16
Khi con người ta nằm trên giường bệnh trong một thời gian dài, họ sẽ trở nên cực kỳ bi quan và chán đời.
Không phải là tôi ghét cái c.h.ế.t, chỉ là tôi cảm thấy bị nhốt trong căn phòng mấy mét vuông này thật là khó chịu.
Vì vậy y tá đã cho phép tôi xuống vườn hoa ở tầng dưới để đi dạo, mà thực ra là phần lớn những ngày của mùa hè đều rất nóng, không có nhiều bệnh nhân lang thang xung quanh.
Tôi có thói quen đứng dưới bóng cây, tình cờ lại có một cây đàn piano màu trắng dưới sân ở giữa quảng trường.
Hình như trước đây đã có một bệnh nhân nào đó tặng nó cho bệnh viện.
Nếu như may mắn, thỉnh thoảng sẽ có một cao thủ ngồi ở đó chơi một bài.
Ví dụ như mấy ngày hôm nay, luôn có một nam sinh mười bảy, mười tám tuổi chơi piano ở đó.
Tôi có ấn tượng rất sâu sắc với cậu nhóc này, bởi vì mái tóc của cậu ta có màu trắng.
Mặc dù làn da của cậu ta trắng như thể trong suốt, nhưng đại khái nó vẫn được coi là một màu trắng khỏe mạnh.
Thế nên chắc không phải là bệnh bạch tạng đâu, mà là màu tóc cậu ta tự nhuộm.
Nhưng trông cậu ta cũng ngoan ngoãn mà nhỉ, không giống như một cậu học sinh đang trong thời kỳ nổi loạn.
Tôi gặp cậu ta cũng hai ba hôm nay rồi.
Đến ngày thứ tư, cậu ta không tới.
Thực ra tôi đã mơ ước được chơi đàn piano từ lâu, hồi tiểu học tôi đã từng học đàn, nhưng lại bị mẹ ép phải thi đậu lớp mười.
Đàn bị bỏ sang một bên một khoảng thời gian khá dài, âm đã không còn được chuẩn nữa.
Tôi đàn có hơi gập ghềnh mấp mô, dựa theo các bản nhạc có trong trí nhớ.
Cuối cùng có một âm chuyển chương, tôi đột nhiên lại quên mất.
Ngay khi tôi không thể nghĩ ra được điều gì nữa thì một bàn tay trắng như ngọc đột nhiên duỗi ra bên cạnh tôi.
Thiếu niên nhắm mắt lại là đã có thể chơi được bản nhạc mà tôi đang trầm ngâm nghĩ đến.
Còn tôi, mấy ngày hôm nay, ngay cả y tá chạm vào người cũng khiến tôi phát run, vậy mà với cậu nhóc này, tôi lại không hề bài xích.
Ánh sáng vào buổi trưa cực kỳ mãnh liệt, hơi nóng bốc lên như thể cách biệt với thế gian.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, sau đó cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi.
Bốn bàn tay cùng đàn.
Kể từ khi học trung học, tôi đã quên mất ý nghĩa của âm nhạc đối với mình là gì rồi.
Rõ ràng mong muốn của tôi khi còn trẻ là trở thành một nghệ sĩ dương cầm.
Cho đến khi chương cuối cùng của bản nhạc kết thúc.
Người bên cạnh quay sang cười với tôi.
Lông mày và mắt của cậu ấy cong lên, lúc cười còn lộ ra má lúm đồng tiền.
"Em tên là Tống Dựu Tinh."
"Chị, đã lâu không gặp."
17
Trong trí nhớ của tôi không có ai tên là Tống Dựu Tinh cả.
Nhưng cậu ấy luôn nói với tôi rằng chúng tôi đã gặp nhau từ rất lâu rồi.
"Chị quên em thì cũng chẳng sao cả, bởi vì một ngày nào đó chị sẽ nhớ ra thôi mà."
Cậu ấy chơi piano cùng với tôi.
Mang máy chơi game tới chơi cùng tôi.
Tôi biết sự tồn tại của cậu ấy rất kỳ quái, có thể cậu ấy có ý đồ xấu gì đó.
Nhưng tôi không thể ghét cậu ấy được.
Bởi vì cậu ấy luôn mỉm cười với tôi.
Bởi vì cậu ấy không giống như mẹ tôi, luôn rửa mặt bằng nước mắt.
Bởi vì cậu ấy không giống như Thẩm Diên Tri, người luôn đến bên giường tôi vào lúc nửa đêm, giống như một bóng ma vậy.
Tống Dựu Tinh chỉ là Tống Dựu Tinh thôi, có điều cậu ấy đối xử với tôi rất tốt.
