Bằng địa vị hiện tại của La Thiên Trình, hắn đến thì Thế tử Kiến An Bá Chân Kiến Văn đều hận không thể túc trực bồi tiếp, Ôn Mặc Ngôn thật sự không cần tiếp khách. Nhưng mà vì chuyện Ôn Nhã Kỳ, xuất phát từ sự ngưỡng mộ với thê tử, nên cũng có thể gặp biểu ca nhà mẹ đẻ.
Có điều Chân Diệu vẫn chần chừ một chút, đêm qua Ôn Mặc Ngôn vẫn không chợp mắt, ban ngày không biết có thể chịu đựng được hay không.
La Thiên Trình đưa tay xoa tóc nàng: “Đừng suy nghĩ nhiều, thi thể của biểu muội nàng không sao cả.”
“Cái gì?” Chân Diệu kinh hãi.
La Thiên Trình đứng lên: “Chờ ta khi đến, sẽ cùng nói trước mặt Ôn Mặc Ngôn, nàng ngủ thêm một canh giờ nữa đi.”
Chân Diệu nghe xong việc này thì làm sao ngủ được, trong lòng như bị mèo cào, thấy La Thiên Trình sửa sang vạt áo muốn đi, vội vàng đến gần, kéo tay áo của hắn nói: “Cẩn Minh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chàng nói thêm vài lời đi.”
La Thiên Trình vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng: “Ngoan đi, nghỉ ngơi trước một chút, một lúc sau ta lại đến. Bây giờ nói rồi, đợi lát nữa chẳng phải còn phải nói lại lần nữa à.”
“Nhưng mà, ta làm sao ngủ được......”
Rõ ràng dãy nhà sau kia cháy lớn, thi thể cũng cháy sạch, biến dạng hoàn toàn rồi. Lúc này hắn lại nói cho nàng biết là thi thể không sao, dù là ai cũng không kìm được mà muốn nghe đến cùng.
La Thiên Trình nhướn mày lên: “Hai canh giờ.”
“A?” Chân Diệu liền giật mình, mới nhận ra là hắn lại kéo dài thời gian thêm, lúc này nàng đành trung thực, gục đầu nói: “Một canh giờ thì một canh giờ, ta có thể chờ chàng mà.”
La Thiên Trình ôm nàng vào lòng, lại ra sức vuốt ve mái tóc bóng loáng như lụa, hỏi: “Không biết bình thường nàng có nhớ đến ta như vậy không?”
“Đương nhiên là có.” Chân Diệu không chút do dự nói.
Nếu như có thể, ai lại muốn mỗi ngày ăn cơm một mình chứ. Cả bàn đồ ăn to, còn chưa nếm qua đã lạnh rồi.
Phu quân đại nhân ăn nhiều cơm, mỗi lần nhìn hắn ăn cơm, bất tri bất giác nàng cũng có thể ăn nhiều hơn nửa bát cơm nữa đấy.
Tấm nệm dùng bình nước nóng sưởi ấm, lúc chui vào thì ấm, nhưng ngủ lâu lại cảm thấy trống vắng, đâu có tốt bằng có một người khiến nàng an tâm nằm bên cạnh.
Chân Diệu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, vì vậy lại trịnh trọng gật đầu: “Mỗi ngày đều nhớ tới chàng.”
La Thiên Trình có chút bất ngờ, không gạt nổi sự vui mừng trong lòng, một lúc lâu sau mới cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, trầm giọng nói: “Chờ ta.”
Hắn đi tới bên cửa sổ nhìn nhìn, chống bệ cửa sổ rồi lưu loát nhảy ra ngoài.
Chân Diệu nhìn thấy thì tim đập thình thịch không ngừng, lúc này trời đã bắt đầu sáng, hắn cũng không sợ bị bắt gặp sao!
Nàng bước nhanh đuổi theo, ló đầu nhìn, không ngờ đã không thấy được bóng dáng của hắn đâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gọi Thanh Đại đi vào dặn dò: “Ngươi đi tìm biểu thiếu gia. Nói với hắn đừng buồn, thi thể biểu muội vẫn còn.”
Thanh Đại kinh ngạc nhìn nàng một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Nhân tiện nói huynh ấy an tâm một chút chớ vội, đợi Thế tử gia tới, sẽ hiểu toàn bộ”
Chờ Thanh Đại đi ra ngoài truyền lời, nàng trở về giường ngồi suy nghĩ một chút. Dù có nóng vội cũng không được gì, còn không bằng nghe lời hắn ngủ một lát, tránh cho ban ngày uể oải.
