Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 93: Vận khí trở về nên trông anh Hoài Dữ đẹp trai hơn nhiều đấy ạ




Edit: Thư
Phu nhân Tống không hoàn thành nhiệm vụ Tống Thừa Vọng đưa, không thuận lợi đón Bối Ny về nhà.
Lúc Tống Thừa Vọng về đến nhà, xuống xe, khuôn mặt ảm đạm.
Phu nhân Tống thấy vậy, khẩn trương tiến đến, lo lắng hỏi: “Chồng, anh… anh có khỏe không? Chuyện ở công ty hôm nay đã giải quyết ổn rồi phải không?”
Tống Thừa Vọng tái mặt.
Anh ta dựa vào ghế sô pha, bụng đau nhói, cả người như không còn sức lực.
Anh ta biết rõ những thay đổi này của cơ thể biểu hiện điều gì.
Mỗi người phàm đều có một loại vận khí riêng, loại vận khí này không chỉ ảnh hưởng đến công đức mà còn ảnh hưởng đến cả tuổi thọ, trình độ sức khỏe của cơ thể, thậm chí cả ngoại hình.
Tần Hoài Dữ trời sinh có vận khí màu vàng ròng, từ nhỏ chưa làm chuyện xấu, ngay cả nói dối cũng không thèm làm nên lượng công đức rất dồi dào.
Nếu không, người bị anh ta trộm vận khí nhiều năm như vậy đã sớm bị bệnh tật quấn thân, ảnh hưởng dung mạo.
Tần Hoài Dữ có công đức bảo hộ nên cuộc sống không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Nhưng đối với Tống Thừa Vọng, việc vận khí hao tổn biểu hiện khác rất nhiều.
Nhiều năm qua, Tống Thừa Vọng được khí vàng bồi bổ, ngoại hình cải thiện, thể chất tăng lên khỏe mạnh, hầu như không mắc những bệnh nhẹ như cảm lạnh.
Bây giờ không có khí đó làm chất dinh dưỡng, trong nháy mắt anh ta như người bị rút cạn sức lực.
Sắc mặt âm u, hai tay hai chân mỏi nhừ, hơi thở thiếu hụt, thậm chí còn có bệnh dạ dày nghiêm trọng, rõ ràng hôm nay không ăn đồ hỏng nhưng vẫn cảm thấy râm ran như đau bụng tiêu chảy.
Tâm trạng Tống Thừa Vọng trên bờ vực sụp đổ, anh ta biết trừ việc tiếp tục cướp vận khí người khác, anh ta không thể làm gì để thay đổi tình trạng này.
Nhưng anh ta biết đi đâu để tìm một người có vận khí tốt màu vàng ròng như Tần Hoài Dữ cơ chứ?
Trong mấy trăm năm anh ta hạ phàm, Tần Hoài Dữ là người đặc biệt đầu tiên anh ta tiếp xúc.
Nghe phu nhân Tống truy hỏi bên cạnh, anh ta nổi cáu, đốt điếu thuốc, hít mấy hơi thật sâu dẫn đến bị sặc, ho khan kịch liệt.
Phu nhân Tống không thích ngửi mùi thuốc lá, không nhịn được than phiền: “Nhìn anh không thoải mái, sao lại hút thuốc rồi, đừng hút nữa, em biết tâm trạng của anh không tốt, nhưng hút thuốc cũng không giải quyết được vấn đề!”
Cô ta vừa nói vừa giơ tay muốn tịch thu điếu thuốc.
Tống Thừa Vọng gạt phắt ra ——
Phu nhân Thái sửng sốt, tính cáu kỉnh được chiều nổi lên, tức giận nói: “Anh đủ chưa, chỉ là không đưa được con nhỏ chết tiệt Bối Ny kia về nhà thôi mà, là con bé không chịu theo tôi về, sao lại thành tôi sai? Tống Thừa Vọng, anh đừng có mà giận cá chém thớt với tôi, tôi không phải là người dễ trêu đùa như vậy đâu.”
