Trời Sinh Một Đôi

Chương 277: Lại mất thể diện




Edit: Huệ Mẫn
Beta:Sakura
Đợi Lục hoàng tử cùng đám người Chân Diệu lui ra, Chiêu Phong Đế nắm lấy tay vịn điêu khắc hình rồng muốn đứng lên, nhưng lại chán nản ngồi xuống.
Thái giám tâm phúc Vương Đức Hải bị sợ đến sắc mặt đều trắng, rốt cuộc là tư chất tâm lý vững vàng, không có kinh hô thành tiếng, vội vàng chạy tới đỡ Chiêu Phong đế, run lẩy bẩy hỏi: “Hoàng thượng?”
Chiêu Phong Đế liếc về Vương Đức Hải một cái, coi như hài lòng phản ứng của hắn, lời nói có chút phí lực (mất sức): “Đi truyền Trương Trọng Hàn, nhớ, Thái hậu và Hoàng Hậu bên kia, cũng không được tiết lộ!”
” Vâng, nô tài đã hiểu.” Vương Đức Hải lặng lẽ lui ra ngoài đi tìm Trương Trọng Hàn, trong tâm giống như rớt xuống hầm băng vậy.
Thân thể này của Hoàng thượng, nhìn dáng dấp đã là thế suy sức yếu, vạn nhất có mệnh hệ nào ——
Hắn rùng mình, không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Trong cung mưa gió lay động, Chân Diệu bởi vì phụng bồi tiểu Hoàng Tôn Cảnh ca nhi, mà nửa điểm cũng không biết, chỉ là trong lòng nàng một mực luôn nhớ đến phủ Quốc Công bên kia.
Nàng hôm đó không làm theo lời dặn của La Thiên Trình, sau đó quả nhiên dẫn đến phiền toái lên người như vậy, đến nay bị bao vây trong Hoàng cung quay về không được, cũng không biết hắn bên kia như thế nào.
“Mẫu phi ——” một âm thanh nhỏ yếu vang lên, một cánh tay nhỏ từ phía sau đưa ra níu lấy ống tay áo của nàng.
Chân Diệu hít vào sâu một hơi, mới nhịn xuống xung động muốn lấy đầu đập vào tường, chậm rãi xoay người lại, lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Cảnh ca nhi, cháu có thể kêu ta Giai Minh cô cô.”
“Mẫu phi ——” Cảnh ca nhi ngước đầu, ngữ khí kiên định.
Chân Diệu vuốt nhẹ trán, nút thắt trong tâm cũng không biết nói cái gì cho phải.
Nàng cầm đùi gà đập thích khách, Lục hoàng tử tên khốn kia cười nhạo nàng ngu ngốc cũng không nói. Còn đưa tới nghi ngờ của Chiêu Phong Đế.
Chân Diệu lại không ngốc, chỉ vì chuyện của Cảnh ca nhi, cũng không cần phải một mực đem nàng lưu lại nơi này. Đây là có ý giam lỏng trá hình.
Những thứ này thôi thì cũng nhẫn nhịn đi, nhưng nàng không hiểu ra sao lại có thêm một đứa con trai, đây rốt cuộc là tình huống gì ah.
Nhìn dáng vẻ khiếp đảm của Cảnh ca nhi, Chân Diệu lại không đành lòng nói gì, chỉ dùng tay khẽ xoa nhẹ lên mặt bé, nói với Hình thái y tới xem bệnh, hỏi: “Hình thái y, tại sao tiểu Hoàng Tôn nhận lầm người rồi?”
Hình thái y nhìn Cảnh ca nhi một cái. Thở dài một tiếng, nói: “Nói ra là vì tiểu Hoàng tôn tận mắt thấy Vương phi bị chết thảm thiết. Tuổi còn nhỏ không chịu nổi đả kích, liền cưỡng ép sửa lại trí nhớ của mình, coi ngài làm Vương phi rồi.”
Chân Diệu lòng mềm nhũn, chờ Hình thái y đi. Ôm Cảnh ca mà thả vào trên tháp, dỗ bé chìm vào giấc ngủ.
“Mẫu phi, con muốn nghe tiểu khúc (ca khúc ngắn).”
Khóe miệng Chân Diệu cứng đờ.
Cái này thật không thể nhẫn nhịn rồi, nàng vừa mở miệng ca hát liền sai mất nhịp điệu, đến lúc đó đem đứa nhỏ này dọa sợ tâm trí thất thường, người nào chịu trách nhiệm a!