Cảm giác này rất kỳ lạ, có lẽ là tình cảm con người mới có thể cảm nhận được như thế.
Cậu ấy chỉ cần cười với tôi, là tôi đã có thể tạm thời quên đi những nỗi đau mà mình đang gánh chịu.
"Chị, chị có muốn em đưa chị đi không?"
Một buổi chiều, cậu ấy đột nhiên nói với tôi như thế.
Thật ra, tôi không nghĩ mình có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Thẩm Diên Tri, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại gật đầu chấp nhận tin tưởng cậu ấy.
Vì vậy, ngày hôm đó, Tống Dựu Tinh vẫn luôn trốn trong phòng bệnh của tôi.
Chờ đến đêm khuya, khi tất cả đều đã yên tĩnh, cậu ấy lén lút dẫn tôi trốn ra ngoài.
Thông qua cửa sổ của phòng bệnh, ở tầng hai cũng không được tính là quá cao.
Cậu ấy dắt tay tôi, tim tôi trước nay chưa bao giờ đập dữ dội đến thế.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, đầu ngón tay lướt nhẹ qua cổ tay tôi.
Đêm nay không có trăng, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Dưới hàng lông mày, có một nốt ruồi không thể nhỏ hơn ở khóe mắt.
Tôi đột nhiên bật khóc.
Cậu ấy quỳ xuống, lấy tay áo lau nước mắt cho tôi.
"Tôi không thể nhớ ra cậu là ai, Tống Dựu Tinh."
Nhưng tại sao cậu ấy lại quen thuộc, quá đỗi quen thuộc đến như thế.
"Thực ra, chị không nhớ ra được cũng chẳng sao, Tần Tử Khanh, chúng ta phải luôn nhìn về phía trước."
Cậu ấy ngồi trên một chiếc xe đạp, còn tôi thì ngồi ở phía sau cậu ấy.
Gió đêm lay lắt thổi qua, bệnh viện tôi nằm ở ngay sát biển, cho nên chỉ cần chạy dọc theo đường đi, là có thể thấy biển lớn đang cuộn trào sóng dữ.
Cậu ấy đạp xe, đưa tôi đến tận cuối con đường.
Mà phía sau chúng tôi, mấy chiếc xe đang dần dần ép sát.
Vậy đấy, rốt cuộc con người cũng phải quay trở về với thực tại.
Cho dù cuộc gặp gỡ có lãng mạn đến đâu, cho dù có thích người trước mặt đến mức nào.
Tống Dựu Tinh đạp xe mà chẳng nói lời nào cả, nhưng dù thế nào thì cậu ấy cũng chẳng thể vượt qua được chiếc ô tô bốn bánh.
Gió ở vách đá quá mạnh, cuối cùng cậu ấy vẫn phải chầm chậm dừng lại.
Ánh đèn pha của những chiếc ô tô buộc chúng tôi phải dừng lại quả thực vô cùng chói mắt, người bước xuống xe, lảo đảo vài bước tiến về phía tôi.
Thẩm Diên Tri ôm tôi vào lòng.
Trên người anh ta nồng nặc mùi thuốc lá, dù tôi có giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi vòng tay của anh.
Giọng anh khàn khàn, như thể muốn hòa trộn tôi vào cơ thể của anh vậy.
"Khanh Khanh, nếu như hắn muốn mang em đi."
"Anh sẽ g.i.ế.t c.h.ế.t hắn."
"..."
18
Tôi và Thẩm Diên Tri đã cãi nhau một trận rất lớn.
Cũng có thể tính là do tôi một mình phát điên.
Làm gì có ai có thể ép được người có địa vị và thân phận giống như anh ta cơ chứ.
Cuối cùng, tôi được xuất viện, nhưng không quay lại chỗ của Thẩm Diên Tri.
Tôi doạ rằng mình sẽ tuyệt thực, cho nên anh ta mới đồng ý cho tôi về nhà của mình.
Cái giá phải trả là tôi phải uống hết một chai sữa mỗi ngày dưới sự giám sát của anh ta.
Chuyện đến nước này, nếu ngày nào cũng uống sữa mà không vấn đề gì, có lẽ bản thân anh ta cũng chẳng tin.
Nhưng mà tôi đã không còn quan tâm nữa.
Anh ta bảo tôi uống, vậy thì tôi uống.
Tôi nhìn anh chằm chằm, uống một hơi cạn sạch chai sữa, rồi đóng sầm cửa lại.
Bỏ mặc anh ta ở ngoài cửa.