Tống Thừa Vọng bị chọc giận, thậm chí anh ta còn kích động đến nỗi muốn giơ tay đánh người. 
Anh ta hít sâu một hơi, lặng lẽ đứng dậy.
Anh ta bước ra ngoài giống như muốn thoát khỏi cái nhà này.
Phu nhân Tống bối rối.
Tuy Tống Thừa Vọng có một con gái với vợ trước nhưng anh ta vẫn rất thương yêu cô và con trai, hiếm khi tát thẳng vào mặt mũi cô ta như vậy.
Con trai Tống Tỷ chạy đến kéo ống quần Tống Thừa Vọng, dùng giọng vịt đực khó nghe nói: “Ba đừng đi, ba không nên cãi nhau với mẹ, chị ta đáng ghét như vậy, chị ta không về nhà nữa, không phải ba người nhà mình càng vui vẻ hơn sao ạ?”
Tống Thừa Vọng cúi đầu nhìn thằng con béo ú nhà mình, trong bụng nhộn nhạo, suýt phun ra.
Anh giữ nguyên sắc mặt, bước ra ngoài, đi khỏi cái nhà này.
Người đàn bà kia kiêu căng ham giàu, không có trình độ văn hóa, vô cùng tục tĩu, ngoại hình cũng thua xa vợ cũ Cảnh Tuệ.
Tống Thừa Vọng chọn cô ta bởi vì người đàn bà tầm thường này sinh ra đã có vận phát tài.
Nếu anh ta không mất hết vận khí, người đàn bà này vẫn sẽ sẵn sàng xả thân để kiếm tiền, cho dù là người nổi tiếng trên mạng hay diễn viên tuyến mười tám làm mấy phi vụ tình đổi tiền, kết cục định sẵn của cô ta là giàu có.
Nhưng sống lâu với loại đàn bà này, giống kiểu bịt mũi ăn c*t, thế nào rồi vẫn muốn nôn.
Đứa con trai của cô ta cũng được nuôi dạy “rất tốt”.
Hôn nhân đầu tiên của anh ta vốn là sự lựa chọn hoàn hảo và ổn định.
Cảnh Tuệ có vận khí bình thường nhưng được Cảnh gia che chở, tổ tiên tích đức mấy trăm năm, đến đời này phù hộ thuận buồm xuôi gió.
Hơn nữa Cảnh Tuệ là con gái duy nhất, anh ta cưới Cảnh Tuệ, tương lai sẽ được thừa kế toàn bộ Cảnh gia.
Nhưng anh không ngờ Cảnh gia sẽ bị sóng thần tài chính cuốn trôi, gia tộc danh giá mấy trăm năm phá sản trong một đêm.
Cũng may anh ta còn con gái mệnh sao Dao Quang cho nên anh không tiếc tiêu mấy chục triệu để đưa con gái về bên mình.
Đến bây giờ, toàn bộ âm mưu tính toán cẩn thận đều hóa thành hư vô.
*****
Khi Tần Hoài Dữ về đến nhà, cả nhà đã bắt đầu ăn cơm.
Vốn mọi người định đợi anh về nhưng bởi vì có Bối Ny và Miên Miên, sợ hai bé đói không nhịn được nên cả nhà dọn cơm ăn trước.
Tần Hoài Dữ vừa vào đến huyền quan, Miên Miên đã nhảy xuống ghế, chân ngắn nhào tới, mở rộng vòng tay ôm bắp đùi của anh ——
“Anh Hoài Dữ, anh về rồi, anh mau đi ăn cơm đi!”
Lê Tương và Tần Sùng Lễ vô cùng lo lắng trong lòng.
Hoài Dữ là đứa con bọn họ yên tâm nhất, từ nhỏ đến lớn con trai chưa từng trải qua khó khăn gì, lần này xảy ra chuyện, còn phải công khai xin lỗi trước truyền thông, tâm trạng của người làm cha làm mẹ như hai người rất phức tạp, lo con trai phải chịu đả kích lớn.