Nàng nằm xuống, kéo áo ngủ bằng gấm qua, vẫn có thể cảm giác được hơi ấm khi hắn từng ngủ ở đây, bất tri bất giác nhắm mắt, lại ngủ rất sâu.
Không biết lúc nào nghe được Tử Tô đang gọi: “Đại nãi nãi, Thế tử gia tới rồi, phu nhân gọi ngài đi qua đấy.”
Chân Diệu rời khỏi giường, được hai người Tử Tô, Thanh Đại hầu hạ, lưu loát thu thập thỏa đáng, đi đến nhà chính tiếp khách.
Chân Tam lão gia đã ở đó, La Thiên Trình ngồi ở dưới tay, đang nói chuyện với Ôn thị: “Tiểu tế thấy khí sắc nhạc mẫu đại nhân tốt hơn nhiều rồi, nếu vị thánh tâm tuyết liên trong canh an thần kia ăn vào tốt, tiểu tế trở về lại đưa qua thêm một chút.”
Trông tinh thần Ôn thị tốt lên rất nhiều, khóe miệng từ đầu tới cuối vẫn ngậm cười: “Tốn kém như vậy làm gì, bây giờ ta khỏe lên nhiều rồi.”
Mấy ngày nay mặc dù La Thiên Trình không đến thăm, nhưng dược liệu thuốc bổ trân quý lại đưa tới như nước chảy, canh an thần tối qua Ôn thị uống chính là dùng thánh tâm tuyết liên hắn đưa tới.
Thánh Tâm Tuyết Liên mọc ở núi Bắc Dịch ít người lui tới, một trăm đóa tuyết liên mới được một đóa thánh tâm tuyết liên, là thứ quý giá nhất.
“Tại sao lại tốn kém, nhạc mẫu đại nhân dùng tốt, cũng là may mắn của đóa tuyết liên kia.”
Giọng hắn ôn hòa, ngay cả mặt mày cũng ít sự lạnh lẽo nghiêm khắc đi vài phần so với bình thường, trở nên nhu hòa hơn. Nắng sớm xuyên qua cánh cửa sổ, rơi trên cẩm bào màu xanh đậm của hắn, lại có loại màu sắc ôn hòa.
Chân Diệu có chút hoảng hốt.
Quen nhìn hắn thích giận dỗi, thỉnh thoảng bệnh tâm thần phát tác, còn ôn hòa hữu lễ như vậy trước mặt trưởng bối, lại là vẻ đẹp bất ngờ.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng quên cả nhấc chân.
Vẫn là Ôn thị nhìn sang, sẳng giọng: “Làm sao bây giờ mới dậy, Thế tử chờ con một lúc lâu rồi đấy.”
Chân Diệu nhìn Cẩm Bình một cái.
Cẩm Bình lắc đầu kín đáo, nàng liền hiểu Ôn thị vẫn chưa biết chuyện tối qua.
Chân Tam lão gia lại càng thú vị, thấy Chân Diệu đi vào, cứ nháy mắt liên tục, dường như sợ nàng nói sai vậy.
Khóe miệng Chân Diệu giật giật.
Phụ thân đại nhân à, nếu mắt ngài vẫn còn rút gân nữa, thì sợ rằng vốn không biết cũng sẽ nghĩ nhiều mất.
Nàng vừa nghĩ như vậy xong, đã nghe Ôn thị hỏi: “Lão gia, mắt ngài sao vậy, nhìn như bị rút gân vậy.”
Chân Tam lão gia lúng túng ho khan một tiếng, thiếu chút nữa bị nghẹn nước miếng, liên tục khoát tay nói: “Không có gì, không có gì, có con côn trùng bay vào mắt.”
Ôn thị thầm nghĩ, lúc này mới đầu xuân mà đã có côn trùng rồi, sao bà không nhìn thấy chứ?
Vừa nghĩ đến tính tình không đáng tin cậy trước giờ của Chân Tam lão gia, Ôn thị cũng lười hỏi nhiều, nói với Chân Diệu: “Hôm nay không thấy Nhị cữu mẫu của con, không biết có phải thân thể có gì không khỏe không, lát nữa con qua xem một chút đi.”
Bà do dự một chút, trước mặt La Thiên Trình, cũng không tiện nói mang mấy bao thuốc bổ hắn đưa tới qua đó.
La Thiên Trình lại đứng lên nói: “Thì ra mợ cũng tới, con không biết, ngược lại đã thất lễ rồi.”
