ dàng sao!
“Đại nãi nãi, ngài dùng bình nước nóng cho ấm bụng.” A Loan không biết từ nơi nào lấy được bình nước nóng, rót nước nóng vào rồi bọc vải nhung, đặt ở trên bụng Chân Diệu.
Bụng ấm áp nên cũng bớt đau, Chân Diệu mới giãn mày đang nhíu chặt kia, thở dài: “A Loan, ngươi thật tri kỷ. Tương lai không có ngươi thì ta sẽ không quen.”
“Đại nãi nãi?” A Loan kinh ngạc ngẩng đầu.
Chân Diệu phải nói để phân lực tán chú ý: “Trước đó vài ngày, Thế tử nói với ta, hắn có một cấp dưới nhìn trúng ngươi, bảo ta hỏi ý ngươi.”
A Loan bịch quỳ xuống: “Đại nãi nãi, hầu gái không muốn rời khỏi ngài.”
“Tại sao là rời khỏi ta? Như Tử Tô vậy, nếu không là do nàng ấy vừa mới có bầu, lúc này cũng nên quay về làm tức phụ quản sự cho ta rồi, đến lúc đó ngươi cũng giống như vậy đấy.”
A Loan cúi đầu: “Hầu gái vẫn muốn lại hầu hạ Đại nãi nãi hai năm nữa.”
Chân Diệu thấy nàng nói rất kiên quyết, nghĩ đến A Loan chưa đến mười lăm mười sáu tuổi, nếu nàng ấy tạm thời không có ý lập gia đình, lưu lại hai năm cũng được, không cưỡng cầu nữa.
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, A Loan bên cạnh ngồi ở dưới giường, thay Chân Diệu xoa xoa trán.
Sau khi mấy nha hoàn rời khỏi đây, còn có chút bận tâm.
“Thật sự không cần mời  đại phu khám cho Đại nãi nãi hả, vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ?” Thanh Cáp hơi bất an hỏi.
“Phi phi, sao Đại nãi nãi có chuyện gì, nếu ngươi nha đầu kia lại ăn nói vụng về lưỡi kém cỏi như vậy, ta sẽ đánh ngươi đấy.” Bách Linh trách mắng.
“Ta cũng nghĩ không thông. Đại nãi nãi rõ ràng không ăn được cua, sao còn muốn ăn đâu này?” Tước Nhi lắc đầu.
Bách Linh nhìn chung quanh một chút, thấy nhóm tiểu nha hoàn kia cách xa đám bọn họ. Lúc này mới hạ giọng nói: “Các ngươi còn nhỏ, đương nhiên không hiểu những đạo này lý đấy, Thế tử tự mình làm cua cho Đại nãi nãi ăn. Nếu ta là Đại nãi nãi, đừng nói là cua ngay cả là thạch tín thì cũng sẽ mỉm cười ăn hết.”
Nàng thật sự không thể nào tưởng tượng được. Một nam tử như Thế tử mà lại có thể tự tay làm đồ ăn cho vợ.
Những người có văn hóa đều nói quân tử tránh xa nhà bếp. Nàng một nha hoàn hiểu không được nhiều như vậy, lại cảm thấy, Thế tử vì Đại nãi nãi mà nấu ăn, còn hơn tất quý công tử ưu nhã nhã nhặn.
Được một nam tử đối xử như thế còn cầu gì nữa?
“Thạch tín mà tỷ cũng ăn? Bách Linh tỷ tỷ, tỷ ngốc à?” Thanh Cáp càng nghe càng mơ hồ.
Tuy Tước Nhi còn nhỏ tuổi những cũng hơi hiểu hiểu, cái này xem như thú vui khuê phòng của Thế tử gia và Đại nãi nãi, nàng không có nhiều lời chỉ mở miệng cười.
Bách Linh thò tay, xoa bóp mặt đầy thịt của Thanh Cáp: “Muội mới là nha đầu ngốc đấy!”
Nha đầu ngốc lại nhảy dựng lên,  hơi nói lắp: “Thế tử gia —— ”
Bách Linh và Tước Nhi quay đầu lại, con mắt choáng váng.
Không biết La Thiên Trình đứng trên bậc thang bao lâu, hắn bước đi tới. Sắc mặt nghiêm trọng nói: “Vừa mới các ngươi đang nói cái gì thạch tín?”
Bách Linh cúi đầu xuống, tại cái nhìn chăm chăm của La Thiên Trình, cảm thấy rất áp lực. Cẩn thận từng li từng tí nói: “Thế tử gia, là hầu gái cùng với các nàng nói đùa thôi.”
