Trời Sinh Một Đôi

Chương 206: Tiến về phía trước




Vẫn là Tưởng thị trấn định: “Lão phu nhân, Tam đệ muội, Nghiên nhi chỉ thấy đỏ, cũng không nói là đứa bé không còn, việc cấp bách là sớm qua thăm một chút. Tam đệ muội, ta dẫn muội cùng đi một chuyến.”
Ôn thị được nha hoàn đỡ lên, vốn dung nhan đã xuống sắc lúc này lại càng như đóa hoa héo nhạt nhẽo vô sắc.
Tay bà vẫn một mực run rẩy, mỗi một chữ nói ra đều phải dùng rất nhiều khí lực: “Không cần đâu…. Đại tẩu, trong phủ hiện nhiều việc, tẩu cần phải chiếu ứng, đừng để lão phu nhân làm lụng vất vả, chỗ Nghiên Nhi một mình muội là đủ rồi.”
Tưởng thị không kiên trì
Con dâu thân thể khó chịu người nhà mẹ đẻ đến cũng không quá đáng, Ôn thị ở mấy ngày cũng không có ai nói gì nhưng bà là đương gia chủ mẫu, nếu cứ đi theo, bên kia chỉ sợ cũng nghĩ nhỏ nói thành to.
Bà đương nhiên không thèm để ý cái này nhưng Nghiên Nhi sau này còn phải chung đụng với mẹ chồng và người nhà bên đó, có bao nhiêu tranh giành sẽ có bấy nhiêu tức giận.
Vốn sợ Ôn thị chịu không nổi đả kích liên tiếp mới phải đi theo nhưng lại quên Ôn thị cũng là phụ nhân không tầm thường.
“Nếu là vậy, Ôn thị, con về thu thập một chút rồi đi đi. Tưởng thị, cho mở khố phòng lấy một phần huyết yến lần trước Thái hậu thưởng cho Ôn thị mang theo.” Lão phu nhân từ tốn nói, trong lòng thầm thở dài, sao lại cứ một chuyện lại đến một chuyện!
Nghe thấy hai chữ “Huyết yến” Lý thị nhíu mày, đau lòng không thôi.
Đây là vật quý giá trong thiên hạ, bà năm đó sinh đôi, thân thể bị ảnh hưởng cũng không được ăn huyết yến.
Gần đây tỷ muội Chân Băng, Chân Ngọc đang nghị thân, đáng vui là Vương các lão gia tỏ ra chút ý tứ, hình như coi trọng Chân Ngọc.
Lý thị cũng biết hai nữ nhi có thể gả cao, ít nhiều là ở hai tỷ tỷ ở phía trước nhân duyên tốt.
Đầu năm này anh em đồng hao  cũng được coi là thân thích.
Vì vậy trong trường hợp này dù có bất mãn Lý thị cũng không lộ ra, chỉ âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Tưởng thị chân thành đồng ý, mấy người liền lui ra. Lúc này rèm cửa được vén lên, một nam tử dáng người thon dài, mặc nguyệt sắc bào đi đến.
Lão phu nhân kinh ngạc hỏi: “Lão nhị. Sao giờ đã về rồi?”
Sau đó liền biến sắc: “Có phải có tin tức từ phía Bắc Hà không?”
Người tới chính là Chân Nhị lão gia.
Chân Nhị lão gia tuổi gần bốn mươi, vì dung mạo tựa trích tiên nên thoạt nhìn chỉ tựa như ba mươi tuổi, dáng người như thiếu niên tươi xanh. Nguyệt sắc trường bào phá lệ phẳng phiu, đứng trước cửa, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến một tầng tóc đen của hắn như được bao bọc bởi một tầng hào quang, kẻ khác nhìn mà lóa mắt.
Nghe lão phu nhân hỏi, Chân Nhị lão gia ôn thanh an thúy (giọng nói êm dịu chứa sự an ủi): “Là nhi tử báo lên cấp trên, muốn đi Bắc Hà một chuyến, cùng Tam đệ tìm người.”