Nói xong vái một cái với Ôn thị: “Nhạc mẫu đại nhân, mợ đi đường xa đến đây, lại chịu nỗi đau mất con, tiểu tế hẳn phải đi bái kiến một chút.”
Nói tới đây thì có chút khó xử: “Nhưng mà tiểu tế đi tay không, chỉ có thể mặt dày chia một ít thuốc hiếu kính cho nhạc mẫu đại nhân ra mang đến trước, mong rằng nhạc mẫu đại nhân chớ trách.”
Lời này nói đến thẳng tâm khảm của Ôn thị, giọng nói của bà lại càng nhu hòa: “Thế tử thật có tâm, mấy người cữu mẫu hôm qua mới đến thôi. Diệu Nhi, vậy con đi cùng Thế tử đi.”
Chân Diệu không nhịn được lặng lẽ quan sát La Thiên Trình một phen.
Hắn trở nên biết điều như vậy từ lúc nào vậy, nàng cứ có cảm giác nhận nhầm người rồi.
Chờ hai người từ biệt Ôn thị, đi về phía Đông sương phòng, La Thiên Trình nghiêng đầu cười hỏi: “Vừa rồi nhìn lén ta làm gì?”
“Ai nhìn lén chứ.” Chân Diệu nhấp môi, một lát sau mới nói: “Cảm thấy hôm nay chàng không giống với bình thường.”
“Trước mặt nhạc mẫu đại nhân cũng nên kính cẩn nghe lời một chút.” Hắn nghĩ nghĩ, săn sóc nói, “A, ta biết nàng không quen. Yên tâm đi, giờ chẳng phải đã biến trở lại như cũ rồi ư.”
Chân Diệu khóc không ra nước mắt.
Đừng biến mà! Nàng thật sự có thể thích ứng điều đó nha!
La Thiên Trình lại vểnh lên khóe miệng, có loại cảm giác cười xấu xa, nắm tay nàng đi.
Đến chỗ Tiêu thị, quả nhiên khí sắc Tiêu thị không tốt, chỉ là nghe nói hai người tới, vẫn cố gắng đứng dậy, bị Chân Diệu nhanh chóng ngăn cản.
“Nhị cữu mẫu, ngài cứ nằm cho khỏe, Thế tử nghe nói ngài và biểu ca đến nên đến bái kiến một chút.”
Tiêu thị là một người ngoài mềm trong cứng, mặc dù đả kích đêm qua làm cho thân thể bà có phần không chịu được, nhưng vẫn không nghe Chân Diệu khuyên, mặc quần áo gặp khách, còn chải lại một búi tóc đơn giản.
Đường đường là Thế tử Trấn Quốc Công, mệnh quan triều đình tam phẩm, đến đây bái kiến một dân phụ như mình, cũng chỉ là vì nể mặt cháu gái. Nếu bà vô lễ, đó mới khiến người ta chê cười.
Chân Diệu bất đắc dĩ, cùng Hình thị đỡ Tiêu thị ra phòng ngoài.
Ôn Mặc Ngôn buổi sáng nhận được tin, ngứa tim ngứa phổi, đã sớm chạy tới phụng bồi nói chuyện với La Thiên Trình.
Nhưng thấy La Thiên Trình không đề cập tới, nên cũng kiềm chế không hỏi.
Hắn buôn bán hơn một năm nay, sớm đã biết có rất nhiều chuyện thoạt nhìn không đơn giản như mặt ngoài, đặc biệt là sự kỳ quặc trong cái chết của muội muội. Đêm qua gian phòng để thi thể còn cháy, nếu thực sự chỉ là do vị Tam cô nãi nãi của quý phủ an bài, hoặc trùng hợp thì đúng là hắn không tin cho lắm. Nhưng nếu không đúng, vậy liên quan trong đó lại càng phức tạp. Hiện giờ La Thế tử không đề cập tới, chắc tự có lý do mới không nhắc đến.
Rốt cục, La Thiên Trình lặng lẽ nhìn Chân Diệu một cái.
Chân Diệu hiểu ý, nói với Tiêu thị: “Nhị mợ, không biết ngài có từng thương lượng với Tứ biểu ca làm sao an trí biểu muội hay không? Chọn một chỗ tốt ở ngoại ô kinh đô chôn cất hay là đưa linh cữu trở về phủ Hải Định?”
Trong mắt Tiêu thị hiện lên sự đau đớn dày đặc, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh.