“Mẫu phi, trước kia ngài mỗi đêm đều hát tiểu khúc cho con.” Trẻ con đặc biệt nhạy cảm, Chân Diệu do dự, nước mắt lập tức liền lăn xuống.
Nước mắt lớn chừng hạt đậu nện ở trên mu bàn tay Chân Diệu. Vì vậy nàng lại nhịn.
Hát liền hát vậy, dù sao một tên tiểu mao đầu, biết cái gì hát sai hay không sai mất nhịp điệu đây. Cùng lắm chỉ cho rằng nàng hát có chút đặc sắc.
Chân Diệu vỗ lưng Chương ca nhi, mở miệng nhẹ hát: “Nguyệt nhi … minh, Phong nhi …. tĩnh, lá cây già bên chấn song ahh…. con dế [hát tiểu khúc] mà kêu Rét rét…”
Cảnh ca nhi oa một tiếng khóc, nghẹn ngào nói: “Mẫu phi. Cảnh ca nhi sợ —— ”
Chân Diệu cắn răng, đổi một bài khác: “Chiếc giường nhỏ ….. Nhẹ nhàng lắc lư….., tiểu tinh tinh (sao nhỏ trên cao) …. treo trên trời …”
Cảnh ca nhi khóc lợi hại hơn.
Chân Diệu không chịu thua, đã lỡ ném vỡ lò rồi cũng không ngại phá luôn hũ nút**, liền hát tiếp: “Đại công kê (con gà trống lớn)…., cái duôi dài,…. Lấy được vợ quên đi mẹ…. Đem vợ đặt trên đầu giường , …..đem bà bà (mẹ) đặt phía sau núi….. Lạc bánh nướng cuốn đường đỏ, …..vợ vợ ngươi trước nếm thử, ….. ta đến phía sau núi đi xem mẹ ta, …. Mẹ ta biến thành một con bọ hung (cái xác khô) …”
(** giải nghĩa 破罐子破摔: Phá quán tử phá suất : ý của câu này là ví như việc đã xấu/làm sai rồi, cũng không ngại giữ thể diện gì làm cho xấu/sai luôn. “Phá quán tử” : ý chỉ nữ tử bị phá mất trinh tiết)
“Ha .. ha ——” Cảnh ca nhi ngưng khóc phá ra cười.
Chân Diệu cảm thấy có cái gì không đúng, quay đầu nhìn lại, La Thiên Trình cả mặt đờ đẫn đứng ở cửa, nội thị dẫn hắn tới gắt gao cúi đầu không dám cười ra tiếng.
Xong rồi, lại mất mặt!
Chân Diệu trong nháy mắt nghĩ tới đây, lại thở phào nhẹ nhõm, còn may xuất hiện không phải là người khác!
Nghĩ như vậy, sự lúng túng bị La Thiên Trình nhìn thấy liền lấy dáng vẻ vui sướng giấu đi , Chân Diệu ngược lại mặt đầy mừng rỡ nghênh đón, cười híp mắt hỏi: “Cẩn minh, chàng làm sao tới đây?”
Ngay trước mặt nội thị, La Thiên Trình không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Ta tới đón nàng trở về.”
Trong lòng Chân Diệu nháy mắt tung bay, nhưng là nghĩ đến Chiêu Phong Đế, vẻ mặt tối sầm lại.
La Thiên Trình tựa hồ có thể đoán được tâm tư nàng, nói: “Ta đã nói với Hoàng thượng.”
” Ừ, vậy chúng ta đi thôi.” Chân Diệu mặt mày hớn hở, sau lưng một cái thanh âm truyền tới.
“Mẫu phi —— ”
La Thiên Trình mặt tối sầm.
Chân Diệu đồng dạng có chút khó xử nói: “Cái kia, tiểu Hoàng tôn —— ”
“Hoàng thượng đã nói, muốn tiểu Hoàng tôn trước theo chúng ta trở về phủ Quốc công sống một đoạn thời gian.” La Thiên Trình gần như là cắn răng nói.
Chân Diệu thở phào một cái, như vậy cũng tốt, nàng thật lo lắng bởi vì tiểu Hoàng tôn làm hại nàng không về nhà được, lưu lại nơi hoàng cung phiền phức này thở mạnh cũng không dám, dẫu sao nữa nàng đồng tình  với đứa nhỏ này, nhưng nàng cũng không nghĩ hy sinh tự do của mình.
“Tam hoàng tử bên kia có cần phải nói một tiếng?”
“Hử, Tam hoàng tử đang ở bên ngoài.” La Thiên Trình mặt không đổi sắc nói.
“Cái gì?” Chân Diệu chân liền mềm nhũn.