Thậm chí Lê Tương còn có chút thấp thỏm, không biết mở miệng hỏi như thế nào.
Nhưng điều bất ngờ là, vốn tưởng con trai bận rộn sứt đầu mẻ trán, mặt mũi lấm lem, mệt mỏi khi về nhà.
Ai ngờ…
Tần Hoài Dữ vào nhà, cởi áo vest, kéo cà vạt đưa cho người giúp việc.
Một loạt động tác lưu loát… tỏa ra vẻ đẹp trai xuất chúng, y như nam chính bước ra từ anime.
Tần Mục Dã nhìn ngây người, lẩm bẩm hỏi: “Anh cả, anh… chưa bao giờ lên hot search, hôm nay lên lần đầu nên mới vui vẻ quá mức sao, sắc mặt còn tốt như vậy?!”
Tần Mục Dã là idol nổi tiếng thường xuyên bị tế lên hot search chửi mắng nên cậu không thể hiểu tình huống này là gì.
Thời điểm nhận chửi rủa nghiêm trọng nhất cậu còn chẳng dám lên mạng.
Cậu cảm thấy bản thân không phải là người yếu ớt nhưng nhiều người trên mạng như bị yêu quái nhập, tiến công chửi rủa khiến người khác nghẹt thở, không thể chỉ nhờ sự mạnh mẽ trong lòng mà có thể đối diện với vẻ mặt không đổi.
Huống chi anh là thiên chi kiêu tử từ nhỏ đến lớn.
Lên hot search nghe mắng cả ngày, hình tượng chuyển từ công tử đẹp trai lai láng thành con nhà giàu hôi thối mùi tiền mà sao tinh thần anh ấy thanh thản sảng khoái thế nhỉ?
Tần Mục Dã nói thẳng cảm nhận của mình.
Những người khác trên bàn cơm cũng không nhịn được lên tiếng.
Tần Tiêu Nhiên: “Đúng vậy… mấy ngày nay sắc mặt của anh cả không được tốt, em lo lắng cơ thể của anh ấy xảy ra vấn đề, sao tối nay tinh thần của anh ấy thoải mái vậy?”
Lê Tương thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Không hổ là anh cả của các con, Mục Dã, Tiêu Nhiên, nhất là Mục Dã, hai con phải học tập anh cả, đừng bị cư dân mạng mắng mà khó chịu ngay lập tức, cảm xúc tiêu cực sẽ tổn thương đến cơ thể.”
Tần Sùng Lễ vẫn luôn theo dõi tình hình, mặc dù trên Weibo vẫn có người chỉ trích nhưng phần lớn người trong nghề y dược đều đã chấp nhận thái độ xử lý của Tần Hoài Dữ. 
Vấn đề không nghiêm trọng như suy nghĩ.
Tần Sùng Lễ trầm giọng hỏi: “Công ty bên kia… con xử lý tốt chưa?”
Tần Hoài Dữ bế em gái đi về phía bàn ăn, cười nói: “Xong hết rồi, con đang thử liên lạc với viện sĩ Hoàng, tạm thời ông ấy không trả lời, có thể do không bằng lòng gặp con, cứ từ từ, dù sao cũng là do con sơ suất.”
Tần Hoài Dữ đi rửa tay, sau đó cùng ngồi xuống ăn cơm với cả nhà.
Tần Mục Dã nhìn anh cả đẹp trai ngời ngời, khó hiểu: “Không đúng, anh cả, anh trả lời thật cho em biết, tại sao, tại sao em thấy hôm nay anh đẹp trai thế nhở? Chẳng lẽ vì buổi họp báo mà anh trang điểm à?”
Tần Hoài Dữ cười khẽ: “Làm gì có.”
Ngay cả Lê Tương cũng nói: “Nhưng giống thật đấy… mẹ cảm thấy có chỗ là lạ, hay là chúng ta gặp ảo giác?”