Chân Diệu nhìn thấy ống tay áo bà run rẩy không ngừng thì trong lòng đau xót.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, loại đau đớn này sao có thể sóng yên gió lặng như bề ngoài nhìn thấy được.
Có người không muốn cho người khác chứng kiến nỗi thống khổ của họ, trên thực tế trong lòng họ đã chịu đủ nỗi đau lăng trì từ lâu rồi.
Tiêu thị đã mở miệng: “Ta và biểu ca cháu đã thương lượng, sẽ chôn cất biểu muội cháu ở ngoại ô kinh thành. Trời rét đường xa, ta không muốn để con bé lại phải chịu xóc nảy, sau này biểu ca con cũng tiện đi thăm.”
Ôn Nhã Kỳ là cô bé chưa lấy chồng, dù về quê cũng không thể nhập vào phần mộ tổ tiên.
Chân Diệu liền nói: “Nếu như thế, vừa lúc Thế tử cũng tới, để chàng góp ý giúp biểu ca chọn một chỗ tốt đi. Mợ, sắc mặt ngài không tốt, vẫn nên tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe, đợi thương lượng xong, biểu ca sẽ bẩm báo kết quả cho ngài.”
Tiêu thị đương nhiên không có ý kiến khác, vừa rồi gắng gượng chịu đựng một lúc, sau lưng bà đã ướt đẫm mồ hôi. Bà đứng lên: “Hình thị, đỡ ta về phòng đi.”
Đứa con dâu này của bà cái gì cũng tốt, là người có thể giữ được gia nghiệp, dù cho quá luồn cúi, làm việc thiếu chút đại khí, nhưng Nhã Kỳ đã đến đường cùng, bà cũng không muốn phát sinh thêm trắc trở gì nữa.
Hình thị có chút tiếc hận.
Mấy ngày nay nàng ở đây, cũng xem như biết rõ thân phận địa vị của vị biểu muội này, không nói đến việc gả cho dòng dõi số một số hai kinh hành, lại còn là Huyện chủ Hoàng Thượng thân phong, tiến cung dễ dàng như các nàng đi dạo cửa hàng son phấn vậy!
Chỉ tiếc mấy ngày nay nàng bận rộn hầu hạ bà bà, Nhị biểu muội bận rộn hầu hạ mẫu thân, nên không có cơ hội thân cận.
Nhớ ngày đó ở Hải Định, Ôn gia suy sụp như vậy, cũng không phải dựa vào việc nàng tham gia mấy yến hội, hao tâm tổn trí quen biết mấy phu nhân có thể diện, mới dần gỡ ra chút cục diện à.
Chỉ tiếc không biết người một nhà nghĩ như thế nào, thường ngày đều không cho nói nhiều về chuyện của cô mẫu, khiến đại đa số gia đình có thể diện đều không nhớ nổi Ôn gia còn có một vị cô nãi nãi gả đến kinh thành, hôm nay đã có tiền đồ như vậy.
Nàng nhớ vị lão phu nhân trong nhà từng nói: “Cô mẫu các ngươi ở kinh thành xa xôi, một mình cũng khó khăn, nhà mẹ đẻ không giúp sức gì được cho nàng, thì ít nhất ở bên ngoài đừng có dùng tên nàng nói chuyện, tránh rước phiền toái gì đó.”
Hình thị lại không cho là đúng, trong mắt nàng, nữ nhi từ khi sinh ra đến khi lấy chồng, còn không phải đều do nhà mẹ đẻ cho ư? Bây giờ đắc ý rồi thì sao không thể kéo ngược lại nhà mẹ đẻ một cái chứ.
Có một lần tham gia yến hội, nàng vờ vô tình nói một câu, quả nhiên ánh mắt đám phu nhân kia nhìn nàng đều nhiệt tình hơn.
Hình thị lưu luyến không rời nhìn La Thiên Trình và Chân Diệu một cái, mới đỡ Tiêu thị đi.
Chân Diệu đuổi mấy nha đầu ra ngoài, lúc này Ôn Mặc Ngôn mới không nhịn được, một chân quỳ trên đất nói: “Thế tử, muội muội ta chết oan, rốt cuộc chân tướng là gì, xin ngài báo cho biết một hai.”
“Biểu ca, huynh làm gì vậy.” Chân Diệu cũng ngẩn cả người, theo bản năng đưa tay muốn kéo hắn.
La Thiên Trình ho nhẹ một tiếng.
Động tác của Chân Diệu hơi ngưng lại, La Thiên Trình đã đứng dậy đi đến đỡ: “Biểu ca như vậy trở về Diệu Nhi trách ta mất.”
