Trời Lạnh Rồi, Cho Lâm Thị Phá Sản Thôi

Chương 2:




4.
Trương Dương nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Lâm Giang Dã đang nóng lòng đứng dậy, có chút chần chừ: “Anh Dã, như này có vẻ không thoả đáng lắm đâu.”
“Anh ơi, em chảy máu có sao không? Có phải em sắp c.h.ế.t rồi không?”
“Huhu, hình như em vừa thấy cha mẹ, có phải bọn họ đang tới đón em không?
Lâm Giang Dã lạnh lùng nhìn Trương Dương: “Thế cậu cũng c.ú.t đi.”
Lúc anh ta đi ngang qua người tôi, tôi kéo góc áo anh ta lại.
Móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, tôi ép chính mình phải tỉnh táo lại: “A Dã, để Trương Dương đưa cô ấy đi trước đi, chúng ta lái xe đi đằng sau.”
“Anh ơi, Giai Giai thật sự rất ngoan mà, anh đừng bỏ lại em mà, đừng giống như cha mẹ bỏ lại em…”
Sầm Giai ôm lấy cổ Giang Dã, mơ màng nói lẩm nhẩm, trên mặt không rõ là nước mưa hay nước mắt.
Mà Lâm Giang Dã lại liếc mắt nhìn tôi một cái: “Ôn Nghiên, đã đến nước này rồi, em còn có thể bình tĩnh ghen tuông như thế à?”
Dứt lời, anh ta ôm Sầm Giai lên xe, nhanh chóng chạy đi.
Tôi ghen?
Tôi chỉ là cảm thấy có chút buồn cười.
Vừa này rốt cuộc là ai nói với tôi, Sầm Giai cái gì cũng không giỏi, ngay cả đặt lên bàn cân so sánh với tôi cũng không xứng?
Hành động bản năng của con người không bao giờ nói dối.
Vừa rồi, người đầu tiên lao ra chính là anh ta.
Chính là anh ta ôm lấy cô ta.
Cũng là anh ta vì cô ta mà cãi nhau với tôi.
Nhưng rõ ràng, tôi mới là bạn gái của anh ta mà.
5.
Tôi đứng đó mà lòng lạnh lẽo, cửa kính của chiếc xe gây ra vụ tai nạn bỗng hạ xuống một nửa.
Người đàn ông chỉnh lại cặp kính gọng vàng, nhàn nhạt liếc nhìn tôi: “Lên xe.”
Là giọng của Tống Tự Sâm.
Anh ta khẽ nhếch môi cười cười: “Bỏ lại bạn gái của mình để đi ôm cô gái khác, lại còn vô duyên vô cớ vì cô ta mà không phân biệt phải trái vội vàng trách tội em. Đây là lý do ban đầu em từ chối tôi đúng không?”
Tôi nhìn góc nghiêng lạnh lùng của anh, không nói gì.
Anh hờ hững quay đầu nhìn qua: “Không muốn đến xem à?”
Lái xe đi qua một trận bão táp mới tới bệnh viện, tôi xấu hổ ngồi im lặng ở phía sau.
Chỉ nhìn thấy ngón tay anh gõ chữ liên tục trên màn hình.
Thời điểm này, bệnh nhân đến cấp cứu rất đông.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái cũng có thể thấy Lâm Giang Dã sáng sủa ngồi ở một góc.
Sầm Giai ở bên cạnh anh ta, không biết vì sao hai người đột nhiên cãi nhau.
Tôi vốn đang định bước tới, lại nhìn thấy Lâm Giang Dã hai mắt đỏ ngầu, giữ chặt hai tay cô ta trên đỉnh đầu.
Sau đó, liền tức giận hôn lấy môi cô ta.
Giữa chốn bệnh viện người người ra vào này, bọn họ quyến luyến hôn nhau như không thể tách rời.
Tôi phát ngốc đứng tại chỗ, cảm giác đại não như muốn nổ tung.
Cho đến tận khi Sầm Giai hướng ánh mắt khiêu khích về phía này.
