Trói Buộc Linh Hồn

Chương 25: Tặng ngọc




Nghiêm Thần đi dạo trên đường mà cứ cảm thấy như đi trong hầm băng. Lạnh đến nỗi da gà da vịt đều nổi lên hết rồi. Run người một cái, cô lập tức quay đầu bước nhanh.
”Tiểu Nghiêm nhi, muội làm sao thế?” Liễu Doanh Doanh đi bên cạnh Nghiêm Thần rốt cuộc nhịn không nổi tò mò mà phải lên tiếng hỏi. Thời tiết hiện tại rất ấm a, làm sao tiểu Nghiêm nhi lại tỏ vẻ lạnh run tới vậy.
Nghiêm Thần u oán nhìn Liễu Doanh Doanh một cái rồi tiếp tục lầm lũi bước đi. Chẳng lẽ muốn cô nói mấy ánh mắt e thẹn của đám nam nhân hai bên đường làm cô lạnh đến phát bệnh. Cô hiện tại chỉ mới mười hai tuổi có được không, thân cao một mét bốn cơ thể lồi lõm còn chưa hiện rõ thì bọn họ 'phóng điện' làm cái quái gì? Muốn đầu độc mầm non của đất nước sao?
”Tiểu Nghiêm nhi, chúng ta đi đâu đây?” Liễu Doanh Doanh than thở. Giao dịch hội lớn như vậy, chẳng lẽ hai người họ cứ đi lòng vòng vậy sao? Khó khăn lắm mới thoát khỏi người của mẫu thân, nàng cũng không muốn phí thời gian như vậy đâu.
”Đến Tụ bảo trai. Nghe nói năm nay nơi đó có bán linh thú.”
”Linh thú sao? Nghe hay đó. Không biết là loại nào nhỉ?”
”Đến thì biết.”
Tụ bảo trai là sản nghiệp của Đấu trường đại lục, chỉ mở cửa vào thời gian diễn ra giao dịch hội Thương Khung. Nơi đây chia thành năm tầng lầu, các vật phẩm sẽ xếp theo mức độ quý hiếm tăng dần ở mỗi lầu. Hơn nữa, mua hàng ở Tụ bảo trai là mua theo kiểu trao đổi, chỉ cần đưa ra được thứ mà người bán cần thì món đồ nhìn trúng sẽ thuộc về bản thân. An ninh ở Tụ bảo trai cũng rất cao, không cần lo lắng vấn đề cướp giật bỏ trốn.
Còn về chuyện linh thú, ở Thương Khung lấy tu luyện là chính và dã thú cũng không ngoại lệ. Khi bọn chúng vượt qua được luyện thể, chính thức mở ra linh trí thì được gọi là linh thú. Đối với linh thú, chúng có được những kĩ năng và thần thông riêng cho mình, sức chiến đấu so với khi còn là dã thú tăng lên hơn ba lần tùy thuộc trình độ. Do đó, linh thú thường là đối tượng rèn luyện của những ai đã hoàn toàn nắm giữ được luyện hồn trở lên.
”Kính chào quý khách.” Người hầu đứng hai bên cửa cúi chào tiếp đón Nghiêm Thần và Liễu Doanh Doanh.
Bước chân vào trong đại sảnh Tụ bảo trai, Nghiêm Thần đưa mắt đánh giá. Nơi này được trang hoàng rất lộng lẫy, đi dạo xung quanh mà cứ như đi thăm quan mấy lâu đài cổ thời Phục Hưng vậy. Các quầy hàng được bày trí rất thông thoáng và gọn gàng, người mua người bán xì xầm to nhỏ mọi nơi. Cùng Liễu Doanh Doanh nhìn một lượt hết ở tầng trệt, Nghiêm Thần bắt đầu hướng đến các tầng lầu bên trên.
”Lên lầu ba luôn đi.” Liễu Doanh Doanh kéo tay Nghiêm Thần tiếp tục đi lên lầu trên. “Tầng ba mới bắt đầu có nhiều thứ hay.”
”Được rồi.”
Tầng ba trống trải hơn hai tầng dưới nhiều. Đi qua nhiều quầy hàng, cuối cùng Nghiêm Thần dừng chân trước một quầy hàng ở góc cuối cùng. Chớp chớp mắt nhìn một loạt vật phẩm bày ra trước mắt, Nghiêm Thần chỉ biết cảm thán.