Vậy nàng mới vừa rồi hát bài hát trẻ em ——
“Yên tâm đi.” La Thiên Trình vỗ vỗ bả vai nàng, “Hắn tuyệt đối nghe được.”
Chân Diệu không thể tin nháy mắt mấy cái, cái này … đây tuyệt đối là bỏ đá xuống giếng, rắc muối lên vết thương trong truyền thuyết đấy chứ?
Thật không dám tin tưởng, chồng của nàng sẽ như vậy đối với nàng!
Chân Diệu mặt liền chết lặng đi ra ngoài, nghênh đón ánh mắt quái dị của Tam hoàng tử, lòng cũng rút gân.
Để cho một sét tới đánh chết Tam hoàng tử đi.
Nàng ca hát sai nhịp, còn hát cho con trai hắn nghe “Mẹ ta biến thành con bọ hung (cái xác khô) ” …
Vợ người ta dâu vừa mới chết…
Chân Diệu càng nghĩ càng cảm thấy không còn đường sống rồi, đều không còn khí lực nói với Tam hoàng tử , liền ngây ngây ngô ngô rời khỏi Hoàng Cung.
” Ôm tiểu Hoàng tôn lên xe ngựa phía trước.” Thấy Cảnh ca nhi gắt gao nắm chặt vạt áo vợ mình, La Thiên Trình không chịu được rồi.
Đi theo chính là Bán Hạ, nghe vậy nhanh đưa tay đón lấy Cảnh ca nhi.
Cảnh ca nhi níu lấy Chân Diệu khóc lớn.
Chân Diệu vội vàng khuyên nhủ: ” Được rồi, chúng ta ba người một chiếc xe là được.”
“Như vậy sao được.” La Thiên Trình quét mắt Bán Hạ một cái, “Tay chân có chút lưu loát, chớ làm đông lạnh tiểu Hoàng tôn.”
Bán Hạ là một thuộc hạ trung thành, trước mắt tuy là tiểu Hoàng tôn. Hắn cũng tuân theo/nghe lời La Thiên Trình, vội vàng ôm Cảnh ca nhi rời đi.
Liền nghe “xoạt” một tiếng, Chân Diệu vạt áo trước bị xé ra.
Sự chú ý của La Thiên Trình cùng Bán hạ cũng rơi đến nơi đó. Loáng thoáng thấy được mảnh đồ lót màu xanh non lá cây thêu hình con vịt.
Gió rét vèo vèo thổi, cả người Chân Diệu cũng không xong, hét: “Ta cũng biết sớm muộn sẽ như vậy!”
Ngày đó lúc gặp Chiêu Phong Đế hỏi, lúc đó đứa trẻ xui xẻo này ôm chết váy của nàng, nàng liền suy xét xem nếu váy bị rớt xuống nên làm thế nào!
La Thiên Trình hung hăng khoét Bán Hạ một ánh mắt, nhấc chân đạp hắn ra ngoài thật xa, cả giận nói: “Còn không lên đánh xe đi!”
Bán Hạ trong lòng ủy khuất. Hắn cũng không muốn nhìn a, đây không phải là vô tình sao. Lại nói, hắn là gã sai vặt, không phải phu xe a!
Oh, Đại nãi nãi nơi đó không tính là lớn ah —— phi phi (úi chà). Hắn nghĩ gì vậy! Tội lỗi, tội lỗi!
Khoan nói đến phiền não của Bán Hạ, La Thiên Trình ôm lấy Chân Diệu trực tiếp nhét nàng vào trong xe ngựa, sau đó chui vào, hổn hển nói: “Đồ ngốc, loại thời điểm này, nàng  gầm lên cái gì, chẳng phải trước nên cần quần áo che lại chứ!”
Chân Diệu bị La Thiên Trình thét to mà sửng sờ, lúc này Cảnh ca nhi cứ một mực kêu một tiếng “Mẫu phi” . Sau đó gắt gao nắm lấy ống tay áo của nàng không buông.
Trong phút chốc này, tất cả ủy khuất giống như như nước thủy triều xông lên đầu, nỗi ủy khuất kia hóa thành nước từ trong mắt chảy ra.
Chân Diệu vành mắt liền đỏ. Nước mắt lập tức liền lộp cộp rơi xuống.
La Thiên Trình đều sững sốt, nhất thời tinh thần chưa phục hồi lại.
Chân Diệu rút ra cái khăn tay lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Ngày đó, Tam Hoàng tử phi và nữ tử áo đỏ đều chết thật thảm, các nàng, các nàng đều rất đẹp…”
La Thiên Trình lần nữa ngẩn ngơ. Chết và Đẹp có quan hệ sao?
