Đầu tiên Lục Hoàng tử ngẩn người, sau đó cắn răng, quăng chén trà đã uống cạn tới, vừa cười vừa mắng: “Tại sao phải là ta?”
Hai người lén lui tới đã lâu, mặc dù có đề phòng nhau, nhưng bàn về tính tình thì lại hợp nhau. Lục Hoàng tử thưởng thức tài năng của La Thiên Trình, còn La Thiên Trình đã từng chết một lần, với khái niệm quân thần, hắn đã sớm không như người thường, lúc gặp nhau vô tình đã tùy ý hơn rất nhiều, mà loại tùy ý này khiến Lục Hoàng tử cảm thấy nhẹ nhõm, lúc không bàn luận chính sự này, nói cười như vậy cũng không quá đáng.
Tay hắn nhấc lên, vững vàng đón chén sứ thanh hoa bay đến, cười nói: “Thần có vợ, dù sao điện hạ cũng phải thông cảm một chút chứ.”
Lục Hoàng tử xùy cười một tiếng: “Khoe ngươi có vợ à, vợ ai cũng sẽ có!”
La Thiên Trình yên lặng rồi yên lặng, lúc này mới nói: “Mấu chốt nhất vẫn là một khi chuyện bị vỡ lở, vẫn là điện hạ ngài có độ tin cậy cao hơn một chút.”
Lục Hoàng tử bị nghẹn cả buổi mới phun ra một câu: “Mau cút đi tìm vợ của ngươi đi!”
La Thiên Trình cười rời đi, hất tay, chén sứ thanh hoa kia bay về, vững vàng rơi lên bàn trà cao khắc hoa hải đường bên cạnh Lục Hoàng tử.
Không lâu sau, nữ tử dâng trà kia yên lặng không tiếng động đi vào, lặng lẽ thu dọn chén trà nhỏ.
Lục Hoàng tử nhàn nhạt gọi một tiếng: “Tố Tố.”
Nử tử bị gọi là “Tố Tố” khoanh tay đứng, thái độ cực kỳ cung kính: “Điện hạ có gì phân phó?”
Nhất cử nhất động đều không thấy chút lẳng lơ, như một khối đá im lặng, hoặc một thanh đao chưa ra khỏi vỏ.
Lục Hoàng tử vẫn rất hài lòng với Tố Tố.
Người có thể được sắp xếp ở đây vốn rất quan trọng, Tố Tố là ám vệ hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, trung thành không thể nghi ngờ.
“Tố Tố, ngươi nhớ cho kỹ, ngộ nhỡ thực sự có ngày như La Thế tử nói, ngươi cứ nói ngươi là người của hắn.”
“Điện hạ?” Tố Tố ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại khôi phục thần sắc bình tĩnh, ngoan ngoãn mà đáp vâng.
Lúc này Lục Hoàng tử mới phất tay: “Được rồi, vậy ngươi lui xuống đi.”
Chờ Tố Tố đi khỏi hẳn, hai tay hắn đan lại gối sau ót, ngửa ngửa ra sau, nhịn không được mà cười rộ lên.
Hắn hơi nóng lòng muốn xem bộ dáng sứt đầu mẻ trán của La Thế tử rồi, làm sao bây giờ?
Tiểu tử thối gan lớn thật, lại dám trực tiếp nói để hắn gánh trách nhiệm. Hừ, bẫy không chết ngươi!
Đến ngày hôm sau, một phần tình báo đã xuất hiện trên bàn Lục Hoàng tử.
Ngón tay hắn không nhanh không chậm gõ lên mặt bàn, đọc nội dung thư.
Thật sự hạ lệnh giết người, dĩ nhiên không phải Triệu Phi Thúy, nàng chỉ khóc lóc ấm ĩ mấy lần, nhạc mẫu đại nhân tương lai cưng chiều con cái kia bèn không nhịn được mà động thủ.
Nói đến thì chiêu mượn đao giết người này ngược lại có chút ý tứ. Một tiểu cô nương mất hết danh tiết bị ép gả cho gia đình mở cửa hàng quan tài thì tự sát là quá bình thường, nếu không phải ca ca ruột của nàng ta không cam lòng, sợ rằng cũng không sinh nghi. Chiêu này hay hơn nhiều với việc trực tiếp đối phó với Chân Tịnh, dù sao Chân Tịnh cũng là sủng thiếp của hắn, lại đang mang thai, một khi gặp chuyện không may, điều tra triệt để thì vẫn sẽ tra được dấu vết để lại.