Woa woa, tiệm trang sức đá quý!
”Hai vị cô nương xin cứ tự nhiên xem xét.” Ông chủ quầy hàng niềm nở đón tiếp, hòa ái cười giới thiệu vật phẩm cho hai vị khách của mình.
Kim cương, hồng ngọc, lam ngọc, ngọc lục bảo, ngọc trai, thạch anh tím,... mấy thứ này đặt ở kiếp trước chính là tiền a!!!
Ở Thương Khung, đá quý không phải hiếm nhưng có chất lượng tốt và đẹp như ở quầy hàng này thì thật không nhiều. Cầm một viên kim cương lên xem xét, hướng nó ra vị trí đón nắng sáng Nghiêm Thần có thể xác định độ trong suốt của nó rất cao, phản quang mạnh và rất óng ánh, hơn nữa cô còn thấy có nhiều đốm màu lam rất đẹp phản ảnh trong viên kim cương này. Trình độ cắt kim cương ở đây cũng cao thật, toàn bộ nét đẹp của nó đều được hiện rõ hết.
”Muội thích?” Liễu Doanh Doanh ngạc nhiên hỏi. Nữ nhân chẳng phải là không thích mấy thứ trang sức hoa hòe lấp lánh sao?
”Rất đẹp mà.” Nghiêm Thần cũng không mấy để tâm mà trả lời. Hai mươi bảy năm sống ở Trái Đất ăn đứt mười hai năm sống ở Thương Khung đấy, càng huống chi cô rất thích mấy thứ nhỏ nhỏ xinh xinh mặc kệ nó là động vật, thực vật hay chỉ là cục đá ven đường. Cô thấy thích là được rồi.
Liễu Doanh Doanh thấy hơi lạ nhưng sau đó lại bật cười rồi đưa tay cầm lấy một viên lam ngọc và hỏi chủ quầy: “Có thể gắn thành dây chuyền sao?”
”Có thể.”
”Vậy lấy cái gì trao đổi?”
”Không cần trao đổi.” Chủ quầy lắc đầu cười đáp.
Lần này cả Nghiêm Thần và Liễu Doanh Doanh đều sửng sốt. Mấy thứ này không phải rẻ đâu, đem đi đấu giá có khi còn kiếm được khối tiền đó. Cứ như vậy mà cho không? Chủ quầy, ông đến giao dịch hội làm gì thế???
Chủ quầy nhìn biểu cảm của hai vị cô nương trước mắt đành phải lên tiếng giải thích: “Ta mở quầy chỉ là muốn những đứa bé này có thể tìm được một chủ nhân tốt mà thôi. Toàn bộ viên ngọc ở đây được nuôi dưỡng trong nguồn năng lượng tự nhiên tận sâu dưới Hải Vực, chúng đều đã hình thành linh trí. Có lẽ hai vị không để ý kĩ, nhìn xem nơi lầu ba này có rất nhiều người nhưng ngoài hai vị thì chẳng có ai đi qua càng đừng nói chi là ghé vào. Bởi vì khu vực này đã bị những viên ngọc đây phong tỏa.”
Nghiêm Thần giật mình sau đó nhìn xung quanh. Quả thật quầy hàng này cứ như vô hình với mấy vị khách bên ngoài vậy. Vốn nghe nói đến giao dịch hội sẽ thấy được rất nhiều chuyện kì lạ cô còn chưa tin, giờ thì tin rồi.
”Thần kì thật!”
”Tiểu cô nương là lần đầu tiên đến giao dịch hội đi?”
Nghiêm Thần gật đầu.
”Ha ha, sau này nên tham gia nhiều vào, có khi sẽ gặp được bất ngờ như hôm nay đấy.” Nói rồi chủ quầy quay sang nhìn Liễu Doanh Doanh. “Cô nương mua cho mình hay tặng người?”
”Tặng người.” Liễu Doanh Doanh đáp.
Chủ quầy nghe vậy thì kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì thêm. Nhận lấy viên ngọc từ tay Liễu Doanh Doanh, chủ quầy đi đến cái bàn phía sau mình để gắn dây chuyền vào. Mua lam ngọc để tặng người sao? Chẳng lẽ...
Hơi khó hiểu nhìn vẻ mặt của Liễu Doanh Doanh và chủ quầy, Nghiêm Thần cuối cùng cũng không lên tiếng hỏi mà tiếp tục thưởng thức những viên ngọc khác. Đứng bên cạnh, Liễu Doanh Doanh thu hết nét mặt của Nghiêm Thần vào đôi mắt rồi chỉ biết cười trừ. Tiểu Nghiêm nhi, muội đúng thật là một người đặc biệt.
