Trời Sinh Một Đôi

Chương 216: Kim gia đến nhà




“Sao vậy?” Hồ thị buông tay Chân Diệu ra, nhìn A Đào.
Vẻ mặt A Đào có chút lúng túng, nói: “Phu nhân, phía ngoài lại tới một nhóm người nữa, nói là Kim gia Thanh Dương”.
“Lại có người tới?” Hồ thị nhất thời chưa suy nghĩ kỹ càng, nhìn về phía Chân Diệu, “Muội tử, sao lại chia hai tốp tới?”
“Phu nhân, người tới sau mới là người Kim gia, bọn họ, bọn họ không phải ——” A Đào kiên trì nói.
Cho dù là ai vừa rồi còn sùng bái tràn đầy trong lòng, hiện tại biết rõ người mình sùng bái là kẻ lừa đảo, cũng sẽ không được tự nhiên.
“Không phải chứ?” Hồ thị cảm thấy có chút mờ mịt, ánh mắt chớp chớp, sau đó đột nhiên trợn to, “Ngươi, ngươi không phải là người Kim gia?”
Chân Diệu gật đầu.
Hồ thị lập tức đứng lên: “Vậy sao ngươi lại gạt ta?”
Chân Diệu đứng lên theo, cười khổ nói: “Hồ tỷ tỷ, vừa rồi ta đã nói với tỷ ta không phải là người Kim gia.”
“Ngươi đã nói?”
“Đúng vậy a, ngài quên rồi à?”
Hồ thị nhớ lại một chút, cắn răng.
Trước đó bản thân nghe ngóng chuyện Kim gia, nàng ta đúng là đã nói mình không phải là người Kim gia, cũng không rõ ràng chuyện của Kim gia!
Nhưng mà, nhưng mà nàng cho rằng nguyên nhân vì nàng ta là ngoại thất!
Hồ thị cố gắng nuốt sự khó chịu xuống.
Nói như vậy, thì ngược lại là do tự bản thân mình nghĩ như thế rồi?
“Các ngươi đã không phải là người Kim gia thì tới quý phủ của ta làm gì? Còn giấu đầu lòi đuôi, rốt cuộc có ý đồ gì?” Đôi mày liễu của Hồ thị dựng đứng, bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng rồi, các ngươi nhất định là người Vệ gia phái tới!”
Nói tới đây cười lạnh một tiếng: “Sao? Vệ gia các ngươi phái người chặn trà bánh kiểu mới của Hồ gia ta lại còn chưa đủ. Bây giờ còn công khai tiến dần từng bước sao? Ngươi là phòng tiểu thiếp thứ mấy của lão đầu Vệ gia kia?”
Đây là cái đống lộn xộn gì vậy a?
Chân Diệu mờ mịt.
“Mẹ, ngài sao vậy?” Bánh bao khoai tím hình hoa hồng trong tay Chương ca nhi bị dọa cho sợ đến mức rơi xuống, nắm chặt lấy ống tay áo Hồ thị.
Lúc này Hồ thị mới kịp phản ứng nhi tử còn ở đây. Cúi đầu thấy bộ dáng hoảng sợ của Chương ca nhi, trong lòng ảo não, cất giọng nói: “A Đào, A Hạnh, các ngươi đều là người chết à? Sao không biết dẫn Chương ca nhi đi?!”
A Đào và A Hạnh lúc này mới kịp phản ứng, A Đào ngồi xổm xuống muốn ôm Chương ca nhi rời đi.
Ai ngờ Chương ca nhi đẩy A Đào ra, miệng kêu gào: “Mẹ. Con muốn ăn bánh bao hoa hồng, còn có con gà con ——”
Hồ thị ngẩn người, sau đó mang vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Chân Diệu.
Nhi tử đã lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên ăn một bữa cơm canh đứng đắn, mà cơm canh lại là do nữ tử trước mắt tự làm.
Cẩn thận từng li từng tí nuôi lớn đến giờ. Nàng quá hiểu hài tử thân thể gầy yếu yếu ớt cỡ nào, có lẽ chỉ một trận phong hàn cũng có thể lấy mạng nó!
Nhất định phải điều dưỡng tốt thân thể cho Chương ca nhi!
