Trời Sinh Một Đôi

Chương 228: Bảo vệ tỷ tỷ




“Nha hoàn nào?” Chân Nghiên có chút buồn bực.
Lão thái quân xuất thân hàn môn, đến địa vị hôm nay ngược lại càng chú ý quy củ, sợ rằng làm không đủ sẽ bị người ta chỉ chỏ.
Nha hoàn trong phòng bà so với trong phòng tổ mẫu lại càng cẩn thận, thở cũng không dám thở mạnh.
Chân Nghiên nói là tổ mẫu của nàng, An Bá lão phu nhân.
Lão phu nhân xuất thân danh môn, tuổi cao càng tỏ ra từ ái, nha hoàn trong phòng đều coi như tôn nữ.
Chân Diệu nghĩ nghĩ một chút, hình dung nói: “Khoảng mười sáu mười bảy tuổi, một đôi mắt hạnh long lanh, nhìn như trái cây mọng nước.”
Sắc mặt Chân Nghiên cổ quái: “Tứ muội, muội thưởng cho nàng ta?”
“Vâng, nàng bưng trà cho muội, thái độ ân cần, muội nghĩ đừng quá tự cao tự đại, tiện tay thưởng nàng ta một cây trâm.”
Chân Nghiên nhìn chăm chú Chân Diệu một lúc lâu, đột nhiên cười rộ lên: “Tứ muội, muội đúng là muội muội tốt của tỷ.”
Chân Diệu bị cười đến mạc danh kỳ diệu.
Chân Nghiên lúc này mới giải thích: “Đó là biểu muội của Nhị tỷ phu muội đó.”
“Cái gì?” Chân Diệu mở to hai mắt nhìn: “Không thể nào, lúc muội đi vào thì thấy nàng ta đang bóp chân cho lão thái quân, bóp rất thành thạo đấy.”
Khóe môi Chân Nghiên nhếch lên cười cười: “Mỗi ngày đều bóp, không thể quen tay hay việc sao, không vậy sao khiến lão thái quân yêu thích được.”
Chân Diệu lúc này mới phát giác có điều không thích hợp: “Nhị tỷ, tỷ không thích nàng? Nàng ta là biểu muội con nhà cô của nhị tỷ phu, hay là con nhà dì?”
Chân Nghiên bĩu môi: “Người nào cũng không phải. Tổ mẫu nàng ta và lão thái quân là đường tỷ muội, đến bối phận của nàng ta đã cách phủ Thị Lang ba nghìn dặm rồi.”
Lão thái quân xuất thân hàn môn, đường tỷ gả cho một nhà nông, đến khi lão thái quân chồng quý thê vinh, phát đạt rồi. Lão thái quân nhớ kỹ tình tỷ  muội, thường xuyên tiếp tế cho một nhà đường tỷ.
Lâu dần nhà đường tỷ cũng coi như một tiểu địa chủ có chút tài sản.
Thiếu nữ này là trưởng nữ của con nhỏ của đường tỷ lão thái quân.
Nghe Chân Nghiên giải thích xong, Chân Diệu càng buồn bực: “Bà con xa như vậy sao còn đến phủ Thị Lang ở?”
Chân Nghiên cười giễu một tiếng: “Biểu muội này từ nhỏ không mẹ, nuôi ở chỗ tổ mẫu nàng ta, sau lão thái thái không được nữa, lo tôn nữ bị kế mẫu bắt nạt, lại muốn cho tôn nữ có tiền đồ tốt liền gửi gắm lão thái quân. Tục ngữ nói phú quý không về quê như là áo gấm đi đêm, lão thái quân rất thích làm những chuyện này.”
Chân Nghiên nói bưng tách lên nhấp một ngụm mật, mới oán hận nói: “Tứ muội, muội cũng biết ta bị động thai khí đi? Tin tức vợ chồng muội gặp chuyện không may vốn giấu ta, do tiểu chân nhiều chuyện nói ra, làm bộ trong lúc vô tình lỡ miệng nói ra, ta biết nàng ta cố ý nhưng vẫn không nhịn được sốt ruột.”