Chiếc nhẫn thứ ba đã bị tôi tháo ra đem đi cầm, đương nhiên, tôi cũng không trông chờ vào việc sẽ chuộc nó lại.
Tống Dựu Tinh đột nhiên đổ bệnh rất nghiêm trọng.
Tôi biết, tôi nghĩ thế này sẽ thật kỳ lạ, tôi mới quen biết cậu ta chưa được bao lâu, nhưng tôi lại muốn làm tất cả mọi thứ để cứu cậu ấy.
Nếu như thực sự phải nói ra lý do, có lẽ là vì từ trước tới nay chưa từng có ai đối xử tốt một cách thuần khiết với tôi như vậy.
Dường như tình cảm của ai cũng mang theo mục đích, chỉ có cậu ấy, nụ cười chỉ dành cho riêng mình tôi.
Tôi đưa cậu ấy đến rất nhiều bệnh viện, nhưng đều không chữa được.
Mà khó chịu hơn là Thẩm Diên Tri vẫn luôn theo sát tôi.
Đúng là âm hồn bất tán mà.
Anh ta nói, anh ta có thể cung cấp cho Tống Dựu Tinh những dịch vụ y tế tốt nhất, bảo tôi đừng đi qua đi lại như vậy nữa.
Tôi quá lười để quan tâm tới anh ta rồi.
Nhưng mỗi một ngày trôi qua, tình trạng thể chất của Tống Dựu Tinh càng ngày càng xấu đi.
Cậu ấy bắt đầu không thể đi lại được nữa, ho ra m.á.u trước mặt tôi, hoặc đột nhiên bất tỉnh.
Cuối cùng, Tống Dựu Tinh vẫn ở trong phòng bệnh mà Thẩm Diên Tri sắp xếp.
Nhưng sức khỏe của cậu ấy ngày càng xấu đi.
Tháng 6 có mấy trận mưa bão, vậy mà vào một buổi tối khi trời đổ mưa.
Khi chạng vạng không thể tìm thấy cảnh chiều tà và ánh sáng đỏ rực còn sót lại của hoàng hôn nữa, Tống Dựu Tinh đã đi rồi.
Đời người luôn có rất nhiều cuộc chia tay, sáng ngày hôm đó, cậu ấy còn hẹn tôi đi ngắm hoa hải đường ở công viên Thính Nguyệt.
Tống Dựu Tinh đối với tôi mà nói, rốt cuộc ý nghĩa đến mức nào.
Rõ ràng tôi chỉ mới biết cậu ấy cách đây không lâu.
Rõ ràng tôi không nên tức giận, cũng không nên buồn bã.
Rõ ràng tôi đã chẳng còn gì để mất nữa rồi.
Thực ra hôm đó tôi không khóc, tôi chỉ ngồi trong phòng bệnh của cậu ấy thật lâu.
Tôi chỉ mất đi người cuối cùng mà tôi có thể mất.
Chỉ vậy mà thôi.
...
"Em xem, em lại chỉ còn một mình anh nữa rồi."
Ngày thứ ba sau khi Tống Dựu Tinh đi, bầu trời đột nhiên quang đãng hẳn, Thẩm Diên Tri dựa người vào cửa phòng, đưa sữa cho tôi.
Anh ta mặc một chiếc áo gió màu đen, lúc nào cũng thế, lúc nào cũng thấy anh ta mũ áo chỉnh tề.
Nhưng ai mà biết được bên trong thối rữa đến mức nào.
Người đàn ông cúi xuống nhìn tôi uống từng ngụm sữa một, rồi đưa tay lên xoa đầu tôi giống như thói quen.
Nhưng tôi tránh được rồi.
Thực ra nếu để ý kỹ thì Thẩm Diên Tri cũng có một nốt ruồi ở đuôi mắt.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt đen nhánh tựa như một cơn thuỷ triều đang muốn nuốt chửng lấy tôi.
Anh ta có biết rằng Tống Dựu Tinh đã c.h.ế.t rồi không?
Cái c.h.ết của Tống Dựu Tinh có liên quan đến anh ta không?
Mưa nắng tí tách, hắt vào trong căn phòng.
Người đàn ông cúi đầu nhìn tôi một lúc, rồi hôn tôi.
Tôi ghét mùi cơ thể của anh ta, ghét hơi ấm còn sót lại ở những nơi mà lòng bàn tay anh ta từng chạm vào.
Môi lưỡi triền miên, tim đập tựa như trống bên tai.
"Thẩm Diên Tri, tôi sẽ kéo anh xuống địa ngục."
"Tôi đã ở trong địa ngục rồi, Tần tiểu thư ạ."