Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi

Chương 88: Nghĩ cách để tách Miên Miên khỏi anh cả




Edit: Thư
Miên Miên nhìn phản ứng của Ti Mệnh, đôi mắt sáng lên.
Đôi tay mập kéo áo khoác bóng chày của Ti Mệnh, giọng nói ẩn chứa phấn khích: “Chú Ti Mệnh biết chú ấy ạ? Chú biết chú Tống Thừa Vọng thật ạ? Chú nói cho cháu biết chú ấy là ai đi! Tại sao chú ấy lại trộm vận khí của anh Hoài Dữ!”
Miên Miên gọi Ti Mệnh nhờ giúp đỡ chỉ để thử may mắn.
Cô bé biết hạ phàm chuyển kiếp là nhiệm vụ của bản thân, không thể lúc nào cũng nhờ chú Ti Mệnh làm hộ.
Nhưng nếu Thiên Quân đã để chú Ti Mệnh ở lại trần gian, chắc chắn thỉnh thoảng nhờ chú ấy giúp cũng không sao, nhưng không được quá rõ ràng, lén lén lút lút là được.
Dù sao cô bé cũng chỉ là thần tiên nhỏ bé mới tám trăm tuổi, vẫn là củ cà rốt ở tiên giới, phải có ưu tiên đặc biệt chứ.
Chú Ti Mệnh ở bên cô bé lâu như vậy, Miên Miên hiểu rõ tính cách của chú ấy.
Chú ấy là người khẩu xà tâm phật, ngoài miệng nói không giúp nhưng thường xuyên tiết lộ một số thông tin hữu ích cho cô bé.
Hôm nay cô bé muốn thử vận may, không ngờ chó ngáp phải ruồi.
Ti Mệnh tò mò lý lịch dưới đây của cha con tai tinh, không nhịn được xem hết thông tin trên Baidu, anh cong khóe môi, châm chọc nói: “Hừ, không ngờ đấy, số quạ đen mà đời này phất thế, còn có nhiều tiền cơ.”
Thần tiên không có tham vọng tiền tài, đương nhiên càng không có mong muốn tích trữ của cải.
Mục đích sống của phần lớn thần tiên chỉ là cải thiện tu vi hoặc tạo phúc cho chúng sinh.
Nhưng trong khoảng thời gian hạ phàm cùng Miên Miên, Ti Mệnh đã cảm nhận cái gọi là sức mạnh hưởng thụ của tiền tài.
Trước khi hạ phàm, cuộc sống của anh rất bình dị, không có nhiều thú tiêu khiển như vậy, xuống đây mới được mở mang tầm mắt, sinh ra hâm mộ cuộc sống của người có tiền.
Sự kiện liên quan đến việc hai cha con tai tinh này bị giáng chức đã xảy ra cách đây hàng mấy trăm năm, có thể lúc ấy Miên Miên còn chưa được sinh ra.
Trước khi bị cách chức, hai cha con này gây gổ với anh, ầm ĩ không vui. Trên đấy, thần Ti Mệnh được coi là tốt tính, hiền lành, rất ít thần tiên gây thù kết oán với anh, số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng hai cha con nhà này đã chiếm đến hai người.
Ti Mệnh cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ, thuận miệng nói: “Chú biết, trước khi là đồng nghiệp cũ, nhưng hai cha con này vi phạm luật trời, lợi dụng chức quan làm nhiều chuyện nên bị Thiên Quân giáng chức, đày xuống trần gian tám nghìn năm. Hai người này làm người phàm mấy đời rồi đấy, nếu hôm nay cháu không nhắc chắc chú cũng không nhớ hai người này đâu.”
Đôi mắt to của Miên Miên lóe lên một cái, lắng nghe lĩnh vực bé chưa từng biết.
Cô bé muốn hỏi thêm nhưng thấy trợ lý Lâm đang run lẩy bẩy bên cạnh, biểu cảm thay đổi xoành xoạch, khi thì quỳ lạy, khi thì kinh hoàng, trong mấy phút ngắn ngủi chú ấy đã trải qua rất nhiều cảm xúc thăng trầm phập phồng.
Miên Miên hơi lo lắng, sợ rằng nếu bé không an ủi trợ lý Lâm, anh ấy sẽ ngất xỉu vì kích thích quá mức.