Trước kia Tống Bối Ny đã gặp Tần Hoài Dữ rất nhiều lần, cô bé còn chưa biết Tống Thừa Vọng xảy ra tranh chấp với Tần Hoài Dữ.
Cô bé nói thật: “Anh ấy vẫn luôn đẹp trai mà ạ.”
Vừa nãy đi rửa tay, Tần Hoài Dữ tiện soi gương một chút, ngược lại anh không cảm thấy mình đẹp trai lên mà thấy sắc mặt tạm được.
Anh uống một ngụm canh, trầm ngâm nói: “Có lẽ vài ngày trước trong lòng áp lực, cảm giác sẽ xảy ra chuyện, bây giờ cuối cùng điều gì đến cũng đến, con đã cố gắng đền bù hết sức có thể nên không còn thẹn lương tâm.”
Tần Hoài Dữ không nói đoạn thời gian trước anh cảm thấy sức khỏe của mình sụt giảm nghiêm trọng, có hôm thức đêm còn cảm thấy hụt hơi, nhịp tim không đều, thể lực kém xa lúc trước.
Anh còn đang định đợi hết bận sẽ làm kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Miên Miên kéo tay Tần Hoài Dữ để anh nghiêng người sang một bên.
Hai tay cô bé đặt bên miệng, nói thầm: “Vận khí của anh Hoài Dữ bắt đầu trở lại rồi nên anh sẽ càng ngày càng đẹp trai, thân thể cũng tốt hơn lúc trước!”
Tần Hoài Dữ kinh ngạc, Miên Miên muốn nói nhiều hơn nhưng ngại Bối Ny ở đây nên để lúc khác nói với anh Hoài Dữ.

Khi bữa tối sắp kết thúc, Tần Hoài Dữ đột nhiên nhận cuộc gọi từ Lâm Tứ.
Trong điện thoại, Lâm Tứ kích động nói: “Giám đốc, trợ lý viện sĩ Hoàng gọi lại cho tôi nói viện sĩ Hoàng đồng ý gặp cậu, người ta đã nhắn tôi địa chỉ, cậu có thể đến luôn tối nay.”
Tần Hoài Dữ lập tức đặt đũa xuống, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, giải thích với mọi người: “Con xin lỗi, con phải ra ngoài một chuyến, viện sĩ Hoàng đồng ý gặp con.”
Lê Tương nói: “Thế con đi nhanh đi, viện sĩ Hoàng năm nay đã 70 rồi, gặp được không dễ dàng, con phải nói rõ chuyện đã xảy ra, nếu đúng là chúng ta sai, con không được để viện sĩ Hoàng chịu thiệt.”
Tần Hoài Dữ gật đầu, chân dài vội vã chạy ra ngoài.
Anh còn chưa đến huyền quan, bánh bao nhỏ đã bám lấy chân anh.
Miên Miên ngước đầu nhìn anh cả, nũng nịu nói: “Miên Miên muốn đi cùng anh! Anh Hoài Dữ đưa Miên Miên theo với!”
Tần Hoài Dữ có chút chần chờ: “Nhưng giờ không còn sớm, Miên Miên ăn xong, đợi một chút là đến giờ tắm rửa đi ngủ rồi.”
Miên Miên nghiêm túc lắc đầu: “Không ngủ đâu, Miên Miên nhất định phải đi cùng anh cả.”
Tần Hoài Dữ biết em gái quan tâm mình, chắc chắn con bé muốn trợ giúp anh.
Mặc dù anh không biết em gái sẽ giúp thế nào, nhưng anh không đành lòng từ chối ý tốt của em gái.
Anh cúi người bế đứa nhỏ lên, nói với mấy người Lê Tương: “Ba, mẹ, con đưa Miên Miên ra ngoài, sẽ không đi quá lâu đâu.”