Bắc Hà quả thực có truyền tin đến, nói tìm được di thể của thế tử Trấn Quốc Công rồi. Tin tức này  chỉ tiết lộ cho hai nhà phủ Trấn Quốc Công và phủ Kiến An Bá.
Nhưng tin tức này tuyệt đối không thể nói cho lão phu nhân, nếu không nghe tin La Thế tử gặp chuyện bất trắc, sao Diệu Nhi có thể tốt hơn chứ.
Nghĩ đến chất nữ có vẻ mặt giống mình kia, Chân Nhị lão gia có chút đau lòng.
“Không phải thì tốt rồi, không phải thì tốt rồi.” Trái tim lơ lửng của lão phu nhân cũng hạ xuống.
Đứa con này sẽ không nói dối.
Lúc này bà thực sự ngóng trông bên kia có tin tức vừa sợ bên kia có tin tức.
Chân Nhị lão gia buông mí mắt, khóe miệng cong thành một đường cong nhu hòa: “Mẫu thân yên tâm. Con sẽ lên đường ngay.”
Hắn cũng không nói dối, chỉ là không nói ra chuyện trọng điểm thôi.
Lý thị lại không nhịn được: “Lão gia, không phải cha con Tam đệ đã đi rồi sao, ông cũng đi vậy trong phủ chỉ có Đại ca chống đỡ.”
Đây chính là kẻ có dũng khí bắn lén tên dưới mí mắt thiên tử đó, ai biết còn ẩn núp bao nhiêu kẻ ác, nếu bị kẻ xấu làm bị thương lão gia sẽ thế nào!
Nghĩ vậy liền nói câu kia.
Đồ đĩ nhỏ kia, ở trong phủ gây họa cho một phòng của bà, giờ đã gả ra ngoài vậy mà vẫn còn gây họa!
Lúc này Lý thị hoàn toàn đã quên khuê nữ muốn gả cao đều nhờ và tỷ tỷ phía trước.
Chân Nhị lão gia liếc Lý thị một cái, thản nhiên nói: “Phu nhân yên tâm đi, trước kia ta ngoại phóng nhiều năm như vậy, Đại ca đều quản lý Bá phủ ngày càng tốt. Nhưng Tam đệ lại chưa từng ra ngoài, Hoán ca nhi lại còn trẻ, ta thực sự có chút không yên lòng.”
Lý thị còn muốn nói tiếp, Chân Ngọc lặng lẽ kéo góc áo bà ta.
Lão phu nhân nghe vậy cũng có lý, nói: “Nếu cấp trên của con đã đồng ý thì con cứ đi đii. Lão tam lần đầu ra ngoài làm việc, thật khiến người ta lo lắng. Ta nghe nói bên phủ Quốc Công cũng phái hai tôn bối đi, gặp phải chuyện gì chỉ sợ sẽ không đủ kinh nghiệm.”
Nói đến đây dừng một chút mới nói tiếp: “Ta sợ La thế tử và Diệu Nhi vốn không việc gì lại bị mấy kẻ lòng dạ hiểm độc hãm hại. Lão nhị, con nhớ phải để ý những người này.”
Chân Nhị lão gia khẽ nhướn mi.
Quả nhiên mẫu thân rất kiên cường, không hổ lúc trẻ đã ngăn cơn sóng dữ, đưa Bá phủ suy bại thành cảnh tượng như hiện nay.
“Vâng, con đã biết.” Chân Nhị lão gia xoay người nhìn Ôn thị: “Đệ muội, muội yên tâm, ta nhất định sẽ đưa Diệu Nhi về.”
“Đa tạ Nhị ca.” Ôn thị khom người thi lễ.
Bà thực sự lo lắng kẻ ngu ngốc kia đi tìm con gái, vào thời khắc mấu chốt mới bất đắc dĩ phát hiện, trừ phu quân cũng chỉ có thể dựa vào con trai, bà không thể tự mình đi tìm người.