Cách nghĩ của nữ nhân này cùng với nam nhân, khác biệt quá lớn rồi.
Chân Diệu tiếp tục khóc: “Ta đã cố hết sức nhưng kết quả lại bị bao vây trong hoàng cung không ra được, còn nhiều thêm đứa con nít nhỏ kêu ta mẫu phi, chàng nói, nếu để cho chàng biết rồi, chàng lại tức giận tìm ta phiền toái thì làm thế nào?”
La Thiên Trình…
Chân Diệu càng khóc càng ủy khuất: “Ta hát một bài hát liền tìm không ra giai điệu, bị chàng nghe được thì thôi, vậy mà còn để cho người ngoài nghe được, quá mất mặt.”
La Thiên Trình khóe miệng giật một cái.
Hát sai nhịp không phải điểm chính, nàng hát bài hát con nít kia mới là điểm chính yếu!
“Bây giờ, hiện tại lại như vậy rồi, nếu sau này tiểu Hoàng tôn luôn như vậy, ta xiêm áo váy không biết khi nào bị xé ra, vậy phải làm sao?”
Chân Diệu thật có chút tuyệt vọng, đứa nhỏ này thân phận lại tôn quý, cảnh ngộ lại đáng thương, đánh không thể đánh mắng không thể mắng, nếu cứ luôn đem nàng nhận làm Tam hoàng tử phi, nàng thật muốn vì chính mình đốt nén nhang rồi.
Như vậy còn tốt, người ta vào một chuyến hoàng cung, mang theo ban thưởng trở về phủ, nàng vào một chuyến hoàng cung, liền thuận tiện mang con trai hời trở về phủ.
Chân Diệu không để ý Cảnh ca nhi còn ở bên cạnh, liền chui vào trong ngực La Thiên Trình.
Cả người La Thiên Trình cứng đờ, tay cũng không biết nên để nơi nào, qua loa vỗ nhẹ lưng của nàng dụ dỗ nói: “Được rồi, được rồi, làm sao mới mấy ngày không thấy, nàng liền biến thành nước rồi?”
“Chàng, chàng không trách ta?” Chân Diệu buồn bực hỏi.
“Không, không trách…” La Thiên Trình nói lời trái với lương tâm.
Định muốn quay về thu thập nàng một bữa, ai ngờ lại ủy khuất thành như vậy, xem ra nàng ở trong cung bị không ít lo lắng sợ hãi, chịu không ít khổ.
Nghĩ tới đây, La Thiên Trình có chút đau lòng.
Sớm biết như vậy, thân phận Huyện Chủ gì đó không cần cũng được.
Hắn nghĩ đến sớm muộn gì cũng phải ra chiến trường, một khi tương lai chiến tranh nổi lên, hắn xa ở ngoài ngàn dặm, để Chân Diệu một người ở lại kinh thành, nếu có thân phận Huyền Chủ bảo vệ, cuộc sống cũng tốt hơn chút, nếu không hắn lúc ấy thi triển thủ đoạn, chuyện nhận nghĩa nữ cũng sẽ không thành.
Đời trước, Chân thị lại không có cơ hội gì tiến cung.
La Thiên Trình trong lòng sợ hãi.
Đời trước, Nhị hoàng tử bởi vì chuyện dâng lên chim bạch trĩ mà mất đi tư cách tranh đoạt Hoàng vị, đời này chuyện dâng lên chim bạch trĩ lại biến thành Thái tử, Nhị hoàng tử tránh được một kiếp, nhưng đi vòng vo một vòng, hắn trúng kỳ độc, sau này cuối cùng thành hoạt tử nhân (người thực vật) rồi, vẫn mất đi tư cách leo lên ngai vàng.
Cái này có phải là trong chỗ u minh (âm phủ) tự có chú định sẵn?
Như vậy, Chân thị có thể vì người nam nhân kia mà chết đi, cũng nhất định sẽ xuất hiện chứ ?
Kiểu Kiểu lần này, nàng có động tâm với hắn hay không?
Nghĩ đến loại khả năng này, trái tim La Thiên Trình như có kim châm cám thấy khó chịu, một mùi thơm như có như không truyền tới, trong ngực thân thể mềm mại hương vị ngọt ngào, hắn lúc này mới cảm thấy có mấy phần an tâm.
Lúc này lại nghe một giọng nói trẻ con hỏi:
“Mẫu phi, tại sao người ôm ngài không phải là Phụ vương nha?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.