Trời càng về đêm càng lạnh, Miên Miên mặc một chiếc áo khoác lót lông màu hồng nhạt, dài đến mắt cá chân, trông cô bé mũm mĩm như con chim cánh cụt nhỏ.
Ngồi trên xe, Miên Miên quấn lấy Tần Hoài Dữ hỏi rất nhiều thông tin liên quan đến viện sĩ Hoàng.
Tần Hoài Dữ biết em gái có trí thông minh vượt xa người thường, không nóng nảy mà kiên nhẫn, nhẹ nhàng giải thích kỹ càng cho cô bé.
Khả năng nghe hiểu của Miên Miên không tệ, nắm bắt được đại khái vấn đề.
Viện sĩ Hoàng là một người rất tốt bụng, một lòng chữa bệnh cứu người nhưng lại bị quạ đen xấu tính cướp mất thành quả nghiên cứu không rõ thủ đoạn.
Mặc dù anh Hoài Dữ không làm điều xấu, nhưng anh ấy là đại diện pháp luật của công ty nên phải gánh vác trách nhiệm.
Đến nhà viện sĩ Hoàng, Miên Miên muốn vào theo anh.
Tần Hoài Dữ giao cho Lâm Tứ: “Nếu tí nữa xảy ra tình huống gì đột xuất, anh phải đưa Miên Miên đi trước.”
Tần Hoài Dữ chưa tiếp xúc với viện sĩ Hoàng, nghe nói hồi còn trẻ ông ấy là người nóng nảy, những sinh viên bậc sau đại học và tiến sĩ ông ấy hướng dẫn đều nghe chửi như hát hay, tất cả học đều vừa kính vừa sợ ông.
Huống chi lần này vấn đề xảy ra rất nghiêm trọng, người ta tức giận cũng là điều anh phải chịu đựng.
Nhưng không thể liên lụy đến em gái…
Lâm Tứ hiểu rõ trong lòng, yên lặng đứng sang bên cạnh.

Bước vào phòng, viện sĩ Hoàng đang ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh cái bàn cà phê nhỏ để uống trà.
Người tài hoa thực sự đều có chút nóng nảy, điều này có thể dễ dàng nhìn ra từ khuôn mặt.
Tần Hoài Dữ nhìn vẻ nghiêm túc của viện sĩ Hoàng, mặc dù râu tóc đã bạc phơ nhưng không mang theo khí chất hiền hòa đúng độ tuổi.
Nếu bạn nhỏ chưa đầy năm tuổi, nhất định sẽ bị dọa phát khóc.
Anh thì không sao nhưng bánh bao nhỏ có thể sẽ thấy sợ.
Tần Hoài Dữ thấp giọng nói: “Miên Miên, em có muốn ra xe với anh Lâm Tứ chờ anh không?”
Viện sĩ Hoàng là người nghiêm túc, không quen cười, mấy chục năm rúc đầu nghiên cứu học thuật, cơ mặt tê liệt đã thành thói quen.
Ông nghe thấy âm thanh Tần Hoài Dữ bước vào, ngẩng đầu nhìn thẳng mắt anh.
Ông thầm nghĩ, cậu thanh niên này tướng mạo đàng hoàng, tại sao lại làm ra mấy chuyện ăn cắp bản quyền như vậy.
Ông ho khan hai tiếng, đang định mở miệng làm khó, ánh mắt bất ngờ bắt gặp bé con nho nhỏ bên chân Tần Hoài Dữ.
Đứa bé này mặc áo bông màu hồng, bọc kín toàn thân, chỉ lộ ra cái đầu và đôi bàn chân nhỏ.
Cô bé trắng nõn, ông cụ Hoàng sống bảy mươi năm rồi chưa gặp đứa nhỏ nào đáng yêu thế này.
Viện sĩ Hoàng đã đến tuổi ôm cháu trai, rất thích trẻ con, nhưng cháu trai của ông thường xuyên phàn nàn ông nội hung dữ, đến nhà trẻ toàn dọa bạn của thằng bé.