Người mang thai vốn mẫn cảm dễ sầu lo, nào chịu được loại kích thích này.
Chân Nghiên vốn không muốn nói cho Chân Diệu nhưng nghĩ lại Tứ muội bây giờ là Thế tử phu nhân, chuyện cãi vã trong hậu trạch tuyệt đối không ít hơn nàng, so với cảnh thái bình giả tạo còn không bằng để nàng biết nhiều chuyện hơn một chút. Sau đó cũng có thể biết tính toán.
“Thì ra là như vậy!” Chân Diệu nghe xong cắn môi: “Sớm biết vậy muội mới không thưởng trâm. Thực là lãng phí.”
Chân Nghiên khúc khích cười: “Không, muội muội thưởng mới tốt, hiện tại nàng ta đã mất mặt, sẽ an phận ít ngày.”
“Nhị tỷ, nàng ta cố ý hại tỷ làm gì thế, chẳng lẽ là….. nhìn trúng nhị tỷ phu?”
Chân Diệu cũng không ngốc. Cân nhắc một chút liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Loại cô nương ăn nhờ ở đậu như thế này sao lại làm chuyện hại người không lợi mình!
“Lẽ nào, lẽ nào nàng ta muốn làm thiếp của tỷ phu?”
Chân Nghiên cười lạnh một tiếng: “Làm thiếp? Muội nhìn nàng ta. Nếu ta có bề gì, có lão thái quân cất nhắc nói không chừng có thể làm điền phòng (làm vợ người có vợ đã mất) đấy. Lùi vạn bước, nếu ta sinh non, thân thể tổn thương không thể hầu hạ tỷ phu muội, ủy khuất làm thiếp cũng có thể.”
Chân Diệu nghe xong liền nổi giận.
Nàng không ngờ phủ Thị Lang cũng có nhiều chuyện bực bội như vậy.
Một biểu muội xa lắc xa lơ cũng dám tính toán tỷ tỷ nàng!
Chân Nghiên khẽ giật ống tay áo Chân Diệu: “Ngồi xuống, đã lập gia đình rồi còn thiếu kiên nhẫn như thế. Ta hỏi muội, thông phòng của Thế tử muội đối đãi thế nào, không phải tùy ý động cái là đánh chửi chứ? Thông phòng đương nhiên không tính là gì nhưng để chút niềm vui này ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng là không đáng.”
“Không có.” Chân Diệu lắc đầu: “Muội không nói chuyện với mấy nàng ta.”
“Không nói? Vậy cũng không được, để các nàng nghĩ muội là người miệng mềm dễ tính thì lại càng thích bàn lộng lung tung.”
“Không phải vậy, Thế tử bảo các nàng không việc gì thì phải thành thật trong Tây Khóa viện, không được đi ra chướng mắt.”
Chân Nghiên đang định giáo dục muội muội yên lặng nuốt một búng máu.
Muội muội này của nàng là người ngốc có phúc ngốc sao?
“Nhị tỷ, lẽ nào lại để người khác tùy tiện tính kế tỷ sao?”
Chân Nghiên sờ sờ bụng: “Ta đang mang thai đó, nhưng tỷ phu muội nói thấy biểu muội thì đừng để ý nàng ta nói gì, những lời này chỉ khiến khó chịu đau bụng thôi, cách nàng ta xa một chút, chờ sinh con xong sẽ làm tìm lý do đuổi nàng ta đi.”
“Cũng đúng, Nhị tỷ hiện dưỡng tốt thân thể mới là trọng yếu.”
Chân Nghiên hỏi chuyện gần đây của Chân Diệu.
Tỷ muội hai người đang nói chuyện Mạnh Duyên Niên vén mành tiến vào: “A Nghiên, ta mua điểm tâm Ngũ vị trai cho nàng.”
Phát hiện Chân Diệu đang ở đây không khỏi sửng sốt.
Chân Diệu đứng lên chào: “Tỷ phu.”