Nhưng mưu hại tính mạng một tiểu cô nương chỉ vì chèn ép Chân Tịnh, tranh thủ tình cảm cho con gái mà không cân nhắc đến sự mạo hiểm khi hắn đắc tội với La Thế tử nóng phỏng tay này, vậy thì khiến người ta không còn lời để nói rồi.
Lục Hoàng tử day day huyệt thái dương, cảm thấy đầu hơi đau.
Hắn mơ hồ có chút hối hận, ban đầu vì để được Hoàng Hậu trong cung ủng hộ mà chọn một kẻ đồng đội heo như vậy!
Tước vị phủ Mộc Ân Hầu là vì Triệu Hoàng Hậu mới được ân phong, nhà bọn họ vốn là gia đình mới phất không có nội tình gì, ban đầu Thế tử Mộc Ân Hầu lấy vợ, thế gia vọng tộc chân chính cũng không nhìn trúng gia đình hắn. Trải qua mười mấy năm kinh doanh, dù hiện tại có mạnh hơn một chút, nhưng Mộc Ân Hầu đã già, Thế tử mới vẫn còn là một đứa nhỏ chưa lớn, không có phu quân chỉ điểm, thì việc ánh mắt vị nhạc mẫu đại nhân kia thiển cận một chút, ngược lại cũng có thể hiểu được.
Ánh mắt Lục Hoàng tử rơi trên một hàng chữ khác.
Thế tử Mộc Ân Hầu đã qua đời, cũng chính là nhạc phụ của hắn, có một thị thiếp là tỷ muội cùng tộc với Tam Hoàng tử phi.
Vị thiếp kia tuy chỉ là cùng họ khác chi, nhưng sau khi Tam Hoàng tử phi gặp chuyện không may, nàng ta còn từng xin chủ mẫu đi tế bái.
Chuyện này nếu vào lúc bình thường đương nhiên không có gì, nhưng hết lần này tới lần khác nhạc mẫu đại nhân ra tay lần này, nếu không phải hắn và La Thiên Trình đã có mối quan hệ cá nhân, thì chỉ sợ đã dựng một lực cản thật lớn cho mình. Nên hắn không thể không hoài nghi mối quan hệ giữa hai người này được.
Lục Hoàng tử cười lạnh một tiếng.
Tam ca tốt của hắn, vợ cả còn chưa chôn cất, mà đã có tinh thần tính toán hắn rồi!
Hắn nhấc bút viết bốn chữ cực nhỏ, nhét vào trong lọ sáp, đậy kín rồi sai ám vệ đưa ra ngoài.
Lúc La Thiên Trình nhận được tờ giấy nhỏ không có lạc khoản viết bốn chữ “Tương kế tựu kế”, lật ra phía sau, là một chữ “Tam”, hắn suy nghĩ một chút đã hiểu ý Lục Hoàng tử.
Sợ rằng vị biểu cô nương kia, chỉ có thể là tự vẫn thôi.
Hắn mời Ôn Mặc Ngôn tới đây.
“Thế tử, rốt cuộc hung thủ hại chết muội muội ta là ai?”
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, ngoài cửa có ám vệ trông coi, La Thiên Trình nói thẳng: “Không biết biểu huynh là muốn hỏi người ra tay hay là hỏi nguyên nhân chính thức cái chết của biểu cô nương?”
“Người ra tay là ai? Nguyên nhân chính cái chết của xá muội là gì?” Lúc Ôn Mặc Ngôn hỏi lời này, cảm thấy rất nặng nề, hắn có loại dự cảm không ổn.
La Thiên Trình than nhẹ một tiếng: “Chuyện này vốn không nên nói với huynh, nhưng huynh là biểu huynh của Diệu Nhi, suy cho cùng ta cũng phải nói rõ với huynh. Cái chết của biểu cô nương có liên quan đến việc đoạt đích.”
Chỉ hai chữ, mà khiến Ôn Mặc Ngôn kinh hãi muốn chết.
Bao nhiêu người dính dáng tới hai chữ này, rơi vào cảnh đầu thân hai chỗ là còn may, xét nhà diệt tộc mới là tội nhân thiên cổ của gia tộc.
