Trời Sinh Một Đôi

Chương 214: Hồ Phủ




” Bắc Hà bên kia thế nào?” Lục hoàng tử trở về phủ, cởi áo choàng xuống, bưng một chén trà nóng uống.
Làm hoàng tử, phải kiêng kỵ đi lại gần gũi với đại thần. Trước đây La Thiên Trình là thị vệ còn dễ nói, hiện tại đảm nhiệm chức Chỉ huy Thiêm sự, thì không thể không tránh hiềm nghi được.
Có điều Lục hoàng tử rất yêu thích La Thiên Trình, đặc biệt là hôm đó tận mắt thấy hắn dốc sức chiến đấu với hổ dữ, còn cả một loạt hành động thu phục được người ở Cẩm Lân Vệ sau khi nhậm chức, ngược lại Cổ Minh cùng là Chỉ huy Thiêm sự làm nền có phần bình thường, có thể thấy được hắn là một tướng tài hiếm có.
Lương tướng hiếm thấy, đặc biệt là lương tướng trẻ tuổi.
Lục hoàng tử cười cười tự giễu.
Những người quyền cao chức trọng kia, có ai coi trọng một hoàng tử không có thế lực như hắn đây?
La Thiên Trình thì ngược lại, lúc làm thị vệ trưởng trong cung, có một hai lần hữu ý vô ý nhắc nhở như vậy, đã giúp hắn không ít việc.
“Di thể của Thế tử Trấn Quốc Công đại khái không quá ba ngày là có thể vào kinh rồi ạ.” Thuộc hạ trả lời.
“Đoạn đường này, rất náo nhiệt nha?”
Thuộc hạ ngẩn ra, gật đầu: “Giống như có thế lực nhiều phương nhúng tay vào, nếu không hai ngày đã phải đến rồi.”
Lục hoàng tử đặt chén trà lên bàn tử đàn nhỏ, khóe miệng mỉm cười: “Nếu như thế, Bản vương cũng phải tham gia náo nhiệt.”
“Chủ tử, việc này không ổn đâu?” Thuộc hạ ngạc nhiên ngẩng đầu.
Loại chuyện này, ai cũng có thể nhúng tay, nhưng hoàng tử lại không được, nếu không một khi bị Hoàng Thượng biết được, vậy thì gay go to rồi.
“Bảo ngươi đi thì đi đi, sao lại nói nhảm nhiều như thế, nhớ hành động bí mật chút là được, nhất định không được để di thể kia vào kinh.”
Một người có khả năng đọ sức với mãnh hổ, sẽ vì ngựa chứng mà chết oan chết uổng ư?
Nếu hắn tin mới là đồ đần đấy, chỉ là có người nhìn thấy cái ghế Thế tử Trấn Quốc Công thoải mái mà thôi.
Trừ Thái tử, Nhị hoàng tử lớn tuổi nhất, mẫu tộc Tam hoàng tử thế lớn vô cùng tôn quý. Tứ hoàng tử có sẵn tài danh, Ngũ hoàng tử có phần được phụ hoàng coi trọng, nếu hắn không đánh cuộc một trận, lại cứ cụp đuôi đối nhân xử thế cẩn thận từng li từng tí như thế, vậy còn thừa một phần xem cuộc vui rồi.
“Vâng” thuộc hạ khom người lui ra.
Lục hoàng tử bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, khoát tay: “Chờ một chút.”
Người nọ dừng lại: “Chủ tử còn có gì phân phó?”
“Phu nhân Thế tử Trấn Quốc Công. . . . . . có tìm được không?”
Thuộc hạ kinh ngạc nhìn Lục hoàng tử một cái.
Lục hoàng tử bị nhìn thì có chút thẹn quá thành giận, trách mắng: “Bản vương hỏi ngươi đấy!”
Những kẻ thuộc hạ này, đầu đều mọc trên mông à?
Cái loại ánh mắt biểu lộ “Ngươi dò la vợ người khác thật là biến thái” là sao chứ?
Hắn chỉ là lúc tiến cung gặp Thái phi. Thấy Thái phi vì chuyện Chân Tứ mất tích mà tỏ ra mấy phần lo lắng, nên lúc này mới hỏi một chút thôi, chứ không phải để ý nàng ta đâu!