Ôn Mặc Ngôn cũng biết bộ dạng của mình có phần khiến cho tình hình xấu hổ, nhân đó đứng lên, hỏi: “Thế tử, ngài nói thi thể muội muội của ta không sao, là chuyện gì?”
La Thiên Trình cũng không thừa nước đục thả câu, nói: “Diệu Nhi ở tại quý phủ, ta lo lắng cho sự an toàn của nàng, nên phái ám vệ đi theo. Sau đó các người đến dãy nhà sau, ám vệ kia cũng trông thấy, vì vậy lúc phát hiện có người âm thầm phóng hỏa, đã đổi thi thể của biểu cô nương đi.”
La Thiên Trình để ám vệ lại bảo vệ an toàn cho Chân Diệu, nhưng cái chuyện treo đầu dê bán thịt chó này cũng do hắn phân phó, bằng không ám vệ phát hiện cháy nhà mà không có chủ tử phân phó cũng sẽ không vọng động.
“Vậy, vậy thi thể muội muội ta ——”
“Đã để ở một chỗ ổn thỏa, cũng đã nghiệm thi, quả thực không phải lệnh muội treo cổ tự vẫn mà bị xiết cổ chết.” Nói tới đây La Thiên Trình hơi híp mắt, người ra tay không chỉ tàn nhẫn mà còn tương đối gian xảo.
Người kia hiểu gia đình nhà cao cửa rộng thích làm ra vẻ ta đây, cô nương trong nhà tìm chết, che lấp còn không kịp, thì có ai nghĩ tới việc mời người khám nghiệm tử thi đâu. Nếu không vì Ôn Mặc Ngôn, chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không ai biết được chân tướng. Ngay cả hắn là chưởng quản ám vệ Cẩm Lân Vệ, cũng làm sao mà nghĩ đến việc đi xem. Chẳng may bị người ta biến thành kẻ biến thái thì sao đây?
Hắn nói tiếp đi: “Kẻ phóng hỏa chính là hạ nhân quý phủ, sợ các ngươi biết lại lộ dấu vết, nên ta không nói. Người kia đã bị theo dõi chặt chẽ, chờ có người đến diệt khẩu có lẽ có thể tìm được nguồn gốc. Cho nên dù mọi người có biết chuyện thi thể biểu cô nương không sao, cũng xin nhắc cữu mẫu đừng để lộ manh mối.”
“Thế tử cảm thấy hung thủ kia là ai?” Ôn Mặc Ngôn nắm chặt nắm tay, vẫn không nhịn được mà hỏi ra.
Chân Diệu không hỏi hung thủ phía sau có phải Chân Tịnh hay không.
Ban đầu nàng không nghĩ kỹ, phản ứng vô thức cũng nghĩ là vì bị Chân Tịnh sỉ nhục, nên trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập Ôn Nhã Kỳ, nàng ấy mới tìm cái chết, cho nên mới đi tìm Chân Tịnh tính sổ. Nhưng từ sau khi biết Ôn Nhã Kỳ không tự sát, tỉnh táo nghĩ kỹ lại, mới thấy đây không giống điều Chân Tịnh có thể làm.
Tại sao? Vì cái được không bù nổi cái mất!
Nếu như nói vừa bắt đầu Chân Tịnh đã tính kế với Ôn Nhã Kỳ, muốn nàng ấy gả cho Nhị thiếu gia cửa hàng quan tài, là nhục nhã nàng và Ôn thị, xa cách với phủ Kiến An Bá, nhưng Ôn Nhã Kỳ vừa chết, nếu như nàng nhận định Chân Tịnh là hung thủ, vậy chắc chắn sẽ xé rách mặt. Lục Hoàng tử che chở tiểu thiếp, sẽ trở mặt với vợ chồng họ, còn nếu đứng về phía bọn họ, thì Chân Tịnh sẽ thất sủng.
Mạo hiểm như vậy, Chân Tịnh làm sao liều đây?
“Quý phủ cháy chính là thời điểm rối ren, người kia rất nhanh sẽ có hành động thôi.”
Quả nhiên khi đêm xuống đã có người lén vào phủ Kiến An Bá, ngay cả khi hắn giết người diệt khẩu thì ám vệ mà La Thiên Trình sắp xếp cũng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, chờ hắn đắc thủ rời đi, ám vệ theo sát đến một phủ đệ, chỉ thấy hắn âm thầm tiến vào từ cửa sau.