Trời Sinh Một Đôi

Chương 346: Điền Tuyết vào cửa




Tam lang mặt không chút thay đổi đứng trước mặt La Nhị lão gia và Điền thị: “Phụ thân, mẫu thân tìm ta?”
La Nhị lão gia hừ lạnh một tiếng, ngồi trên ghế thái sư không nói chuyện.
Gân xanh trên thái dương Tam lang nhảy lên: “Nếu phụ thân, mẫu thân không có chuyện gì, vậy nhi tử về trước.”
Hắn xoay người muốn đi, Điền thị vội gọi hắn lại.
“Tam lang ——” Điền thị đánh giá thần sắc nhi tử, “Từ lúc con đến quân doanh vẫn chưa từng về nhà, mẹ còn chưa kịp nói cho con biết, hơn hai tháng trước, mẹ đã đặt một hôn sự cho con.”
Tam lang đột nhiên trợn to mắt, nắm đấm nắm chặt kêu răng rắc: “Mẫu thân nói gì?”
La Nhị lão gia bèn nện một chén trà sang: “Tiểu súc sinh, thái độ này của ngươi là sao? Đính hôn cho ngươi chẳng lẽ còn phải nghe ý kiến ngươi sao?”
Bộ dáng cực kỳ không tình nguyện này của Tam lang là còn chưa hết hy vọng với Yên Nương sao?
Tên nghiệt chướng này! Sắc mặt La Nhị lão xanh mét, hận không thể ăn tươi Tam lang ăn.
Tam lang dễ dàng tránh được chén trà kia, để mặc nó vỡ nát bên chân, ánh mắt khóa chặt Điền thị, như tiêu hao hết tất cả sức lực mà hỏi: “Không biết mẫu thân chọn cô nương nhà nào cho nhi tử?”
Lúc này, Điền thị dường như có chút áy náy, nhưng nghĩ đến thanh danh bên ngoài hiện tại của Tam lang, còn cả tâm tư không thể cho ai biết kia, liền nén chút áy náy này xuống, nói: “Chính là biểu muội của con.”
“Cái gì!” Tam lang nghĩ đến đầu tiên, chính là Điền Oánh.
Đây cũng không phải vì hắn có gì đặc biệt với Điền Oánh, mà là trong hai biểu muội đến tuổi của Điền gia, Điền Oánh là trưởng, nếu nói chuyện đính hôn, thì dĩ nhiên người đầu tiên nghĩ đến là nàng.
Tim Tam lang như chìm trong chảo dầu, bỏng rát khiến hắn không thở nổi.
“Mẫu thân, ngài thật sự đính hôn biểu muội cho con?” Tam lang lùi về sau, hiện lên trong đầu hắn là bộ dạng hùng hổ dọa người từ nhỏ đến lớn của Điền Oánh.
Hắn không khỏi cười rộ lên: “Mẫu thân, Nhị Lang là huynh, con là đệ, hắn chưa đính hôn, tại sao là nhi tử đính hôn?”
“Nghiệt chướng, ngươi còn mặt mũi hỏi tại sao à?” La Nhị lão gia gầm lên, “Ngươi nhìn mấy chuyện mất mặt ngươi làm một chút xem. Ngươi dựa vào cái gì mà so với Nhị ca ngươi?”
“Dĩ nhiên con không thể so sánh với Nhị ca rồi.”Tam lang cười lạnh, trái tim trong lồng ngực đập cấp tốc, dường như nếu không nói gì đó thì sẽ nổ tung ra, “Con không thu mua đạo sĩ ăn nói bậy bạ, càng không ——”
Giọng hắn quá lớn, làm Ngũ lang đang ngủ trong phòng kề tỉnh giấc.
Ngũ lang chân trần chạy ra, nhìn thấy tình hình này, bị dọa sợ ôm lấy đùi Tam Lang: “Tam ca ——”
Tam lang chỉ thấy như nghẹn ở cuống họng, cuối cùng không nói ra nổi câu tiếp theo.