Nhưng Chương ca nhi không thích ăn cơm, thân thể làm sao tốt được?
Vẻ mặt Hồ thị thay đổi liên tục, nhìn Chương ca nhi một chút, lại nhìn Chân Diệu một chút, giống như hạ quyết tâm gì đó, mang theo sự quyết tuyệt cùng tình thế bắt buộc: “Bất luận như thế nào, ngươi đã cho Chương ca nhi ăn một bữa cơm đúng đắn, ta còn gọi ngươi một tiếng muội tử. Muội tử, ngươi đi theo lão già họ Vệ khọm khẹm kia, chắc hẳn cũng không có tình yêu nam nữ gì. Vệ gia có thể cho ngươi, Hồ phủ ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý ở lại.”
Nói tới đây thì dừng một lát, khó nhọc nói: “Lão gia nhà ta chưa quá ba mươi, còn chưa có nhị phòng ——”
Chân Diệu trừng lớn mắt.
Nàng hiểu ý nha, nữ nhân này cho rằng nàng là tiểu thiếp của lão già khọm khẹm nhà nào đó, sau đó nói cho nàng biết. Này, muội tử, ngươi và lão nhân kia khẳng định không phải tình yêu thực sự, còn không bằng ở lại nhà ta a, phu quân ta trẻ tuổi tướng mạo đẹp, có thể cho ngươi làm nhị phòng.
Gia đình thương nhân bình thường, phẩm hạnh lễ nghĩa mỏng manh như vậy sao?
“Khụ khụ.” Chân Diệu lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, mới nói, “Hồ tỷ tỷ, phu quân ta đang bên ngoài.”
Hồ thị liếc mắt: “Muội tử cũng không cần che giấu gì nữa, huyện Bảo Lăng ai không biết, tiểu thiếp gia chủ Vệ gia đông đảo, đứa con trai kia của lão lại là kẻ không kiêng kị chay mặn gì, nhìn trúng ai rồi đòi lão tử đó thì cũng không phải chuyện chưa từng xảy ra. Hai năm trước chẳng phải đã xảy ra một chuyện như thế đấy ư? Người khác đều trộm chê cười, kết quả lão nhân kia lại lẽ thẳng khí hùng nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài kìa!”
Không biết sao Vệ gia gia đại nghiệp đại, bị người ta đâm chọc, nhưng vẫn sống tốt như cũ.
Nếu là năm đó lão gia không xuất hiện, nói không chừng mảnh sản nghiệp này của Hồ gia bao gồm cả nàng, cũng mang họ Vệ rồi.
Nghĩ tới đây, Hồ thị đối diện với cô gái trước mắt ngược lại có một loại khoái ý từ trên cao nhìn xuống.
Chân Diệu thì lặng lẽ véo cánh tay một cái.
Thì ra nước phù sa không chảy ruộng người ngoài là dùng như vậy. Trước kia nàng… nàng quả thật không biết nha!
Lại tiếp tục hiểu lầm nữa thì cũng có chút khó coi, Chân Diệu thu nụ cười, lạnh lùng nói: ” Hồ tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ta và phu quân từ nơi xa tới, cũng không phải là người Vệ gia, trước khi ngài nói tới, cả nghe ta cũng chưa nghe nói qua Vệ gia.”
“Không phải?” Hồ thị ngây ngốc, trong lòng không biết nên nói là thất vọng hay là thở phào nhẹ nhỏm, “Vậy các ngươi giả mạo người Kim gia đến đây là ý gì?”
Chân Diệu có chút bất đắc dĩ: “Đúng là chúng ta tới bái phỏng nam chủ quý phủ, có điều là hình như ngay từ đầu quý phủ đã nhận nhầm chúng ta rồi.”
Hồ thị tuy có chút khó chịu, nhưng nghĩ lại thì hình như đối phương nói không sai, lại nghĩ tới việc vừa rồi Chân Diệu tự mình xuống bếp làm cơm, nên thái độ cũng tốt hơn một chút: “Vậy không biết các ngươi tìm lão gia nhà ta có chuyện gì?”
“Cái này ta cũng không biết, là phu quân ta có việc.” Chân Diệu không tùy tiện nói ra ý đồ đến đây.