Mạnh Duyên Niên không phải trưởng tử, tính tình không được trầm ổn, không khỏi đỏ mặt: “Tứ muội đang ở đây à, A Nghiên, nàng và Tứ muội cùng ăn điểm tâm đi, ta đi thư phòng.”
“Tỷ phu, huynh bồi Nhị tỷ đi, cũng không còn sớm, muội phải về rồi.”
Chân Diệu không để Chân Nghiên tiễn, mà được một nha hoàn phủ Thị Lang dẫn đi bái biệt lão phu nhân.
Lúc đi vào không thấy biểu muội.
Chân Diệu mím môi cười: “Lão thái quân, cháu nhầm biểu cô nương thành nha hoàn, thật là thất lễ, Nhị tỷ dạy dỗ cháu một trận kìa. Ngài gọi biểu cô nương ra để cháu bồi tội với nàng ấy ạ.”
“Là cử chỉ của nha đầu kia không thích đáng mới khiến Thế tử phu nhân hiểu lầm, sao có thể để Thế tử phu nhân bồi tội con bé được.”
Vừa nhắc tới chuyện này lão phu nhân liền khó chịu.
“Là cháu làm không đúng, muốn nói với biểu cô nương một chút nếu không đi về lão phu nhân sẽ trách cháu.”
Nàng còn muốn nói với lão phu nhân Trấn Quốc công!
Lão thái quân sợ đến ngây người, vội nói với nha hoàn: “Nhanh đi mời biểu tiểu thư đến.”
Sau đó cười to: “Nha đầu kia là một đứa tốt tính, Thế tử phu nhân không cần để bụng. Cũng đừng vì chút chuyện nhỏ như vậy mà kinh động lão phu nhân.”
Một lát sau rèm châu động, thiếu nữ đã thay y phục đi ra.
Chân Diệu đắc ý cong cong khóe miệng.
Nhất định là khóc lóc rất dữ, khóc ướt cả y phục.
“Gặp qua Thế tử phu nhân.” Thiếu nữ thi lễ.
Ánh mắt Chân Diệu dừng trên cây trâm trên tóc thiếu nữ.
Lão thái quân cũng nhìn thấy không khỏi mỉm cười.
Yểu Nương rốt cuộc vẫn là đứa bé tâm tư linh lung, đeo đồ trang sức người khác thưởng là biểu thị tôn trọng, người thưởng thấy sẽ không mất hứng.
Yểu Nương làm tốt lắm. Lão thái quân nghĩ đến là hay, hết lần này đến lần khác lại gặp Chân Diệu không ra chiêu theo lẽ thường. Nàng lập tức nhướn mày, dứt khoát tháo vòng ngọc trên cổ tay xuống đưa tới: “Biểu cô nương, trâm là để thưởng cho hạ nhân, cô nương mang thật khiến ta xấu hổ vì sự thất lễ của mình. Mau lấy xuống đi. Vòng tay này là tâm ý của ta, mong cô nương không ghét bỏ.”
Lời nói khách khí không mang theo nửa phần tức giận, mặt Yểu Nương đỏ lên, chắn chặt môi mới không khóc.
“Còn không cám ơn Thế tử phu nhân!” Lão thái quân mặt cứng ngắc nói.
“Tạ, tạ ơn Thế tử phu nhân.” Yểu Nương cắn môi rút cây trâm xuống đưa cho Chân Diệu, nhận lấy vòng tay.
Chân Diệu tiện tay đưa cây trâm cho nha hoàn dẫn đường cho nàng.
Nha hoàn kia giòn giã nói cám ơn.
Đây là trâm vàng đó, chậc, không hổ là Thế tử phu nhân phủ Trấn Quốc Công, khen thưởng hạ nhân cũng dùng trâm vàng.
Phủ Thị Lang coi trọng thanh quý phong nhã. Hạ nhân các nàng đừng nói trâm vàng, đến đồ trang sức bằng bạc cũng ít thấy.
Thoáng liếc qua nha hoàn hớn hở ra mặt, Chân Diệu thỏa mãn gật đầu.