Hai người trước mắt, là cha mẹ ruột của hắn, nếu thật sự nói ra đứa trẻ trong bụng Yên Nương là con của La Nhị lang, vậy cái nhà này xong thật rồi. Đến lúc đó Ngũ lang phải làm sao đây?
Tam lang nản lòng thoái chí, sờ sờ đầu Ngũ lang, hữu khí vô lực nói với Điền thị: “Nhi tử đã biết, nếu không có chuyện gì khác, nhi tử đi đây.”
“Tam lang.” Điền thị gọi Tam lang lại, ngập ngừng, “Nhị cữu mẫu của con đã đến, nói muốn gả biểu muội con tới sớm, xung hỉ cho Lão phu nhân.”
“Nhị cữu mẫu?”Tam lang sửng sốt, “Tại sao là Nhị cữu mẫu?”
Điền thị có ba huynh đệ, Điền Oánh nữ nhi Đại cữu. Chuyện này liên quan gì đến Nhị cữu mẫu?
“Chọn biểu muội Điền Tuyết của con, Nhị cữu mẫu không đến, chẳng lẽ con muốn ngoại tổ mẫu đích thân đến hay sao?”
Tam lang thở phào nhẹ nhõm.
Không phải hắn có tình yêu nam nữ với Điền Tuyết, nhưng mọi việc cũng đều có đối lập. Hắn vốn đã nhận mệnh lấy Điền Oánh, hiện tại biến thành Điền Tuyết, thì lại có vài phần may mắn.
Bất kể nói thế nào, tính tình Tuyết biểu muội vẫn rất tốt.
Trong đầu hắn thoảng qua mặt mày Điền Tuyết, không thể nói yêu thích bao nhiêu, nhưng lại không kháng cự cuộc hôn nhân này như thế nữa.
“Nhi tử đã biết.”
Tam lang đi ra ngoài, bị Ngũ lang giữ lại: “Tam ca, rất lâu rồi huynh không dẫn đệ đi chơi.”
“Đi thôi.” Tam lang vỗ vỗ tay Ngũ lang, không quay đầu lại ôm cậu bé đi ra ngoài.
Ngũ lang rất không vui, vẫn còn trách móc: “Tam ca, đệ sắp bảy tuổi rồi, nhanh thả đệ xuống!”
Chờ hai đứa con trai đều đi xa, Điền thị thu hồi ánh mắt nhìn về phía La Nhị lão gia, thở dài nói: “Lão gia, nếu Tam lang an phận chấp nhận hôn sự, sau này ngài cũng đừng nhắc mãi đến chuyện kia nữa. Hắn chỉ vì trẻ tuổi ít hiểu biết, chờ hắn lấy vợ sinh con xong rồi là không có việc gì nữa.”
“Hừ, nếu nó còn dám có tâm tư, chắc chắn ta đánh gãy chân nó!”
Trong lòng Điền thị lạnh lẽo, ngữ khí thay đổi: “Một bàn tay đập chẳng vang, lão gia, chẳng lẽ Yên Nương không sai chút nào sao?”
La Nhị lão gia đã sớm giữ Yên Nương như thịt trong tim, có xu hướng không được phép nhắc đến cũng không được đụng vào, nghe vậy bực dọc: “Diện mạo Yên Nương xinh đẹp một chút là sai sao?”
Điền thị cười lạnh: “Vậy vợ Đại lang diện mạo cũng đẹp, sao không thấy Tam lang nhìn nhiều một cái? Rõ ràng Yên Nương không an phận, mới làm hư ca nhi trong phủ!”
“Điền thị, chuyện trong nhà hiện tại đang nhiều, ta không muốn ồn ào với bà. Ngày mai ta đi đón Yên Nương về!” La Nhị lão gia bỏ lại những lời này, phất tay áo rời đi.
Yên Nương về ở ngõ Hạnh Hoa lần nữa, cả người càng trở nên lạnh lùng, không chút nào giống bộ dáng lúc đầu.