“Nếu như thế, kính xin muội tử ở bên ngoài nghỉ ngơi một chút, chờ lão gia nhà ta trở lại rồi hãy nói.” Không mò được thân phận của Chân Diệu, Hồ thị dĩ nhiên cũng không tiện giữ người lại hậu trạch.
Chân Diệu mừng rỡ thanh tĩnh, nói một tiếng quấy rầy, rồi đi theo A Đào ra ngoài.
Lúc này lại có một tiểu nha hoàn vội vàng đi tới.
Hồ thị chỉ cảm thấy ngày hôm nay biến đổi liên tục, biến hóa vòng vèo như trong hí kịch, khi nhìn thấy rõ nha hoàn đến nói chuyện, trong lòng nàng cả kinh, không chờ nha hoàn mở miệng đã hỏi: “Lại cái gì vậy?”
Nha hoàn kia sắc mặt trắng bệch, giọng nói kinh hoảng: “Phu nhân, là Vệ gia, một nhóm người Vệ gia tới, bảo là muốn tìm lão gia đòi lý lẽ! Hồ quản gia có phần không trụ được, nên muốn hỏi chủ ý ngài.”
Hồ thị vừa nghe liền nổi giận, cất cao giọng: “Đòi lý lẽ? Thật là vô sỉ, rõ ràng là Vệ gia hắn phái người đi ngăn cản trà bánh của chúng ta. Lão gia không đi tìm bọn họ tính sổ thì thôi, bọn họ lại còn tới đòi lý lẽ?”
Nha hoàn kia mang bộ dáng chấn kinh, run giọng nói: “Phu nhân. Người Vệ gia  nói, nói ——”
“Nói cái gì? Ngươi muốn ta sốt ruột chết à?”
“Nói người Vệ gia phái đi tất cả đều chết trong ngôi miếu đổ nát ở thôn ranh giới Hạ gia, bọn họ hoài nghi là do quý phủ chúng ta đã hạ thủ!”
“A!” Chân Diệu hô nhỏ một tiếng, che miệng lại.
Trong lòng âm thầm rơi lệ, giờ thì tốt rồi, nàng cũng đã không thể lẽ thẳng khí hùng nói không có chút quan hệ nào với Vệ gia rồi. Bọn người gặp phải trong ngôi miếu đổ nát kia, bọn họ đã giết rất nhiều người đấy.
Hồ thị không chú ý Chân Diệu kinh hô. Bản thân cũng bị tin tức dọa sợ ngây người, một lúc lâu mới hoàn hồn, nhấc chân lập tức đi ra ngoài.
“Phu nhân, lão gia không có ở đây. Một mình ngài đi ra ngoài ——”
Hồ thị cũng không quay đầu lại: “Trông chừng ca nhi cẩn thận.”
Trừ A Đào ôm Chương ca nhi, hai nha hoàn khác đều theo sát bên Hồ thị, Chân Diệu tự nhiên cùng đi theo ra ngoài.
Xuyên qua nhị môn đã có thể nghe được tiếng ồn ào mơ hồ
Hồ thị ác liệt quét mắt một cái, một gã sai vặt vội nói: “Phu nhân, người Vệ gia  chắn ở cửa, Hồ quản gia đã đi ra ngoài thương lượng với bọn họ rồi.”
“Khách nhân đâu?”
“Khách nhân?” Gã sai vặt ngẩn ra, “Khách nhân còn đang chờ ở phòng lớn trong nhà.”
Ngoài dự kiến của Chân Diệu, Hồ thị không trực tiếp đi ra ngoài, mà ngược lại đi thẳng đến phòng lớn.
Trong thính đường, trừ La Thiên Trình và A Hổ thì lại có thêm một nhóm người, chính là vị thiếu niên và đám hạ nhân gặp ở khách sạn.
Thấy có người đi vào, người trong phòng đồng thời ngẩng đầu nhìn.
Một khắc kia, rõ ràng thiếu niên cẩm y hoa phục, nhiều người đi theo tùy tùng, nhưng Hồ thị lại không tự chủ được nhìn về phía La Thiên Trình trước.
Gần như là xuất phát từ trực giác đặc biệt của nữ tử, nàng đã lập tức nhận định, nam tử tuấn tú áo vải kia không phải là người bình thường.