Dĩ nhiên hắn yêu thương muội muội, nhưng nếu vì truy tìm nguyên nhân cái chết của muội muội mà chôn vùi cả gia tộc, thì người bình thường cũng sẽ không làm vậy.
Ôn Mặc Ngôn xanh mặt, lặng im.
La Thiên Trình có chút vui mừng.
Biết sợ là tốt, nếu không thì thật đúng là phiền toái.
“Biểu huynh còn muốn biết người ra tay là ai chứ?”
Trầm mặc một lúc lâu, Ôn Mặc Ngôn lắc đầu.
Lần này La Thiên Trình có hơi bất ngờ, hắn cho rằng Ôn Mặc Ngôn chắc chắn muốn biết người này.
Ôn Mặc Ngôn thấy ánh mắt kinh ngạc của La Thiên Trình, cười tự giễu một tiếng, cổ họng nghẹn đắng nói: “Thế tử cười ta nhát gan cũng được, hèn yếu cũng được, trước mắt ta không cần phải biết nữa.”
Nói tới đây thì dừng một chút, mới nói ra lời kia: “Chờ sau này có một ngày ta có năng lực đó, xin Thế tử lại nói cho ta biết.”
Hắn không tin bản thân, lúc đối mặt với hung thủ sát hại muội muội có thể xúc động tìm người lấy mạng hay không. Hắn không sợ chết, hắn chỉ sợ hắn chết rồi còn liên lụy phụ mẫu, người thân cùng chết.
La Thiên Trình cười: “Được, biểu huynh cảm thấy lúc nào bản thân có thể biết, cứ đến hỏi ta.”
Cởi bỏ được nghi vấn luôn bị đè nén trong lòng, Ôn Mặc Ngôn mới hơi thẹn thùng: “Thế tử quá khách khí, gọi tên ta là được rồi.”
Nói đến thì hắn còn nhỏ hơn La Thiên Trình mấy tuổi, bàn về thân phận địa vị, càng cách biệt một trời. Nghe đối phương mở miệng gọi một tiếng “Biểu huynh”, quả thật có chút ít không được tự nhiên.
“Huynh là biểu huynh của Diệu Nhi, vậy đương nhiên cũng là biểu huynh của ta.” Sắc mặt La Thiên Trình bình tĩnh nói.
Ôn Mặc Ngôn ngây ngốc, sau đó lộ ra nụ cười chân thành đầu tiên trong mấy ngày nay: “Gặp được Thế tử, ta thật sự vui thay Nhị biểu muội.”
La Thiên Trình vẫn duy trì nụ cười vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng lại điên cuồng phỉ nhổ.
Hừ, cái gì gọi là vui mừng thay Kiểu Kiểu? Kiểu Kiểu là vợ hắn. Phải để người khác vui mừng thay nàng sao?
Quả nhiên, biểu ca quái quỷ gì đó là thứ đáng ghét nhất!
Ngày Tam Hoàng tử phi hạ táng. Cả thành mặc đồ tang, đội ngũ đưa tiễn linh cữu xếp thành hàng dài, cây cờ dẫn đầu đã đến chân núi, thì đến mờ tối, người mặc tang phục cuối đội ngũ mới vừa ra khỏi thành. Dân chúng cả thành đều đang bàn tán về đám tang to lớn này.
Mà cùng một ngày, quan tài của Ôn Nhã Kỳ yên lặng ra khỏi thành, lặng lẽ chôn cất ở một chỗ non xanh nước biếc.
Chân Diệu thấy Tiêu thị khóc đến mức thở không ra hơi, nàng đi tới nhẹ giọng khuyên giải.
La Thiên Trình lo cho Chân Diệu, nên cũng đi theo. Hắn đứng ở cách đó không xa, bỗng nhiên nhíu mày, mắt quét qua một chỗ.
Có một nam tử thanh niên đứng đó, thăm dò nhìn về phía này, dường như đang do dự xem có nên qua đây không.
Hắn nhận ra thanh niên này là ai, nhấc chân đi tới nói: “Chí Thành, sao ngươi lại tới đây?”
Thì ra là người đó là Hàn Chí Thành, đệ đệ Hàn Chí Viễn, ban đầu Hàn Chí Viễn nhờ quan hệ, đưa Hàn Chí Thành vào Vệ sở làm chức quan nhỏ, trước khi đi Ôn Nhã Hàm đã nhờ Chân Diệu chiếu cố vị tiểu thúc này một chút.