Đến giờ cơm, khói bếp lượn lờ bay lên từ ống khói các nhà, thừa dịp bà tử nhóm lửa đi ra ngoài vác củi, có người nhảy vào bức tường không tính là cao, rắc một gói thuốc bột vào trong canh đang nấu.
Chỉ là sau khi chờ hắn đi khỏi, lại có một người yên lặng không tiếng động xuất hiện, vung tay một cái lật đổ nồi canh đang nấu kia.
Bà tử nhóm lửa ôm củi vào, chửi ầm lên: “Lại là mèo hoang ở đâu đến không biết, đúng là đáng chém ngàn đao mà!”
Bà hùng hùng hổ hổ nấu lại canh.
Ngày hôm sau Yên Nương được đón vào phủ, Nhị lang đứng nấp trong chỗ tối cả nửa ngày, đập mạnh lên thân cây một cái.
Thân cây chấn động, không ít lá cây rơi xuống, chim đậu trên cành bị kinh động bay lên, dưới cơn hoảng loạn, phân chim rơi xuống, đúng lúc rơi xuống đầu Nhị lang.
Nhị lang cảm thấy có gì đó rơi xuống, đưa tay sờ vào, sắc mặt lập tức thay đổi, cũng chẳng kịp nghĩ vì sao đứa con của Yên Nương bình yên vô sự, như lửa đốt mông chạy vội về sân nhỏ.
Yên Nương đối phó cho La Nhị lão gia đi khỏi, nàng ngồi trước cửa sổ nhìn giàn nho kia đến xuất thần.
Lúc này nho đã chín, từng chùm lớn nhỏ khác nhau đan xen thấp thoáng giữa đám lá xanh, màu tím óng ánh như mã não.
“Đi cắt mấy chùm nho đến đây.”Nàng đuổi nha hoàn hầu hạ trong phòng ra ngoài, vuốt ve bụng dưới.
Thế tử gia muốn nàng sinh đứa bé này ra, vì La Nhị lang không có gan muốn!
Nàng đã biết sớm, La Nhị lang càng không muốn, Thế tử gia lại càng muốn nhìn chuyện này xảy ra!
Có đôi khi nàng không nhịn được nghĩ, rốt cuộc Thế tử gia có thâm thù đại hận gì với một phòng La Nhị lão gia, phải khiến hắn tính toán từng bước như thế?
Có điều, nàng hiểu rõ thân phận con cờ của mình. Nếu lúc trước Thế tử gia đã cứu nàng ra khỏi nơi hệt như luyện ngục kia, lại đồng ý báo thù cho nàng. Vậy nàng phải tuân thủ lời thề ban đầu, trả giá tất cả hoàn thành chuyện này cho Thế tử gia.
Nàng lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới. Đã hơn ba tháng rồi, đôi khi nàng cũng có thể cảm nhận được huyết mạch tương liên kỳ diệu đó.
Đứa nhỏ này được sinh ra nhất định là bất hạnh, nhưng so với huyết hải thâm thù mấy chục nhân khẩu một nhà nàng, thì đây là cái giá nàng phải trả, nàng không oán bất kỳ ai!
Trước mắt Yên Nương hiện lên cảnh tượng kia.
Hắn dùng một kiếm hất nam nhân mập như keo kia ra, đứng trước mặt nàng hỏi: “Ta dẫn ngươi đi, báo thù cho ngươi, ngươi có bằng lòng làm một chuyện cho ta hay không? Chuyện này sẽ khiến ngươi phải hi sinh thân thể, tôn nghiêm, thậm chí tất cả. Nói rõ trước, ta không phải người thương hương tiếc ngọc, ta cứu ngươi giúp ngươi là vì trao đổi, cho nên cũng có thể nói, ngươi dựa vào khả năng của mình báo thù.Ngươi nghĩ kỹ đi, nếu chấp nhận thì không thể hối hận.”
Nàng gần như không do dự đã gật đầu.
Thân thể, tôn nghiêm của nàng đã không còn tồn tại từ lâu, chỉ cần có thể báo thù diệt môn, không có gì nàng không thể hi sinh được.
“Chủ tử, nho rửa xong rồi ạ.”