Chân Nhị lão gia không phải người dây dưa dài dòng, bẩm báo lão nhân xong liền lập tức thu thập hành lý xuất phát, Lý thị muốn nói đôi câu cũng không có cơ hội.
Trở về Phương Phỉ uyển, Lý thị tức giận, căm tức nói: “Việc hôn sự của con gái mình thì không quan tâm, lại coi con gái người khác thành bảo bối!”
Chân Băng và Chân Ngọc nghe xong lời này đều đồng loạt nhíu mày.
Chân Băng tính tình yếu đuối, không nói gì, Chân Ngọc là một người nhanh mồm nhanh miệng, ngay lập tức phản bác: “Mẹ, mẹ nói gì vậy. Tứ tỷ bên kia sinh tử không rõ, nếu con là nam nhân đã sớm cùng Tam thúc đi tìm rồi, mẹ vậy mà lại lấy việc hôn nhân của con và sinh tử của Tứ tỷ ra luận bàn, lời này truyền ra ngoài con và Ngũ tỷ dứt khoát không lập gia đình, ở từ đường ăn chay niệm phật, khẩn cầu cho thân nhân được trôi qua bình an!”
Lý thị tức giận đến nỗi ngã ra ghế: “Mày, mày, đồ nghịch nữ này, mẹ cũng vì muốn tốt cho hai đứa!”
Nếu lão gia xảy ra chuyện gì, một phòng nhà bà sẽ không cách nào sống được, nhưng lời không may mắn này sao nói ra được.
Một giọng nói êm ái vang lên: “Mẹ, nhưng mẹ đã nghe câu tổ chim bị bắn thì trứng sao mà lành chưa. Thực sự vì tốt cho con xin mẹ cứ vì tốt cho cả phủ đi.”
Lý thị không dám tin: “Băng Nhi, đến con cũng nói vậy?”
Chân Băng buông mí mắt, không lên tiếng.
Nữ nhi từ trước đến giờ luôn nhu thuận nghe lời cũng vậy, Lý thị nhất thời không chịu nổi khóc lóc nói: “Chúng mày, hai nha đầu ngu xuẩn này, thực là bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền. Được rồi, chuyện Diệu Nhi tạm không nói đến, Nghiên Nhi động thai khí các con không thấy sao. Lão phu nhân vội vàng đưa huyết yến qua. Trước đây mẹ sinh các con thân thể cũng bị suy yếu mà đâu được ăn! Còn không phải tổ mẫu các con đều một lòng hướng về Đại phòng, Tam phòng sao, cứ như vậy chờ các con đi lấy chồng thì còn có cái gì!”
Lý thị càng nghĩ càng giận. Nếu không phải thân thể bà không khỏe, thì sao lại không sinh được nhi tử.
Hai tỷ muội căn bản bị lời Lý thị dọa sợ ngây người.
Một lúc lâu sau Chân Băng mới bình tĩnh nói: “Mẹ lời này coi như chưa nói, con nghe nói khi đó trong phủ cũng không tốt, tổ mẫu còn bán trang sức hồi môn mời danh y cho mẹ nữa. Thiết nghĩ khi đó nếu có đồ tốt như huyết yến nhất định tổ mẫu cũng đưa cho mẹ.”
Chân Ngọc nói trực tiếp hơn: “Mẹ, huyết yến đều không phải là lúc Tứ tỷ xuất giá hoàng cung ân thưởng sao? Tứ tỷ hiếu kính tổ mẫu, tổ mẫu lại cho Nhị tỷ, thì có làm sao?”
Lý thị bị hai nữ nhi chặn họng không nói lên lời.
Tâm tình Chân Ngọc vốn không tốt. Hôm nay lại bị kích thích có chút nóng tính, trực tiếp bồi thêm một câu: “Hơn nữa Nhị tỷ ăn đồ nhà mẹ đẻ đưa tới chứ cũng không phải phần thưởng của mẹ chồng điều này có thể so sao?”