Viện sĩ Hoàng không khỏi mất tự nhiên, thu lại biểu cảm cứng ngắc, cố gắng dùng giọng hòa nhã nói: “Đến rồi à? Ngồi đi.”
Miên Miên không chịu quay lại xe, Tần Hoài Dữ đành dắt em gái đi lên phía trước, cúi người chào.
Dẫu sao ăn cắp chính là ăn cắp, kết quả điều tra đã chắc như đinh đóng cột.
Trong đội của viện sĩ Hoàng có một kẻ phản bội, người này đã bán bằng sáng chế chưa hoàn thành cho Tống Thừa Vọng với giá cao, Tống Thừa Vọng giao nó cho đội ngũ mình thuê, sửa đổi một chút, hoàn thành sản phẩm còn đang dang dở, sau đó đăng kí bản quyền rồi bán ra thị trường.
Viện sĩ Hoàng biết bối cảnh của Tần Hoài Dữ, cũng biết công ty dược Hoài Vọng là do con trai trưởng của Tần gia đầu tư.
Ông nghĩ mấy thằng con trai nhà siêu giàu này đến nói xin lỗi cho có, thái độ cũng chẳng hạ xuống, căn bản chỉ đập tiền giải quyết công việc mà thôi.
Không ngờ Tần Hoài Dữ lại cúi người chào, điều này khiến ông lão kinh ngạc.
Viện sĩ Hoàng mời anh ngồi xuống, ánh mắt không rời đứa nhỏ đáng yêu, không nhịn được hỏi thành lời: “Đứa bé này… là con gái của cậu à?”
Tần Hoài Dữ vội vàng giải thích: “Không phải, đây là em gái của cháu, em gái của cháu rất ngoan, biết hai ngày nay công ty của cháu xảy ra chuyện, rất lo lắng, nghe nói cháu muốn đến gặp ngài nên nằng nặc đòi đi theo, cháu không làm gì được con bé.”
“À… vậy tình cảm giữa hai anh em cậu tốt đấy.”
Miên Miên chớp mắt, tò mò nhìn ông lão trước mặt.
Ông cụ có mái tóc hoa râm, lông mày đen rậm, nhìn hơi hung dữ nhưng Miên Miên biết đây không phải tướng mạo của người xấu mà là người ngay thẳng, quả nhiên đúng là người tốt thích chữa bệnh cứu người theo anh Hoài Dữ đã miêu tả.
Vì vậy Miên Miên không sợ, cười ngọt ngào với ông, cô bé đi tới, rót cho ông một ly trà, đôi tay mũm mĩm bưng cẩn thận, non nớt nói: “Ông Hoàng uống trà đi ạ, ông bớt giận, anh con không phải là người xấu, anh ấy không cố ý, Miên Miên thay anh ấy xin lỗi ông ạ.”
Viện sĩ Hoàng ngẩn ra, đưa tay nhận lấy ly trà từ cô bé, vội vã cúi người uống sạch.
“Đứa bé này… ngoan quá, năm nay con mấy tuổi rồi, tên là Miên Miên đúng không?”
Miên Miên trả lời rõ ràng: “Miên Miên sắp bốn tuổi rồi ạ, con tên Miên Miên trong từ cây bông, đây là tên ba đặt cho con!”
Trong lòng ông lão mềm mại sắp thành nước.
Ông bận rộn nghiên cứu khoa học, ba mươi lăm tuổi mới có một đứa con trai, cũng là đứa duy nhất, hai năm trước nó cũng chịu kết hộc, rất nhanh sinh cho ông một đứa cháu trai, tuy cháu trai dễ thương nhưng rất nghịch ngợm, trong lòng ông vẫn hâm mộ những người bạn có cháu gái nhỏ.
Trước đây không lâu, con dâu mang bầu lần hai, ông mong đợi đây là sẽ là một cô cháu gái nhỏ.
Sau khi thấy Miên Miên, trái tim già của ông tan chảy.