“Vẫn không có bất cứ tin tức gì, nghe nói Cổ đại nhân định vào kinh phục mệnh ——”
“Người cũng không tìm được, Cổ Minh lại muốn vào kinh phục mệnh?” Khuôn mặt Lục hoàng tử trầm xuống.
Thuộc hạ lại kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Khóe miệng Lục hoàng tử giật giật, nghiêm mặt nói: “Phụ hoàng đã nhắn nhủ phải tìm người cho kỹ, tên Cổ Minh này càng ngày càng quá tệ rồi.”
Thuộc hạ không dám ngẩng đầu, thầm nghĩ Cổ Minh tốt xấu gì cũng là Chỉ huy Thiêm sự Tứ phẩm, mãi vẫn không tìm được người thì cũng không thể cứ dây dưa ở đó không đi a.
Cẩm Lân Vệ mới lập, chính là thời điểm thế lực rời rạc, chờ một năm nửa năm đi qua, người khác đều đứng vững cả. Hỏi xem, Cổ Chỉ huy Thiêm sự đâu?
A, hắn ở bãi săn Bắc Hà tìm vợ cho La Chỉ huy Thiêm sự kìa.
Hơn nữa, một mệnh phụ bên ngoài không tìm thấy, hình như không liên quan gì đến chủ tử nhà hắn nha.
Hay là hắn sơ xuất cái gì nhỉ?
Nhất định là hắn sơ xuất gì đó!
“Nhanh đi xuống làm việc đi!” Lục hoàng tử đen mặt lên đạp một cước.
Ánh mắt tên thuộc hạ này sao càng ngày càng kỳ quái vậy, hắn cảm thấy không quá cao hứng!
Bắc Hà, dường như còn lạnh hơn kinh thành một chút, cơn mưa dày đặc kia như viên đá đập vào người, ẩm ướt lạnh buốt, rất khó chịu.
Cổ Minh dắt ngựa, ôm quyền hướng về phía Chân Nhị lão gia: “Chân đại nhân. Bên này làm phiền người rồi.”
Trên mặt Chân Nhị lão gia là nụ cười bình tĩnh: “Cổ đại nhân khách khí, là ta phải đa tạ đại nhân mới đúng.”
Cổ Minh thở dài: “Đâu có, lâu như vậy cũng chưa tìm được người, sau khi trở về phải thỉnh tội rồi.”
Trong lòng có vài phần thưởng thức Chân Nhị lão gia, chất nữ đã lấy chồng mất tích, hắn đã xin nghỉ dài hạn chạy tới, ngược lại phủ Quốc Công lại chỉ có tiểu bối.
Nếu không phải vị Chân đại nhân này tới, thì hắn tuyệt đối không thể thoát thân.
“Cổ Minh ——” một giọng nói truyền đến.
Hai người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh như lửa đỏ cỡi ngựa mà đến.
Đến phụ cận thì xoay người xuống ngựa, Quận chúa Sơ Hà mặt đen đi tới.
“Tham kiến Quận Chúa điện hạ.” Hai người nhất tề hành lễ.
Quận chúa Sơ Hà gõ gõ chiếc roi ngựa đã quấn lại vào tay, liếc xéo  Cổ Minh: “Cổ đại nhân, nghe nói ngươi phải về kinh?”
Cổ Minh lau một trận mồ hôi lạnh.
Vị Quận chúa này, thật đúng là khó đối phó, lúc ấy ở bãi săn xảy ra chuyện, cứ chết sống muốn ở lại, ngày ngày chằm chằm nhìn mình tìm người, kết thúc công việc sớm một chút cũng không được, mệt mỏi như con chó vậy.
Vốn đã nhận được chiếu lệnh hồi kinh, còn âm thầm mừng rỡ Quận chúa Sơ Hà đi thành Thanh Dương chưa trở lại, không nghĩ vẫn về kịp.
“Sao Cổ đại nhân không nói chuyện?”
“Thần không dám, là nhận được chiếu lệnh bề trên, thần không dám trễ nãi thời gian, lúc này mới chưa kịp cáo từ Quận chúa.”
Theo như biên chế, Cẩm Lân Vệ phải có bốn vị Chỉ huy Thiêm sự, hiện nay mới có ba vị, di thể La thế tử cũng vào kinh rồi, hắn ở đây tìm người, trong kinh chỉ có một vị Chỉ huy Thiêm sự, hiển nhiên là bận bịu không chịu nổi. Lâu như vậy Hoàng Thượng mới cho đòi hắn về kinh, đã là chuyện ngoài dự tính rồi.