La Thiên Trình nghi ngờ trong lòng, lạnh giọng hỏi: “Đại nãi nãi đâu? Sao các ngươi đều ở bên ngoài?”
Hắn nói xong nhấc chân đi vào trong, Thanh Cáp rất nghe lời chủ, nghĩ đến Chân Diệu dặn dò, bối rối túm góc áo hắn. Lớn tiếng nói: “Thế tử gia, Đại nãi nãi ngủ rồi!”
La Thiên Trình quay đầu lại. Nhìn chằm chằm vào bàn tay đầy thịt kia, khóe miệng co quắp.
Nếu không phải là nha hoàn béo này, hắn thật cho rằng có người sinh ra tâm tư không nên có.
Tại cái nhìn soi mói của La Thiên Trình, Thanh Cáp vô ý thức buông lỏng tay ra.
Hắn quay người, đi nhanh vào, đẩy cửa ra, thấy A Loan vịn Chân Diệu lên.
Mấy giờ không thấy, nàng lại tiều tụy rất nhiều, không có sức để đi.
La Thiên Trình biến sắc, sải bước đi qua, đẩy ra A Loan bế Chân Diệu lên: “Sao thế, đã không thoải mái thì nằm đi, còn dậy làm gì?”
Chân Diệu cố nhịn gào lên, sắp khóc: “Đừng, đừng nhúc nhích!”
“Hả?”
“Chàng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thả ta xuống.”
“Cái gì?” La Thiên Trình ngẩn ngơ.
“Nhanh lên!” Chân Diệu cắn răng.
Thấy nàng rất khó chịu, La Thiên Trình nhẹ nhàng đặt nàng vào giường: “Bị khó chịu như thế còn lộn xộn!”
Chân Diệu choáng luôn: “Ta muốn đi tịnh phòng, A Loan!”
A Loan tới, một lần nữa vịn Chân Diệu…, rồi nói với La Thiên Trình: “Thế tử gia, trước hết để cho hầu gái vịn Đại nãi nãi đi tịnh phòng ạ.”
Đợi khi Chân Diệu hữu khí vô lực đi ra từ tịnh phòng, La Thiên Trình suy nghĩ cẩn thận rồi, mặt lạnh nói: “A Loan, ngươi đi ra ngoài trước.”
“Đại nãi nãi —— ”
“Đại nãi nãi có ta chiếu cố!”
A Loan liếc Chân Diệu, thấy nàng không phản đối thì quay người đi ra ngoài.
La Thiên Trình ôm Chân Diệu, bất đắc dĩ mà nói: “Nàng không ăn được cua?”
Chân Diệu chần chờ một lát, vẫn gật đầu: “Vâng.”
“Đã ăn được sao còn muốn ăn? Thân thể để chà đạp à?” La Thiên Trình rất tức giận.
Chân Diệu mấp máy môi: “Nghĩ đến chàng vất vất vả vả mới học được, nên muốn nếm thử.”
Lòng La Thiên Trình lập tức mền mại, vừa đau lòng vừa tức giận, lúc này đây hắn giận mình hơn.
“Là ta không tốt, vậy mà không biết nàng không ăn được cua.” Hắn cúi đầu hôn tóc nàng, nghĩ đến mấy lời bọn nha hoàn nói kia rồi thở dài, “Nàng cũng là nha đầu ngốc, không ăn được thì thẳng thắn nói cho ta biết, chỉ cần nàng nhận được tâm ý của ta, thì ta đã vui vẻ rồi. Nếu ta chuẩn bị chính là thạch tín, chẳng lẽ nàng cũng ăn à?”
Chân Diệu ném một cái ánh mắt xem thường qua: “Ta có ngu như vậy à? Vì nể mặt chàng mà ăn thạch tín, chết rồi thì để sau này chàng làm cua hấp cam cho nữ nhân khác à.”
La Thiên Trình thở một hơi dài nhẹ nhõm, vuốt lưng nàng: “Không có ngu như vậy là tốt rồi, nếu thật như vậy, ta sẽ bị nàng chọc tức chết mất. Nhưng nàng yên tâm, đời này ta sẽ không cho cua hấp cam cho người khác đâu.”
Hai người ôm trong chốc lát, hắn nghĩ tới: “Cái gì gọi là ta vất vất vả vả học được, ta chỉ hỏi sư phó kia có một lần thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.