“Để ở đó đi.” Yên Nương khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói.
Không quá mấy ngày, phủ Trấn Quốc Công treo lụa hồng trước cửa, thổi sáo gảy đàn tổ chức một chuyện vui. Mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng người đến chúc mừng lại nhiều không kể xiết.
Mạnh thị – mẹ của Điền Oánh nhìn tình cảnh này, hâm mộ đến đỏ cả mắt, sau khi trở về thầm mắng Điền thị một trận.
Lời này đúng lúc bị Điền Oánh nghe thấy, Điền Oánh nghiêm mặt nói: “Mẹ, ngài nói gì vậy? Chẳng lẽ nữ nhi không gả đi được, lại phải gấp gáp cùng đường muội đứng cho người ta chọn sao?”
Mạnh thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nha đầu ngốc, con còn nghĩ đến ban đầu à, chính là lúc đầu, lấy gia thế của chúng ta, muốn xứng với biểu ca con cũng không phải chuyện dễ! Mẹ tức nhất vẫn là cô mẫu con bất công, chuyện gì tốt đề để Tuyết nha đầu được lợi. Hôm nay Tuyết nha đầu ngược lại được cuộc hôn nhân tốt, lại hại con không tiện ở nhà cô mẫu con rồi!”
Từ lúc Điền Tuyết đính hôn với Tam lang, đương nhiên Điền Tuyết không tiện ở lại phủ Trấn Quốc Công nữa, ngay cả Điền Oánh cũng trở về Điền gia.
“Không được, chờ thêm một thời gian, mẹ phải nhắc cô mẫu con, phải để bà ấy đón con sang đó ở.”
“Con không đi!”
“Con dám!” Mạnh thị duỗi ngón tay ra, chỉ mạnh vào trán Điền Oánh một cái.
Điền Oánh đỏ mắt, khóc lóc đi ra ngoài.
Ngày thứ hai kính trà, Chân Diệu mới tính là có cơ hội nhìn kỹ vị Tam đệ muội này một cái.
Mặc dù Điền Tuyết ở phủ Quốc Công một thời gian, nhưng ngày thường các nàng rất ít gặp mặt. Hiện tại quan sát kỹ mới phát hiện là một vị tiểu mỹ nhân khí chất trầm tĩnh, dung mạo thanh tú.
Nàng mặc la quần đỏ thẫm thêu cành sen, bước chân nhẹ nhàng, cúi mắt theo sát Tam lang kính trà.
Tam lang luôn chờ nàng một chút, trong vô tình toát ra sự chăm sóc thê tử mới cưới.
Lạy Lão Quốc Công xong, cô dâu kính trà cho Lão phu nhân trước giường bệnh.
Lão phu nhân còn đang ngủ, cử chỉ cô dâu trầm ổn, mọi hành động toát ra sự cung kính với lão nhân trên giường, nàng quỳ trọn một khắc chung mới đứng lên.
Ấn tượng của Chân Diệu với Điền Tuyết không tệ, cho lễ gặp mặt là một bộ trâm cài tóc hình đuôi diều hâu khảm hồng ngọc. Hồng ngọc kia to chừng hạt sen, chiếu sáng long lánh.
Điền Tuyết nhận lấy, có hơi lúng túng, theo bản năng liếc nhìn Tam lang một cái.
“Đại tẩu cho nàng, nàng cứ cầm đi. Còn không nhanh tạ ơn Đại tẩu.”
Điền Tuyết nói cám ơn, Điền thị bực dọc một trận.
Chân thị xuất thủ hào phóng, người làm mẹ chồng như bà cũng được vẻ vang, nhưng nàng hào phóng quá mức rồi, cho đồ còn tốt hơn người làm mẹ chồng như bà. Đây không phải là chế nhạo bà sao!
Chân Diệu liếc về phía Điền thị một cái, lơ đễnh cười cười.
Bây giờ nàng là người có tiền rồi, tùy hứng thôi, nàng không rảnh quan tâm tâm tình người mang một bụng xấu xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.