“Hừ!” Quận chúa Sơ Hà lắc lắc roi ngựa.
Nhắc tới Chiêu Phong Đế, đương nhiên nàng khó mà nói gì, chỉ là đối diện với Cổ Minh thì không có sắc mặt tốt thôi.
Chân Nhị lão gia đã mở miệng: “Quận chúa, thần tới  thay Cổ đại nhân cũng giống nhau thôi. Người mất tích chính là chất nữ ruột của thần, thần chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực.”
Khuôn mặt Chân Nhị lão gia có thần sắc lo lắng, khí chất lại như trời quang trăng sáng, còn ấm giọng khuyên giải, Quận chúa Sơ Hà đã không phản đối nữa, chỉ hung hăng trợn mắt nhìn Cổ Minh một cái: “Lợi cho ngươi rồi.”
Cổ Minh cười khổ, lúc này mới cáo từ rời đi.
“Kính xin Quận chúa về biệt quán trước.”
Quận chúa Sơ Hà dắt ngựa trở về, có chút rầu rĩ không vui: “Chân đại nhân, ngài nói Chân Tứ ở đâu đây. Sao lại tìm không được người?”
Chân Nhị lão gia hất những giọt mưa trên người xuống, thản nhiên nói: “Quận chúa không cần lo lắng, thần tin tưởng Diệu Nhi cát nhân thiên tướng. Ngược lại Quận chúa càng phải bảo trọng thân thể.”
Tên bắn lén lúc trước có thể là muốn loại trừ Quận chúa Sơ Hà, nhưng Quận chúa cứ chết sống muốn lưu lại, nên an toàn của nàng lại càng trọng yếu nhất.
“Chân đại nhân có phải cảm thấy Bản Quận chúa lưu lại là thêm phiền hay không?” Quận chúa Sơ Hà nhìn thẳng Chân Nhị lão gia.
Chân Nhị lão gia không ngờ Quận chúa Sơ Hà hỏi trực tiếp như vậy, không khỏi giật mình, sau đó mới ấm giọng nói: “Thần sẽ không cảm thấy như vậy. Ngược lại còn phải cảm ơn Quận chúa có thể ở lại, để mọi người luôn luôn nhớ được nơi này.”
“Ngài. . . . . . Ngài hiểu?” Trong lòng Quận chúa Sơ Hà có tư vị khó tả, chỉ cảm thấy mắt cay cay.
Lúc trước nàng ương ngạnh muốn ở lại, tất cả mọi người đều cho là nàng hồ nháo không hiểu chuyện, nhưng cuối cùng trên đời này vẫn còn có một người hiểu được.
Nàng không dám đi. Nàng sợ nàng đi rồi, thời gian dài tìm không được, thì những người đó lại hồi kinh phục mệnh như Cổ đại nhân, nàng sợ bọn họ quên mất nơi này còn có một Chân Tứ vì cứu nàng mà sống chết không rõ !
Chỉ khi có nàng ở đây, mới có thể bảo đảm có nhân thủ đầy đủ nhất, mới có thể khiến cho Hoàng bá phụ lòng mang thiên hạ luôn luôn nhớ kỹ.
Chân Nhị lão gia nhẹ nhàng cười lên: “Thần hiểu, Diệu Nhi là bạn tốt của ngài, nếu như bạn tốt của thần có chuyện, thần cũng sẽ ở lại thôi.”
Quận chúa Sơ Hà gật đầu. Lần đầu tiên khóe miệng vểnh lên.
Huyện Bảo Lăng lúc này trời lại trong xanh.
Ba người Chân Diệu đứng ngoài Hồ phủ đánh giá một phen, La Thiên Trình đi lên phía trước gõ cửa.
Một lát sau, cửa lớn sơn đen mở ra. Một nam tử mặc trang phục hạ nhân nhô đầu ra.
“Chúng ta tới bái phỏng chủ nhân của quý phủ.”
“Bái phỏng?” Người gác cổng đánh giá một lát, nhíu mày.
Chủ nhân cũng đã căn dặn, mấy ngày nay có thể sẽ có khách quý tới chơi, có điều nhìn cách ăn mặc này thì không giống a.