Miên Miên thông cảm, quay sang đống đồ ăn vặt Lâm Tứ chuẩn bị cho bé, chọn một hộp sữa chuối và một thanh chocolate, cầm bằng hai tay, đi đến trước mặt Lâm Tứ.
Cô bé đặt thanh chocolate sang một bên, rảnh tay kéo tay áo của Lâm Tứ: “Anh Lâm Tứ, anh ngồi xuống đi, đừng sợ, chú Ti Mệnh là người tốt, chú ấy là thần tiên, sẽ không làm hại anh đâu ạ.”
Lâm Tứ hoảng hoảng hốt hốt ngồi xuống, ánh mắt mê mang nhìn bé con phấn điêu ngọc trác rồi lại nhìn cậu thiếu niên đẹp trai.
Không phải anh không tin lời của Miên Miên.
Anh đã gặp Miên Miên vào ngày đầu tiên cô bé hạ phàm xuống đây, lúc ấy cô bé mặc bộ nhu quần trắng như tuyết, giống cảm thấy tiên khí xung quanh.
Cậu thiếu niên có vẻ ngoài đẹp trai, dáng dấp ưa nhìn thế này chắc chắn không thể là người xấu.
Lâm Tứ không sợ, chỉ cảm thấy đả kích quá lớn…
Miên Miên tri kỷ cắm ống hút vào hộp sữa, đưa đến bên miệng Lâm Tứ: “Anh Lâm Tứ uống một chút đi, uống sữa rồi sẽ không sợ nữa, còn có chocolate đây ạ, em nghe mẹ và anh hai nói, tim đập nhanh là do thiếu đường trong máu, chỉ cần ăn một ít chocolate là được.”
Lâm Tứ nghe bé con an ủi bằng giọng sữa.
Một ngụm sữa uống vào cũng trở nên ngọt ngào, anh bình tĩnh lại không ít.
Lâm Tứ nuốt một ngụm, vẫn hơi hết hồn nói: “Không sao, anh chịu được, mọi người nói tiếp đi, anh ở đây nghe thôi, không làm phiền hai người. Ý của vị thần tiên đây là… hai cha con phó tổng Tống cũng là thần tiên sao?!”
Ti Mệnh cười lạnh một tiếng: “Đã từng thôi, mấy trăm năm trước đã tự mình đánh mất chức quan, bị bắt hạ phàm rồi.”
Ti Mệnh xuất thân từ tộc hồ ly, bản tính của tộc hồ ly là yêu ghét rõ ràng, anh không giận những người đã đắc tội với mình, chẳng qua khi nhắc đến vẫn thấy khinh thường.
Dưới sự theo đuổi của Miên Miên, Ti Mệnh nói ra hết sự việc.
Hóa ra mấy vạn năm trước hai cha con Tống Thừa Vọng là linh hồn quạ đen, thuộc quạ đen nhất, có số lượng rất nhỏ, nhưng vẫn có những người thiên phú dị bẩm, tựa như cha con Tống Thừa Vọng, bọn họ chuyên tâm tu luyện, cuối cùng cũng đứng ở hàng ngũ thần tiên, bò từ tiểu tiên cấp thấp lên chức vụ thượng thần, sau đó với thành tích xuất sắc, được Thiên Quân đánh giá cao nên thăng cấp thành Tinh Chủ Tai Tinh.
Chức vụ Tinh Chủ Tai Tinh này, không chỉ dừng ở nghĩa trên mặt chữ  là trời sinh tự gây họa.
Ngược lại, tai tinh không tự gây họa mà phụ trách trông coi vận rủi và tài lộc trong lục giới, thông qua việc hấp thu vận rủi mà gia tăng tu vi.
Tính ra, phạm vi trách nhiệm của Tinh Chủ Tai Tinh còn lớn hơn Ti Mệnh Tinh Quân rất nhiều.
Ti Mệnh chủ yếu phụ trách công việc dưới trần gian, mà Tai Tinh trông coi cả lục giới.
Quyền lực càng lớn, quyền thế càng cao, xác suất phạm sai lầm càng tăng lên.