Lần này thật sự chọc vào chỗ đau của Lý thị.
Bà chỉ là một thứ nữ không được cưng chiều, lúc sinh con bên phía nhà mẹ đẻ cũng chỉ đưa qua cho có, từ đó về sau nhiều năm như vậy cũng chỉ là lui tới ngoài mặt.
“Hai đứa nghịch nữ chúng mày, cút ra ngoài cho tao!”
Chân Băng còn muốn khuyên bảo một chút, lại bị Chân Ngọc kéo đi.
Đến một góc yên tĩnh của hoa viên, Chân Băng nói: “Lục muội, muội cần gì phải nói thêm một câu như vậy. Lần này chỉ sợ mẹ thực sự tức giận.”
Hai người đang đứng dưới tán cây hải đường.
Lúc này lá hải đường đã úa từ lâu, chỉ còn những quả hải đường chi chít trên cành, ép cành cây trĩu xuống.
Chân Ngọc tiện tay hái một quả, cầm trong tay thưởng thức, tâm tình bình tĩnh xuống: “Ngũ tỷ, trời làm mưa, người gây họa, mẹ cứ không tỉnh táo hơn muội sợ sớm muộn mẹ cũng phạm sai lầm lớn hối không kịp.”
Chân Băng cũng nắm lấy một cành hải đường, buồn rầu cắn môi: “Ta không hiểu, cha là nam tử tốt như vậy sao mẹ lại, sao lại luôn tính toán so đo vậy?”
Nếu nàng gặp được nam tử như phụ thân sợ rằng thời khắc đều vui mừng, có muốn tính toán gì cũng không tính được.
Chân Ngọc thả quả hải đường xuống đất, vẻ mặt phiền muộn: “Từ nhỏ muội đã nghĩ vì sao, đến giờ cũng không hiểu!”
Ôn thị vội vã chạy tới phủ Thị Lang, bái kiến lão thái quân phủ Thị Lang, lại được trưởng tức Chúc thị bồi đến chỗ Chân Nghiên.
Sắc mặt Chân Nghiên nhìn qua vẫn tốt, thấy Ôn thị vành mắt đỏ lên, vì có mẹ chồng Chúc thị ở đây cũng không tiện nói gì.
Chúc thị rất ý nhị, trấn an vài câu rồi tránh đi.
Lúc này Ôn thị mới cầm tay Chân Nghiên quan sát từ trên xuống dưới: “Nghiên Nhi, con không sao chứ, làm mẹ sợ quá.”
“Con không sao.” Chân Nghiên nhếch môi: “Mẹ, Tứ muội xảy ra chuyện lớn như vậy mọi người lại giấu con!”
“Con có thai, biết cũng chỉ không công khó chịu.”
Mẹ con gặp lại cũng đều lo lắng cho Chân Diệu, có nói cũng nói không hết, nhưng vấn đề của Chân Nghiên cũng không lớn, Ôn thị cũng không tiện lưu lại.
Chân Nghiên nhiều lần căn dặn, một ngày có bất cứ tin tức gì cũng nhất định phải nói cho nàng, Ôn thị ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng thở dài.
Cho đến khi Ôn thị đi, thần sắc Chân Nghiên mới lạnh xuống, gục lên gối khóc một hồi.
Mạnh Duyên Niên tiến đến khuyên bảo, Chân Nghiên lau lệ, thầm cười nhạt.
Tứ muội gặp chuyện không may vẫn còn lừa gạt nàng, có thể biết tin này thật mệt biểu muội tốt của phu quân!
Thật đúng là người có tâm tư lung linh mà!
“A Nghiên, còn không thoải mái?”
Chân Nghiên lấy ra một cái khăn cười nhẹ nhàng: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Đoàn người Chân Tam lão gia một đường vội vã cuối cùng cũng chạy tới Bắc Hà, chỉ huy thiêm sự Cổ Minh tự mình dẫn bọn họ đi nhận diện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.