Trên đời này, không gì có thể đáng yêu bằng bé gái nho nhỏ.
Tần Hoài Dữ cảm thấy bầu không khí tốt ngoài dự tính, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Miên Miên quấn lấy anh, đòi đến gặp viện sĩ Hoàng.
Anh đầu hàng, em gái của anh vô địch thiên hạ.

Nhưng vẫn phải nói vào chuyện chính.
Nhân lúc bầu không khí hài hòa, Tần Mục Dã đưa ra điều kiện bồi thường, anh sẽ trả lại gấp ba lần phí cấp bằng sáng chế, sửa đổi tên đăng ký bản quyền,  kèm theo ba lần số tiền lợi nhuận khi bán thuốc.
Anh giải thích rõ ràng, bản thân hoàn toàn không biết những chuyện cấp dưới đã lén lút làm, nếu anh biết chút manh mối, nhất định sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh dưới mí mắt của mình.
Ông nghe Tần Hoài Dữ trình bày, tâm tình hòa nhã hơn rất nhiều.
Mới đầu ông rất tức giận, không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Thời điểm Tần Hoài Dữ ngỏ ý muốn gặp ông, ông bảo học sinh từ chối.
Bằng sự hiểu biết của ông, mấy nhà tư bản kiểu này không làm cái gì không vì tiền, chuyện phanh phui ra ánh sáng, nhất định muốn dùng tiền bịt miệng ông.
Sau đó nghe học sinh nói, đây là loại thuốc ông dùng mười mấy năm cực khổ nghiên cứu mới ra thành quả, dù là tiền vẫn nên cầm lấy, hơn nữa nếu không gặp người cấp vốn này, làm sao ông có thể trao đổi với cậu ta về vấn đề định giá, làm sao ông có thể tranh thủ phúc lợi cho bệnh nhân.
Vì vậy ông lão chịu đựng một bụng tức giận, đồng ý gặp mặt.
Không ngờ, người trẻ Tần Hoài Dữ này, không hề giống trong tưởng tượng của ông.
Cậu ấy thật lòng xin lỗi, còn ra điều kiện bồi thường rất cao.
Ông ho khan, không nhịn được đối xử chân thành: “Tiền đối với ta chỉ là thứ yếu, ta đã là người bước một chân vào quan tài rồi, muốn nhiều tiền như vậy có ích lợi gì, cháu có thái độ này, ta thực sự thở phào nhẹ nhõm, cứ làm theo lời cháu nói đi.”
Tần Hoài Dữ thấy đối phương chấp nhận điều kiện bồi thường của mình, trịnh trọng trình bày ý muốn thực sự của mình.
“Như vậy, không biết ngài có bằng lòng đưa đội gia nhập công ty của cháu không ạ, công ty dược của cháu mới thành lập, cháu là người ngoài nghề, nhiều thứ thiếu sót. Ngài đã phấn đấu cả đời người cho bệnh nhân ung thư, nếu có ngài gia nhập đoàn đội của cháu, cháu tin chất lượng thuốc, thậm chí giá cả sẽ được đảm bảo và công nhận hơn trong tương lai.”
“Điều này…” Ông hết sức bất ngờ, có chút chần chừ không trả lời ngay.
Mặc dù ông nhìn ra Tần Hoài Dữ không phải người xấu, không phải loại tư bản độc ác trong mắt chỉ toàn tiền tiền tiền tiền.
Nhưng dù sao mới xảy ra chuyện như vậy, ông không dám tin tưởng người trẻ tuổi này ngay lập tức.
Bé con lặng lẽ quan sát, thấy ông luôn xê dịch bả vai, đoán vai ông không thoải mái.
Cô bé âm thầm đi vòng ra sau, siết nắm đấm nhỏ, giúp ông cụ mát xa cổ và vai: “Ông có mệt không ạ, ông phải chăm vận động lên, nếu không sẽ rất dễ bị đau cổ và vai đấy, Miên Miên đấm giúp ông một lúc, ông sẽ thấy khá hơn ạ.”