”Cô nương, của ngài đây.”
”Cảm tạ.” Nhận lấy viên lam ngọc đã được gắn vào một sợi dây chuyền bạc, Liễu Doanh Doanh gật đầu hài lòng. “Tiểu Nghiêm nhi!”
Nghe tiếng gọi, Nghiêm Thần ngẩn đầu lên. Sau đó một sợi dây chuyền ngay lập tức được đeo vào cổ của cô. Giật mình nhìn Liễu Doanh Doanh rồi cúi đầu vuốt ve viên lam ngọc xinh đẹp, Nghiêm Thần không thốt nên lời.
”Đừng tháo nó xuống có được không?” Liễu Doanh Doanh nhỏ nhẹ lên tiếng, đôi mắt phượng hơi khép lại che đi tình cảm trong đôi mắt. Đáng tiếc giờ phút này Nghiêm Thần không thấy được biểu cảm của Liễu Doanh Doanh.
”Tỷ muốn chúc ta luôn gặp may mắn và an lành sao?” Nghiêm Thần vui vẻ nói. Cô nhớ mang máng ý nghĩa của lam ngọc là vậy. “Yên tâm, quà của tỷ tặng ta sẽ giữ thật kĩ, không tháo xuống đâu mà lo.”
Nghe vậy Liễu Doanh Doanh chỉ biết cười cười. Đứng phía sau quầy hàng, chủ quầy cũng chỉ lắc đầu tiếc hận. Tiểu cô nương kia thật sự là... aizzz....
”Ah, nếu vậy ta cũng mua tặng tỷ một cái.”
Nghiêm Thần lập tức xoay người lựa chọn đá quý. Chọn cái nào đây? Bỗng ánh mắt của Nghiêm Thần sáng lên. Vươn tay lấy một viên hồng ngọc, cô xăm xoi nó hồi lâu. Hồng ngọc ngôi sao!!! Thứ quý hiếm khó có được. Đung đưa viên ngọc để ánh sáng lướt theo sáu tia ngôi sao chạy trên bề mặt viên đá và ngay chính tâm ngôi sao, Nghiêm Thần hài lòng.
”Chủ quầy, ta lấy nó. Làm phiền ngươi gắn dây chuyền.”
Cười ha ha nhận lấy viên ngọc, chủ quầy thực sự không còn lời nào để nói. Tiểu cô nương này có biết ý nghĩa thật sự việc tặng ngọc không vậy? Một lần nữa gắn viên hồng ngọc vào một sợi dây chuyền bạc, chủ quầy đem nó đưa lại cho Nghiêm Thần.
”Cảm ơn.” Nghiêm Thần hài lòng cầm sợi dây chuyền trên tay sau đó nhìn sang Liễu Doanh Doanh nói: “Cúi người xuống một chút!”
Liễu Doanh Doanh ngoan ngoãn làm theo. Nghiêm Thần nhanh chóng đeo sợi dây chuyền lên cổ của nàng ấy rồi lùi về sau ngắm nghía. Nhìn hợp đấy chứ! Con mắt thẩm mỹ của cô cũng không tệ, ha ha.
”Sau này nó sẽ bảo vệ tỷ, cứ sống thoải mái vào, tự tin lên.” Nghiêm Thần khuyên nhủ Liễu Doanh Doanh rồi quay sang nói với chủ tiệm: “Rất đẹp, đa tạ.”
”Cô nương khách khí. Gia đình ta muôn đời theo đuổi chế tác ngọc. Có thể thấy tác phẩm của mình trao tặng người hữu duyên thì ta đã rất thỏa mãn.”
”Vậy sao...” Nghiêm Thần ngẫm nghĩ rồi lấy từ trong người ra một thẻ lệnh bài đưa cho chủ tiệm. “Gia đình ta mấy đời theo đuổi việc hành hiệp trượng nghĩa cho nên thứ này tặng cho người hữu duyên như ngươi. Sau này có gặp khó khăn trong quá trình tìm kiếm ngọc thì đừng ngần ngại tới đây, đảm bảo ưu tiên giảm giá cho ngươi.”