Bản tính quạ đen lộ ra, bọn họ lợi dụng chức quyền làm không ít chuyện, nhưng phần lớn vì tham lợi ích, tăng tu vi, chưa làm những chuyện hại đến tính mạng con người nên chỉ bị cách chức đày xuống trần gian tám nghìn năm, chỉ cần thành tâm hối cải, góp nhặt công đức sẽ sớm quay lại tiên giới.
Bé con suy nghĩ: “Không ngờ họ lại là tộc quạ đen, từ khi sinh ra Miên Miên gặp rất nhiều người tu luyện thành thần tiên nhưng chưa thấy ai từ tộc quạ đen cả.”
Ti Mệnh nói: “Điều này bình thường thôi, quạ đen thành tinh rất ít, nói gì được làm thượng thần, e rằng mấy chục ngàn năm nay chỉ có hai người này thôi.”
Biết địch biết ta, Miên Miên không còn luống cuống.
Ti Mệnh càng nghĩ càng buồn cười.
Hai cha con tai tinh này ở phàm trần mấy đời rồi, chắc cũng đang nghiên cứu làm sao nhanh chóng góp nhặt công đức.
Một đời dưới trần gian phải trải qua mấy thập niên, việc góp nhặt công đức còn có giới hạn, muốn nhanh góp đủ để quay lại tiên giới, chắc chắn phải sử dụng một ít biện pháp đặc thù. 
Ti Mệnh phỏng đoán họ đang để mắt đến vận may của Tần gia.
Tần gia là gia tộc giàu có nhất, vận khí của các thành viên không tệ, nhất là con trai trưởng Tần Hoài Dữ, trời sinh vận khí màu vàng, vận khí đứng đầu của chính trực.
Loại vận khí màu vàng ròng này nhất định sẽ gia tăng công đức.
Cho nên hai cha con đã sắp xếp đời này từ sớm, trở thành cổ đông lớn của Tần thị, ngày này qua tháng nọ mai phục bên người Tần Hoài Dữ, hấp thu từng giọt từng giọt vận khí của cậu ấy.
Điều làm Ti Mệnh buồn cười là.
Bọn họ không biết sổ ghi chép trần gian không đánh miếng bài theo lý thuyết trong sách.
Nhìn Tần gia trên dưới vinh quang như vậy nhưng thực chất là vai phản diện số một.
Dựa theo nội dung đưa đẩy, cứ coi như hai cha con tai tinh rút cạn vận khí của Tần Hoài Dữ, cuối cùng sẽ chẳng nhận được lợi lộc gì.
Bởi vì thiết kế nhân vật Tần Hoài Dữ chỉ có vận khí tốt ở nửa đầu mà thôi.
*****
Tống Thừa Vọng cho rằng việc mình thấy ánh sáng vàng xung quanh đứa trẻ là do hiệu ứng tâm lý.
Nhưng khi quay lại phòng làm việc, anh ta vẫn cảm thấy lo lắng.
Tu vi trước khi hạ phàm của anh ta có hạn, không bằng cha, có lẽ anh không thấy được gì, vẫn nên để cha đến xem.
Tống Thừa Vọng gọi video với cha, kể lại chuyện vừa xảy ra với Tống Văn Thắng.
Sau khi xong, Tống Văn Thắng lập tức mở chương trình giải trí ra xem.
Dù sao ông cũng là quạ đen thành tinh mấy vạn năm, liếc mắt nhìn ra tiên khí bất phàm trên người Miên Miên.
Dù tiên khí chỉ mong manh mờ mịt nhưng màu sắc rõ ràng, không giống loại tiên khí do tu luyện mà thành.
Tống Văn Thắng chắc chắn: “Con bé không phải người thường, con không được chọc đến con bé, cố gắng tránh gặp mặt.”
“?” Tống Thừa Vọng cực kỳ ngạc nhiên, “Hay là đứa bé ấy không phải em gái của Tần Hoài Dữ, đều là con của Tần Sùng Lễ, tại sao mấy người khác là người thường, chỉ có đứa bé này không phải? Chẳng lẽ đây là con gái riêng của Tần Sùng Lễ với nữ quái ẩn mình trong đám người phàm?”
Tống Văn Thắng trực tiếp loại bỏ suy đoán của con trai.
Ông ta và Tần Sùng Lễ là bạn tốt nhiều năm, với tính tình đần độn của Tần Sùng Lễ, không thể gian díu có con với người đàn bà khác ngoài Lê Tương.