Lâm Giang Dã cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của tôi.
Trong nháy mắt, nỗi khiếp sợ cùng hối hận xuất hiện trên khuôn mặt anh ta, dường như chẳng thể xoay sở kịp.
Lâm Giang Dã thống khổ nhìn tôi: “Nghiên Nghiên, em nghe anh nói đã…”
Chưa nói dứt câu, anh ta đã nhìn thấy Tống Tự Sâm đứng ở phía sau tôi, liền lập tức đứng dậy, nghiên răng nghiến lợi: “Sao em lại ở cùng một chỗ với hắn ta?”
Tôi đi đến trước mặt Giang Dã, tháo nhẫn trên ngón áp út ném vào người anh ta, nói rành mạch từng chữ: “Lâm Giang Dã, chúng ta ở bên nhau đã mười bốn năm rồi, chúng ta dừng lại ở đây đi.”
6.
Anh ta lập tức nắm lấy tay tôi: “Nghiên Nghiên, đây chỉ là hiểu lầm thôi, anh chỉ coi cô ấy như em gái.”
Tôi gạt tay anh ta ra, chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng.
“Hẳn là xem cô ta như em gái, giờ tôi mới biết anh em còn có thể hôn môi đấy.”
Có lẽ là do tôi quá mức bình tĩnh, trong ánh mắt của Lâm Giang Dã hiện lên một tia kích động cùng hốt hoảng.
Anh ta gắt gao giữ chặt tay tôi, giọng điệu đầy nhu nhược: “Nghiên Nghiên, đừng không cần anh.”
“Haha.” Giọng của Tống Tự Sâm cất lên bên tai, anh còn nhân tiện chỉ tay vào điện thoại: “Hay ghê, chụp được hết rồi nè.”
Lâm Giang Dã đột nhiên nổi điên: “Mày tới đây làm gì? Ở đây không có chuyện của mày!”
Tống Tự Sâm đẩy gọng kính, trong mắt đầy sự châm biếm, cũng không để ý đến anh ta: “Dù sao vừa rồi có trò hay như vậy, nếu lỡ mất thì chẳng phải uổng phí hết dụng tâm của tôi hay sao?”
Anh là có hàm ý khác.
Mà Lâm Giang Dã lại nghĩ đây là Tống Tự Sâm đang châm chọc anh ta.
Tôi ung dung thản nhiên liếc nhìn Sầm Giai trong góc kia.
Cô ta không kiêng dè nhìn lại tôi, ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích, đắc ý mỉm cười.
Tôi đột nhiên hiểu ra, tất cả đều nằm trong ván cờ cô ta đã sắp xếp.
Cô ta đã thăm dò thành công.
Lâm Giang Dã lập tức tiến về phía trước, muốn nắm lấy cổ áo Tống Tự Sâm, lại bị anh dễ dàng tránh được.
“Thật lỗ m ãng.”
Ý tứ khinh thường lộ rõ trong câu nói, Tống Tự Sâm nhẹ nhàng chỉnh lại tay áo rồi nhìn về phía tôi: “Đây là đối thủ em chọn cho tôi? Hắn ấy à, không xứng.”
Lâm Giang Dã bị chọc tức đến phát điên, gầm nhẹ: “Tống Tự Sâm, tao cảnh cáo mày, nếu mày dám có ý với Nghiên Nghiên, ông đây liều mạng với mày!”
Tôi bước lên mấy bước, nhìn sang anh ta: “Lâm Giang Dã, mau đi xem em gái cưng của anh một chút đi, đợi đến lát nữa thì vết thương sẽ lành mấy đấy.”
Rồi xoay người bước đi.
Anh ta không đuổi theo, vì tôi nghe được tiếng khóc lóc nức nở của Sầm Giai: “Anh trai, đều là lỗi của em, em đi ngay là được rồi. A, đau quá…”
“Em còn không mau ngồi xuống!” - Là tiếng trách mắng của Lâm Giang Dã.
Giây phút này, tôi đã hoàn toàn thất vọng với Lâm Giang Dã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.