Ông không có cháu gái, chưa bao giờ được hưởng thủ chăm sóc đặc quyền như vậy, được yêu mà lo, lỗ mũi nóng lên, suýt đưa tay lau nước mắt.
“Bé ngoan, đúng là đứa bé ngoan, tốt tốt, ông không sao, con đừng đấm không lại đau tay.”
Miên Miên nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Ông ơi, anh cả của cháu không phải người xấu đâu ạ, anh ấy cũng giống ông, muốn trợ giúp các bệnh nhân ung thư, với cả anh cả sẽ không dễ dàng mắc sai lầm, khoảng thời gian trước vì trong nhà con có chuyện, ba ba không ở nhà, sức khỏe mẹ không tốt, anh phải một mình chống đỡ cả nhà, quá nhiều việc nên mới sơ suất không để ý, tạo cơ hội cho kẻ xấu làm điều sai.”
Miên Miên quá hiểu chuyện, ấm ấp lại thông minh như một thiên sứ nhỏ.
Tần Hoài Dữ cảm động, trái tim tan chảy, không biết mở miệng như thế nào.
Viện sĩ Hoàng mặc dù đắm chìm trong nghiên cứu khoa học nhưng cũng có nghe chuyện của Tần gia.
Lúc trước quả thật có tin đồn Tần Sùng Lễ biến mất nửa năm, thậm chí có người còn nói ông ấy biến thành người thực vật, con trai trưởng Tần Hoài Dữ mới hai mươi ba tuổi đã phải gánh vác cả gia đình.
Ông lão nhìn bé con đáng yêu, mềm lòng không chịu được.
Gia đình khéo nuôi đứa nhỏ như vậy, ba mẹ và anh cả không thể là người xấu được.
Ông nhìn Tần Hoài Dữ, khẽ vuốt cằm: “Ta sẽ cân nhắc nghiêm túc lời đề nghị của cháu.”
Rời khỏi nhà viện sĩ Hoàng, ông còn tự mình đứng dậy dắt Miên Miên ra cửa.
Ông cười híp mắt vẫy tay với bé: “Bái bai Miên Miên, nếu rảnh lại đến tìm ông chơi nhé, lần sau ông sẽ đưa con đi ăn đồ ăn ngon.”
Bé con ngọt ngào nói: “Hẹn gặp lại ông, chúc ông ngủ ngon, mơ đẹp ạ.”
Đợi đến khi lên xe, Lâm Tứ yên lặng đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình bé con chinh phục viện sĩ Hoàng, phục sát đất.
Nói thật, trên phương diện học thuật, viện sĩ Hoàng rất trâu nhưng về tướng mạo… phải gọi là hung thần ác sát, giống hệt quan công trong miếu vậy.
Lâm Tứ không nhịn được hỏi: “Bảo bối Miên Miên này, em không sợ thật à? Không cảm thấy ông ấy rất hung dữ sao?”
Miên Miên kiêu ngạo tựa vào người anh trai, lắc đầu nói: “Không ạ, ông Hoàng là một người tốt, trời cao sẽ phù hộ cho ông sức khỏe trường thọ ~”
Tần Hoài Dữ bật cười, trong giọng nói không giấu kiêu ngạo, “Lâm Tứ, anh không hiểu con bé rồi, em gái tôi không phải người thường, thấy con bé lợi hại chưa.”
“Đúng là…quá lợi hại.”
Miên Miên ngẩng đầu nhìn Tần Hoài Dữ một lúc lâu, càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ, thậm chí cô bé còn leo lên đùi anh, giơ hai tay ôm mặt anh.
“Anh Hoài Dữ, vận khí của anh về rồi, ánh vàng rực rỡ, thật là đẹp.”
Cô bé như đã ăn cái bánh pudding vị dâu bé thích nhất, vị ngọt tràn ra khắp xe, cô bé nâng cằm, lén thơm anh Hoài Dữ một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.