Huống chi ông không thấy một chút yêu khí nào trên người cô bé này.
Đứa trẻ này nhìn qua chẳng khác nào người thường nhưng chắc chắn con bé không phải người thường hàng thật giá thật.
Tống Văn Thắng nghĩ tới nghĩ lui, đưa ra suy đoán đáng sợ.
“Ánh sáng vàng trên người con bé này tuy yếu nhưng nguyên vẹn, tuyệt đối không phải yêu khí, càng không phải khí của người tu luyện, nói cách khác…”
Lần này, Tống Thừa Vọng phản ứng nhanh nhạy, không đợi cha nói hết, trực tiếp cướp lời: “Vậy chỉ có thể là Chân Thần*! Chân Thần hạ phàm? Điều này… điều này có khả năng sao?”
*: thần tiên real từ khi sinh ra
Ngược lại,Tống Văn Thắng không kinh ngạc quá mức, từ từ dặn dò: “Con không cần khẩn trương quá lên thế, cứ coi con bé là thần tiên, đời này cũng chỉ là người phàm, huống chi nó còn bé, không có bao nhiêu linh lực, con chỉ cần không chọc đến con bé là được.”
Tống Thừa Vọng suy nghĩ một lúc, thấy cũng đúng, bọn họ chỉ hấp thu vận khí, không giết người phóng hỏa.
Những người tu luyện thành tinh như bọn họ khác biệt rất nhiều với những người sinh ra đã là thần tiên, về căn bản như hai đường thẳng song song, anh đi đường anh tôi đi đường tôi, không dính dáng đến nhau.
Nhưng Tống Văn Thắng nói thêm: “Tuy con bé chưa phát ra linh lực lớn mạnh nhưng trên người con bé có khí vàng phúc trạch bao phủ, vượng cho gia đình, đem lại may mắn cho người thân, không phải con nói con bé ấy bây giờ rất dính Tần Hoài Dữ sao, tốt nhất nên biện pháp tách con bé ra khỏi Tần Hoài Dữ, ít nhất đừng để nó quấn lấy Tần Hoài Dữ trong công ty.”
Tống Thừa Vọng gật đầu: “Con biết rồi, con đi sắp xếp ngay.”
Anh ta nắm được ý của cha mình, bọn họ và Tần Hoài Dữ không tiếp xúc trong thời gian cá nhân nhiều, chỉ có thể ở gần trong lúc làm việc.
Đây là thời gian vàng để anh ta trộm vận khí của Tần Hoài Dữ.
Bây giờ đã đến thời điểm mấu chốt, không thể để một đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện làm hỏng kế hoạch lớn của bọn họ được.
*****
Chưa đến giữa trưa, Tống Thừa Vọng đã sắp xếp tài xế của mình đưa con gái nhỏ Tống Bối Ny đang nghỉ đông đến công ty.
Anh ta cúi đầu dặn dò Tống Bối Ny: “Ny Ny, những lời ba nói con nhớ rõ chưa? Buổi chiều con phải chơi cùng con bé, con bé thích gì con phải chơi cùng, nhớ không được làm con bé không vui, phải nghĩ cách đưa con bé ra ngoài công ty chơi, ra sân chơi cũng được, dạo quanh mấy cửa hàng tiện lợi cũng được, tóm lại không được để con bé quay về quá sớm.”
Năm nay Tống Bối Ny sáu tuổi, học hết lớp một.
Cô bé nghe hiểu ý của ba, ba muốn cô dụ dỗ em gái tên là Miên Miên đi chơi.
Ở nhà Tống Bối Ny đã xem mùa đầu tiên của 《Tình yêu sinh hoạt đời thường của những người đàn ông》
Trong chương trình mọi người đều thích bé gái ấy, trong thực tế, ở lớp tiểu học của cô cũng có rất nhiều bạn là fan của Miên Miên.
Miên Miên đáng yêu, xinh đẹp như búp bê.
Tống Bối Ny hơi tự ti cúi đầu.
Cô bé không trả lời khiến Tống Thừa Vọng không hài lòng.
Tống Thừa Vọng trầm giọng nói: “Ny Ny, con có nghe lời không, hay không muốn gặp mẹ nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.