Liễu Doanh Doanh đứng kế bên nghe vậy thì phì cười, cả người run lên dữ dội. Hành hiệp trượng nghĩa? Mấy từ như vậy mà cũng nói được, không hổ là tiểu Nghiêm nhi.
”Đây...” Chủ tiệm run tay cầm thẻ lệnh bài, kí hiệu hoa anh túc nở rộ giữa mặt trăng đen là... “Ngài là Diệu vương!”
”Được rồi, tạm biệt chủ tiệm. Cảm tạ vì những viên ngọc xinh đẹp.” Nghiêm thần cười gật đầu rồi xoay người rời khỏi quầy hàng. Bỏ người chủ tiệm vẫn còn kinh ngạc ở phía sau.
Lắc đầu sủng nịnh, Liễu Doanh Doanh cũng cất bước rời đi.
”Cô nương!”
Liễu Doanh Doanh nghi hoặc quay đầu lại. Ông chủ tiệm đã bước ra khỏi quầy hàng. Dưới lớp bố sam được cắt may tinh tế, người nam nhân này giờ mới hiện rõ khí chất của mình, sâu lắng như đã trải qua rất nhiều tang thương.
”Ngươi định che dấu tiểu cô nương đó đến bao giờ?”
Liễu Doanh Doanh thu lại nụ cười, khí tràng quanh thân cũng biến đổi hoàn toàn, đôi mắt phượng sắc bén và sâu thẩm hiện rõ. Đối diện, người chủ tiệm giật nảy mình. Đây đâu còn là một đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi nữa. Rốt cuộc đã phải trải qua những gì mới khiến người trước mắt hắn...
”Là vì lam ngọc sao? Nếu không, ngay cả Đế Lam đại nhân cũng không phát hiện thì ngươi làm sao nhận ra được.”
”Phải. Thứ cho ta nhiều chuyện nhưng ta nghĩ ngươi nên tìm cơ hội nói sớm cho nàng ấy. Diệu vương là một người rất xuất sắc, ta thật tâm mong hai người không bỏ lỡ nhau.” Chủ tiệm chân thành mở lời. Những ai đến được gian hàng này đều là người có một linh hồn thuần khiết và cường đại, sẽ được linh ngọc chúc phúc.
Hắn thật sự không mong muốn hai vị khách hôm nay phải nuối tiếc về sau.
”Cảm ơn.” Liễu Doanh Doanh thu liễm khí tràng rồi cười nhẹ. “Nhưng chúng ta vẫn còn rất nhỏ, mà ta cũng cần xác định rõ hơn tình cảm của chính mình.”
”Doanh Doanh!”
Ngẩn đầu nhìn Nghiêm Thần đang vẫy tay gọi mình, Liễu Doanh Doanh cũng vẫy tay đáp lại.
”Ta biết rõ mình đang làm gì. Cảm tạ ngươi, chủ tiệm.”
*
”Hai người nói gì mà lâu thế?” Nghiêm Thần ngắm nhìn các quầy hàng khác rồi buộc miệng hỏi.
”Chỉ là trao đổi ý nghĩa của các viên ngọc thôi.” Liễu Doanh Doanh chọn đại một lý do mà nói.
”Ý nghĩa? Nói cho ta biết đi.” Nghiêm Thần thúc giục Liễu Doanh Doanh.
”Muội vẫn không biết thì tốt hơn.”
”Gì chứ?”
Nghiêm Thần bực bội xoay người đi tiếp. Không nói thì thôi. Dù gì ở thế giới này, quan tâm mấy thứ lãng mạn đó là chuyện của nam nhân, cô là nữ nhân không biết cũng chẳng sao. Chỉ cần biết tặng ngọc là thể hiện ý tốt thì được rồi.
”Chúng ta lên tầng bốn thôi.”
”Ừ.”
Liễu Doanh Doanh theo sau Nghiêm Thần, nụ cười vẫn duy trì trên môi. Tiểu Nghiêm nhi, ta có thể nhìn ra trái tim của muội sắt đá đến cỡ nào. Cho nên nếu thân phận này có thể giúp ta được ở bên cạnh muội một cách tự nhiên như vậy thì ta nguyện sẽ dùng nó suốt đời. Chỉ là ta biết điều này là không thể nào. Vì thế chỉ cần muội luôn giữ viên lam ngọc đó là ta đã thấy mãn nguyện rồi. Muội thật sự không cần phải biết đâu, ý nghĩa của việc ta tặng lam ngọc cho muội...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.