Nhưng mà nhìn khí chất người đến, khiến hắn có chút không chắc chắn, bèn thử dò xét hỏi: “Mấy vị tới từ thành Thanh Dương?”
Thành Thanh Dương?
Ánh mắt La Thiên Trình căng thẳng, nhạy cảm phát hiện người gác cổng này nhìn bọn họ thành người nào. Có điều vì để gặp nam chủ nhân ở đây nên vẫn gật đầu.
Dù sao gặp rồi sẽ biết rõ tình huống, đến lúc đó bị vạch trần cũng không sao, mấu chốt là phải nhìn thấy người sớm một chút, bọn họ ở đây chậm trễ quá lâu, còn không biết tổ mẫu lo lắng ra sao nữa.
Đặc biệt là chuyện ám sát ở khách sạn kia, hắn cũng không cho rằng đó là chuyện ngoài ý muốn, ngược lại có loại cảm giác thiên la địa võng đã sớm âm thầm được bố trí.
Có lẽ là nơi này là huyện thành xa xôi, mới dễ dàng thoát thân như vậy, nếu là đổi thành thành trấn lớn, thì không biết còn bao nhiêu người chờ bọn họ nữa.
Vừa nghe là từ thành Thanh Dương tới, người gác cổng lập tức đổi khuôn mặt tươi cười: “Mấy vị chờ một chút, tiểu nhân vào bẩm báo một tiếng.”
Không lâu lắm người gác cổng đã trở ra, mở cửa lớn, một người bộ dáng như quản gia đi ra, cười sang sảng nói: “Ba vị khách quý, nhanh, mời vào trong.”
Vào đường sảnh ngồi xuống, quản gia nói: “Tiểu nhân là quản gia Hồ phủ, cũng họ Hồ.”
“Hồ quản gia.” La Thiên Trình nhàn nhạt gật đầu.
Dù hắn mặc áo vải tầm thường, nhưng khí chất cao quý này lại không thể giấu hết.
Nhìn lại nàng kia, vẫn an tĩnh đi theo bên cạnh nam tử, tư thế ngồi thẳng tắp, liễm mi cúi đầu, tiểu gia bích ngọc tầm thường cũng không thể so sánh.
“Là thế này, lão gia nhà ta đã đi thôn trang tuần tra, chỉ có phu nhân ở nhà, không tiện gặp khách, nếu không ba vị nghỉ ngơi trước một chút?”
La Thiên Trình nhíu mày, xuôi theo hỏi: “Lúc này đi tuần tra?”
“Đúng vậy a, chính là trước đó không lâu chuyển đi một nhóm trà bánh đi Thanh Dương, thôn trang lại mới chế biến một nhóm mới, nên lão gia liền đi qua xem một chút, đại khái sẩm tối sẽ về.”
Quản gia vừa nói, trong lòng cảm thấy may mắn một hồi.
Lão gia quả là dự đoán không sai, Vệ gia quả nhiên phái người ra tay, muốn chặm nhóm trà bánh kia lại, may mà Bình An đã chuyển trà qua rồi. Ngược lại người Vệ gia phái đi, nghe nói đến nay vẫn chưa trở lại. Không phải là không hoàn thành nhiệm vụ sợ bị trách phạt, nên trộm trốn đi rồi chứ?
Người thành Thanh Dương nhanh như vậy đã tới, xem ra có hứng thú với loại trà bánh kiểu mới, nói không chừng có thể dựa vào đường này mà trở thành cống trà.
“À.” La Thiên Trình nhàn nhạt đáp.
Chân Diệu cúi đầu, mím môi nhịn cười.
Thản nhiên lừa dối người khác như vậy, hắn học của ai thế?
Nói tiếp nữa sẽ không bị lộ, sau đó bị coi như kẻ lừa gạt mà bị đuổi ra ngoài chứ?
Đang lúc ấy thì một người dáng vẻ như nha hoàn đi tới, đứng ở cạnh cửa gọi một tiếng Hồ quản sự.
Hồ quản sự cáo lỗi, đi qua hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nha hoàn thấp giọng nói: “Là ca nhi lại không ăn cơm rồi, cứ nhất định đòi ăn hoa cao, phu nhân bảo ngài phái người đi mua.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.