Sau khi Chân Diệu đến phủ Quốc Công, chờ hai người dần dần quen thuộc, nàng đã nhắc đến việc này với La Thiên Trình.
La Thiên Trình nghĩ tới việc hiếm khi Chân Diệu mở miệng một lần, khi đó lại rảnh rỗi, bèn tìm cơ hội gặp thanh niên này một lần, thấy hắn lanh lợi lại không mất sự hiền hậu, nên đã sắp xếp một chức vị trống ở ngay tại Binh Mã Tư Ngũ Thành cho hắn.
Có điều từ lần đó về sau, chưa từng gặp lại hắn, cũng chưa từng nghe nói hắn mượn tên tuổi của mình làm chuyện gì.
Hàn Chí Thành có chút vui mừng: “Đại nhân vẫn nhớ ta?”
La Thiên Trình mấp máy môi.
Hàn Chí Thành biết mình có chút thất thố, tai hơi đỏ, giải thích: “Ty chức nghe nói, nghe nói muội muội của đại tẩu đã qua đời, nên đến xem có gì cần giúp đỡ không.”
Ôn Nhã Kỳ là tiểu cô nương chưa chồng, lại đột tử, căn bản sẽ không làm tang sự, cũng không báo tang. Bàn về quan hệ, mặc dù Hàn Chí Thành không tính là xa, nhưng cũng không thông báo cho hắn.
Chỉ là hiện tại chuyện biểu cô nương phủ Kiến An Bá đã ầm ĩ sôi sục, đương nhiên hắn có nghe nói đến.
Nếu không biết thì thôi, nhưng đã biết tin mà không đến thì hắn cảm thấy không tốt, nhưng mà đến đây rồi, hắn lại cả thấy có chút đường đột nên lúc này mới do dự không đi đến.
La Thiên Trình cũng có ấn tượng không tệ với Hàn Chí Thành, khẽ gật đầu nói: “Đi theo ta.”
Tiêu thị thấy Hàn Chí Thành thì có vài phần cảm động, nghĩ đến trưởng nữ ở Bắc Lệ xa xôi, lại nghĩ đến thứ nữ phương hồn mù mịt, bi thương trong lòng lại tuôn ra rồi khóc lên.
Hàn Chí Thành luống cuống tay chân khuyên nhủ, Tiêu thị lại dịu đi không ít, xem ra ngược lại có tác dụng hơn Chân Diệu và Ôn Mặc Ngôn khích lệ, có lẽ là có quan hệ với Ôn Nhã Hàm trong đó.
Từ đó, Hàn Chí Thành và Ôn Mặc Ngôn qua lại thường xuyên hơn, nhưng đây là sau này, hiện tại không đề cập nữa.
Ôn Mặc Ngôn đã đặt mua một ngôi nhà ở kinh thành từ trước, mặc dù không lớn, nhưng cũng là lưỡng tiến. Tiêu thị không muốn ở Phủ Kiến An Bá nhìn vật nhớ người, Ôn Mặc Ngôn lại càng canh cánh trong lòng với vị ở Tạ Yên Các kia, nên đón mẫu thân ra ngoài.
Lần này, mặc dù Ôn thị cố gắng khuyên can, nhưng Chân Diệu không lên tiếng.
Ai cũng không thể sống thay ai, bằng không thì đến cuối cùng, cuộc sống chắc chắn sẽ không cách nào tiếp tục.
Mấy ngày nay Tạ Yên Các có chút an tĩnh.
Từ sau khi Ôn Nhã Kỳ chết, Chân Tịnh cũng bắt đầu sợ hãi.
Cuối cùng nàng cũng đã nghĩ kỹ vì sao ngày đó Lục Hoàng tử lại đối xử lãnh đạm với nàng như thế rồi. Nguyên nhân nhất định là vì Ôn Nhã Kỳ chết, có con tiện nhân Chân Diệu kia, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của Điện hạ và La Thế tử!
Nàng nghĩ nghĩ, rồi nói với ma ma mà Lục Hoàng tử phái tới chăm sóc nàng: “Mấy hôm nay bụng ta luôn khó chịu, ngươi về bẩm báo với Điện hạ một tiếng đi.”