Tốt lắm. Nghĩ đến sự tồn tại của cây trâm vàng này nha hoàn này sẽ truyền bá một chút.
Cho dù ai được đồ tốt cũng sẽ khoe khoang.
Hừ, khi dễ tỷ tỷ ta, để hạ nhân phủ Thị Lang chê cười ngươi đi!
Chân Diệu không phúc hậu nghĩ, lúc này mới hài lòng cáo từ.
Người vừa đi lão thái quân đã mắng xối xả: “Ngu xuẩn, cài đồ người ta thưởng cho hạ nhân lên đầu. Là ánh mắt có bao nhiêu nông cạn hả!”
Lão thái thái đã sớm quên sạch thưởng thức ban đầu.
Yểu Nương vừa thẹn vừa giận, lại sợ càng khóc lão thái quân càng giận, chỉ đành gắt gao nín nhịn, chờ về nhà mới khóc to một hồi, cơm tối cũng không ăn một miếng.
Hôm sau liền nghe bọn hạ nhân xì xào, chỉ cảm thấy người trong phủ đều chê cười nàng, rốt cuộc buồn bực ngã bệnh, phải dưỡng mấy ngày mới lại được.
Cái này nói sau, trước không đề cập đến.
Chân Diệu rời phủ Thị Lang, Thanh Cáp còn tiếc cái vòng tay: “Đại nãi nãi, vòng tay tốt như vậy cho biểu cô nương làm gì, nàng ta còn làm mấy chuyện xấu với Nhị cô nương này!”
Chân Diệu cười đắc ý: “Cho nàng ta thì nàng ta cũng không đeo được, nàng ta hơn ta vài tuổi, khung xương cũng lớn, cổ tay lớn như vậy phỏng chừng chỉ có thể đem bán.”
“Nàng ta không dám bán, để người khác biết bán vòng tay của ngài thưởng liền mất hết mặt mũi rồi.” A Loan nói.
Chân Diệu cười tủm tỉm gật đầu: “Ta biết.”
Cho nên nàng với vui vẻ a.
Hôm sau, Chân Diệu đến phủ Trưởng công chúa Chiêu Vân.
Vẫn còn sợ hãi chuyện kinh mã lần trước, liền gọi A Hổ tới đánh xe.
Thanh Cáp tò mò về người Chân Diệu mang về, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới lầm bầm: “Còn không khỏe bằng ta đâu.”
A Hổ cũng chỉ là một thiếu niên, nghe vậy le lưỡi: “Cũng không béo bằng ngươi đâu!”
Chân Diệu bất đắc dĩ giật hai hài tử choai choai thiếu chút nữa là đánh nhau ra, cuối cùng thuận thuận lợi lợi đến phủ Trưởng công chúa.
“Chân thị ngồi đi.” Trưởng công chúa Chiêu Vân thần tình nhàn nhạt không gần không xa.
Chân Diệu nghĩ vị Trưởng công chúa trước sau đều không dễ thân.
Chỉ có huyện chủ Trọng Hỉ buông mi, che giấu con ngươi nghi hoặc.
Trong mắt mẫu thân lóe lên thất vọng là vì gì?
Là …… La thế tử không bái phỏng cùng Chân Diệu sao?
Mẫu thân quan tâm La thế tử không giống bình thường, đến tột cùng là vì gì?
Từ chỗ Trưởng công chúa đi ra, cùng huyện chủ Trọng Hỉ đến chỗ Chân Ninh.
Chân Ninh đang trêu chọc một bé gái ba tháng.
Chân Diệu thận trọng nhận lấy ôm một cái, chợt nghe đứa bé khóc, cùi đầu nhìn tiểu nha đầu rõ ràng đang cười híp mắt mà.
“Đại tỷ, tiếng trẻ con khóc là từ đâu tới?”
“À, hơn mười ngày trước một thông phòng của Đại tỷ phu sinh một nữ nhi, người lớn khó sinh đã mất, ta liền ôm đứa bé kia về.” Chân Ninh thản nhiên nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.