Cuối cùng, lý trí rốt cuộc cũng chiến thắng trực giác. Hồ thị thi lễ với thiếu niên: “Xin hỏi là Kim gia công tử sao?”
Thiếu niên dù bận vẫn ung dung hai tay khoanh trước ngực: “Là ta.”
“Tiểu phụ nhân có lễ, tiểu phụ nhân là nữ chủ Hồ phủ. Phu quân ta hôm nay đến trà trang chưa về, đã chậm trễ khách quý.”
Thiếu niên miễn cưỡng cười: “Chậm trễ thì cũng không có, nhưng lại được nhìn một trận trò hay, không ngờ là còn có thể gặp được người thích làm trò.”
Nói xong liếc La Thiên Trình một cái.
Hồ thị phúc chí tâm linh: “Nhị vị quen nhau ư?”
“Gặp mặt một lần thôi.” La Thiên Trình thản nhiên nói.
“Bây giờ là lần thứ hai rồi, không biết huynh đài tới Hồ phủ có chuyện gì? Chẳng lẽ mục đích giống chúng ta?”
Hỏi tới đây thì chuyển hướng sang Hồ thị, giọng nói trở nên lạnh như băng: “Quý phủ muốn tìm hai người mua sao?”
Không đợi Hồ thị giải thích, La Thiên Trình liền mở miệng: “Chúng ta không hiểu biết về trà, cũng không cảm thấy hứng thú, chỉ đến tìm chủ nhân Hồ phủ có vài chuyện khác mà thôi.”
Hắn tùy ý nói, nhưng có loại sức mạnh khiến người ta không thể nghi ngờ.
“Ngươi cho rằng mình là ai, ngươi nói cái gì thì công tử chúng ta cũng sẽ tin à?” Kim Đại không nhịn được nói.
La Thiên Trình xùy cười một tiếng: “Ta là ai hiển nhiên không cần nói với các ngươi, các ngươi có tin hay không cũng không liên quan đến chuyện của ta, chỉ là bây giờ ta đang ở đây, nếu các ngươi gây chuyện, vậy thì liên quan đến chuyện của ta rồi.”
“Tiểu tử, đừng tưởng rằng có vài ngón võ công thì không biết trời cao đất rộng rồi. Ngươi có biết công tử chúng ta là ai không?”
La Thiên Trình ngoáy ngoáy lỗ tai, tự tiếu phi tiếu nói: “A, ngươi không hỏi đến lời này thì còn không lộ ra ngu xuẩn thế đâu.”
Kim Đại thẹn quá thành giận, quên mất lực uy hiếp của đối phương ở khách sạn rồi. Hắn rút đao ra chém tới.
Hồ thị đâu đã gặp qua chuyện này, lập tức bị dọa mà hô nhỏ một tiếng.
Chân Diệu thì ngược lại hăng hái bừng bừng mà nhìn.
Đao dừng ở giữa không trung không nhúc nhích, La Thiên Trình dùng hai ngón tay kẹp lấy, sau đó nhẹ nhàng nhéo một cái, đao bị đứt ngang.
Nửa khúc trên của thanh đao rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng thanh thúy.
Mọi người trong phòng đều ngốc ra.
La Thiên Trình cười cười: “Ngươi xem, có lúc, ngươi là ai thật sự không quan trọng.”
“Vậy cái gì quan trọng?” Mặc dù hắn thấy không đúng, nhưng thiếu niên vẫn hỏi một câu theo bản năng.
“Đương nhiên ta là ai quan trọng hơn.”
Nói hết lời, La Thiên Trình ngoắc tay với Chân Diệu: “A Tứ, đến bên cạnh ta.”
Chân Diệu ưỡn ngực ngẩng đầu tiêu sái đi qua.
Ôi ôi, loại cảm giác cùng có vinh quang này là sao đây?
“Người ở phía ngoài, dường như có liên quan đến hai nhà các người. Không bằng Kim công tử xử lý xong chuyện giữa các ngươi trước, chuyện bên này của ta không gấp.”
Đây là uy hiếp, nhất định là uy hiếp, chờ khi về nhà, hắn phải nói cho cha hắn biết!
Thiếu niên rống giận trong lòng, nhưng vẫn vung tay lên, mang theo một đám tùy tùng đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.